Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
-
Chương 31-1
Gần đây, Diệp Công Quán có một việc vui. Diệp gia Đại thiếu gia - Diệp Dịch Tu đã đi du học về.
Đại bá mẫu muốn Diệp Dịch Tu ở lại trong nước, nàng cảm thấy Đại học Yến Kinh gì đó cũng đã đủ rồi, nhưng Diệp Dịch Tu lại đi học Đại học Oxford. Hài tử nhà mình có lý tưởng, cũng không thể ngăn cản hắn.
Mỗi lần trở về, Diệp Dịch Tu đều sẽ mang rất nhiều lễ vật. Tuy hiện tại Thượng Hải có thật nhiều đồ chơi mới mẻ, nhưng đồ vật mang về từ nước Anh giống như được mạ kim vậy, vô cùng khiến người tò mò.
Diệp Dịch Tu đã tốt nghiệp Đại học Oxford. Bá phụ bá mẫu đi chơi ở nước Anh một chuyến, thuận tiện mang theo hắn về.
Diệp Dịch Tu chính là cái muội khống* vô địch, hôm qua vừa mới về nước, hôm nay liền tới chơi với Diệp Sở.
*muội khống: vô cùng yêu thương, cưng chiều em gái, lấy em gái làm chủ.
Diệp Sở đã nhận được điện thoại, lần này sớm ở phòng khách chờ Diệp Dịch Tu đến.
Một người cao lớn, tuấn nhã đi đến, đuôi mắt hắn hơi hất lên, lông mi nồng đậm, hình môi cực kỳ đẹp, ngũ quan còn xinh đẹp hơn nữ hài vài phần.
Đây là đường ca* của Diệp Sở - Diệp Dịch Tu.
*đường ca: anh họ bên nội.
Diệp Sở cười đứng lên: “Đường ca!”
Trên mặt Diệp Dịch Tu mang ý cười: “A Sở.”
Đôi mắt Diệp Sở không cẩn thận liếc đến phía sau Diệp Dịch Tu, giật mình. Nàng chỉ đống đồ vật chồng chất như núi ở phía sau, quay đầu nhìn về phía Diệp Dịch Tu: “Đường ca, những thứ này từ đâu ra vậy?”
Diệp Dịch Tu nhanh chóng quay đầu lại: “Muội không nói ta liền quên mất, mấy thứ này đều là quà ta mang từ nước Anh về cho muội, mau đến nhìn xem.”
Đối với một kẻ từ nhỏ đã được dạy phải đối tốt với muội muội như Diệp Dịch Tu, đã thực hiện hoàn mỹ yêu cầu này, đừng nói hắn vô cùng yêu thương Diệp Sở nghe lời, đáng yêu, mỗi ngày mẫu thân của hắn cũng lải nhải muốn hắn đối xử tốt với Diệp Sở.
“Đây là hộp nhạc, sẽ phát ra ca nhạc dễ nghe.”
“Đồng hồ quả quýt, muội cũng nên có một cái, thuận tiện nhìn thời gian, yên tâm, ta mua một cái nho nhỏ tinh xảo, vừa vặn thích hợp nữ hài tử dùng.”
“Còn có mấy thỏi son này, nữ minh tinh nước ngoài đều dùng, tô lên trông thật xinh đẹp, muội muội của ta như thế nào cũng phải có một cái.”
Chỉ cần Diệp Dịch Tu gặp chuyện của Diệp Sở, liền trở nên lải nhải, giống như thay đổi thành người khác vậy, triển lãm từng món quà một cho Diệp Sở xem.
“Đường ca, ca mua nhiều đồ như vậy sao được, không phải đại bá mẫu bảo ca đừng tiêu tiền loạn sao?” Diệp Sở ngăn lại bàn tay còn đang lấy quà của Diệp Dịch Tu.
Diệp Dịch Tu dừng một chút, kinh ngạc nhìn Diệp Sở: “A Sở, mấy năm không gặp, trí nhớ của muội đều không tốt lắm, mẫu thân nói là đừng tiêu tiền bừa bãi, đằng sau còn có nửa câu đâu.”
“Nhớ rõ đem tiền dư thừa đều giữ lại, mua quà cho A Sở.”
Diệp Dịch Tu bổ sung câu nói kế tiếp.
Diệp Sở há miệng thở dốc, vậy mà không thể phản bác, trước giờ đại bá mẫu và đường ca đều sủng nàng, bất công đến không có biên giới.
“Đường ca, ca đừng lấy nữa, trước ngồi xuống, uống chén nước đã. Ca vội vã đến đây, thở còn vội vàng đâu.” Diệp Sở đau lòng, khiến Diệp Dịch Tu ngồi xuống.
Diệp Dịch Tu liên tục nói được, Diệp Sở nói gì hắn cũng nghe.
Nhưng không chờ Diệp Dịch Tu ngồi xuống bao lâu, liền lập tức đứng lên, trên mặt mang vài phần nôn nóng, hắn chỉ huy nha hoàn Hiểu Hà của Diệp Sở: “Mau mau mau, dọn tất cả lễ vật đến phòng của A Sở, một cái cũng không lưu.”
Mọi người luống cuống tay chân, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
“A Sở, ta cũng không thể ở lâu, muội muội động một chút liền khóc của muội thật khiến ta đau đầu, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng.” Diệp Dịch Tu vẫn luôn không thích Diệp Gia Nhu.
Diệp Sở nghẹn cười, vội vàng mở miệng: “Đường ca, ca có cần phải như chuột thấy mèo vậy không?”
Diệp Dịch Tu bị chế nhạo cũng không rảnh so đo với Diệp Sở. Theo hắn, vị muội muội kia thật sự khiến người phiền, cho dù làm cái gì, cũng giống như đã bị người khi dễ vậy.
Mẫu thân của hắn cũng thường xuyên nói, muội muội kia không phải người bớt lo, Diệp Sở đối xử với nàng tốt, nàng lại là cái bạch nhãn lang, nơi nơi ngáng chân Diệp Sở.
“Đúng rồi, muội muội của muội gọi là gì?” Diệp Dịch Tu nghi hoặc mà nhìn Diệp Sở.
Cuối cùng, Diệp Dịch Tu cũng không ở lại, mà nhanh chóng rời đi Diệp gia.
Nhưng Diệp Gia Nhu đã nghe tin mà đến sao có thể thả hắn đi đâu. Vì thế, thời điểm Diệp Dịch Tu sắp bước ra khỏi cửa Diệp gia, bị gọi lại.
“Đường ca.” Thanh âm của Diệp Gia Nhu vang lên sau lưng. Đúng là âm hồn bất tán mà.
Diệp Dịch Tu giật mình, đưa lưng về phía Diệp Gia Nhu, vất cho Diệp Sở một ánh mắt, thật phiền.
Tuy Diệp Dịch Tu ở trước mặt Diệp Sở, là ca ca tốt không đàng hoàng, nhưng trước mặt người ngoài, Diệp Dịch Tu sẽ duy trì giáo dưỡng.
“Tam muội.” Diệp Dịch Tu xoay người, cưòi ôn hòa với Diệp Gia Nhu.
Đừng trách hắn không gọi tên, bởi vì hắn căn bản không nhớ rõ người trước mắt gọi là gì.
Diệp Sở liếc Diệp Gia Nhu một cái, thấy hai mắt của nàng doanh doanh, vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Dịch Tu, một bộ muội muội tốt, vô cùng ngoan ngoãn.
Kỹ thuật diễn của nàng khôi phục thật nhanh. Diệp Sở bất động thanh sắc mà nhướng mày.
Diệp Gia Nhu giống như đã quên chuyện xấu phát sinh trước cổng Trung học Tín Lễ, da mặt của nàng dày như tường thành vậy, vẫn tiếp lắc lư trước mặt Diệp Sở.
Diệp Gia Nhu thẹn thùng vén tóc ra sau tai: “Đường ca, ca gọi muội là Gia Nhu được rồi.”
Ngay từ khi Diệp Dịch Tu tới, Diệp Gia Nhu đã biết tin, nha hoàn nói Diệp Dịch Tu mang theo bao lớn bao nhỏ, nhất định là quà cho nàng và Diệp Sở.
Cho nên trước khi gặp mặt, nàng đã đặc biệt tỉ mỉ trang điểm.
“Đường ca, nghe nói ca mang không ít đồ chơi mới lạ từ nước Anh về, không biết muội có thể xem không?” Diệp Gia Nhu tò mò.
“Ngươi nói mấy thứ kia sao, kỳ thật đó là mẫu thân nhờ ta mang cho A Sở, hay là ta giúp ngươi hỏi một chút?” Diệp Dịch Tu giả bộ bừng tỉnh đại ngộ.
“Không cần, không cần.” Diệp Gia Nhu sợ tới mức xua tay liên tục, nàng cũng không muốn chọc vào đại bá mẫu, trước giờ đại bá mẫu vẫn thích Diệp Sở, nhưng đối nàng lại mắt không phải mắt, mũi không phải mũi.
“Bởi vì đường ca mới vừa về nhà, ta đã chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật, đặt ở trong phòng, nếu là đường ca có thứ gì, chúng ta cũng có thể trao đổi một chút, trao đổi lễ vật, nghe qua liền rất đặc biệt, đúng không?”
Diệp Gia Nhu cũng muốn nhìn đồ chơi nhập khẩu một chút, chứ còn quà cho Diệp Dịch Tu, đến lúc đó nàng tùy tiện chọn một cái nàng không thích là được rồi.
Sắc mặt của Diệp Dịch Tu bỗng dưng trầm xuống dưới, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, dọa Diệp Gia Nhu nhảy dựng.
“Sau này muội muội đừng nói những lời như này. Giữa người nhà với nhau còn chia cái gì của ngươi, của ta, có quà gì tốt đâu?” Diệp Dịch Tu giáo dục Diệp Gia Nhu, Diệp Gia Nhu cảm thấy tức chết.
Quả nhiên họ Diệp không có một thứ tốt, trừ bỏ nàng.
“Đường ca, muội không có ý như vậy, ý muội là……” Diệp Gia Nhu còn muốn nỗ lực một chút.
Diệp Dịch Tu vươn tay, làm động tác ngăn lại: “Muội muội, ngươi nói như vậy ta càng đau lòng. Lâu không gặp như vậy, ngay cả nói chuyện mà ngươi cũng không nhanh nhẹn.”
“Ai, hiện tại ta phải về nhà ngay lập tức, mẫu thân đang chờ ta về, nếu ngươi muốn đi cùng……” Diệp Dịch Tu kéo dài thanh tuyến.
Diệp Gia Nhu sợ tới mức lui ra sau một bước. Lúc này Diệp Gia Nhu lại không chiếm được cái gì tốt, chỉ có thể nhìn Diệp Dịch Tu và Diệp Sở rời đi.
Đưa Diệp Dịch Tu đến cửa, Diệp Sở mới nói: “Đường ca, buổi chiều muội và Điềm Điềm hẹn nhau đi xem điện ảnh, ăn trưa xong sẽ xuất phát rồi.”
Vừa nghe đến tên Phó Điềm Điềm, biểu tình của Diệp Dịch Tu nháy mắt thay đổi.
“Vì sao A Sở muốn ra cửa đâu? Chúng ta đã lâu không gặp, cuối tuần vốn chỉ có hai ngày, vẫn là ta mang muội đi chơi bên ngoài đi.”
“Mọi việc a, muốn chú ý thứ tự trước sau.” Diệp Sở nói, “Muội và Điềm Điềm đã hẹn sớm rồi, không thể thất ước.”
“Hay là đường ca đi xem điện ảnh với bọn muội đi.”
Diệp Dịch Tu theo bản năng lắc đầu, nhưng thấy biểu tình của Diệp Sở, lại không bỏ được cơ hội ôn chuyện với Diệp Sở. Hắn suy tư vài giây, chỉ có thể gật đầu.
Tuy Diệp Dịch Tu là đường ca của Diệp Sở, Phó Điềm Điềm là bạn tốt của nàng. Nhưng hai người bọn họ vừa thấy mặt liền cãi nhau, có đôi khi Diệp Sở cũng không ngăn cản được.
Diệp Sở và Phó Điềm Điềm đã hẹn sẵn thời gian gặp mặt, nàng có thể tưởng tượng ra cảnh Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu đối mặt nhau.
Trong lòng nàng vẫn rất chờ đợi lý do hai người đấy cãi nhau vì lâu rồi không gặp mặt.
Phó Điềm Điềm lớn lên cao lớn, bề ngoài anh khí. Diệp Dịch Tu lại tương phản, lớn lên xinh đẹp, tinh xảo, giống tiểu cô nương.
Bởi vì ba người Phó Điềm Điềm, Diệp Sở, Diệp Dịch Tu lớn lên cùng với nhau, Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu rất quen thuộc.
Diệp Sở thừa nhận miệng của Phó Điềm Điềm không lưu tình. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Dịch Tu, Phó Điềm Điềm đã gọi một tiếng Diệp tỷ tỷ, bởi vì nàng cho rằng Diệp Dịch Tu là nữ hài.
Mở miệng ngậm miệng chính là Diệp tỷ tỷ, Diệp Dịch Tu nghe xong sao có thể không giận. Hắn ghét nhất người khác lấy diện mạo của hắn để nói.
Diệp Dịch Tu trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo, thường xuyên bị người coi như cô nương. Phó Điềm Điềm nói lập tức chọc trúng nghịch lân* của hắn.
*nghịch lân: vảy ngược, không thể động vào.
Đối với Phó Điềm Điềm chọc giận hắn, Diệp Dịch Tu chưa từng cho sắc mặt tốt, cho dù Phó Điềm Điềm là bạn tốt của đường muội của hắn, hắn cũng không chịu đựng được.
Cuối cùng, Phó Điềm Điềm gọi Diệp Dịch Tu là Diệp tỷ tỷ, mà Diệp Dịch Tu lại gọi nàng là Phó đại ca.
Tuy sau này Phó Điềm Điềm biết sự thật, nhưng vẫn không thể đổi lại trái tim bị thương của Diệp Dịch Tu.
Đến giờ hẹn, Diệp Sở bước ra cửa, xe của Diệp Dịch Tu đã đợi ở bên ngoài một lúc, Diệp Sở vừa đến cửa, liền lên xe.
Xe nhà Phó Điềm Điềm hỏng rồi, đang sửa chữa, cho nên Diệp Sở muốn cùng Diệp Dịch Tu đi đón Phó Điềm Điềm.
Diệp Dịch Tu lái xe, miệng vẫn không lưu tình: “A Sở, đang tốt, mang lên Phó đại ca làm cái gì, tâm tình tốt một ngày cũng không có.”
“Đường ca, hôm nay vốn dĩ là muội và Điềm Điềm hẹn trước, không thể thả bồ câu người ta, hơn nữa, ca đừng luôn gọi Phó đại ca, Điềm Điềm sẽ không vui.” Diệp Sở sửa đúng cho Diệp Dịch Tu.
Xe rẽ, Diệp Dịch Tu nói tiếp: “A Sở, hay là lát nữa ta cho muội thật nhiều đồ tốt, muội liền đuổi người kia về đi.”
Bộ dáng cười tủm tỉm của Diệp Dịch Tu giống như một con sói xám lừa gạt tiểu hài tử.
Đương nhiên Diệp Sở sẽ không đáp ứng, nàng quay đầu nhìn Diệp Dịch Tu, cho hắn một đáp án không muốn nghe nhất.
“Không được, chuyên tâm lái xe.”
Diệp Dịch Tu ủ rũ, chạy xe đến cửa nhà Phó Điềm Điềm, Phó Điềm Điềm vừa thấy xe tới, liền hấp tấp chạy tới.
Nàng mở cửa sau của xe, đặt mông ngồi vào trong.
“Mau xuất phát đi, điện ảnh sắp chiếu rồi.” Tính tình của Phó Điềm Điềm vội vàng, một khắc cũng không chờ được.
Diệp Dịch Tu bĩu môi, không lập tức nổ máy, quay đầu nhìn về phía Phó Điềm Điềm: “Phó đại ca, mấy năm không gặp, ngươi vẫn là bộ dáng cũ.”
“Di, này không phải là Diệp tỷ tỷ sao? Lâu như vậy không phát hiện ngươi, hình như ngươi lại trắng rất nhiều.”
Phó Điềm Điềm ra vẻ kinh ngạc.
Xong rồi còn bổ một câu: “Ân, còn xinh hơn nữ hài bình thường.”
Tuy Diệp Dịch Tu nghe xong Phó Điềm Điềm nói, liền siết chặt tay lái, nhưng hắn vẫn ổn định vững chắc mà khởi động xe.
“Ta thấy ngực của ngươi càng lúc càng bằng phẳng, lớn lên giống nam nhân, sức lực còn lớn hơn nam nhân rất nhiều.” Diệp Dịch Tu nói lại một câu.
“Đúng vậy, sức lực của ta lớn hơn ngươi rất nhiều, ta đoán ngay cả cọng cỏ ngươi cũng không rút được đi, nga, ta đã quên, ngươi không phải nam.” Phó Điềm Điềm đáp trả.
“Phó đại ca, ngươi không có chút bộ dáng của nữ nhân gì cả!”
“Hừ, tốt hơn ngươi, bất nam bất nữ!”
Phó Điềm Điềm - một nữ học sinh, Diệp Dịch Tu - một sinh viên tài năng của Oxford, không hiểu sao, gặp nhau liền trở nên ấu trĩ.
Đi rạp chiếu phim cần bao lâu, Diệp Dịch Tu và Phó Điềm Điềm liền cãi nhau bấy lâu.
Ngày thường hai người này nhìn rất bình thường mà sao vừa gặp nhau liền giống như nổ pháo thế, cãi nhau không yên. Mâu thuẫn trước kia lâu như vậy, qua mười mấy năm còn không tiêu tan.
Đại bá mẫu muốn Diệp Dịch Tu ở lại trong nước, nàng cảm thấy Đại học Yến Kinh gì đó cũng đã đủ rồi, nhưng Diệp Dịch Tu lại đi học Đại học Oxford. Hài tử nhà mình có lý tưởng, cũng không thể ngăn cản hắn.
Mỗi lần trở về, Diệp Dịch Tu đều sẽ mang rất nhiều lễ vật. Tuy hiện tại Thượng Hải có thật nhiều đồ chơi mới mẻ, nhưng đồ vật mang về từ nước Anh giống như được mạ kim vậy, vô cùng khiến người tò mò.
Diệp Dịch Tu đã tốt nghiệp Đại học Oxford. Bá phụ bá mẫu đi chơi ở nước Anh một chuyến, thuận tiện mang theo hắn về.
Diệp Dịch Tu chính là cái muội khống* vô địch, hôm qua vừa mới về nước, hôm nay liền tới chơi với Diệp Sở.
*muội khống: vô cùng yêu thương, cưng chiều em gái, lấy em gái làm chủ.
Diệp Sở đã nhận được điện thoại, lần này sớm ở phòng khách chờ Diệp Dịch Tu đến.
Một người cao lớn, tuấn nhã đi đến, đuôi mắt hắn hơi hất lên, lông mi nồng đậm, hình môi cực kỳ đẹp, ngũ quan còn xinh đẹp hơn nữ hài vài phần.
Đây là đường ca* của Diệp Sở - Diệp Dịch Tu.
*đường ca: anh họ bên nội.
Diệp Sở cười đứng lên: “Đường ca!”
Trên mặt Diệp Dịch Tu mang ý cười: “A Sở.”
Đôi mắt Diệp Sở không cẩn thận liếc đến phía sau Diệp Dịch Tu, giật mình. Nàng chỉ đống đồ vật chồng chất như núi ở phía sau, quay đầu nhìn về phía Diệp Dịch Tu: “Đường ca, những thứ này từ đâu ra vậy?”
Diệp Dịch Tu nhanh chóng quay đầu lại: “Muội không nói ta liền quên mất, mấy thứ này đều là quà ta mang từ nước Anh về cho muội, mau đến nhìn xem.”
Đối với một kẻ từ nhỏ đã được dạy phải đối tốt với muội muội như Diệp Dịch Tu, đã thực hiện hoàn mỹ yêu cầu này, đừng nói hắn vô cùng yêu thương Diệp Sở nghe lời, đáng yêu, mỗi ngày mẫu thân của hắn cũng lải nhải muốn hắn đối xử tốt với Diệp Sở.
“Đây là hộp nhạc, sẽ phát ra ca nhạc dễ nghe.”
“Đồng hồ quả quýt, muội cũng nên có một cái, thuận tiện nhìn thời gian, yên tâm, ta mua một cái nho nhỏ tinh xảo, vừa vặn thích hợp nữ hài tử dùng.”
“Còn có mấy thỏi son này, nữ minh tinh nước ngoài đều dùng, tô lên trông thật xinh đẹp, muội muội của ta như thế nào cũng phải có một cái.”
Chỉ cần Diệp Dịch Tu gặp chuyện của Diệp Sở, liền trở nên lải nhải, giống như thay đổi thành người khác vậy, triển lãm từng món quà một cho Diệp Sở xem.
“Đường ca, ca mua nhiều đồ như vậy sao được, không phải đại bá mẫu bảo ca đừng tiêu tiền loạn sao?” Diệp Sở ngăn lại bàn tay còn đang lấy quà của Diệp Dịch Tu.
Diệp Dịch Tu dừng một chút, kinh ngạc nhìn Diệp Sở: “A Sở, mấy năm không gặp, trí nhớ của muội đều không tốt lắm, mẫu thân nói là đừng tiêu tiền bừa bãi, đằng sau còn có nửa câu đâu.”
“Nhớ rõ đem tiền dư thừa đều giữ lại, mua quà cho A Sở.”
Diệp Dịch Tu bổ sung câu nói kế tiếp.
Diệp Sở há miệng thở dốc, vậy mà không thể phản bác, trước giờ đại bá mẫu và đường ca đều sủng nàng, bất công đến không có biên giới.
“Đường ca, ca đừng lấy nữa, trước ngồi xuống, uống chén nước đã. Ca vội vã đến đây, thở còn vội vàng đâu.” Diệp Sở đau lòng, khiến Diệp Dịch Tu ngồi xuống.
Diệp Dịch Tu liên tục nói được, Diệp Sở nói gì hắn cũng nghe.
Nhưng không chờ Diệp Dịch Tu ngồi xuống bao lâu, liền lập tức đứng lên, trên mặt mang vài phần nôn nóng, hắn chỉ huy nha hoàn Hiểu Hà của Diệp Sở: “Mau mau mau, dọn tất cả lễ vật đến phòng của A Sở, một cái cũng không lưu.”
Mọi người luống cuống tay chân, nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.
“A Sở, ta cũng không thể ở lâu, muội muội động một chút liền khóc của muội thật khiến ta đau đầu, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng.” Diệp Dịch Tu vẫn luôn không thích Diệp Gia Nhu.
Diệp Sở nghẹn cười, vội vàng mở miệng: “Đường ca, ca có cần phải như chuột thấy mèo vậy không?”
Diệp Dịch Tu bị chế nhạo cũng không rảnh so đo với Diệp Sở. Theo hắn, vị muội muội kia thật sự khiến người phiền, cho dù làm cái gì, cũng giống như đã bị người khi dễ vậy.
Mẫu thân của hắn cũng thường xuyên nói, muội muội kia không phải người bớt lo, Diệp Sở đối xử với nàng tốt, nàng lại là cái bạch nhãn lang, nơi nơi ngáng chân Diệp Sở.
“Đúng rồi, muội muội của muội gọi là gì?” Diệp Dịch Tu nghi hoặc mà nhìn Diệp Sở.
Cuối cùng, Diệp Dịch Tu cũng không ở lại, mà nhanh chóng rời đi Diệp gia.
Nhưng Diệp Gia Nhu đã nghe tin mà đến sao có thể thả hắn đi đâu. Vì thế, thời điểm Diệp Dịch Tu sắp bước ra khỏi cửa Diệp gia, bị gọi lại.
“Đường ca.” Thanh âm của Diệp Gia Nhu vang lên sau lưng. Đúng là âm hồn bất tán mà.
Diệp Dịch Tu giật mình, đưa lưng về phía Diệp Gia Nhu, vất cho Diệp Sở một ánh mắt, thật phiền.
Tuy Diệp Dịch Tu ở trước mặt Diệp Sở, là ca ca tốt không đàng hoàng, nhưng trước mặt người ngoài, Diệp Dịch Tu sẽ duy trì giáo dưỡng.
“Tam muội.” Diệp Dịch Tu xoay người, cưòi ôn hòa với Diệp Gia Nhu.
Đừng trách hắn không gọi tên, bởi vì hắn căn bản không nhớ rõ người trước mắt gọi là gì.
Diệp Sở liếc Diệp Gia Nhu một cái, thấy hai mắt của nàng doanh doanh, vẻ mặt sùng bái nhìn Diệp Dịch Tu, một bộ muội muội tốt, vô cùng ngoan ngoãn.
Kỹ thuật diễn của nàng khôi phục thật nhanh. Diệp Sở bất động thanh sắc mà nhướng mày.
Diệp Gia Nhu giống như đã quên chuyện xấu phát sinh trước cổng Trung học Tín Lễ, da mặt của nàng dày như tường thành vậy, vẫn tiếp lắc lư trước mặt Diệp Sở.
Diệp Gia Nhu thẹn thùng vén tóc ra sau tai: “Đường ca, ca gọi muội là Gia Nhu được rồi.”
Ngay từ khi Diệp Dịch Tu tới, Diệp Gia Nhu đã biết tin, nha hoàn nói Diệp Dịch Tu mang theo bao lớn bao nhỏ, nhất định là quà cho nàng và Diệp Sở.
Cho nên trước khi gặp mặt, nàng đã đặc biệt tỉ mỉ trang điểm.
“Đường ca, nghe nói ca mang không ít đồ chơi mới lạ từ nước Anh về, không biết muội có thể xem không?” Diệp Gia Nhu tò mò.
“Ngươi nói mấy thứ kia sao, kỳ thật đó là mẫu thân nhờ ta mang cho A Sở, hay là ta giúp ngươi hỏi một chút?” Diệp Dịch Tu giả bộ bừng tỉnh đại ngộ.
“Không cần, không cần.” Diệp Gia Nhu sợ tới mức xua tay liên tục, nàng cũng không muốn chọc vào đại bá mẫu, trước giờ đại bá mẫu vẫn thích Diệp Sở, nhưng đối nàng lại mắt không phải mắt, mũi không phải mũi.
“Bởi vì đường ca mới vừa về nhà, ta đã chuẩn bị cho ngươi một phần lễ vật, đặt ở trong phòng, nếu là đường ca có thứ gì, chúng ta cũng có thể trao đổi một chút, trao đổi lễ vật, nghe qua liền rất đặc biệt, đúng không?”
Diệp Gia Nhu cũng muốn nhìn đồ chơi nhập khẩu một chút, chứ còn quà cho Diệp Dịch Tu, đến lúc đó nàng tùy tiện chọn một cái nàng không thích là được rồi.
Sắc mặt của Diệp Dịch Tu bỗng dưng trầm xuống dưới, sắc mặt vô cùng nghiêm túc, dọa Diệp Gia Nhu nhảy dựng.
“Sau này muội muội đừng nói những lời như này. Giữa người nhà với nhau còn chia cái gì của ngươi, của ta, có quà gì tốt đâu?” Diệp Dịch Tu giáo dục Diệp Gia Nhu, Diệp Gia Nhu cảm thấy tức chết.
Quả nhiên họ Diệp không có một thứ tốt, trừ bỏ nàng.
“Đường ca, muội không có ý như vậy, ý muội là……” Diệp Gia Nhu còn muốn nỗ lực một chút.
Diệp Dịch Tu vươn tay, làm động tác ngăn lại: “Muội muội, ngươi nói như vậy ta càng đau lòng. Lâu không gặp như vậy, ngay cả nói chuyện mà ngươi cũng không nhanh nhẹn.”
“Ai, hiện tại ta phải về nhà ngay lập tức, mẫu thân đang chờ ta về, nếu ngươi muốn đi cùng……” Diệp Dịch Tu kéo dài thanh tuyến.
Diệp Gia Nhu sợ tới mức lui ra sau một bước. Lúc này Diệp Gia Nhu lại không chiếm được cái gì tốt, chỉ có thể nhìn Diệp Dịch Tu và Diệp Sở rời đi.
Đưa Diệp Dịch Tu đến cửa, Diệp Sở mới nói: “Đường ca, buổi chiều muội và Điềm Điềm hẹn nhau đi xem điện ảnh, ăn trưa xong sẽ xuất phát rồi.”
Vừa nghe đến tên Phó Điềm Điềm, biểu tình của Diệp Dịch Tu nháy mắt thay đổi.
“Vì sao A Sở muốn ra cửa đâu? Chúng ta đã lâu không gặp, cuối tuần vốn chỉ có hai ngày, vẫn là ta mang muội đi chơi bên ngoài đi.”
“Mọi việc a, muốn chú ý thứ tự trước sau.” Diệp Sở nói, “Muội và Điềm Điềm đã hẹn sớm rồi, không thể thất ước.”
“Hay là đường ca đi xem điện ảnh với bọn muội đi.”
Diệp Dịch Tu theo bản năng lắc đầu, nhưng thấy biểu tình của Diệp Sở, lại không bỏ được cơ hội ôn chuyện với Diệp Sở. Hắn suy tư vài giây, chỉ có thể gật đầu.
Tuy Diệp Dịch Tu là đường ca của Diệp Sở, Phó Điềm Điềm là bạn tốt của nàng. Nhưng hai người bọn họ vừa thấy mặt liền cãi nhau, có đôi khi Diệp Sở cũng không ngăn cản được.
Diệp Sở và Phó Điềm Điềm đã hẹn sẵn thời gian gặp mặt, nàng có thể tưởng tượng ra cảnh Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu đối mặt nhau.
Trong lòng nàng vẫn rất chờ đợi lý do hai người đấy cãi nhau vì lâu rồi không gặp mặt.
Phó Điềm Điềm lớn lên cao lớn, bề ngoài anh khí. Diệp Dịch Tu lại tương phản, lớn lên xinh đẹp, tinh xảo, giống tiểu cô nương.
Bởi vì ba người Phó Điềm Điềm, Diệp Sở, Diệp Dịch Tu lớn lên cùng với nhau, Phó Điềm Điềm và Diệp Dịch Tu rất quen thuộc.
Diệp Sở thừa nhận miệng của Phó Điềm Điềm không lưu tình. Từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Dịch Tu, Phó Điềm Điềm đã gọi một tiếng Diệp tỷ tỷ, bởi vì nàng cho rằng Diệp Dịch Tu là nữ hài.
Mở miệng ngậm miệng chính là Diệp tỷ tỷ, Diệp Dịch Tu nghe xong sao có thể không giận. Hắn ghét nhất người khác lấy diện mạo của hắn để nói.
Diệp Dịch Tu trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan tinh xảo, thường xuyên bị người coi như cô nương. Phó Điềm Điềm nói lập tức chọc trúng nghịch lân* của hắn.
*nghịch lân: vảy ngược, không thể động vào.
Đối với Phó Điềm Điềm chọc giận hắn, Diệp Dịch Tu chưa từng cho sắc mặt tốt, cho dù Phó Điềm Điềm là bạn tốt của đường muội của hắn, hắn cũng không chịu đựng được.
Cuối cùng, Phó Điềm Điềm gọi Diệp Dịch Tu là Diệp tỷ tỷ, mà Diệp Dịch Tu lại gọi nàng là Phó đại ca.
Tuy sau này Phó Điềm Điềm biết sự thật, nhưng vẫn không thể đổi lại trái tim bị thương của Diệp Dịch Tu.
Đến giờ hẹn, Diệp Sở bước ra cửa, xe của Diệp Dịch Tu đã đợi ở bên ngoài một lúc, Diệp Sở vừa đến cửa, liền lên xe.
Xe nhà Phó Điềm Điềm hỏng rồi, đang sửa chữa, cho nên Diệp Sở muốn cùng Diệp Dịch Tu đi đón Phó Điềm Điềm.
Diệp Dịch Tu lái xe, miệng vẫn không lưu tình: “A Sở, đang tốt, mang lên Phó đại ca làm cái gì, tâm tình tốt một ngày cũng không có.”
“Đường ca, hôm nay vốn dĩ là muội và Điềm Điềm hẹn trước, không thể thả bồ câu người ta, hơn nữa, ca đừng luôn gọi Phó đại ca, Điềm Điềm sẽ không vui.” Diệp Sở sửa đúng cho Diệp Dịch Tu.
Xe rẽ, Diệp Dịch Tu nói tiếp: “A Sở, hay là lát nữa ta cho muội thật nhiều đồ tốt, muội liền đuổi người kia về đi.”
Bộ dáng cười tủm tỉm của Diệp Dịch Tu giống như một con sói xám lừa gạt tiểu hài tử.
Đương nhiên Diệp Sở sẽ không đáp ứng, nàng quay đầu nhìn Diệp Dịch Tu, cho hắn một đáp án không muốn nghe nhất.
“Không được, chuyên tâm lái xe.”
Diệp Dịch Tu ủ rũ, chạy xe đến cửa nhà Phó Điềm Điềm, Phó Điềm Điềm vừa thấy xe tới, liền hấp tấp chạy tới.
Nàng mở cửa sau của xe, đặt mông ngồi vào trong.
“Mau xuất phát đi, điện ảnh sắp chiếu rồi.” Tính tình của Phó Điềm Điềm vội vàng, một khắc cũng không chờ được.
Diệp Dịch Tu bĩu môi, không lập tức nổ máy, quay đầu nhìn về phía Phó Điềm Điềm: “Phó đại ca, mấy năm không gặp, ngươi vẫn là bộ dáng cũ.”
“Di, này không phải là Diệp tỷ tỷ sao? Lâu như vậy không phát hiện ngươi, hình như ngươi lại trắng rất nhiều.”
Phó Điềm Điềm ra vẻ kinh ngạc.
Xong rồi còn bổ một câu: “Ân, còn xinh hơn nữ hài bình thường.”
Tuy Diệp Dịch Tu nghe xong Phó Điềm Điềm nói, liền siết chặt tay lái, nhưng hắn vẫn ổn định vững chắc mà khởi động xe.
“Ta thấy ngực của ngươi càng lúc càng bằng phẳng, lớn lên giống nam nhân, sức lực còn lớn hơn nam nhân rất nhiều.” Diệp Dịch Tu nói lại một câu.
“Đúng vậy, sức lực của ta lớn hơn ngươi rất nhiều, ta đoán ngay cả cọng cỏ ngươi cũng không rút được đi, nga, ta đã quên, ngươi không phải nam.” Phó Điềm Điềm đáp trả.
“Phó đại ca, ngươi không có chút bộ dáng của nữ nhân gì cả!”
“Hừ, tốt hơn ngươi, bất nam bất nữ!”
Phó Điềm Điềm - một nữ học sinh, Diệp Dịch Tu - một sinh viên tài năng của Oxford, không hiểu sao, gặp nhau liền trở nên ấu trĩ.
Đi rạp chiếu phim cần bao lâu, Diệp Dịch Tu và Phó Điềm Điềm liền cãi nhau bấy lâu.
Ngày thường hai người này nhìn rất bình thường mà sao vừa gặp nhau liền giống như nổ pháo thế, cãi nhau không yên. Mâu thuẫn trước kia lâu như vậy, qua mười mấy năm còn không tiêu tan.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook