Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
-
Chương 20-3
Diệp Gia Nhu biết không thể né tránh liền ngẩng đầu, nước mắt rơi như mưa: “Không phải, ta và Dương thiếu gia chỉ nói mấy câu thôi.”
Sắc mặt Diệp Gia Nhu tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, giống như đã chịu ủy khuất lớn.
Ngữ khí Diệp Sở nhàn nhạt, lời nói lại không chút lưu tình: “Gia Nhu, lúc ấy có vị tiểu thư nói, tay ngươi và tay Dương Hoài Lễ đều cầm lấy nhau, tối nay nếu mọi người không đến, không biết các ngươi sẽ làm thêm cái gì nữa.”
Diệp Sở tiếp tục mở miệng: “Ngay từ đầu ta cũng không tin, nhưng mọi người đều nói như vậy…”
Diệp Sở hận sắt không thành thép mà nhìn Diệp Gia Nhu: “Ai, sao Gia Nhu lại biến thành như bây giờ chứ?”
Nước mắt Diệp Gia Nhu rơi xuống, Dương Hoài Lễ chỉ đỡ nàng một chút, nàng còn chưa thực hiện được kế hoạch câu dẫn, còn nói chuyện gì nữa a.
Diệp Gia Nhu oan ức trong lòng, nước mắt rơi càng nhiều.
Diệp lão phu nhân chỉ biết là Diệp Gia Nhu câu dẫn Dương Hoài Lễ, nào biết Diệp Gia Nhu còn làm tạn tình như thế, nàng giận dữ: “Tiện nhân, làm ra chuyện mất mặt như vậy, ngươi biết cái gì là cảm thấy thẹn sao?”
Sau đó Diệp lão phu nhân liếc Tưởng Bích Trân một cái, lạnh lùng nói: “Di nương sinh chính là di nương sinh, quả nhiên không lên được mặt bàn.”
Nói xong, Diệp lão phu nhân nhìn Tưởng Bích Trân từ trên xuống dưới: “Ngươi mặc đẹp thế làm gì? Quân Chiêu không ở nhà, ngươi muốn câu dã nam nhân a.”
“Lúc trước lẽ ra không nên để ngươi vào cửa, sau khi ngươi gả vào, Diệp gia không thuận chuyện gì, ai u, đúng là làm bậy a.”
Tưởng Bích Trân không ngờ lửa giận lại chuyến đến người nàng, mặt nàng lúc trắng lúc xanh. Trước kia Diệp lão phu nhân đã không thích nàng, hiện tại bắt được một chút sai lầm, liền quở trách không yên.
Tưởng Bích Trân có khổ mà không nói được, nàng rốt cuộc biết được cảm giác tai họa rơi từ trên trời xuống. Nàng hung hăng nhìn Diệp Gia Nhu, nếu không phải nàng không biết câu dẫn nam nhân, sao nàng có thể bị mắng được.
Diệp Gia Nhu thấy sắc mặt Tưởng Bích Trân xanh mét, trong lòng rất ủy khuất, ngay cả nương cũng oán nàng, sao nàng lại đáng thương như vậy.
Diệp Gia Nhu che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ ngón tay, bộ dáng kia thật chua xót.
Diệp Sở lạnh lùng nhìn Diệp Gia Nhu làm ra vẻ, lại thêm hỏa: “Gia Nhu, ngươi khóc cái gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy những tiểu thư đó vu hãm ngươi sao?”
“Trái tim mọi người sáng như tuyết, nhiều đôi mắt như thế, nhiều cái miệng như vậy, vì sao các nàng không nói người khác, cố tình nói ngươi?”
Diệp Gia Nhu lắc đầu liên tục: “Ta không có ý này……”
Diệp Sở quá đáng giận, rõ ràng việc không phải như thế, nàng lại khiến người khác hiểu lầm, quả nhiên Diệp Sở không thể gặp nàng tốt, có cơ hội liền bỏ đá xuống giếng.
Diệp Gia Nhu ai thán một tiếng, sao mệnh nàng khổ vậy.
Diệp Sở đánh gãy Diệp Gia Nhu: “Hoặc là ngươi cảm thấy nãi nãi nói sai rồi? Ngươi cho rằng nãi nãi không biết nhìn người, tin người khác, cho nên ngươi mới ủy khuất như vậy.”
Diệp Sở hơi nhíu mi: “Gia Nhu, sao ngươi có thể nghĩ như vậy, nãi nãi làm việc rất công bằng, nàng làm gì trong lòng đều cùng gương sáng giống nhau.”
Diệp Sở quay đầu nhìn Diệp lão phu nhân, vẻ mặt ý cười: “Hơn nữa nãi nãi là trưởng bối, trưởng bối vì đại, cho dù nãi nãi răn dạy ngươi, cũng là để tốt cho ngươi, ngươi hà tất bày ra bộ dáng này.”
Lời này củaDiệp Sở đã nâng Diệp lão phu nhâ lên, khen nàng làm việc công chính. Lại làm thấp Diệp Gia Nhuddi, nói Diệp Gia Nhu không hiếu thuận, không nghe trưởng bối dạy dỗ.
Diệp lão phu nhân nghe rõ Diệp Sở nói, càng hận Diệp Gia Nhu, nàng vỗ bàn một cái: “Diệp Gia Nhu, rốt cuộc ngươi có để ta vào mắt không?”
Diệp Gia Nhu rơi lệ đầy mặt, sắc mặt tái nhợt vài phần, Diệp Sở lại khi dễ nàng, nàng**không muốn bỏ qua cho nàng*.
*Diệp Gia Nhu
**Diệp Sở
Diệp Gia Nhu khóc đến mức khiến Diệp lão phu nhân phiền lòng, nàng lạnh lùng nói: “Suốt ngày chỉ biết khóc, ta còn chưa chết đâu, ngươi liền khóc không ngừng, ngươi là đồ đen đủi, nếu khóc hết phúc khí của Diệp, ta cho ngươi đẹp!”
Diệp Gia Nhu lập tức dừng miệng, không dám phát ra âm thanh, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo, nhìn qua hết sức đáng thương.
Lúc này, mèo trắng trong lòng Diệp lão phu nhân nhẹ nhàng nhảy xuống, nó chậm rì rì đi qua chỗ Diệp Gia Nhu và Tưởng Bích Trân.
Con mèo này lớn lên cực xinh đẹp, toàn thân trắng toát, một đôi mắt to rất có thần. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Diệp lão phu nhân, mèo nhỏ có chút mập mạp.
Mèo trắng ưu nhã đi tới, nhưng sắc mặt Tưởng Bích Trân và Diệp Gia Nhu lại thay đổi.
Con mèo trắng này chính là sinh mệnh của Diệp lão phu nhân, Diệp lão phu nhân đi đâu cũng mang theo nó. Nếu mèo trắng thân thiết với ai, thái độ của Diệp lão phu nhân đối với người nọ sẽ rất tốt.
Cố tình con mèo trắng này không thích Tưởng Bích Trân và Diệp Gia Nhu, vừa thấy các nàng, con mèo nhất định cào cho mấy phát.
Tưởng Bích Trân đang nghĩ, mèo trắng đột nhiên cong lưng, nhảy lên người người nàng, hung hăng cào nàng mấy cái.
Tưởng Bích Trân đau đến kêu lên: “Ai u…”, mèo trắng lại chuyển hướng Diệp Gia Nhu, chớp mắt đã để lại mấy vết cào trên tay Diệp Gia Nhu.
Diệp Gia Nhu rất đau, nhưng nàng không dám lên tiếng, cố nén nước mắt, vẻ mặt ủy khuất.
Xong việc, mèo trắng xoay người, đi đến bên chân Diệp Sở, cọ cọ nàng, kêu “Meo...”, Diệp Sở cười đem nó ôm vào trong ngực.
Diệp lão phu nhân nói: “Xem bộ dáng đen đủi của các ngươi đi, ngay cả mèo con cũng không nhìn được, về sau lại làm ra loại chuyện này, ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi.”
Tưởng Bích Trân căm giận nghĩ, mỗi lần con mèo thối này nhìn thấy nàng, nhất định sẽ cào mấy vết, không biết lão thái bà này nghĩ như thế nào, nuôi con mèo còn tốt hơn cả người.
Nhưng nàng chỉ dám oán giận trong lòng, trên mặt lại cụp mi rũ mắt.
Diệp Sở nhìn vẻ mặt thống khổ của Diệp Gia Nhu, cười cười: “Gia Nhu, ta không tính toán ngươi không biết cố gắng, ta chỉ hy vọng về sau ngươi đừng làm chuyện mất mặt là được.”
Diệp Sở nói vô cùng mềm nhẹ, ánh mắt nhìn Diệp Gia Nhu giống như đang nhìn muội muội không hiểu chuyện.
Diệp lão phu nhân tán đồng: “A Sở nói đúng, ngươi xem tỷ tỷ ngươi suy nghĩ cho ngươi nhiều như thế, còn không cám ơn tỷ tỷ ngươi.”
Diệp Gia Nhu khó thở, Diệp Sở đâu có nói chuyện giúp nàng, nhưng nàng chỉ có thể nhu nhu nói: “Cám ơn tỷ tỷ.”
“Không cần cám ơn, ta cũng vì nhà tốt.” Diệp Sở vui vẻ tiếp nhận.
Diệp Sở đưa Diệp lão phu nhân rời đi, sự kiện này liền rơi xuống màn che oanh oanh liệt liệt như thế.
***
Diệp Sở trải qua cuộc sống thoải mái, nhưng Phó Điềm Điềm lại không phải. Phó Điềm Điềm muốn đi Bắc Bình giải sầu, Diệp Sở đưa nàng đi nhà ga.
Dòng người chen chúc xô đẩy trong nhà ga, nơi nơi đều là người chờ xe. Bọn họ đều vội vàng, dẫn theo hành lý nhanh chóng đi vào cổng soát vé.
Phó Điềm Điềm có chút thương cảm: “A Sở, mấy ngày nữ đều không gặp được ngươi.”
Từ lúc biết phụ thân Phó Điềm Điềm ngoại tình, Phó Điềm Điềm và mẫu thân nàng liền không quan tâm hắn, chò dù phụ thân Phó Điềm Điềm vẫn luôn lấy lòng các nàng, thái độ các nàng vẫn rất lãnh đạm.
Mấy ngày trước, mẫu thân Phó Điềm Điềm đã đi đến nhà tỷ muội ở Bắc Bình, hôm nay nghỉ học, Phó Điềm Điềm cũng mua vé xe, chuẩn bị đi Bắc Bình.
Diệp Sở: “Ngươi coi như đi Bắc Bình để giải sầu.”
Trong khoảng thời gian này Phó Điềm Điềm vẫn luôn không vui, Diệp Sở đều nhìn thấy, hy vọng hành trình đi Bắc Bình có thể giúp nàng giải tỏa tâm trạng.
Xe lửa sắp xuất phát, Phó Điềm Điềm không nỡ mà phất tay với Diệp Sở, Diệp Sở cũng cười, vẫy tay với nàng.
Tạm biệt Phó Điềm Điềm, Diệp Sở từ nhà ga ra tới, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Từ khi nàng vừa ra khỏi nhà liền phát hiện nàng bị theo dõi.
Bởi vì vội vã muốn gặp Phó Điềm Điềm, không nghĩ bỏ lỡ thời gian xe chạy, Diệp Sở liền không cắt đuôi người phía sau.
Vừa rồi ở nhà ga, vì không đẻ Phó Điềm Điềm lo lắng, thần sắc Diệp Sở như thường, không để ý đám người kia.
Nhưng điều này không có nghĩa là Diệp Sở thích có cái đuôi.
Ánh mắt Diệp Sở tối sầm lại, nếu mọi hành động đều bị người khác theo dõi sẽ khiến người phi thường bực bội.
Ai sẽ phái người theo dõi một nữ sinh không có bối cảnh đâu?
Nghĩ đến cũng chỉ có vị Lục gia Tam thiếu đã từng thử nàng kia.
Tuy không biết vì sao Lục Hoài phái người theo dõi nàng, tâm tình của Diệp Sở cũng không tốt.
Diệp Sở hơi nghiêng đầu, người theo dõi lập tức dừng bước chân, ẩn thân hình. Diệp Sở cười lạnh lùng, tiếp tục đi về phía trước.
Đời trước Diệp Sở từ chỗ Lục Hoài học qua thuật phản truy tung, dù chỉ học được mấy phần, cũng đủ ứng phó những người ở đằng sau đó.
Nàng nhớ rõ Lục Hoài từng nói: “Diệp Sở, tận lực khiến cục diện có lợi với mình.”
……
Diệp Sở nhướng mày, khóe miệng cong lên, nàng muốn cắt đuôi đám người phía sau.
Lục gia Tam thiếu, đây là ngươi dạy ta.
Sắc mặt Diệp Gia Nhu tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, giống như đã chịu ủy khuất lớn.
Ngữ khí Diệp Sở nhàn nhạt, lời nói lại không chút lưu tình: “Gia Nhu, lúc ấy có vị tiểu thư nói, tay ngươi và tay Dương Hoài Lễ đều cầm lấy nhau, tối nay nếu mọi người không đến, không biết các ngươi sẽ làm thêm cái gì nữa.”
Diệp Sở tiếp tục mở miệng: “Ngay từ đầu ta cũng không tin, nhưng mọi người đều nói như vậy…”
Diệp Sở hận sắt không thành thép mà nhìn Diệp Gia Nhu: “Ai, sao Gia Nhu lại biến thành như bây giờ chứ?”
Nước mắt Diệp Gia Nhu rơi xuống, Dương Hoài Lễ chỉ đỡ nàng một chút, nàng còn chưa thực hiện được kế hoạch câu dẫn, còn nói chuyện gì nữa a.
Diệp Gia Nhu oan ức trong lòng, nước mắt rơi càng nhiều.
Diệp lão phu nhân chỉ biết là Diệp Gia Nhu câu dẫn Dương Hoài Lễ, nào biết Diệp Gia Nhu còn làm tạn tình như thế, nàng giận dữ: “Tiện nhân, làm ra chuyện mất mặt như vậy, ngươi biết cái gì là cảm thấy thẹn sao?”
Sau đó Diệp lão phu nhân liếc Tưởng Bích Trân một cái, lạnh lùng nói: “Di nương sinh chính là di nương sinh, quả nhiên không lên được mặt bàn.”
Nói xong, Diệp lão phu nhân nhìn Tưởng Bích Trân từ trên xuống dưới: “Ngươi mặc đẹp thế làm gì? Quân Chiêu không ở nhà, ngươi muốn câu dã nam nhân a.”
“Lúc trước lẽ ra không nên để ngươi vào cửa, sau khi ngươi gả vào, Diệp gia không thuận chuyện gì, ai u, đúng là làm bậy a.”
Tưởng Bích Trân không ngờ lửa giận lại chuyến đến người nàng, mặt nàng lúc trắng lúc xanh. Trước kia Diệp lão phu nhân đã không thích nàng, hiện tại bắt được một chút sai lầm, liền quở trách không yên.
Tưởng Bích Trân có khổ mà không nói được, nàng rốt cuộc biết được cảm giác tai họa rơi từ trên trời xuống. Nàng hung hăng nhìn Diệp Gia Nhu, nếu không phải nàng không biết câu dẫn nam nhân, sao nàng có thể bị mắng được.
Diệp Gia Nhu thấy sắc mặt Tưởng Bích Trân xanh mét, trong lòng rất ủy khuất, ngay cả nương cũng oán nàng, sao nàng lại đáng thương như vậy.
Diệp Gia Nhu che mặt, nước mắt chảy ra từ kẽ ngón tay, bộ dáng kia thật chua xót.
Diệp Sở lạnh lùng nhìn Diệp Gia Nhu làm ra vẻ, lại thêm hỏa: “Gia Nhu, ngươi khóc cái gì? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy những tiểu thư đó vu hãm ngươi sao?”
“Trái tim mọi người sáng như tuyết, nhiều đôi mắt như thế, nhiều cái miệng như vậy, vì sao các nàng không nói người khác, cố tình nói ngươi?”
Diệp Gia Nhu lắc đầu liên tục: “Ta không có ý này……”
Diệp Sở quá đáng giận, rõ ràng việc không phải như thế, nàng lại khiến người khác hiểu lầm, quả nhiên Diệp Sở không thể gặp nàng tốt, có cơ hội liền bỏ đá xuống giếng.
Diệp Gia Nhu ai thán một tiếng, sao mệnh nàng khổ vậy.
Diệp Sở đánh gãy Diệp Gia Nhu: “Hoặc là ngươi cảm thấy nãi nãi nói sai rồi? Ngươi cho rằng nãi nãi không biết nhìn người, tin người khác, cho nên ngươi mới ủy khuất như vậy.”
Diệp Sở hơi nhíu mi: “Gia Nhu, sao ngươi có thể nghĩ như vậy, nãi nãi làm việc rất công bằng, nàng làm gì trong lòng đều cùng gương sáng giống nhau.”
Diệp Sở quay đầu nhìn Diệp lão phu nhân, vẻ mặt ý cười: “Hơn nữa nãi nãi là trưởng bối, trưởng bối vì đại, cho dù nãi nãi răn dạy ngươi, cũng là để tốt cho ngươi, ngươi hà tất bày ra bộ dáng này.”
Lời này củaDiệp Sở đã nâng Diệp lão phu nhâ lên, khen nàng làm việc công chính. Lại làm thấp Diệp Gia Nhuddi, nói Diệp Gia Nhu không hiếu thuận, không nghe trưởng bối dạy dỗ.
Diệp lão phu nhân nghe rõ Diệp Sở nói, càng hận Diệp Gia Nhu, nàng vỗ bàn một cái: “Diệp Gia Nhu, rốt cuộc ngươi có để ta vào mắt không?”
Diệp Gia Nhu rơi lệ đầy mặt, sắc mặt tái nhợt vài phần, Diệp Sở lại khi dễ nàng, nàng**không muốn bỏ qua cho nàng*.
*Diệp Gia Nhu
**Diệp Sở
Diệp Gia Nhu khóc đến mức khiến Diệp lão phu nhân phiền lòng, nàng lạnh lùng nói: “Suốt ngày chỉ biết khóc, ta còn chưa chết đâu, ngươi liền khóc không ngừng, ngươi là đồ đen đủi, nếu khóc hết phúc khí của Diệp, ta cho ngươi đẹp!”
Diệp Gia Nhu lập tức dừng miệng, không dám phát ra âm thanh, khuôn mặt nhỏ vặn vẹo, nhìn qua hết sức đáng thương.
Lúc này, mèo trắng trong lòng Diệp lão phu nhân nhẹ nhàng nhảy xuống, nó chậm rì rì đi qua chỗ Diệp Gia Nhu và Tưởng Bích Trân.
Con mèo này lớn lên cực xinh đẹp, toàn thân trắng toát, một đôi mắt to rất có thần. Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của Diệp lão phu nhân, mèo nhỏ có chút mập mạp.
Mèo trắng ưu nhã đi tới, nhưng sắc mặt Tưởng Bích Trân và Diệp Gia Nhu lại thay đổi.
Con mèo trắng này chính là sinh mệnh của Diệp lão phu nhân, Diệp lão phu nhân đi đâu cũng mang theo nó. Nếu mèo trắng thân thiết với ai, thái độ của Diệp lão phu nhân đối với người nọ sẽ rất tốt.
Cố tình con mèo trắng này không thích Tưởng Bích Trân và Diệp Gia Nhu, vừa thấy các nàng, con mèo nhất định cào cho mấy phát.
Tưởng Bích Trân đang nghĩ, mèo trắng đột nhiên cong lưng, nhảy lên người người nàng, hung hăng cào nàng mấy cái.
Tưởng Bích Trân đau đến kêu lên: “Ai u…”, mèo trắng lại chuyển hướng Diệp Gia Nhu, chớp mắt đã để lại mấy vết cào trên tay Diệp Gia Nhu.
Diệp Gia Nhu rất đau, nhưng nàng không dám lên tiếng, cố nén nước mắt, vẻ mặt ủy khuất.
Xong việc, mèo trắng xoay người, đi đến bên chân Diệp Sở, cọ cọ nàng, kêu “Meo...”, Diệp Sở cười đem nó ôm vào trong ngực.
Diệp lão phu nhân nói: “Xem bộ dáng đen đủi của các ngươi đi, ngay cả mèo con cũng không nhìn được, về sau lại làm ra loại chuyện này, ta tuyệt đối không bỏ qua cho các ngươi.”
Tưởng Bích Trân căm giận nghĩ, mỗi lần con mèo thối này nhìn thấy nàng, nhất định sẽ cào mấy vết, không biết lão thái bà này nghĩ như thế nào, nuôi con mèo còn tốt hơn cả người.
Nhưng nàng chỉ dám oán giận trong lòng, trên mặt lại cụp mi rũ mắt.
Diệp Sở nhìn vẻ mặt thống khổ của Diệp Gia Nhu, cười cười: “Gia Nhu, ta không tính toán ngươi không biết cố gắng, ta chỉ hy vọng về sau ngươi đừng làm chuyện mất mặt là được.”
Diệp Sở nói vô cùng mềm nhẹ, ánh mắt nhìn Diệp Gia Nhu giống như đang nhìn muội muội không hiểu chuyện.
Diệp lão phu nhân tán đồng: “A Sở nói đúng, ngươi xem tỷ tỷ ngươi suy nghĩ cho ngươi nhiều như thế, còn không cám ơn tỷ tỷ ngươi.”
Diệp Gia Nhu khó thở, Diệp Sở đâu có nói chuyện giúp nàng, nhưng nàng chỉ có thể nhu nhu nói: “Cám ơn tỷ tỷ.”
“Không cần cám ơn, ta cũng vì nhà tốt.” Diệp Sở vui vẻ tiếp nhận.
Diệp Sở đưa Diệp lão phu nhân rời đi, sự kiện này liền rơi xuống màn che oanh oanh liệt liệt như thế.
***
Diệp Sở trải qua cuộc sống thoải mái, nhưng Phó Điềm Điềm lại không phải. Phó Điềm Điềm muốn đi Bắc Bình giải sầu, Diệp Sở đưa nàng đi nhà ga.
Dòng người chen chúc xô đẩy trong nhà ga, nơi nơi đều là người chờ xe. Bọn họ đều vội vàng, dẫn theo hành lý nhanh chóng đi vào cổng soát vé.
Phó Điềm Điềm có chút thương cảm: “A Sở, mấy ngày nữ đều không gặp được ngươi.”
Từ lúc biết phụ thân Phó Điềm Điềm ngoại tình, Phó Điềm Điềm và mẫu thân nàng liền không quan tâm hắn, chò dù phụ thân Phó Điềm Điềm vẫn luôn lấy lòng các nàng, thái độ các nàng vẫn rất lãnh đạm.
Mấy ngày trước, mẫu thân Phó Điềm Điềm đã đi đến nhà tỷ muội ở Bắc Bình, hôm nay nghỉ học, Phó Điềm Điềm cũng mua vé xe, chuẩn bị đi Bắc Bình.
Diệp Sở: “Ngươi coi như đi Bắc Bình để giải sầu.”
Trong khoảng thời gian này Phó Điềm Điềm vẫn luôn không vui, Diệp Sở đều nhìn thấy, hy vọng hành trình đi Bắc Bình có thể giúp nàng giải tỏa tâm trạng.
Xe lửa sắp xuất phát, Phó Điềm Điềm không nỡ mà phất tay với Diệp Sở, Diệp Sở cũng cười, vẫy tay với nàng.
Tạm biệt Phó Điềm Điềm, Diệp Sở từ nhà ga ra tới, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Từ khi nàng vừa ra khỏi nhà liền phát hiện nàng bị theo dõi.
Bởi vì vội vã muốn gặp Phó Điềm Điềm, không nghĩ bỏ lỡ thời gian xe chạy, Diệp Sở liền không cắt đuôi người phía sau.
Vừa rồi ở nhà ga, vì không đẻ Phó Điềm Điềm lo lắng, thần sắc Diệp Sở như thường, không để ý đám người kia.
Nhưng điều này không có nghĩa là Diệp Sở thích có cái đuôi.
Ánh mắt Diệp Sở tối sầm lại, nếu mọi hành động đều bị người khác theo dõi sẽ khiến người phi thường bực bội.
Ai sẽ phái người theo dõi một nữ sinh không có bối cảnh đâu?
Nghĩ đến cũng chỉ có vị Lục gia Tam thiếu đã từng thử nàng kia.
Tuy không biết vì sao Lục Hoài phái người theo dõi nàng, tâm tình của Diệp Sở cũng không tốt.
Diệp Sở hơi nghiêng đầu, người theo dõi lập tức dừng bước chân, ẩn thân hình. Diệp Sở cười lạnh lùng, tiếp tục đi về phía trước.
Đời trước Diệp Sở từ chỗ Lục Hoài học qua thuật phản truy tung, dù chỉ học được mấy phần, cũng đủ ứng phó những người ở đằng sau đó.
Nàng nhớ rõ Lục Hoài từng nói: “Diệp Sở, tận lực khiến cục diện có lợi với mình.”
……
Diệp Sở nhướng mày, khóe miệng cong lên, nàng muốn cắt đuôi đám người phía sau.
Lục gia Tam thiếu, đây là ngươi dạy ta.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook