Phủ Đốc Quân.

Lục Hoài thu được thiệp mời của Trưởng Phòng Tổng Vụ Bộ Quân Chính - Doãn Quốc Duy.

Ngại vì giao tình giữa Doãn Quốc Duy và Lục Đốc Quân không cạn. Tuy Lục Hoài không thích loại yến hội này, nhưng yến hội lần này, Lục Hoài nhất định phải đi.

Lục Hoài tùy ý đặt thiệp mời ở một bên bàn, lại tiếp tục xử lý công vụ trên tay.

Diệp Công Quán.

Trên bàn của Diệp Sở đặt một tấm thiệp mời đỏ thẫm, dòng chữ màu vàng trên thiếp viết tên người được mời - Diệp Sở.

Thiệp mời này là thiên kim Doãn Thời Ngôn của Trưởng Phòng Tổng Vụ Bộ Quân Chính phát ra, yến hội này là do phụ thân của Doãn Thời Ngôn tổ chức.

Trong yến hội mời không ít nhân vật xã hội nổi tiếng Bến Thượng Hải.

Doãn Thời Ngôn cũng là học sinh Trường Trung Học Tín Lễ. Lần trước khóa giao lưu học thuật với học sinh Bắc Bình, nàng cũng tham gia.

Doãn Thời Ngôn từ nhỏ cũng được nuông chiều lớn lên, đơn thuần thiên chân, không quen nhìn chuyện gì sẽ nói thẳng ra. Chuyện Diệp Gia Nhu câu dẫn Dương Hoài Lễ, rơi xuống hồ sen chính là từ miệng Doãn Thời Ngôn truyền ra ngoài.

Bởi vì hai lớp gần nhau, Diệp Sở và Doãn Thời Ngôn đã gặp nhau vài lần, thường xuyên qua lại, hai người cũng không tính xa lạ.

Ngày viết trên thiệp là ba ngày sau, Diệp Sở bỏ thiệp mời vào ngăn kéo.

Lúc thiệp mời được đưa cho Diệp Sở, vừa lúc bị Diệp Gia Nhu thấy được. Diệp Gia Nhu vừa thấy Diệp Sở thu được thiệp mời, nghĩ thầm nàng khẳng định cũng sẽ nhận được.

Ngày này, Diệp Gia Nhu chờ mãi chờ mãi, vẫn không thể chờ đến thiệp mời của nàng. Nàng luôn cảm thấy vị thiên kim Doãn Thời Ngôn nhà Trưởng Phòng Tổng Vụ Bộ Quân Chính kia chẳng lẽ vừa vặn quên mất nàng?

Bởi vì chuyện trong yến hội của Nghiêm Mạn Mạn ầm ĩ không nhỏ, Doãn Thời Ngôn không thích Diệp Gia Nhu, đồng thời cũng muốn khiến nàng nan kham, không mời Diệp Gia Nhu cũng ở trong dự kiến của Diệp Sở.

Tuy Diệp Sở không để chuyện này trong lòng, nhưng khi Diệp Gia Nhu ý thức được nàng thật sự không nhận được thiệp mời, tức giận đến mức gạt hết đồ vật trong nhà xuống đất.

Lại là như vậy, dựa vào cái gì Diệp Sở có thể nhận được thiệp mời của Doãn Thời Ngôn, mà nàng lại bị xem nhẹ, khiến nàng nan kham.

Tuy Diệp Gia Nhu tức đến phát run, nhưng nàng vẫn đến tìm Diệp Sở nói chuyện, làm Diệp Sở tiện thể mang theo nàng đoạn đường. Thế nào cũng phải đi tìm Diệp Sở hỗ trợ việc này, nghĩ thôi liền khiến người phiền.

Ngày hôm sau, Diệp Gia Nhu liền đi tìm Diệp Sở, hy vọng nàng có thể mang theo nàng cùng đi.

Tới trước mặt Diệp Sở, Diệp Gia Nhu liền giấu bộ dáng chân thật đi, làm bộ ôn hòa.

Diệp Gia Nhu nói chuyện nhỏ nhẹ: "Tỷ tỷ, ngày mai tỷ sẽ đi yến hội của Doãn tiểu thư sao?"

Diệp Sở trở về từ chỗ mẫu thân, đang đi về phòng, lại bị Diệp Gia Nhu ngăn cản.

Diệp Sở liếc một cái liền nhìn ra tâm tư của Diệp Gia Nhu tâm tư, gật gật đầu: "Đương nhiên sẽ đi."

Diệp Gia Nhu thầm hận trong lòng, nhưng thanh âm lại càng thêm ôn nhu: "Kia tỷ tỷ có thể đưa ta một đoạn đường hay khồng? Ta muốn đi cùng tỷ tỷ."

Nếu Diệp Sở có thể mang theo nàng đi cùng, như vậy không có thiệp mời cũng không phải chuyện lớn gì, chỉ cần các nàng đi cùng nhau, sẽ không bị cản lại.

Kế hoạch của Diệp Gia Nhu thật tốt đẹp, không ngờ Diệp Sở lại từ chối nàng.

"Gia Nhu, muội được mời không?"

Diệp Gia Nhu lắc đầu.

"Gia Nhu, muội có thiệp mời không?"

Diệp Gia Nhu tức đến mức muốn xé khăn tay.

Diệp Sở nhún vai, nói sự thật cho Diệp Gia Nhu: "Ta thật sự không có biện pháp."

Doãn Thời Ngôn không đưa thiệp mời cho Diệp Gia Nhu, đã nói nàng không muốn thấy Diệp Gia Nhu, nếu Diệp Sở còn đưa Diệp Gia Nhu đi cùng, kia thật là không thể nào nói nổi.

Huống hồ, Diệp Sở cũng không muốn nhìn đến Diệp Gia Nhu, từ sớm nàng đã nghĩ kỹ từ chối rồi.

Tuy đây là sự thật, nhưng Diệp Gia Nhu lại không muốn nghe này đó, mà là muốn để Diệp Sở tiện thể đưa nàng đoạn đường, cho nàng phương tiện.

Diệp Gia Nhu cảm thấy Diệp Sở thật đúng là không có mắt, ý tứ rõ ràng như vậy nàng cũng không nhìn ra.

Diệp Gia Nhu ra vẻ thương tâm: "Tỷ tỷ, tỷ khẳng định có thiệp mời, nếu tỷ có thể mang ta đi vào, vấn đề liền được giải quyết."

Diệp Sở vẫn dội gáo nước lạnh, lại từ chối Diệp Gia Nhu: "Ta hiện tại liền gọi điện thoại cho Doãn tiểu thư, hỏi nàng xem có thể mang muội đi cùng không."

"Đừng đừng đừng, việc nhỏ như này không cần phiền toái Doãn tiểu thư." Diệp Gia Nhu vội vàng ngăn cản Diệp Sở.

Nếu Diệp Sở thật sự gọi điện thoại cho Doãn Thời Ngôn thì nguyện vọng đi yến hội của nàng sẽ hoàn toàn ngâm nước nóng. Hiện tại nàng chỉ cần tìm những người khác, sẽ có cơ hội.

Nàng vốn tưởng rằng Diệp Sở có thể có lương tâm, giúp nàng một cái, không ngờ Diệp Sở vẫn khiến người phiền như vậy.

Diệp Sở khẽ gật đầu, giống như vô tình mà nói một câu.

"Ta đã quên, ta còn không biết số điện thoại nhà của Doãn gia là gì, lần sau hỏi, sẽ giúp muội gọi đi."

Diệp Gia Nhu nhìn bóng dáng Diệp Sở rời đi, đôi mắt tức đến đỏ bừng, nàng rõ ràng cố ý trêu chọc mình.

Tuy chuyện này đối với Diệp Gia Nhu không phải một chuyện khiến người vui sướng. Nhưng đối với Tưởng di nương, lại là chuyện tốt.

Mấy ngày nay thân thể của Diệp Quân Chiêu không khoẻ, hơn nữa lần trước Diệp Gia Nhu xấu mặt, làm hắn mất hết mặt mũi. Diệp Quân Chiêu sĩ diện, tự nhiên không muốn trở thành chuyện cười trong miệng người khác.

Hắn dứt khoát đẩy yến hội này, trực tiếp ở nhà nghỉ ngơi.

Mẫu thân Tô Lan của Diệp Sở có việc về nhà mẹ đẻ, như vậy trong nhà chỉ còn Tưởng di nương và Diệp Quân Chiêu.

Lần trước Diệp Quân Chiêu bởi vì chuyện của Diệp Gia Nhu mà nổi giận với Tưởng di nương, lửa giận khi đó còn chưa tan, Tưởng di nương tự nhiên muốn dùng hết tất cả thủ đoạn để lấy được Diệp Quân Chiêu niềm vui.

Cũng không biết Diệp Quân Chiêu sẽ cho Tưởng di nương sắc mặt thế nào, bởi vì trong mắt hắn, không có gì quan trọng hơn mặt mũi của hắn.

Buổi tối ngủ sớm, Diệp Sở ở ngày yến hội dậy thật sớm, lại nhận được điện thoại của Phó Điềm Điềm.

Ban đầu Diệp Sở muốn cùng Phó Điềm Điềm đi yến hội của Doãn Thời Ngôn, các nàng sớm đã hẹn trước, hẹn sẵn thời gian, đúng giờ ra cửa.

Nhưng tối qua, bà ngoại của Phó Điềm Điềm bị bệnh, người ở quê suốt đêm gọi Phó Điềm Điềm trở về, sợ lão nhân đột nhiên mất, không thể thấy cháu gái lần cuối.

Tuy tới sau nửa đêm, tình huống của lão nhân ổn định hơn, đã thoát ly nguy hiểm. Nhưng hiển nhiên nàng không đi yến hội được.

Bởi vì lỡ hẹn, Phó Điềm Điềm nhanh chóng gọi điện cho Diệp Sở, nói xin lỗi với Diệp Sở. Diệp Sở ngược lại an ủi, người nhà mới là quan trọng nhất, bảo nàng đừng gấp trở về.

Sau ngày thu được thiệp mời, Diệp Sở liền chuẩn bị quần áo mặc đi dự tiệc.

Trưởng Phòng Tổng Vụ Bộ Quân Chính yêu thích đồ Tây, trừ bỏ đồ dùng trong nhà, hắn còn thường xuyên mặc quần áo kiểu Tây.

Yến hội này do Doãn Trưởng phòng tổ chức, mọi người tự nhiên sẽ đón ý nói hùa theo yêu thích của hắn, khách mặc đồ Tây nhất định không ít.

Diệp Sở chỉ cần chọn một bộ lễ phục trung quy trung củ, không quá nổi bật, cũng lưu lại ấn tượng tốt cho Doãn Trưởng phòng và Doãn thái thái.

Lúc ra cửa đã chạng vạng, yến hội ở buổi tối, hiện tại xuất phát vừa kịp.

Khi Diệp Sở chuẩn bị xuất phát, trước cửa không thấy Diệp Gia Nhu, xem ra lúc này Diệp Gia Nhu sẽ không đi.

Như vậy cũng tốt, Diệp Sở nhìn nàng phiền lòng, cũng không muốn lá trái lá phải với nàng.

Xe Diệp gia chậm rãi chạy về phía trước, trải qua đường phố phồn hoa của Bến Thượng Hải, lại qua ngõ nhỏ yên lặng, dừng trước cửa tòa nhà của Doãn Trưởng phòng.

Trước cửa đã có không ít xe dừng lại, Diệp Sở tới không sớm, nhưng cũng không muộn.

Tô Lan về nhà mẹ đẻ, Diệp Quân Chiêu không muốn bị mọi người hỏi chuyện Diệp Gia Nhu, người khác lại không được mời, cho nên lần này chỉ có Diệp Sở tới.

Nhân duyên của mẫu thân của Diệp Sở rất tốt, tự nhiên có mấy thái thái quen biết tới gần, hỏi Diệp Sở về tình huống của mẫu thân của nàng.

Lâm thái thái: "A Sở, sao hôm nay lại tự tới nha?"

Vị Lâm thái thái này mặc một bộ sườn xám, nhìn hơi phúc hậu, giọng nói Ngô nông mềm mại.

"Mẫu thân đi nhà ngoại, thân thể của phụ thân có bệnh nhẹ." Diệp Sở nghiêm túc trả lời, sơ lược Diệp Gia Nhu.

Diệp Sở cười đến ngọt, chào hỏi hết bằng hữu của mẫu thân, lại tìm lý do rời đi, đi đến chỗ các tiểu thư.

Hầu như tất cả người trong yến hội Diệp Sở đều biết, quan hệ cũng không tệ. Tuy ăn nhậu chơi bời gì đó trong yến hội đều có, nhưng chung quy vẫn có chút nhàm chán.

Diệp Sở nghe hai nữ sinh bên cạnh nghị luận về quần áo và trang sức mới nhất, thỉnh thoảng nói một câu, thời gian cũng chậm rãi trôi đi.

Chờ lâu, Diệp Sở vậy mà thất thần.

Một đầu khác, Lục Hoài cũng đến Doãn gia.

Lục Hoài ra cửa muộn một chút, là vì muốn ít ở trong yến hội, có thể sớm về một chút. Hắn không thích trường hợp như vậy, cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Thẩm Cửu nói không sai, hắn đích xác không để bụng rất nhiều thứ, những chuyện thú vị trong mắt người khác, với hắn mà nói, giống như bình thường đi đường ăn cơm, không có gì đặc biệt.

Lục Hoài trước gặp mặt Doãn Trưởng phòng, sau đó đi vào đại sảnh yến hội. Không ít người nhìn thấy Lục Hoài, đều rất kinh hỉ, vội vàng tiến lên bắt chuyện.

Nhưng người ở đây đều đã thành tinh, nhìn thấy sắc mặt của Lục Hoài liền biết tâm tình lúc này của hắn không tốt, trên mặt viết mấy chữ "người sống chớ gần".

Nhưng phần lớn khách khứa đều biết tính của Lục Hoài, hắn vốn không phải loại người sẽ tươi cười chào đón người khác. Lục Hoài thường xuyên lạnh một khuôn mặt, mặc cho ai tới gần đều không thay đổi.

Vốn còn có một ít người muốn đến gần, nói chuyện với Lục Hoài, nhưng thời gian dài, tâm tư của bọn họ cũng nghỉ ngơi, đám người chậm rãi rời đi.

Lục Hoài ngồi trong góc sô pha, bóng tối chắn hơn nửa người hắn, một nửa kia lộ dưới ánh đèn.

Ánh đèn và bóng tôi đậm đậm nhạt nhạt dừng trên người hắn, Lục Hoài lơ đãng ngẩng đầu, một hình bóng quen thuộc đâm vào mắt hắn.

Nàng mặc lễ phục, tóc đã được xử lý qua, nhưng sẽ không đoạt nổi bật của người khác, nhìn qua an an tĩnh tĩnh.

Lục Hoài ngồi ở chỗ kia, tầm mắt của hắn lướt qua khách trong yến hội, thẳng tắp mà dừng trên người Diệp Sở.

Trong bóng tối, sắc mặt của hắn không rõ. Không biết hắn nghĩ đến cái gì.

Diệp Sở hình như đến một mình, nàng thất thần, thân thể dựa vào chiếc bàn đặt chén rượu bên cạnh. Tuổi nàng còn nhỏ, cứ việc chén rượu liền ở bên cạnh, trên tay nàng cũng trống trơn.

Giây tiếp theo, nàng lại thất thần, nhìn chằm chằm chén rượu, thật lâu không dời đi.

Từ khi Lục Hoài phát hiện Diệp Sở, hắn vẫn luôn nhìn nàng. Yến hội nhàm chán, nhưng hiện giờ ở lâu hơn một lúc, cũng không ngại.

Bên kia, Diệp Sở cảm thấy có chút quái, có vẻ như nàng đã nhận ra cái gì, hình như có người đang nhìn nàng.

Nàng quay đầu nhìn qua, Lục Hoài ngồi ở trong một góc, hắn vẫn giống như thường ngày, không thích tụ hội, cho nên mới ngồi một mình.

Khi Diệp Sở nhìn Lục Hoài, hắn vẫn không dời mắt đi. Mặc dù bị nàng thấy, Lục Hoài vẫn ở nơi đó nhìn nàng.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt tiếp xúc.

Trong yến hội rõ ràng rất ầm ĩ, khách xung quanh đều đang nói chuyện, bên tai là tiếng người ầm ĩ, Diệp Sở lại cảm thấy mọi nơi dường như yên tĩnh lại.

Hai người Lục Hoài và Diệp Sở, một người đứng, một người ngồi, ai cũng không nhúc nhích, chỉ là đối diện nhau cách đại sảnh yến hội thật dài.

Một lát sau, Lục Hoài đột nhiên đứng dậy, hắn đi ra từ bóng tối, cả người được ánh đèn chiếu sáng.

Phía trước cách đó không xa là một chiếc bàn dài. Chủ nhân yến hội đặc biệt chuẩn bị rất nhiều rượu để khách khứa hưởng dụng.

Trên bàn đặt một ly lại một ly dương rượu, rượu ở trong cái ly trong suốt, không nhiều cũng không ít.

Lục Hoài đi đến bên cạnh chiếc, tùy tay cầm lấy một chén rượu. Theo động tác của Lục Hoài, rượu đong đưa trong chiếc ly, phản ánh sáng.

Lục Hoài khó được cong cong khóe miệng, hắn giơ chén rượu lên, đung đưa hướng xa chỗ Diệp Sở.

Không đợi Diệp Sở phản ứng, Lục Hoài hơi nâng đầu, uống cạn chén rượu, hầu kết lăn lộn trên dưới.

Mặt của Diệp Sở nóng lên, nàng cũng cúi đầu, muốn tìm một ly rượu. Khi đầu ngón tay của nàng chạm đến chén rượu, bỗng nhiên thu tay.

Nàng nhớ tới, nàng còn chưa đến tuổi có thể uống rượu, hơn nữa tửu lượng của nàng không tốt, nếu chạm vào rượu, không biét sẽ làm ra cái gì.

Thật nhanh, tay của Diệp Sở chuyển động, cầm nước trái cây bên cạnh rượu lên.

Tuy Lục Hoài và Diệp Sở cách xa, nhưng lúc Lục Hoài đứng, còn nhìn chằm chằm Diệp Sở, tự nhiên thấy rõ Diệp Sở mờ ám.

Lúc này, trong mắt Lục Hoài đều mang theo một tia ý cười.

Hắn biết, Diệp Sở biết nữ hài tử ở tuổi này không nên uống rượu.

Theo động tác lúc trước của Lục Hoài, Diệp Sở cũng nâng ly hướng Lục Hoài, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, đưa ly nước đến bên miệng.

Chiếc ly vừa chạm môi, Diệp Sở đã ngửi được một trận mùi hương, hương khí nồng đậm của nước trái cây phác lên, trong không khí cũng mang theo chút ngọt.

Diệp Sở hơi hơi há mồm, uống nước trái cây. Có lẽ là học động tác uống một hơi hết sạch vừa rồi của Lục Hoài, nàng uống có chút gấp, bị sặc rồi.

Yết hầu có chút ngứa, nàng ho khan.

Sợ quấy rầy người khác, Diệp Sở che miệng nhẹ giọng ho khan, gương mặt trắng nõn càng thêm đỏ, thân thể hơi phập phồng.

Diệp Sở ổn định hô hấp xong, đặt chiếc ly trong tay xuống.

Bên kia đại sảnh, Lục Hoài im lặng nhìn Diệp Sở, tất cả hành động của nàng đều rơi vào trong mắt hắn.

Chiếc ly kia đã không, mà trên môi nàng tựa hồ còn tàn lưu một ít nước trái cây, lại bởi vì hành động vừa rồi có vẻ càng đỏ hơn.

Ly nước trái cây kia có lẽ rất ngọt, hắn nghĩ như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương