Đường White không dài cũng không ngắn, Diệp Sở đi trở về, thực nhanh liền đến tòa nhà mà Đinh Nguyệt Toàn phỏng vấn.

Nàng vừa mới ôm sách đi đến nơi đó, liền nhìn thấy Đinh Nguyệt Toàn đi ra từ bên trong.

"A Sở!" Sắc mặt Đinh Nguyệt Toàn vui sướng mà nhìn Diệp Sở.

Thấy trên mặt Đinh Nguyệt Toàn mang theo cười, trong lòng Diệp Sở đã hiểu, kết quả nhất định không tệ.

Diệp Sở cười hỏi: "Thế nào? Thuận lợi sao?"

"Ta đã lấy được công tác này, cuối tuần liền có thể đi làm." Đinh Nguyệt Toàn thật cao hứng, "A Sở, ta mời ngươi một bữa cơm đi."

Diệp Sở vốn định mở miệng cự tuyệt, nhưng nhìn thấy bộ dáng chờ mong của Đinh Nguyệt Toàn, nghĩ thầm, tìm một tiệm cơm giá cả hơi thấp một chút, vừa có thể không khiến Đinh Nguyệt Toàn tiêu pha, vừa khiến nàng vui vẻ.

"Được." Diệp Sở gật đầu đồng ý.

Trên đường White có rất nhiều nhà ăn, các nàng đi vào một nhà hàng đồ ăn Dương Châu. Chủ quán là người Dương Châu, sau khi đi vào Bến Thượng Hải, việc làm ăn thật rực rỡ.

Món ăn không nhiều lắm, nhưng mọi thứ đều được dụng tâm làm. Hiện tại còn chưa đến giờ ăn cơm, người trong tiệm không nhiều lắm. Sau khi Đinh Nguyệt Toàn và Diệp Sở gọi vài món thức ăn, ngồi hàn huyên lên.

Đinh Nguyệt Toàn và Diệp Sở đã quen biết một thời gian, lúc trước chưa kịp nói gì với nàng, hiện tại liền có thời gian ngồi xuống nói lên quá khứ của mình.

Đinh Nguyệt Toàn: "Ta tới từ Tô Châu, trước kia, trong nhà làm ca hát."

Diệp Sở hiểu rõ: "Bảo sao ngươi lại có giọng nói tốt như vậy."

Trước, nàng cũng không biết gia thế của Đinh Nguyệt Toàn. Bởi vì tác giả chỉ cường điệu viết phần diễn của nữ chính Diệp Gia Nhu, các nàng chỉ là nhân vật nhỏ phụ trợ Diệp Gia Nhu thôi.

Kỳ thật, sau lưng những nhân vật không được tác giả coi trọng đều có chuyện xưa.

Mà đời này, Diệp Sở muốn thay đổi tương lai của vai phụ các nàng.

Đinh Nguyệt Toàn ngượng ngùng mà cười một chút: "A Sở chưa từng nghe ta hát, lại khen ta như vậy......"

Nàng có chút ngượng ngùng, rốt cuộc, ở Bến Thượng Hải nơi nào cũng vấp phải trắc trở, không tìm được hội sở thích hợp để ca hát, người dù tự tin đến đâu cũng đã chịu một ít ảnh hưởng.

Nhưng, Diệp Sở lại thời thời khắc khắc cho nàng tự tin, Đinh Nguyệt Toàn thật sự cảm kích.

Lúc này, đồ ăn được đưa lên đây. Diệp Sở và Đinh Nguyệt Toàn vui vẻ ăn xong một bữa cơm, liền tạm biệt, từng người về nhà.

Các nàng hẹn lần sau tìm cơ hội gặp mặt.

Hiện tại Đinh Nguyệt Toàn đã có công tác, sinh hoạt về sau của nàng có lẽ sẽ tốt hơn một chút. Quá một thời gian nữa, lại nghĩ biện pháp hoàn thành mộng tưởng ca hát của nàng đi.

Sau khi tạm biệt Đinh Nguyệt Toàn, Diệp Sở ngồi tàu điện về nhà.

Ngay cả thanh âm "Ầm ầm" của tàu điện cũng trở nên dễ nghe. Diệp Sở nhìn bên ngoài cửa sổ, vẫn là Thượng Hải quen thuộc, nhưng đã sống lại một lần, rất nhiều chuyện đều khác đi.

Ưu thế của Diệp Gia Nhu đang bắt đầu bị áp chế, nhân sinh của Đinh Nguyệt Toàn cũng không đi theo quỹ đạo đời trước, thậm chí......

Diệp Sở còn có thiên ti vạn lũ* liên quan với Lục Hoài.

*thiên ti vạn lũ: rất nhiều.

Thời tiết hôm nay thật đẹp.

Và dường như tương lai xa xôi cũng tốt đẹp như vậy.

......

Diệp Sở đang đắm chìm trong suy nghĩ, tàu điện đã tới rồi. Nàng xuống xe, chạy chậm về Diệp Công Quán.

"Nhị tiểu thư, đừng chạy nhanh như vậy!"

Nàng nghe được tiếng la phía sau, chỉ cười cười, tiếp tục đặng đặng đặng chạy vào phòng mẫu thân.

Tô Lan đang xem báo ở trong phòng, thấy Diệp Sở tới, vội đứng lên, một phen tiếp được nàng: "Chạy nhanh như vậy?"

"Mẫu thân, đây là sách người bảo con mua." Diệp Sở đưa sách cho Tô Lan.

Tô Lan cầm lấy quyển sách ở trên cùng, kinh hỉ nói: "Lúc trước vẫn luôn không tìm được, ta còn tưởng rằng sẽ không mua được ở Thượng Hải."

Diệp Sở nhìn một cái, ngẩn ra.

Tân Tinh, quyển cuối cùng ở Bến Thượng Hải.

Là quyển bị Lục Hoài cầm lấy kia.

"Ân, con cũng tìm thật lâu mới thấy." Diệp Sở cảm thấy nàng thật mệt, nàng vì mang quyển sách này về mà bị không ít khổ.

Suýt chút nữa thì bị một cái đại phôi đản* cầm đi.

*đại phôi đản: trứng thối lớn.

"A Sở vất vả rồi." Tô Lan sờ đầu Diệp Sở, "Mấy ngày trước, ta và Quý phu nhân nói chuyện phiếm, nàng còn nhắc đến con."

"Nhắc đến con?"

Diệp Sở không quen Quý phu nhân này, chỉ nhớ quan hệ của nàng và mẫu thân không tệ.

"Con gái nàng đi du học, hỏi A Sở có ý định đó hay không." Tô Lan nói, "Loại sự tình này a, nhất định phải sớm làm kế hoạch."

Diệp Sở sửng sốt vài giây, lập tức lắc đầu cự tuyệt.

Du học? Khó mà làm được.

Chuyện xưa của Diệp Gia Nhu và Mạc Thanh Hàn lấy Bến Thượng Hải làm cơ sở, nếu Diệp Sở đi xa nhà, chẳng phải là mặc kệ đóa tiểu bạch hoa Diệp Gia Nhu này tự do sinh trưởng?

Nhỡ đâu Diệp Sở đi rồi, trời cao hoàng đế xa, cho dù Diệp Gia Nhu làm chuyện xấu gì ở Thượng Hải, nàng cũng không biết được.

Nàng cần phải ở lại Thượng Hải, sửa trị đóa tiểu bạch liên này. Hơn nữa, hiện tại cách thời gian Mạc Thanh Hàn xuất hiện còn xa, rất nhiều việc vẫn còn đang trong sự khống chế.

Nếu có thể ngăn cản hai người này nhận thức, vậy càng tốt.

......

Diệp Sở nghĩ nghĩ, liền bắt đầu xuất thần.

"A Sở? A Sở?"

Tô Lan ở bên cạnh gọi vài tiếng, Diệp Sở mới thanh tỉnh lại.

Diệp Sở ôm lấy cánh tay Tô Lan, cười làm nũng: "Ta mới không cần đi du học, ta muốn ở lại Thượng Hải với mẫu thân cả đời."

"Cả đời?" Tô Lan cười ra tiếng, cho rằng Diệp Sở chỉ là mang tính tình trẻ con, chờ nàng trưởng thành liền sẽ rõ ràng.

Diệp Sở không vui, Tô Lan tự nhiên không tiếp tục đề tài du học này. Các nàng hàn huyên rất nhiều, đến lúc chạng vạng, mới cùng đi ăn cơm chiều.

***

Từ khi Thẩm Cửu biết được thân phận của vị cô nương kia, liền vẫn luôn chú ý chuyện của Diệp Sở và Lục Hoài.

Đáng tiếc Thẩm Cửu tìm người theo dõi lâu như vậy, vẫn không chờ được động tác kế tiếp của Lục Hoài.

Thẩm Cửu cũng không biết, sau khi Lục Hoài ra phủ Đốc Quân, đám thuộc hạ kia của hắn đã bị ném từ sớm. Bọn họ chỉ có thể canh giữ ở cửa phủ Đốc Quân, tin tức báo cáo cũng không xác thực.

Bởi vậy, chuyện Lục Hoài và Diệp Sở đã chạm mặt, Thẩm Cửu cũng không biết được. Hắn chỉ có thể nhìn mà suy đoán.

Sao lại thế này?

Chẳng lẽ Lục Hoài còn thẹn thùng?

Không phải là một tiểu nha đầu sao, còn có thể gây khó cho Lục gia Tam thiếu?

......

Căn cứ thuộc hạ báo cáo, Lục Hoài không phải đang làm việc chính là đang ở phủ Đốc Quân. Thẩm Cửu cảm thấy kỳ quái, rõ ràng thích một cô nương, lại không chịu gặp mặt một lần?

A, thật đúng là nghẹn được!

Nhưng, Thẩm Cửu lại không nhịn được, hắn chạy đến bên điện thoại, gọi cho phủ Đốc Quân.

Mới vừa có người nhận điện thoại, còn chưa mở miệng, Thẩm Cửu liền vội vã nói: "Ta tìm Thiếu soái của các ngươi."

"Ân, là ta." Bên kia đầu truyền đến thanh âm trầm thấp của Lục Hoài.

Thẩm Cửu nhiệt tình dạt dào mà nói: "Lục Hoài, mấy ngày không thấy thật là nhớ ngươi!"

Lục Hoài: "......"

Xem ra Thẩm Cửu lại uống lộn thuốc, Lục Hoài biết đầu óc hắn không bình thường, tự nhiên không so đo với hắn.

"Mấy kẻ theo dõi ta ở cửa phủ Đốc Quân, có thể lui rồi." Lục Hoài không nhanh không chậm nói một câu.

"Lui lui lui!" Thẩm Cửu cười, "Không phải thấy ngươi nhàn đến chán sao? Muốn tìm việc cho ngươi làm."

Ta đang nhọc lòng vì chung thân đại sự* của ngươi a! Thẩm Cửu nhìn thái dương ngoài cửa sổ, lung tung rối loạn mà nói dối, không hiểu sao lại tự cảm thấy hắn thật vĩ đại.

*chung thân đại sự: chuyện kết hôn.

Thẩm Cửu: "Mấy ngày nữa, ngươi có muốn đi xem diễn không?"

"Không muốn." Đề nghị của Thẩm Cửu thực nhanh liền bị Lục Hoài cự tuyệt, "Ta muốn gặp mặt Tống Duẫn một cái, có một số việc muốn nói."

"Nga." Thẩm Cửu đã thói quen, Lục Hoài luôn coi công vụ là việc cực kỳ quan trọng, những việc khác hầu như không để trong lòng.

Tống Duẫn, sao tên này quen tai vậy?

Khoan đã! Họ Tống...... Không phải là biểu ca của Tống Thiến Như sao?

Mọi người ở Thượng Hải đều biết việc Tống Thiến Như theo đuổi Lục Hoài. Lúc trước nháo lớn như vậy, Tống bộ trưởng đều ngại mất hết mặt già, trực tiếp tìm người đem nàng trói về Nam Kinh.

Khi đó Thẩm Cửu đang ăn cơm ở tiệm rượu Nam Quốc, vừa lúc thấy một màn kia.

Chậc chậc chậc, hắn không ngờ một tiểu cô nương có thể đánh người nhẫn tâm như vậy. Mắt nhìn mặt của hầu gái của nàng nha hoàn đều bị đánh sưng lên, nàng còn không có nửa điểm muốn dừng tay.

Nếu loại người này thật đuổi theo Lục Hoài, chắc là Thẩm Cửu hắn sẽ không bao giờ đi phủ Đốc Quân phủ chơi mất.

Nếu Tống Thiến Như biết Lục Hoài và biểu ca của nàng gặp mặt, tuyệt đối sẽ nghĩ mọi cách tìm một cơ hội thấy Lục Hoài a.

Không được! Cần phải ngăn cản bọn họ gặp mặt! Tuy Lục Hoài không gần nữ sắc, nhưng người Tống Thiến Như đứng ở trước mặt đã đủ chướng mắt.

Cơ hội tới, nếu có thể nhân cơ hội khiến Lục Hoài và tiểu nha đầu Diệp Sở kia gặp mặt một lần thì tốt rồi.

Thẩm Cửu vội hỏi: "Nơi nào?"

Lục Hoài: "Quán trà Hằng Hưng."

Thẩm Cửu lại hỏi: "Bao giờ?"

Lục Hoài: "Năm ngày sau."

Tuy Lục Hoài đều trả lời Thẩm Cửu, nhưng hắn tự nhiên sẽ phát hiện chỗ cổ quái. Sự ra khác thường tất có yêu, Lục Hoài suy đoán, không biết trong lòng Thẩm Cửu đang suy nghĩ caia quỷ gì.

"Thẩm Kiều Nga, ngươi quản hơi nhiều rồi đấy."

Nói xong một câu này, điện thoại liền bị gác.

Thẩm Cửu:???

Thiếu chút nữa hắn đã quên tên thật của hắn là gì.

Thẩm Cửu tức giận đến quăng vỡ điện thoại, Lục Hoài thối! Rõ ràng biết hắn không thích nghe, càng muốn nói ra. Nếu không phải Lục Hoài đã cứu mạng nhỏ của hắn, hắn* mới không tha thứ cho hắn**.

*Thẩm Cửu

**Lục Hoài

Đúng vậy, tên thật của Thẩm Cửu là Thẩm Kiều Nga, ngụ ý là thiếu nữ mỹ lệ......

Đã lâu rồi hắn không nghe thấy người khác gọi tên này.

Thẩm Cửu sinh ra ở một trấn nhỏ ở Giang Chiết, phụ thân hắn mất tích khi đi xa, mẫu thân hắn mang thai, không chờ được đến khi cha hắn trở về.

Không hiểu sao, mẫu thân hắn luôn cảm thấy trong bụng là nữ hài. Mẫu thân hắn không có văn hóa, nghe nói hai chữ Kiều Nga có ngụ ý tốt, liền sớm định ra tên này.

Kết quả sinh ra, lại là nam.

Nhưng Thẩm Cửu có một đôi mắt phượng thật yêu nghiệt. Mẫu thân hắn nghĩ, dù sao đầu nàng trống trơn, không lấy được tên nào hay, liền tiếp tục gọi Kiều Nga đi.

Mẫu thân Thẩm Cửu mất sớm, một mình hắn đi vào Thượng Hải dốc sức làm ăn, từ tiểu lâu la trở thành thủ lĩnh Thanh Hội hiện nay.

Hiện tại, mỗi người đều gọi hắn một tiếng Cửu gia. Dần dà, rất nhiều người đã sớm không biết tên thật của Thẩm Cửu rốt cuộc là gì.

Hoặc là nói, toàn bộ Bến Thượng Hải không có mấy người dám gọi tên thật của hắn.

......

Lúc này, Tào An gõ cửa tiến vào: "Cửu gia, có mấy cái cô nương muốn tại đây ca hát, ngài có muốn gặp một lần không?"

"Nũng nịu, nhìn qua thật không sai." Tào An lấm la lấm lét, vừa nghĩ liền thấy vui a, hắn vẫn chưa chờ đến hồi đáp của Cửu gia, không ngờ......

Giây tiếp theo, một cái gạt tàn thuốc bay qua.

"Lăn!"

Thẩm Cửu tức muốn hộc máu mà giơ lên bình men sứ trên bàn, đang muốn ném xuống mặt đất, lại lập tức buông xuống.

Đồ cổ thời Minh, giá cả rất quý, để tại nơi này làm bộ là đồ dùng của người làm công tác văn hoá, luyến tiếc.

Thẩm Cửu chỉ có thể đỡ trán.

Ngươi mới là Thẩm Kiều Nga, cả nhà ngươi đều là Thẩm Kiều Nga!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương