Edit: Lengkeng_Sophie

Beta: uchihasaki

Thời điểm Dương Ngọc Hoàn tỉnh lại, nàng ta phát hiện mình ở một phòng xa lạ.

Trướng mạn màu trắng, đại điện không lớn, bố trí đơn giản, điều này hiển nhiên không phải là Liên Hoa đài nàng ta ngủ ngày hôm qua!

Một suy đoán rất xấu xẹt qua trong đầu, Dương Ngọc Hoàn chấn động trong lòng, nàng ta chống tay chuẩn bị thức dậy, dưới thân đột nhiên truyền đến từng trận đau nhức.

Chuyện tối hôm qua phát sinh đồng thời cấp tốc tràn vào đầu óc, Dương Ngọc Hoàn e thẹn nở nụ cười, hoãn một lúc, nàng ta miễn cưỡng ngồi lên, giương giọng hô: “Người đến, có ai không?”

Chẳng được bao lâu, cửa cung “cọt kẹt” một tiếng bị mở ra, hai cung nữ mặc quần áo vải thô lần lượt đi vào, Dương Ngọc Hoàn hơi nhíu nhíu mày. Cung nữ trong hành cung quần áo đều là thống nhất áo màu vàng nhạt cùng váy mềm lam nhạt, lại dùng vải vóc thượng đẳng làm ra, làm sao hai người này mặc đến chán nản, nghèo túng như vậy?

Lúc này Dương Ngọc Hoàn chưa bận đồ, dấu vết xanh xanh tím tím trên người liếc mắt một cái là rõ mồn một, một tiểu cung nữ trong đó mặt đỏ tới mang tai cúi đầu, mà bản thân Dương Ngọc Hoàn nhưng không cảm thấy có chút lúng túng, ngạo nghễ nhìn các nàng.

Một cung nữ lớn tuổi hơn đi lên trước, mặt mày nghiêm túc nói: “Nương nương có gì phân phó?”

Đồng thời, một cung nữ khác nâng lên váy dài đặt ở bên giường từ lâu, cung cung kính kính đưa đến trước mặt Dương Ngọc Hoàn.

Dương Ngọc Hoàn ngồi thẳng người, nhưng chỉ liếc nhìn bộ quần áo kia một cái, liền căm ghét nghiêng đầu đi, cau mày nói: “Nơi này là nơi nào? Ta tại sao lại ở chỗ này?”

Cung nữ cung cung kính kính quỳ xuống thi lễ, trả lời; “Hồi nương nương, nơi này là Nguyệt Tĩnh điện, là Cao công công đem nương nương đưa tới.”

Dương Ngọc Hoàn nhất thời sững sờ, lập tức vui vẻ nói: “Thật sự? Vậy bệ hạ khi nào sẽ đến thăm ta?”

Cung nữ bình tĩnh trả lời: “Nô tỳ không biết.”

Vẻ mặt và lời nói của lãnh đạm cung nữ cũng không có ảnh hưởng tới tâm tình Dương Ngọc Hoàn, nàng ta liếc nhìn dấu vết trên người, lập tức thẹn thùng dùng áo ngủ bằng gấm đem chính mình bọc lại, nội tâm cực kỳ khuấy động, nàng ta thành công, nàng ta thành công! Nàng ta thật sự đã là người của bệ hạ.

“Thỉnh nương nương thay y phục.”Cung nữ nâng quần áo trầm giọng nói.

Dương Ngọc Hoàn đang chìm đắm ở trong vui sướng, đang nghĩ lúc nào Đường Huyền Tông sẽ đến thăm nàng ta, lúc này bị cung nữ này đánh gãy, bất mãn nhìn chằm chằm nàng, cười gằn một tiếng, bày ra mười phần kiêu ngạo: “Quần áo thô ráp như vậy cũng dám đưa cho ta mặc? Đi lấy váy mềm bằng gấm thêu tường vân đến đây cho ta.”

Cung nữ kia rõ ràng sửng sốt một chút, hiển nhiên không nghĩ tới Dương Ngọc Hoàn sẽ nói như vậy.

Nàng mịt mờ lườm một cái, váy mềm thêu tường vân? Đó là cung phi nhất phẩm trở lên cùng với mệnh phụ được bệ hạ tứ phong mới có thể mặc, ả này cũng dám muốn?

Nàng nói: “Đây đã là trang phục tốt nhất trong điện Nguyệt Tĩnh, váy mềm thêu tường vân? Nô tỳ thấy, ngài vẫn là chờ khi nào mặt trời mọc phía Tây thì mặc đi, có điều muốn đi ra ngoài, cũng phải xem ngươi có cái mệnh kia hay không.”

Tiếng nói cung nữ này sắc bén, cố ý để cho Dương Ngọc Hoàn nghe ra sự xem thường của nàng.

Tốt nhất? Nàng ta ở Thọ Vương phủ nhiều năm như vậy, vật liệu kém nhất cũng tốt hơn gấp trăm lần so với cái này!

Vải này thô ráp, liền ngay cả gã gác cổng vương phủ, gã sai vặt cùng nha đầu nhóm lửa trong nhà bếp đều không mặc. Nguyệt Tĩnh điện tốt xấu cũng ở hành cung, làm sao có khả năng không có quần áo đẹp? Đang lừa gạt nàng ta hả?

“Làm càn!” Mắt phượng Dương Ngọc Hoàn liếc xéo cung nữ kia, trên mặt tràn đầy xem thường cùng vẻ ngạo mạn: “Ngươi có biết ta là ai không? Đi gọi quản sự của các ngươi tự mình đến hầu hạ ta!”

Vị cung nữ lớn tuổi hơn kia nghe xong, đột nhiên cười lạnh một tiếng, tiến lên một bước nói: “Nô tỳ chính là quản sự Nguyệt Tĩnh điện – cung nữ Trúc Phương, Nguyệt Tĩnh điện hầu như hoàn toàn tách biệt với thế gian, nô tỳ không biết ngài là thân phận gì, cũng không muốn biết, khi Cao công công đem nương nương đưa tới cũng chưa từng nói thân phận của nương nương, chỉ để cho đám nô tỳ làm việc theo quy củ. Cho nên, mặc kệ thân phận của ngài ở bên ngoài cao quý bao nhiêu, chỉ cần tiến vào Nguyệt Tĩnh điện, hết thảy đều phải theo quy củ trong điện làm việc.” Một tay bà ta tùy ý tóm lấy bộ váy áo vải thô màu xám này, quay đầu ném đến trên người Dương Ngọc Hoàn. “Hiện tại, thỉnh vị nương nương này thay y phục!”

Hoàn toàn tách biệt với thế gian?

Nghe được cái câu này, đáy lòng Dương Ngọc Hoàn đột nhiên có chút sợ sệt.

Cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng ta liền thoải mái.

Nàng ta cùng bệ hạ thân phận cách biệt quá lớn, chuyện tối ngày hôm qua nếu như lập tức truyền ra ngoài, nhất định sẽ gây nên rung động lớn, bệ hạ nhất định là đang nghĩ cách làm sao quang minh chính đại tiếp nàng ta vào cung.

Đêm qua khi tình nùng hoan hảo, nàng ta đã từng hỏi bệ hạ, khi nào sẽ đem nàng ta tiếp vào cung.

Lúc đó bệ hạ là nói thế nào?

Nàng ta nhíu mày suy nghĩ một chút, tình cảnh đêm qua hiện lên, thời điểm người đàn ông ở trên người nàng ta đổ mồ hôi như mưa, tiếng nói khàn khàn sâu dày nhiễu ở bên tai của nàng, “Trẫm nhất định sẽ nghĩ cách đem Ngọc Hoàn tiếp vào cung, để Ngọc Hoàn làm hoàng hậu của trẫm.”

Nàng ta tin tưởng bệ hạ sẽ không lừa nàng ta.

Bệ hạ đăng cơ mấy chục năm, chỉ lập được hai vị hoàng hậu, thế nhưng Vương thị nguyên phối vì chuyện “Phù yếm” đã bị phế làm thứ dân, Vũ thị là chết rồi mới truy phong, nếu nàng ta có thể một lần đoạt được hậu vị, còn ai dám bất kính với nàng ta?

Nghĩ như vậy, lá gan của nàng ta liền lớn lên, chỉ vào Trúc Phương giọng căm hận nói: “Ngươi mau mau sai người đi đem Cao công công gọi tới, ta phải thay đổi mấy cung nữ hầu hạ!”

Cung nữ chưởng sự Trúc Phương cười lạnh một tiếng: “Cao công công quý thể làm sao đến nơi này, khuyên ngài vẫn là an phận mặc quần áo vào, nếu như ngài không muốn mặc cùng được, vậy sau này ngài cũng không cần mặc quần áo.”

Dương Ngọc Hoàn xuất thân quan lại thế gia, sau đó gia cảnh sa sút vẫn ở trong nhà thúc phụ ở nhờ, tư vị ăn nhờ ở đậu tuy rằng không dễ chịu, có điều chỉ khổ đúng hai ba năm mà thôi, nàng ta liền gả cho Thọ Vương, tuy rằng nàng không coi Lý Mạo là phu quân của nàng ta, sau khi gả cho Lý Mạo nàng ta cũng chưa từng có một ngày hạnh phúc, thế nhưng không thể không thừa nhận, từ khi ngồi lên vị trí Thọ vương phi này, hưởng thụ cẩm y ngọc thực, đồng thời sẽ không có người dám bắt nàng ta làm bất cứ chuyện gì, càng khỏi nói là chửi rủa nhục nhã nàng ta.

Giữa hai lông mày Dương Ngọc Hoàn lướt qua một tia lạnh lùng nghiêm nghị, chỉ vào Trúc Phương cả giận nói: “Ngươi thật là to gan, có tin ta chém đầu của ngươi hay không!”

Trúc Phương không phải là tiểu cung nữ mới vào hậu cung, hiển nhiên không sợ Dương Ngọc Hoàn uy hiếp, xem thường nhìn nàng ta một trận, cười nhạo nói: “Chém đầu của ta? Ngài là hoàng thượng sao? Ngài là hoàng hậu sao? Ngay cả thịnh sủng Mai Phi trong tay đều không có quyền sinh quyền sát, chỉ bằng ngươi?” Trúc Phương nhíu lông mày lại, ánh mắt sắc bén quét trên dưới nàng ta một lần, nhìn nhìn làm Dương Ngọc Hoàn xấu hổ không chịu nổi.

Dương Ngọc Hoàn kéo kéo áo ngủ bằng gấm chậm rãi đi đến góc tường, lúc này Trúc Phương mới tràn ra một vệt cười, khuôn mặt nàng nếp nhăn chồng chất lên nhau, nhìn rất dữ tợn, chậm chậm rãi nói: “Một cung nữ gan to bằng trời bò lên trên long sàng cũng dám nói chém đầu người khác? Chỉ cần nô tỳ đem lời mới rồi bẩm báo Mai Phi, ngươi nói ngươi còn có thể đi ra ngoài hay không?”

Sắc mặt Dương Ngọc Hoàn xanh lét, nàng ta hiện tại chưa vững căn cơ, căn bản là không có cách đối đầu với Mai Phi hiện đang thịnh sủng, nếu để cho Mai Phi biết, Mai Phi nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng ta!

Dương Ngọc Hoàn yên lặng nuốt xuống cơn giận này, chuẩn bị chờ Đường Huyền Tông phong nàng ta làm hậu, sau đó trực tiếp giải quyết Mai Phi vướng bận kia!

♫Edit ♥ Lengkeng_Sophie ♫ Beta ♥ uchihasaki♫

Trong Trầm Hương điện, Mai Phi bị Dương Ngọc Hoàn nhắc tới đang nhàn nhã sai Tiểu Mai cắm hoa mai mới vừa bẻ vào bình, chợt nghe thái giám bên ngoài hô to một tiếng: “Bệ hạ đến —— “

Mai Phi nhanh chóng được Tiểu Mai tay đỡ đi tới cửa điện, thấy bóng người Đường Huyền Tông xuất hiện, nàng cúi người xuống, miệng nói: “Thiếp thân cung thỉnh bệ hạ thánh an.”

Vừa dứt lời, Đường Huyền Tông liền một bước vọt tới trước nàng, nâng nàng dậy, ôn nhu nói: “Đã sớm nói, sau này ái phi thấy thánh giá không cần hành lễ.”

Mai Phi cười nói: “Bệ hạ miễn lễ cho thiếp thân, là bệ hạ đối tốt với thiếp thân, thiếp biết được là được rồi, chỉ là sau này thiếp thân nếu thật sự thấy thánh giá không hành lễ, liền sẽ có người nói thiếp thân thị sủng mà kiêu.”

Đường Huyền Tông cau mặt lại phản bác nàng: “Chỉ cần có trẫm che chở, ai dám nói chuyện?”

“Long uy của bệ hạ tự nhiên không người nào dám nói chuyện.” Giọng nói Mai Phi đột nhiên cao lên, nhẹ nhàng ngửi mấy lần, nghiêng nghiêng đầu, vung lên khuôn mặt tươi cười hỏi Đường Huyền Tông, nói: “Bệ hạ vừa mới tắm rửa sao?”

Mặt Đường Huyền Tông cứng đờ, bị Mai Phi nhìn chằm chằm, hắn lúng túng ho khan một tiếng, nghiêm mặt: “Hôm qua tập ca vũ rất mệt, ra một thân mồ hôi nhưng không có tắm rửa, sáng nay thấy trên người có chút dính dính, đi ngang qua suối nước nóng, liền trực tiếp đi vào ngâm ôn tuyền một chút.”

Mai Phi cười gằn trong lòng, nhưng trên mặt không chút biến sắc hỏi: “Bệ hạ hôm qua ở Liên Hoa đài ngủ có ngon giấc không?”

“Ngon, rất ngon.”Đường Huyền Tông hơi quay mặt đi, không biết làm sao, đáy lòng lại sinh ra tâm tình chột dạ hổ thẹn với Mai Phi.

“Bệ hạ ngủ ngon vậy là được.” Mai Phi rót một chén trà cho Đường Huyền Tông, Đường Huyền Tông uống một ngụm, bên trong trà xanh lộ ra một tia ngọt ngào, còn bao hàm một mùi hương mai nhàn nhạt, Đường Huyền Tông không khỏi thầm than, quả nhiên là chỗ Mai Phi hợp tâm ý hắn nhất, uống trà này, uể oải trên người quét đi sạch sành sanh, tinh thần cả người thoải mái hẳn lên.

Mai Phi thấy hắn khép lại hai mắt, đang tinh tế thưởng trà, khóe môi nàng nhẹ câu lên, ôn nhu nói: “Bệ hạ, sáng nay cung tỳ thiếp thân của tiên hoàng hậu – Trăn Hương phi ngựa nhanh đến hành cung, vốn định muốn lấy bộ váy mềm ngang ngực màu đỏ của tiên hoàng hậu liền chạy trở về, không nghĩ tới ở Phù Dung viên tìm hồi lâu cũng không có tìm được.”

Tay Đường Huyền Tông hơi run lên, nước còn lại trong chén trà hắt một chút ra ngoài, làm thành một vệt nước ở trên long bào của hắn.

Đường Huyền Tông cấp tốc che lại, Mai Phi cũng là coi như không có nhìn thấy, nàng tiếp tục nói: “Trăn Hương phái người hồi bẩm thiếp thân, sau đó thiếp thân lập tức phái người đi hỏi cung nữ quản sự, có phải là khi các nàng giặt giũ đã làm rơi rớt ở nơi nào không, nhưng các nàng nói quần áo của tiên hoàng hậu xử lý định kỳ rồi trả lại, tháng trước đã đặt ở Phù Dung viên, tháng này ngày giặt giũ còn chưa tới, nên quần áo vẫn ở Phù Dung viên.”

“Đã phái người tìm hồi lâu đều không có tìm được, nếu là quần áo tầm thường, làm mất đi liền thôi, nhưng đây là quần áo bệ hạ tự mình chế tác cho tiên hoàng hậu, bệ hạ có muốn sai thật nhiều người tìm ở phạm vi lớn hơn hay không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương