Diệp Sở chấn động, thanh âm này rõ ràng là của Lục Hoài.

Đời trước Diệp Sở ở bên người Lục Hoài thật lâu, sớm đã quen tiếng nói trầm thấp của Lục Hoài. Lúc này, dù chưa thấy mặt người phía sau, nhưng Diệp Sở xác nhận, người nọ chính là Lục Hoài.

Diệp Sở nhắm mắt, không xoay người, cũng không mở miệng.

Diệp Sở nhớ tới lần trước khi đưa Phó Điềm Điềm đi nhà ga, nàng phát hiện phía sau có người của Lục Hoài đang theo dõi nàng.

Nàng rõ ràng không có lỗi lầm nào, nhất cử nhất động lại phải chịu sự giám thị của người khác, tư vị này vô cùng không dễ chịu.

Tuy rằng nàng thật nhẹ nhàng mà thoát khỏi những người đó, lúc sau Lục Hoài cũng không lại sai người theo dõi nàng, nhưng Diệp Sở vẫn cảm thấy có chút không vui, nàng tạm thời không muốn nhìn thấy Lục Hoài.

Chỉ là đáng tiếc, quyển sách kia ở trong tay Lục Hoài, mà mẫu thân nàng cực thích nó. Nhưng Diệp Sở vẫn còn giận Lục Hoài, đương nhiên sẽ không mở miệng đòi sách từ hắn.

Diệp Sở không quay đầu lại, lập tức đi lên trước.

Lục Hoài nhướng mày, vừa nãy hắn vào hiệu sách, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Diệp Sở. Khi đó, Diệp Sở đang tìm sách, dừng trước một kệ sách khá cao.

Nàng nâng đầu, nhìn kệ sách, thần sắc khẽ nhíu mày đều bị Lục Hoài nhìn thấy.

Lục Hoài không hề nghĩ ngợi, tự nhiên mà giúp Diệp Sở lấy quyển sách kia xuống.

Lục Hoài ngẩn ra, hắn không đoán được hắn sẽ đụng phải tay Diệp Sở. Đầu ngón tay Diệp Sở lạnh lẽo, giống như khuôn mặt nàng vậy, thanh lãnh như tuyết.

Sau đó, Diệp Sở giống như không nghe thấy tiếng của hắn, trực tiếp đi rồi.

Mỗi một lần Diệp Sở ở trước mặt hắn, đều gợn sóng bất kinh, không để lộ ra bất cứ sai lầm nào, dường như sẽ không có việc gì có thể ảnh hưởng đến nàng.

Lần trước hắn thử Diệp Sở ở trong xe, nàng cũng không chút hoang mang, biểu tình trước sau nhàn nhạt.

Hiện tại Diệp Sở lại làm lơ sự tồn tại của hắn, có thể nghĩ, hắn sai người theo dõi Diệp Sở, khiến nàng tức giận.

Hành vi của Diệp Sở cũng không làm Lục Hoài không vui, ngược lại Lục Hoài cười một tiếng. Lúc trước nàng giống như không để ý cái gì, hiện tại lại để lộ ra một chút cảm xúc nhỏ, cuối cùng giống thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi.

Lục Hoài nhìn thiếu nữ phía trước, sống lưng nàng thẳng tắp, không hề có ý dừng lại, thân ảnh mảnh khảnh lộ ra một chút quật cường.

Khóe miệng Lục Hoài lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, hắn nâng lên bước chân, không nhanh không chậm mà đi theo.

Diệp Sở đi lên phía trước, cực lực bỏ qua sự tồn tại của Lục Hoài, nàng tiếp tục tìm trong hiệu sách, muốn tìm quyển sách vừa bị Lục Hoài lấy đi.

Diệp Sở dừng trước một kệ sách, lúc này, đột nhiên nàng cảm giác có một trận áp bách mãnh liệt truyền đến từ phía sau, ngay cả không khí đều ứ đọng.

Thanh âm của Lục Hoài không cao cũng không thấp, chỉ để Diệp Sở nghe được.

"Ngươi đang trốn ta?"

Thần sắc hắn nhàn nhạt, thanh tuyến ép tới thấp hơn so với ngày thường, thanh âm nặng nề dừng phía sau nàng.

Lục Hoài hơi hơi nghiêng người, thân hình hắn cao lớn, mặc một chiếc áo gió màu đen, khí chất lạnh lẽo đến cực điểm.

Khuôn mặt hắn thanh tuyển lạnh lùng, cách Diệp Sở không xa không gần, thanh âm bị nàng nghe rõ ràng.

Lục Hoài cũng không biết vì sao hắn lại làm như vậy, thấy Diệp Sở giận hắn, trốn hắn, hắn vốn nên rời đi, nhưng, bước chân hắn lại cứ đi theo nàng.

Bên này, mặt Diệp Sở trầm xuống, việc theo dõi khiến nàng thật tức giận, vốn định tránh đi Lục Hoài. Nhưng nếu không thể tránh, Diệp Sở liền không né tránh nữa.

Trước nay nàng đều là người có ngạo khí, hơn nữa, nàng lại không làm gì sai.

Diệp Sở dứt khoát xoay người, nhìn thẳng Lục Hoài, thần thái bình tĩnh: "Hay là Tam thiếu có đam mê theo dõi người khác?"

Đôi mắt thiếu nữ trong trẻo đến cực điểm, lúc này ẩn ẩn mang theo một chút tức giận.

Nàng nhíu mày, da thịt như gốm sứ bởi vì tức giận mà hơi đỏ lên.

Lục Hoài nhìn thấy được, Diệp Sở tức giận.

Ánh mắt Lục Hoài thâm thúy, nhấc quyển sách trên tay lên, ngữ khí nhàn nhạt: "Diệp Nhị tiểu thư, sách của ngươi."

Vỗn dĩ Diệp Sở muốn lấy quyển sách kia, nhưng tâm lý còn chần chờ. Trùng hợp như vậy, gặp được Lục Hoài ở hiệu sách, hắn lại làm bộ không có việc gì phát sinh lúc trước, cũng không cảm thấy sai người theo dõi một nữ hài có lỗi lầm gì.

Nhưng hành vi của Lục Hoài lại khiến Diệp Sở không vui, Diệp Sở vẫn không thể trực tiếp đối đầu với hắn, câu nói vừa rồi của nàng có điểm nóng nảy, hiện tại ngẫm lại liền không thể như vậy.

Ai bảo Lục Hoài bóp chết nàng dễ dàng như bóp chết một con kiến vậy.

Diệp Sở vươn tay, nhìn Lục Hoài. Ánh sáng mặt trời nhẹ nhàng hắt vào hiệu sách từ bên ngoài, hắt lên tay Diệp Sở, có thể thấy da thịt tuyết trắng, non mịn.

Lục Hoài cũng không đưa sách cho Diệp Sở, hắn chỉ chậm rãi nói một câu: "Hay là Diệp Nhị tiểu thư nói chuyện với ta?"

Diệp Sở càng thêm không vui, nàng rất muốn nói một câu, không phải nói trả sách sao? Sao lại muốn nói chuyện với nàng.

Diệp Sở nhìn Lục Hoài không nói lời nào, Lục Hoài cũng không thèm để ý, hắn chỉ dùng ngón tay vuốt ve quyển sách kia, một chút lại một chút.

Thần sắc Lục Hoài nhàn nhạt, ngón tay thon dài lơ đãng quét qua quyển sách kia, cảm giác áp bách lại ập đến.

Diệp Sở nhìn, đó là quyển sách mẫu thân thích nhất, hơn nữa vừa rồi nàng tìm một vòng, hiệu sách giống như chỉ còn lại một quyển này.

Cố tình ở trong tay Lục Hoài.

Ánh mắt Diệp Sở hơi hơi tối sầm lại, trong lòng nàng không vui, nhưng lại không dám biểu hiện quá rõ ràng.

Lục Hoài nhìn đến buồn cười, Diệp Sở rõ ràng muốn phản bác, nhưng lại không nói ra tới, nhìn qua cực kỳ mâu thuẫn. Sự rối rắm của nàng đều lọt vào trong mắt Lục Hoài.

Đúng là thú vị.

Diệp Sở thấy Lục Hoài vẫn không có ý muốn trả sách cho nàng, nàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ: "Đi đâu nói?"

Khóe miệng Lục Hoài lộ ra chút ý cười cực nhạt, hắn nhàn nhạt mở miệng: "Đi thôi."

Lục Hoài cầm sách ra ngoài. Bóng dáng hắn thon dài đĩnh bạt, bước đi trầm ổn hữu lực. Diệp Sở bĩu môi, đi theo.

Diệp Sở nhìn bóng dáng Lục Hoài, trong lòng chửi thầm, mua quyển sách cũng có thể đụng tới Lục Hoài, nàng thật xui xẻo.

Hơn nữa, rõ ràng là Lục Hoài sai người theo dõi nàng, hiện tại không chỉ cầm sách của nàng đi, còn muốn nói chuyện với nàng.

Chuyện gì Lục Hoài cũng làm, còn làm bộ chiếm hết thượng phong, dưới sự áp chế của hắn, nàng không hề có năng lực phản kháng.

Thật không có đạo lí.

Nhưng ai bảo Lục Tam thiếu là nhân vật mà người ở Bến Thượng Hải đều kiêng kị đâu, cho dù Diệp Sở không tình nguyện, cũng phải căng da đầu đi với hắn.

Lục Hoài ở phía trước đi, Diệp Sở ở phía sau đi theo, hai người nện bước không nhanh không chậm, trước sau vẫn duy trì thích hợp khoảng cách.

Trên đường có rất nhiều người đều đem ánh mắt lại đây, khuôn mặt thiếu nữ kiều tiếu, nam tử thật anh tuấn, dáng người của cả hai đều cao gầy hơn người thường, đi ở trên đường phá lệ khiến người chú ý.

Bọn họ cho rằng, chỉ nhìn dung mạo của hai người, nhìn qua phi thường xứng đôi. Nhưng nhìn hành động của bọn họ, lại lộ ra xa cách nhàn nhạt, cũng không giống tình lữ.

Khó mà thấy được cặp nam nữ xứng đôi như vậy, bọn họ tự nhiên nhìn liên tục.

Trong lòng Diệp Sở có việc, nàng suy nghĩ, không biết Lục Hoài muốn nói cái gì với nàng, đang suy nghĩ phương pháp ứng đối, cho nên không chú ý hành động của người qua đường.

Lục Hoài thấy thần sắc của những người đó, hắn nhẹ nhàng liếc bọn họ một cái. Những người đó liền chấn động.

Hắn rõ ràng không làm cái gì, bọn họ lại không dám nhìn tiếp, không tự giác dời đi đôi mắt.

Một người nhỏ giọng hỏi: "Người nọ là ai?"

Có người gặp qua Lục Hoài, lập tức nói: "Đừng nghị luận chuyện của Lục Tam thiếu, trước giờ Tam thiếu không thích người khác lắm miệng."

Rất nhiều người chưa thấy qua Lục Tam thiếu, cũng nghe nói qua. Bọn họ thay đổi thần sắc.

"Nhưng không phải Lục Tam thiếu không gần nữ sắc sao? Nữ tử phía sau hắn lại là ai?"

"Đúng vậy, tuy tuổi nàng không lớn, nhưng nhìn qua thật xứng đôi với Lục Tam thiếu."

"Có lẽ là người quen của Tam thiếu bãi."

"......"

Lục Tam thiếu không gần nữ sắc cư nhiên sẽ đi gần với một nữ tử, mọi người lại yêu nhất thảo luận mấy chuyện phong hoa tuyết nguyệt. Có người nhắc tới việc lúc trước Tống Ngũ tiểu thư theo đuổi Tam thiếu, việc này lại bị nghị luận một phen.

Nhưng Lục Hoài và Diệp Sở đã sớm đi rồi, ngôn luận này đó cũng không truyền tới tai bọn họ.

Thượng Hải ngày hôm nay, thời tiết thật tốt. Bởi vì có ánh mặt trời, tuy đã đến cuối mùa thu, vẫn chưa có tẹo rét lạnh nào. Diệp Sở an tĩnh đi theo phía sau Lục Hoài, cách đó không xa dừng một chiếc ô tô màu đen.

Đó là xe phủ Đốc Quân, kiếp trước kiếp này Diệp Sở đều nhớ rõ.

Lục Hoài đi đến trước xe phủ Đốc Quân, tài xế đã sớm thấy Lục Hoài đi tới từ kính chiếu hậu, hắn vội vàng xuống xe, cung kính nói: "Tam thiếu."

Lục Hoài liếc tài xế một cái, thanh âm đạm mạc: "Ngươi rời đi trước."

Tài xế thấy có một nữ tử đi theo sau Lục Hoài, đáy mắt lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng hắn vẫn thấp giọng nói: "Vâng, Tam thiếu."

Tài xế đi lên nhìn thoáng qua mặt Diệp Sở, hắn nhận ra vị nữ tử này, lần trước, thời điểm Tam thiếu rời đi Nghiêm gia, đã cho nữ tử này lên xe.

Phải biết rằng trước giờ Tam thiếu không gần nữ sắc, bình thường, nữ tử đều không thể gần người Tam thiếu, giống như Tống Thiến Như, nhiều lần tới chặn đường Tam thiếu, nhưng chưa một lần Tam thiếu cho nàng sắc mặt tốt.

Hôm nay lại để nữ hài này lên xe, rõ ràng hiếm lạ.

Cho nên, vừa rồi Tam thiếu quay đầu trở về nơi này là vì thấy nữ tử này sao?

Tài xế nghĩ thầm, Tam thiếu lại lần nữa phá lệ vì nữ hài này, đủ để nói lên mức độ đặc thù của nàng trong lòng Tam thiếu. Hắn quyết định, nếu ngày sau gặp lại nữ tử này, thái độ của hắn, tất nhiên phải khác đối với người khác.

Bên này, Lục Hoài mở cửa xe, nhìn Diệp Sở, trầm giọng: "Lên xe."

Diệp Sở không dự đoán được Lục Hoài sẽ khiến nàng lên xe, nàng do dự một hồi. Lục Hoài quơ quơ quyển sách trên tay, Diệp Sở hít sâu một hơi, ngồi lên xe.

Diệp Sở ngồi lên xe, tâm sự nặng nề. Lần trước Lục Hoài thử nàng ở trên xe, kia lần này đâu? Lục Hoài sẽ hỏi nàng cái gì?

Sớm biết sẽ thế này, đêm đó nàng liền không cứu Lục Hoài trên đường White, hiện tại liền không có những việc này, vô duyên vô cớ cớ gặp phải tai bay vạ gió.

Diệp Sở rũ mắt, miên man suy nghĩ, tâm tình có chút bực bội, lúc này, bên tai nàng vang lên thanh âm nhàn nhạt của Lục Hoài.

"Ta để người theo dõi Diệp Nhị tiểu thư, khiến Diệp Nhị tiểu thư không vui, là ta không đúng."

Hắn đang xin lỗi nàng?

Diệp Sở ngẩn ra, lời nói của Lục Hoài khiến nàng chợt buông lỏng. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía hắn.

Lúc này, Lục Hoài đang nhìn Diệp Sở, ngữ khí bình tĩnh cực kỳ. Mặc dù Lục Hoài đang xin lỗi, nhưng hắn ung dung, thanh nhã như cũ, bộ dáng thong dong, cao quý, trên mặt không có chút quẫn bách nào.

Trong lòng Diệp Sở vẫn luôn tích tụ bởi việc bị theo dõi, lúc này nghe được Lục Hoài nói, những nghi ngờ và phiền não nháy mắt liền tiêu tán, khóe miệng nàng hiện lên ý cười nhạt nhẽo. Sự nghi ngờ ban đầu với hắn lúc này cũng đã không tồn tại.

Nàng không đoán được, Lục Hoài khiến nàng lên xe, không phải vì thử nàng, mà là vì xin lỗi việc theo dõi ngày ấy.

Lục Hoài bị người kiêng kị, là bởi vì thủ đoạn lôi đình của hắn. Nhưng hắn làm việc không nghiêng không lệch, người xấu cực sợ, ngưói không làm chuyện xấu thấy bộ dạng lãnh đạm của Lục Hoài cũng sẽ chùn bước.

Nếu xác định người nọ vô hại, Lục Hoài sẽ không nắm người nọ không bỏ.

Đây là Lục Hoài- Lục Tam thiếu thanh danh hiển hách Bến Thượng Hải.

Lục Hoài trầm mặc nhìn Diệp Sở, cho đến trên mặt nàng xuất hiện tươi cười.

Diệp Sở đã mở miệng: "Vậy thì bỏ qua chuyện này đi."

Lúc này, khuôn mặt đông lạnh của Lục Hoài mới thư hoãn chút, hơi thở quanh thân cũng nhu hòa không ít.

Phía trước Lục Hoài đã nghĩ tới, nếu Diệp Sở buồn bực vì bị theo dõi, nàng sẽ luôn đề phòng hắn, luôn rời xa hắn, khả năng về sau khi gặp lại, nàng đều sẽ ở trạng thái đao kiếm, ương ngạnh.

Không biết vì sao mà Lục Hoài cảm thấy, đây không phải là điều hắn muốn thấy. Vì thế, mới có chuyện hôm nay đến gần, có hiện tại xin lỗi.

Nếu hai bên đều không có ý thử lẫn nhau, không khí bên trong xe tự nhiên tốt hơn rất nhiều, Diệp Sở nghĩ nghĩ, quyết định chủ động mở miệng.

"Sao hôm nay Tam thiếu lại đến hiệu sách?"

Theo lý mà nói, Lục Hoài công vụ bận rộn, thời gian hiện tại hẳn là đang xử lí công vụ mới đúng, sao lại đến hiệu sách chứ?

Hơn nữa vị trí của hiệu sách này tương đối hẻo lánh, Diệp Sở ngẫu nhiên mới phát hiện nơi này.

Diệp Sở tuyệt đối không cho rằng Lục Hoài riêng tới tìm nàng, đời này, nàng và Lục Hoài chưa gặp nhau vài lần, cũng không quen đối phương, Lục Hoài không cần thiết vì một câu xin lỗi mà riêng chạy tới.

Diệp Sở cảm thấy, chắc là Lục Hoài cũng mua sách ở hiệu sách này, lơ đãng thấy nàng, mới nghĩ đến mời nàng lên xe.

Diệp Sở chỉ là thuận miệng hỏi một câu, nhưng lại nhấc lên gợn sóng trong lòng Lục Hoài.

Ví sao hắn sẽ đến hiệu sách? Chỉ vì ở trên phố thoáng nhìn thấy khuôn mặt kiều tiếu của Diệp Sở, hắn liền không tự chủ được mà thay đổi hành trình, đi theo Diệp Sở, đi tới bên người nàng.

Nếu là vì xin lỗi, cũng không cần phải làm như vậy, rõ ràng là thiếu soái, cho dù theo dõi người khác, người khác cũng không dám xen vào nhiều hơn.

Nhưng Lục Hoài lại cố tình làm như vậy.

Lục Hoài không thể giải thích hành vi hôm nay của hắn, đối mặt với vấn đề của Diệp Sở, thần sắc Lục Hoài không thay đổi, nhàn nhạt mà nói một câu: "Muốn đọc sách, cho nên liền tới hiệu sách."

Mặt Lục Hoài không đổi sắc mà nói dối, hơn nữa cảm xúc của hắn không lộ ra ngoài, Diệp Sở liền tin hắn.

Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong xe lại lâm vào một mảnh yên tĩnh. Diệp Sở và Lục Hoài không thân, nàng cũng không biết nên nói gì với Lục Hoài.

Lúc này, Lục Hoài mở miệng, đánh vỡ yên lặng: "Hôm nay Diệp Nhị tiểu thư ra tới làm cái gì?"

Nghe được lời này, Diệp Sở giật mình, nàng cùng đi với Đinh Nguyệt Toàn đi phỏng vấn. Kết quả gặp được Lục Hoài, nàng liền quên mất việc này.

Có lẽ Đinh Nguyệt Toàn sắp phỏng vấn xong rồi, Diệp Sở nghĩ thầm, nếu nàng không thấy nàng, nhất định sẽ sốt ruột.

Diệp Sở: "Tam thiếu, hôm nay ta đi với bằng hữu đi phỏng vấn.."

"Hiện tại chắc nàng đang tìm ta."

"Gặp lại, Tam thiếu."

Diệp Sở vừa muốn xoay người, đột nhiên, một đôi tay có khớp xương rõ ràng đè lại cửa xe.

Diệp Sở nháy mắt đình chỉ động tác, thân mình cứng lại.

Khó được hôm nay Diệp Sở có cảm xúc của tiểu nữ hài, Lục Hoài đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa nàng. Thân thể hắn hơi nghiêng về phía trước, tay nhẹ nhàng đặt trên cửa xe.

Lục Hoài cũng không dựa gần với Diệp Sở, nhưng lại hoàn toàn trở ngại Diệp Sở xuống xe.

Tuy hắn cách không gần, nhưng cảm giác áp bách vô hình vẫn tồn tại. Bỗng nhiên, không khí đình trệ.

Diệp Sở cả kinh, ngẩng đầu, vừa lúc bốn mắt nhìn nhau với Lục Hoài.

Diệp Sở có thể thấy được khuôn mặt nàng trong đôi mắt đen nhánh của Lục Hoài.

Nàng không biết vì sao Lục Hoài lại làm như vậy, vừa rồi rõ ràng còn nói chuyện rất tốt với nàng, hiện tại lại không cho nàng đi.

Chẳng lẽ Lục Hoài quả thật hỉ nộ vô thường, muốn lật lọng?

Diệp Sở có chút sinh khí, khuôn mặt nàng thanh lãnh, giống như kết một tầng băng sương: "Tam thiếu, vì sao ngài không cho ta xuống xe?"

Lục Hoài chậm rãi thu hồi tay, ánh mắt không rõ sâu cạn. Nhìn gần Diệp Sở, làn da nàng trắng nõn, giống như trân châu. Thần sắc hắn không đổi, vô cùng bình tĩnh.

Từ sườn mặt nhìn lại, gương mặt tươi đẹp của Diệp Sở còn mang theo một tầng lông tơ nhàn nhạt.

Lục Hoài nghĩ thầm, đúng là một cái tiểu nha đầu.

Lục Hoài không chút hoang mang, nhấc lên quyển sách trên tay, thanh âm nhàn nhạt: "Diệp Nhị tiểu thư, ngươi không lấy sách sao?"

Diệp Sở bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai là như thế này.

Cơn tức của nàng biến mất hơn nửa: "Cám ơn Tam thiếu nhắc nhở ta."

Nàng vừa nói vừa đưa tay muốn cầm lấy quyển sách kia.

Lần này, Lục Hoài thật sự đưa sách cho Diệp Sở. Sau khi Diệp Sở nhận sách, hơi hơi gật đầu với hắn, liền xoay người xuống xe.

Diệp Sở lập tức rời đi, không hề quay đầu lại.

Nhìn bóng dáng uyển chuyển, nhẹ nhàng của Diệp Sở, ánh mắt của Lục Hoài thâm chút.

Trong xe thật yên tĩnh, chỉ có một tiếng cười vô cùng nhẹ, không thể nghe thấy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương