Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
-
Chương 132
Mới vừa rồi thời gian quá ít, bọn họ cũng chưa thương lượng. Diệp Sở gần như là dùng phán đoán của mình, làm ra quyết định này.
Nhóm người này có ý đồ xấu, nhất định cũng sẽ không buông tay. Nếu như nàng đi ra ngoài, nhóm người kia sẽ lấy cớ đó để bước vào trong điều tra.
Mà trong phòng đang có một phần tư liệu của nhà tù Hán Dương, Lục Hoài cùng Diệp Sở không thể để lộ thân phận, cũng không thể để người khác phát hiện.
Làm sao mới có thể tránh thoát khỏi sự tìm kiếm của họ đây?
Những người này ra vẻ hùng hổ, mặc dù đoàn tàu rất dài, nhưng họ không thể để lằng nhằng mãi được.
Chỉ có thể đưa ra một cách nào đó khiến họ không thể vào phòng.
"Nội tử* còn đang ngủ." Giọng nói Lục Hoài rõ ràng, đôi mắt hắn hơi híp, giống như có chút vội vàng.
*Cách nói khác, cách giới thiệu vợ với người khác.
Nghe giọng điệu của Lục Hoài, giống như hắn mới vừa rời giường, lại bị nhóm người này quấy rầy.
"Làm ngươi chê cười rồi."
Tầm mắt của những người kia dời đến giường ở trong phòng. Lúc này họ thấy rõ, một nữ tử nằm trên đó, mái tóc đen nhánh hơi rối xõa ra.
Tấm chăn che rất kín, cơ thể của nàng dấu vào trong, cũng không biết được..
Phía dưới có mặc quần áo hay không.
Bây giờ, những người đó mới hiểu được, đôi phu thê nhỏ này đang âu yếm nhau.
Nhưng lại vì bọn họ gõ cửa, làm mất cảnh xuân. Chậc.
Có một người cười ra tiếng, gương mặt hung ác lúc nãy bỗng chốc trở nên ôn hòa hơn.
Trong tiếng cười mang theo ý trêu chọc cùng ái muội không rõ.
Nghe thấy tiếng cười của người kia, ngữ điệu của Diệp Sở thay đổi: "Ai ở bên ngoài?"
Dường như nàng cảm thấy rất mất mặt, vội kéo chăn, đưa đầu chôn vào trong.
Lục Hoài nâng khóe môi. Lúc trước nghe giọng điệu của nàng luôn trong trẻo lạnh lùng, bây giờ lại có thể chứng kiến một gương mặt khác của nàng.
Đương nhiên, nếu về sau có thể nghe thêm vài lần nữa, cảm giác có vẻ cũng không tồi.
Lục Hoài nói lời an ủi nàng: "Phu nhân, bọn họ chỉ là người tuần tra bình thường thôi."
Diệp Sở kéo chặt chăn, không dám ra ngoài.
"Nội tử nhát gan, nếu các ngươi không có việc gì.." Giọng điệu của Lục Hoài rất uyển chuyển, như lại có ý đuổi khách.
Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, không khí bên trong phòng cũng buông lỏng một chút.
Nhóm người ngay lập tức gạt bỏ sự nghi ngờ, bọn họ vốn là muốn tìm một nam nhân. Chỉ là lúc nãy người nằm trên giường không xuất hiện, họ mới nhìn nhiều vài lần.
Bây giờ cũng không tiện lưu lại, cuối cùng thì thì cũng phải để cho hai người làm chuyện vợ chồng chứ.
"Các ngươi cứ tiếp tục."
Cửa bị kéo lại, bọn họ rất thức thời mà rời đi.
Đợi khi những người kia đi khỏi, sắt mặt của Lục Hoài trầm xuống, đã không còn thái độ ấm áp vừa rồi.
Hắn bước nhanh về phía Diệp Sở, chỉ thấy toàn bộ cơ thể nàng giấu ở trong chăn, co thành một quả bóng lớn.
Lục Hoài không khỏi bật cười, giọng điệu của hắn trầm thấp: "Không có việc gì."
Lúc này, Diệp Sở mới xốc chăn lên, nàng để lộ ra khuôn mặt nhỏ: "Đi rồi?"
Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, mặt Diệp Sở đã đỏ ửng lên, mái tóc đen dài càng tôn lên nước gia trắng nõn.
Cố tình bây giờ lại là ban đêm.
Cặp mắt trong trẻo kia, nhìn Lục Hoài.
Diệp Sở cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng tất cả thứ này lọt vào mắt của Lục Hoài.
Lục Hoài cố gắng khống chế biểu cảm của mình, lập tức rời mắt, gật đầu.
Trái tim Diệp Sở buông lỏng, thân thể đang cứng đờ cũng dần thả lỏng, đến bây giờ mới phát hiện lòng bàn tay nàng đã đầy mồ hôi.
Nàng bước xuống giường, đi đến bàn nhỏ trong phòng
Diệp Sở rót một ly nước, uống mấy hớp. Lục Hoài cũng đi tới, ngồi bên cạnh nàng.
Diệp Sở hỏi: "Ngươi cảm thấy bọn họ đang tìm người nào?"
Lục Hoài: "Chúng ta rất nhanh sẽ biết thôi."
Nhóm người đó đi khắp xe lửa tìm người, ám vệ của Lục Hoài nhất định đã sớm biết chuyện này.
Ám vệ có nhiều kinh nghiệm, bọn họ thấy loại tình huống này, tất nhiên sẽ chủ động đi tìm, cũng không cần chờ lệnh của Lục Hoài.
Nếu bọn họ tìm được, sẽ đến đây báo cáo.
Diệp Sở đã hiểu ý của Lục Hoài, nàng gật đầu, không có tiếp tục nói chuyện.
Lúc nãy hai người giả làm phu thê, còn bị nhóm người kia hiểu lầm. Hiện tại mọi chuyện đã ổn, không khí trở nên có chút xấu hổ.
Bọn họ không có ai nói chuyện. Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, bầu không khí xấu hổ vừa rồi cũng biến mất.
Tiếng gõ cửa nghe qua có chút lộn xộn, thật ra là ám hiệu. Tiếng động này xuất hiện, nghĩa là họ đã điều tra xong.
Lục Hoài kéo cửa ra, người đứng ở ngoài chính là một trong những ám vệ. L
Bọn họ cực kỳ cẩn thận, bước vào trong rồi mới nói
Ám vệ nói rất ít: "Tam thiếu, đã tìm được người rồi."
"Mặt chữ điền, mắt phượng, trên mắt trái có một vết sẹo."
Vẻ mặt của Lục Hoài nhàn nhạt, hắn suy nghĩ một chút, nhanh chóng đưa những dữ kiện đó liên hệ đến một gương mặt.
Lục Hoài mở hồ sơ của giám ngục nhà từ Hán Dương, ngón tay để trên một bức ảnh chụp: "Gương mặt này?"
Ám vệ ngẩn ra: "Vâng."
Hắn ta tiếp tục báo cáo: "Người này chơi cờ bạc rồi mắc nợ, mấy người trên xe lửa đang đuổi giết hắn."
Lục Hoài biết, những người đó đợi đến khi trời tối mới ra tay. Bởi vì từ 8 giờ trở đi, đoàn tàu sẽ không dừng trạm.
Dù cho động tĩnh có lớn cũng không phải lo lắng. Bất luận trên xe lửa xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ đến sáng hôm sau mới biết được.
Ám vệ: "Người của chúng ta bây giờ đang ở cùng hắn."
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Các ngươi ngầm giúp hắn, để cho hắn bình an đến Hán Dương."
Ám vệ nhận lệnh: "Vâng, Tam thiếu."
Sau khi báo cáo, ám vệ lập tức rời khỏi đó, hình bóng của hắn biến mắt ở trong đám người.
Lục Hoài đưa tập hồ sơ kia ra. Diệp Sở nhìn vào, trên ảnh chụp là người mặt sẹo mà ám vệ đã nhắc tới.
Nam nhân mặt sẹo bị đám người ở sòng bạc đuổi giết. Hắn trốn lên xe lửa, cho nên mới xảy ra chuyện như vừa rồi.
Lục Hoài: "Hán Dương chỉ có một khách sạn, người mặt sẹo này là ông chủ khách sạn."
Diệp Sở mị hạ mắt: "Hắc điếm*?"
*những chỗ làm ăn phi pháp, làm ăn gian xảo.
Lục Hoài gật đầu.
Nhà tù Hán Dương nằm ở vị trí hẻo lánh, còn chỉ có một khách sạn duy nhất.
Gian khách sạn kia chắc chắn là hác điếm. Nam nhân mặt sẹo kia mới ra khỏi nhà tù Hán Dương không lâu, vậy mà giờ đã là chủ một khách sạn.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu ông chủ kia thiếu nợ tiền cược, đám kia người lại muốn mạng của hắn. Bây giờ hắn trốn lên xe lửa, muốn trốn về Hán Dương cũng không có gì lạ.
Lục Hoài biết rõ, giữa hắc điếm kia và nhà tù Hán Dương phải có một ít quan hệ.
Lục Hoài vốn muốn tới hắc điếm kia. Nhưng giờ nghĩ lại, giống như có một biện pháp tốt hơn.
Bọn họ tuy nắm được bí mật của ông chủ hắc điếm kia, nhưng muốn để cho toàn bộ người của hắc điếm kia đưa tay giúp đỡ trong lúc làm việc, cần phải có một cách làm khác.
Lục Hoài đem suy nghĩ của mình nói cho Diệp Sở.
Nếu là cướp của, người của hắc điếm sẽ duy trì an toàn cho bọn họ. Hơn nữa, ám vệ sẽ ngầm khống chế khách sạn này.
Lúc tới Hán Dương cũng đã tối muộn, Lục Hoài sẽ nhanh chóng thực hiện kế hoạch, làm cho người của hắc điếm nghe lệnh của bọn họ.
Sau khi hai người cùng thảo luận, quyết định cùng nhau lẻn vào hắc điếm.
* * *
Diệp Sở và Lục Hoài rời xe lửa, lập tức đi đến khách sạn kia.
Vì để cho ông chủ của hác điếm kia không nghi ngờ, Diệp Sở và Lục Hoài đóng vai đôi tình lữ bỏ trốn đi trên đường.
Trai đơn gái chiếc đột nhiên đi tới vùng hoang vu dã ngoại, lý do này là hợp tình nhất.
Bọn họ đều đã dịch dung qua, người khác sẽ không nhận ra dáng vẻ thật sự của họ.
Lục Hoài và Diệp Sở giống như vô tình, dường như là vô tình đến nơi này, cũng không phải cố ý bước vào khách sạn này.
Càng đến gần khách sạn này, xung quanh càng hoang vắng.
Đi dọc theo đường mòn quanh co khúc khuỷu, hai bên đường toàn là đất vàng cỏ héo, chỗ nào cũng vắng vẻ.
Khắp mọi nơi đều như vậy, phòng ốc không trang hoàng lại, thật rất cũ nát. Vừa nhìn đã biết từ lâu không có người đến ở.
Đi qua cả con đường, vậy mà cũng không thấy một bóng người.
Phía cuối đường nhỏ là gian khách sạn kia, nó lẳng lặng đứng ở giữa nơi hoang vu, cực kỳ quỷ dị.
Lúc này, Lục Hoài và Diệp Sở không có nói chuyện, chỉ trao đổi một chút qua ánh mắt.
Sắp đến khách sạn, bọn họ phải cẩn thận một chút.
Bởi vì là mùa đông, sắc trời rất nhanh tối. Lúc bọn họ đi đến lữ quán, ánh sáng đã ảm đạm đi rất nhiều.
Vào ban đêm, khắp nơi ngày càng trở nên yên tỉnh.
Diệp Sở và Lục Hoài dừng bước chân, gõ cửa khách sạn.
Ở trong đêm lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập, cực kỳ rõ ràng.
Một lát sau, có tiếng bước chân từ bên trong vọng ra, có người đi ra mở cửa.
Tiếng mở cửa kẽo kẹt, cửa mở ra, gương mặt của Diệp Sở cùng Lục Hoài đã sớm thay đổi.
Lục Hoài thu lại sắc mặt, giống như là lữ khách bình thường, chỉ là khí chất trên người có chút lạnh nhạt hơn một chút.
Diệp Sở cắn môi, cố ý nhỏ giọng mà oan Lục Hoài oán giận một câu, thời tiết tối nay không được tốt.
Hai người nhìn có vẻ giống một đôi phu thê chưa trải sự đời.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Diệp Sở và Lục Hoài cũng chỉ lơ đãng mà quay đầu, nhìn qua một lần hoàn cảnh bên trong.
Trong tiệm có nam có nữ, họ ngồi ở những góc khác nhau. Trong một khắc Diệp Sở và Lục Hoài bước vào khách sạn, toàn bộ người ở đây đều quay đầu, nhìn bọn họ.
Diệp Sở lập tức cảm thấy một cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Mặc dù mọi người đều che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nhưng Diệp Sở có thể nhìn ra, trong mắt bọn họ lóe lên ánh sáng xấu xa.
Nam nhân mặt sẹo trong ảnh cũng ở bên trong.
Diệp Sở và Lục Hoài giả bộ sửng sốt, tiếp tục bước vài bước vào bên trong.
Diệp Sở giống như không bắt bẻ gì về bầu không khí kì quái bên trong. Đầu tiên nàng hơi nhíu mày, sau đó mở miệng hỏi.
"Ai trong số các ngươi là ông chủ ở đây?"
Ngay khi giọng nói của Diệp Sở vừa dứt, nam nhân vừa ngồi trên xe lửa đã trả lời.
Hắn mỉm cười với Diệp Sở: "Ta chính là lão bản của khách sạn này."
Diệp Sở liếc nhìn quanh khách sạn, khóe miệng hơi rủ xuống, vừa thấy đã biết nàng không hài lòng hài lòng với khách sạn này.
Cảm xúc của cô lộ rõ trên gương mặt, không có chút phòng vệ nào.
"Gần đây chỉ có một khách sạn thôi sao?"
Lão bản ý cười nhìn như thân thiện: "Đúng vậy, gần đây không có khách sạn khác, chỗ chúng tôi là cái duy nhất."
Ông chủ vừa nói xong, Diệp Sở liền nhìn Lục Hoài một cái, mặt lộ ra vẻ bất mãn.
Lục Hoài duỗi tay vỗ vỗ vai Diệp Sở, giống như đang an ủi.
Vừa thấy đã biết quan hệ của hai người không tệ, Diệp Sở nhìn như không có tâm cơ, Lục Hoài lại rất im lặng, so với Diệp Sở có thêm một phần cảnh giác.
Đây là do Diệp Sở và Lục Hoài đã thương lượng lúc trước, Lục Hoài không cần nói nhiều, Diệp Sở phụ trách nói chuyện.
Lục Hoài cẩn thận, mà Diệp Sở lại giả dạng thành người không có tâm cơ, một tĩnh một động, càng nói lên chân thật.
Nếu là hai người tin tưởng vào người trong tiệm, vậy lớp ngụy trang này sẽ không đủ chân thực.
Người trong khách sạn dĩ nhiên sẽ nhìn bọn họ, động tác của bọn họ đều phải phản ứng giống như tự nhiên.
Đương nhiên, chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng không khó.
"Hoàn cảnh chỗ này không tốt lắm."
Cứ việc Diệp Sở đã rất uyển chuyển biểu đạt lời nói của mình, nhưng mọi người vẫn nhìn ra sự ghét bỏ của nàng: "Bọn ta chỉ muốn ở một nơi tốt hơn."
Diệp Sở và Lục Hoài cố ý để lộ sự giàu có, chính là muốn họ chú ý tới.
Kỳ thật, từ khi bọn họ vừa tiến vào, những người đó đã phát hiện.
Tuy Diệp Sở cùng Lục Hoài cố tình thay mấy bộ quần áo bình thường, nhưng chất liệu trông rất tốt.
Nhóm người này cũng không lương thiện gì, chuyện xấu cũng đã làm rất nhiều, tất nhiên có thể nhận ra thân phận của từng lữ khác ra vào khách sạn.
Vừa nhìn thấy Diệp Sở và Lục Hoài, đã biết rằng gia cảnh của bọn họ không tệ.
Cứ việc hai người họ mặc đồ rất bình thường. Nhưng điều không thể che dấu, là khí chất cao thấp toàn thân kia được.
Hai người chắc chắn phi phú tức quý*. Chỉ là không biết vì sao, bọn họ lại vào khách sạn này.
*không giàu thì sang.
Người trong tiệm trao đổi ánh mắt, trong mắt đều sáng ngời.
Lại có con mồi dâng đến cửa, lần này thu hoạch chắc chắn không ít.
Vẻ mặt của ông chủ mang theo vẻ xin lỗi, cười một tiếng: "Các ngươi có thể thấy đấy, hoàn cảnh xung quanh rất kém, việc làm ăn ảm đạm, mọi người đều đã bỏ đi. Chúng ta ở lại nơi này, cũng chỉ mong được ấm no."
Diệp Sở không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo Lục Hoài sang bàn bên cạnh ngồi xuống.
Gió đêm chợt thổi, từ ngoài cửa thổi vào trong khách sạn, lạnh cực kỳ. Có người đứng dậy, đóng cửa lại, để bọn họ hoàn toàn bị nhốt ở trong tiệm.
Cửa khép lại, người trong tiệm bắt đầu chia nhỏ ra, làm việc.
Diệp Sở gọi một bình trà, nàng mới vừa ngồi xuống, đã có một phục vụ nhanh chóng bước lên, lau bàn.
Người phục vụ lớn lên nhìn có vẻ hung thần sát ác, tuy mặc một lớp áo dày, nhưng vẫn có thể thấy hắn ta rất cường tráng.
Diệp Sở cúi đầu nhìn bàn, Lục Hoài lộ ra vẻ cẩn thận, nhìn người phục vụ nhiều hơn một cái.
Đã không thể nhìn ra màu sắc ban đầu của bàn, giống như bị bỏ quên từ lâu.
Diệp Sở nhìn thoáng qua Lục Hoài, mím môi. Lục Hoài thấy, khẽ vuốt mu bàn tay Diệp Sở, lấy kỳ an ủi.
Gương mặt bất mãn của Diệp Sở hòa hoãn đôi chút. Có thể nhìn ra tới, nàng cực kì ỷ lại Lục Hoài.
Tất cả đều bị người trong tiệm để vào trong mắt.
Lúc này, một nữ nhân khoảng bao mươi tuổi lên tiếng: "Các ngươi đến từ nơi khác đúng không? Ta thấy các ngươi thật lạ mắt."
Diệp Sở nghe thấy có người hỏi nàng, đưa mắt nhìn qua. Sau đó nàng gật gật đầu.
"Ta là người phòng thu chi ở đây. Phu quân của ta họ Triệu, bọn họ đều gọi ta Triệu Nhị nương."
Dừng một chút, Triệu Nhị nương lại thêm một câu: "Chỉ là phu quân của ta đi từ sớm, chỉ còn lại một mình ta."
Triệu Nhị nương trông rất nhiệt tình, bình dị gần gũi, vừa nói vài câu đã khiến người khác bỏ xuống lòng cảnh giác.
Diệp Sở tất nhiên sẽ không khiến họ thất vọng. Sau khi nghe Triệu Nhị nương nói chuyện, việc đầu tiên nàng làm là lộ ra vẻ đồng tình, hỏi một câu: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Sở chắc chắn sẽ không tin Triệu Nhị nương nói lời mơ mộng. Chỉ là nàng đang cố đi theo câu chuyện của bà ta.
Thấy tiểu cô nương không rành thế sự, không ra khỏi cửa. Loại người này dễ đồng tình với người khác, cho nên bà ta mới bịa đủ chuyện.
Triệu Nhị nương lừa đảo thành thói, tất nhiên mở miệng ra từng câu từng chữ đều là nói dối.
"Bọn cướp trên đường rất nhiều, chỉ vừa lơ đãng một chút sẽ mất mạng." Ánh mắt Triệu Nhị nương đầy bi thống.
Diệp Sở an ủi bà ta một câu, giống như đồng cảm cho cảnh ngộ đó.
Triệu Nhị nương vừa thấy sắc mặt của Diệp Sở, đã biết Diệp Sở tin lời bà ta nói. Đúng thật là cô tiểu thư nhà giàu ngây thơ, bởi thế, chuyện buổi tối trở nên dễ hành động.
Tầm mắt Triệu Nhị nương lơ đãng đảo qua nam nhân bên cạnh Diệp Sở.
Nam nhân kia khí chất rất xuất chúng. Dù đang ngồi trong một quán rách nát, nhưng cũng toát ra vẻ cao quý.
Trong lòng bà ta hơi hốt hoảng, cẩn thận nhìn lại, phát hiện khuôn mặt Lục Hoài khuôn mặt, khí chất bình thường.
Chỉ là một nam nhân bình thường, có lẽ bà ta lúc nãy nhìn lầm rồi.
Ma nam nhân kia lặng lẽ không nói gì, nhìn chẳng đơn giản chút nào, còn phải quan sát thêm.
Triệu Nhị nương bắt đầu tìm hiểu Diệp Sở: "Các ngươi vì sao lại tới nơi này?"
Nghe được câu hỏi của Triệu Nhị nương, mặt Diệp Sở ửng hồng lên, cúi đầu, giống như là bị nói trúng tâm sự.
Lúc đầu, Diệp Sở còn ấp úng, sau kh Triệu Nhị nương hỏi tiếp, Diệp Sở kể hết chuyện của mình ra một lần.
"Thật ra bọn ta bỏ trốn ngoài, bọn ta rất thích nhau. Nhưng hai bên cha mẹ không thích bọn ta, tất nhiên không cho phép bọn ta ở bên nhau."
Diệp Sở lặng lẽ liếc nhìn Lục Hoài, cười nở nụ cười.
Triệu Nhị nương hỏi: "Bỏ trốn?"
Diệp Sở do dự một lát, vẫn gật đầu.
"Ta cảm thấy ngươi không có sai, con người phải từ lúc còn trẻ, làm những chuyện mà mình thích." Triệu Nhị nương nói.
Diệp Sở biết Triệu Nhị nương tin nàng, khóe môi nhẹ cong.
Diệp Sở đưa tay, nhẹ nhàng để xuống, Lục Hoài hơi hơi nắm bàn tay. Bao lấy toàn bộ tay Diệp Sở trong bàn tay hắn.
"Mặc dù cha mẹ phản đối, ta cũng sẽ không rời khỏi hắn. Nếu nửa đời sau không thể cùng hắn ở bên nhau, cuộc đời của ta cũng không còn ý nghĩa."
Diệp Sở và Lục Hoài nắm tay, nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Nhị nương, nói ra từng lời giả dối.
Tuy rằng Diệp Sở nói chỉ đang nói dối. Nhưng Lục Hoài ngồi ở một bên, an tĩnh mà nhìn nàng.
Mắt hắn hơi híp lại, ánh mắt sâu cạn không rõ. Ánh mắt chuyên chú cực kỳ, khóe môi như có như không xuất hiện một nụ cười.
Triệu Nhị nương lúc này mới yên lòng, nam nhân này không phải không có điểm yếu.
Tuy hắn luôn trầm mặc, không thích nói chuyện, vẻ mặt trước sau luôn vô cảm. Nhưng khi hắn nhìn về phía nữ nhân kia, trong mắt toàn là tình ý.
Bất kể lúc nào, chỉ cần đôi mắt hắn đảo qua nữ nhân kia, vẻ lạnh băng trên mặt cũng mang theo nét ôn hòa.
Dù cho lòng cảnh giác của hắn rất nặng, nhưng chỉ cần như nhân này nằm trong tay bọn họ, hắn nhất định sẽ nhanh chóng thỏa hiệp.
Mà nữ nhân thật ngây thơ, vừa gặp đã biết chưa từng chịu khổ qua. Mỗi động tác ánh mắt của nàng, đều tỏ ra cực kì ỷ lại nam nhân kia.
Nếu ấy chuyện này không phải là thật, vậy cũng chỉ có thể nói, kỹ thuật diễn của họ thật quá tốt, có thể khống chế tình cảm thật sự của mình dễ như trở bàn tay.
Xem ra việc tối nay sẽ diễn ra rất thuận lợi
Lúc sau, Diệp Sở lại liếc Lục Hoài một cái: "Hắn không thích nói chuyện, ta lúc nào cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì."
Lúc này, Triệu Nhị nương mới thả lỏng mà cười: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Ta là người từng trải, nam nhân không nói nhiều, chỉ là có chút nội liễm."
"Chính ngươi nhìn không thấy, ta đều xem ở trong mắt, trong lòng hắn đương nhiên là có ngươi."
Diệp Sở nghe Triệu Nhị nương nói xong, lại nhìn Lục Hoài.
Bọn họ đối mặt, hai người bốn mắt gặp nhau.
Lục Hoài làm bộ lơ đãng mà đụng khuỷu tay Diệp Sở, ý bảo bọn họ nói được không sai.
Triệu Nhị nương để động tác nhỏ của bọn họ vào trong mắt. Cứ cho rằng nam nhân kia rất cẩn thận thì cũng không uy hiếp gì lớn.
Diệp Sở giả vờ mệt mỏi, cùng Triệu Nhị nương nói: "Đường xá xa xôi, bọn ta muốn nghỉ ngơi một chút, có thể đưa đồ ăn lên phòng không?"
Triệu Nhị nương liên tục đáp ứng, khóe miệng cong lên. Bọn họ cho thêm thuốc vào đồ ăn. Chỉ cần ăn xong, liền sẽ té xỉu.
Diệp Sở cùng Lục Hoài đi lên lầu, thang lầu năm đang tu sửa, rách nát cực kỳ.
Diệp Sở đi ở đằng trước, nhỏ giọng oán giận vài câu.
Lục Hoài đi theo sau Diệp Sở, vẫn luôn chú ý dưới chân Diệp Sở, đề phòng nàng té ngã.
Triệu Nhị nương cười lạnh, dù hai người ân ái thế nào, lúc trời sáng, còn không phải để mệnh ở chỗ này.
Cửa phòng đóng lại, động tác của Diệp Sở cùng Lục Hoài buông lỏng, hai người nhìn nhau cười, ăn ý mười phần.
Diệp Sở cùng Lục Hoài sợ làm người khác hoài nghi, rất nhanh rời khỏi cửa, đi tới bên cạnh bàn, để vali xách tay xuống.
Gian khách sạn này thật sự rất phục cổ.
Không biết có phải vì không tiện hay không, ở bên cạnh có cửa sổ có kính, bên trên còn treo một chiếc màn sáng màu.
Từ bên ngoài có thể nhìn vào tình hình trong phòng.
Hai người đều rõ, bọn họ còn chưa loại trừ hết nghi ngờ của bọn người kia.
Lát nữa bọn họ còn muốn diễn thêm một vở diễn.
Diệp Sở và Lục Hoài cùng đề cao cảnh giác, luôn chú ý ngoài cửa.
Không bao lâu, bên kia quả nhiên có động tĩnh.
Tới.
Tuy rằng những người đó có kinh nghiệm mười phần. Bọn họ cho rằng mình ẩn nấp thật tốt, nhưng sẽ bị Lục Hoài và Diệp Sở phát hiện.
Có người lặng lẽ tránh ở bên cạnh cửa, thám thính chuyện trong phòng
Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau một cái, thời điểm bắt đầu diễn kịch.
Diệp Sở sắc mặt không đổi, thanh âm lại ra vẻ nôn nóng.
"Nhà của ta rất nhanh sẽ phát hiện ta biến mất, bọn họ thấy thư trên bàn rồi, sẽ biết chúng ta bỏ trốn."
Giọng điệu Lục Hoài nhàn nhạt: "Không có việc gì, có ta ở đây."
Hai người tiếp tục nói vài câu, người nọ vẫn đứng ở cửa như cũ
Có vẻ họ vẫn nghi ngờ.
Diệp Sở suy nghĩ một chút, ngẩn đầu nhìn Lục Hoài.
Nàng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt của Lục Hoài nhìn thẳng lại.
Nếu muốn cho người bên ngoài tin quan hệ của bọn họ, cần phải một chút chuyện mới được.
Diệp Sở vươn tay, kéo ống tay áo Lục Hoài.
Lục Hoài dắt khóe môi, đôi tay chế trụ ở vai nàng, một tay kéo nàng vào lòng.
Sức của hắn không lớn, còn nghĩ thương nàng.
Nhưng thân thể của Diệp Sở nghiêng về phía trước, mái tóc nàng chạm vào mu bàn tay hắn. Hơi thở nam tính ấm áp bao vây nàng, có chút mang theo cảm giác nguy hiểm.
Lục Hoài ôm Diệp Sở, nàng chỉ cảm thấy mặt của mình dán vào người hắn.
Tay Lục Hoài xuyên qua tóc của Diệp Sở, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài. Ngón tay hắn hơi lạnh, như đem theo một chút mát mẻ.
Tim của nàng đập nhanh hơn.
Hắn đề cào giọng nói, ngữ điệu vẫn trầm thấp như cũ
Ngưng đọng ở bên tai nàng.
"Ta nhất định sẽ yêu thương nàng."
Nhóm người này có ý đồ xấu, nhất định cũng sẽ không buông tay. Nếu như nàng đi ra ngoài, nhóm người kia sẽ lấy cớ đó để bước vào trong điều tra.
Mà trong phòng đang có một phần tư liệu của nhà tù Hán Dương, Lục Hoài cùng Diệp Sở không thể để lộ thân phận, cũng không thể để người khác phát hiện.
Làm sao mới có thể tránh thoát khỏi sự tìm kiếm của họ đây?
Những người này ra vẻ hùng hổ, mặc dù đoàn tàu rất dài, nhưng họ không thể để lằng nhằng mãi được.
Chỉ có thể đưa ra một cách nào đó khiến họ không thể vào phòng.
"Nội tử* còn đang ngủ." Giọng nói Lục Hoài rõ ràng, đôi mắt hắn hơi híp, giống như có chút vội vàng.
*Cách nói khác, cách giới thiệu vợ với người khác.
Nghe giọng điệu của Lục Hoài, giống như hắn mới vừa rời giường, lại bị nhóm người này quấy rầy.
"Làm ngươi chê cười rồi."
Tầm mắt của những người kia dời đến giường ở trong phòng. Lúc này họ thấy rõ, một nữ tử nằm trên đó, mái tóc đen nhánh hơi rối xõa ra.
Tấm chăn che rất kín, cơ thể của nàng dấu vào trong, cũng không biết được..
Phía dưới có mặc quần áo hay không.
Bây giờ, những người đó mới hiểu được, đôi phu thê nhỏ này đang âu yếm nhau.
Nhưng lại vì bọn họ gõ cửa, làm mất cảnh xuân. Chậc.
Có một người cười ra tiếng, gương mặt hung ác lúc nãy bỗng chốc trở nên ôn hòa hơn.
Trong tiếng cười mang theo ý trêu chọc cùng ái muội không rõ.
Nghe thấy tiếng cười của người kia, ngữ điệu của Diệp Sở thay đổi: "Ai ở bên ngoài?"
Dường như nàng cảm thấy rất mất mặt, vội kéo chăn, đưa đầu chôn vào trong.
Lục Hoài nâng khóe môi. Lúc trước nghe giọng điệu của nàng luôn trong trẻo lạnh lùng, bây giờ lại có thể chứng kiến một gương mặt khác của nàng.
Đương nhiên, nếu về sau có thể nghe thêm vài lần nữa, cảm giác có vẻ cũng không tồi.
Lục Hoài nói lời an ủi nàng: "Phu nhân, bọn họ chỉ là người tuần tra bình thường thôi."
Diệp Sở kéo chặt chăn, không dám ra ngoài.
"Nội tử nhát gan, nếu các ngươi không có việc gì.." Giọng điệu của Lục Hoài rất uyển chuyển, như lại có ý đuổi khách.
Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, không khí bên trong phòng cũng buông lỏng một chút.
Nhóm người ngay lập tức gạt bỏ sự nghi ngờ, bọn họ vốn là muốn tìm một nam nhân. Chỉ là lúc nãy người nằm trên giường không xuất hiện, họ mới nhìn nhiều vài lần.
Bây giờ cũng không tiện lưu lại, cuối cùng thì thì cũng phải để cho hai người làm chuyện vợ chồng chứ.
"Các ngươi cứ tiếp tục."
Cửa bị kéo lại, bọn họ rất thức thời mà rời đi.
Đợi khi những người kia đi khỏi, sắt mặt của Lục Hoài trầm xuống, đã không còn thái độ ấm áp vừa rồi.
Hắn bước nhanh về phía Diệp Sở, chỉ thấy toàn bộ cơ thể nàng giấu ở trong chăn, co thành một quả bóng lớn.
Lục Hoài không khỏi bật cười, giọng điệu của hắn trầm thấp: "Không có việc gì."
Lúc này, Diệp Sở mới xốc chăn lên, nàng để lộ ra khuôn mặt nhỏ: "Đi rồi?"
Trải qua chuyện ồn ào vừa rồi, mặt Diệp Sở đã đỏ ửng lên, mái tóc đen dài càng tôn lên nước gia trắng nõn.
Cố tình bây giờ lại là ban đêm.
Cặp mắt trong trẻo kia, nhìn Lục Hoài.
Diệp Sở cũng không cảm thấy có gì không đúng, nhưng tất cả thứ này lọt vào mắt của Lục Hoài.
Lục Hoài cố gắng khống chế biểu cảm của mình, lập tức rời mắt, gật đầu.
Trái tim Diệp Sở buông lỏng, thân thể đang cứng đờ cũng dần thả lỏng, đến bây giờ mới phát hiện lòng bàn tay nàng đã đầy mồ hôi.
Nàng bước xuống giường, đi đến bàn nhỏ trong phòng
Diệp Sở rót một ly nước, uống mấy hớp. Lục Hoài cũng đi tới, ngồi bên cạnh nàng.
Diệp Sở hỏi: "Ngươi cảm thấy bọn họ đang tìm người nào?"
Lục Hoài: "Chúng ta rất nhanh sẽ biết thôi."
Nhóm người đó đi khắp xe lửa tìm người, ám vệ của Lục Hoài nhất định đã sớm biết chuyện này.
Ám vệ có nhiều kinh nghiệm, bọn họ thấy loại tình huống này, tất nhiên sẽ chủ động đi tìm, cũng không cần chờ lệnh của Lục Hoài.
Nếu bọn họ tìm được, sẽ đến đây báo cáo.
Diệp Sở đã hiểu ý của Lục Hoài, nàng gật đầu, không có tiếp tục nói chuyện.
Lúc nãy hai người giả làm phu thê, còn bị nhóm người kia hiểu lầm. Hiện tại mọi chuyện đã ổn, không khí trở nên có chút xấu hổ.
Bọn họ không có ai nói chuyện. Lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên, bầu không khí xấu hổ vừa rồi cũng biến mất.
Tiếng gõ cửa nghe qua có chút lộn xộn, thật ra là ám hiệu. Tiếng động này xuất hiện, nghĩa là họ đã điều tra xong.
Lục Hoài kéo cửa ra, người đứng ở ngoài chính là một trong những ám vệ. L
Bọn họ cực kỳ cẩn thận, bước vào trong rồi mới nói
Ám vệ nói rất ít: "Tam thiếu, đã tìm được người rồi."
"Mặt chữ điền, mắt phượng, trên mắt trái có một vết sẹo."
Vẻ mặt của Lục Hoài nhàn nhạt, hắn suy nghĩ một chút, nhanh chóng đưa những dữ kiện đó liên hệ đến một gương mặt.
Lục Hoài mở hồ sơ của giám ngục nhà từ Hán Dương, ngón tay để trên một bức ảnh chụp: "Gương mặt này?"
Ám vệ ngẩn ra: "Vâng."
Hắn ta tiếp tục báo cáo: "Người này chơi cờ bạc rồi mắc nợ, mấy người trên xe lửa đang đuổi giết hắn."
Lục Hoài biết, những người đó đợi đến khi trời tối mới ra tay. Bởi vì từ 8 giờ trở đi, đoàn tàu sẽ không dừng trạm.
Dù cho động tĩnh có lớn cũng không phải lo lắng. Bất luận trên xe lửa xảy ra chuyện gì, chỉ có thể chờ đến sáng hôm sau mới biết được.
Ám vệ: "Người của chúng ta bây giờ đang ở cùng hắn."
Lục Hoài nhàn nhạt nói: "Các ngươi ngầm giúp hắn, để cho hắn bình an đến Hán Dương."
Ám vệ nhận lệnh: "Vâng, Tam thiếu."
Sau khi báo cáo, ám vệ lập tức rời khỏi đó, hình bóng của hắn biến mắt ở trong đám người.
Lục Hoài đưa tập hồ sơ kia ra. Diệp Sở nhìn vào, trên ảnh chụp là người mặt sẹo mà ám vệ đã nhắc tới.
Nam nhân mặt sẹo bị đám người ở sòng bạc đuổi giết. Hắn trốn lên xe lửa, cho nên mới xảy ra chuyện như vừa rồi.
Lục Hoài: "Hán Dương chỉ có một khách sạn, người mặt sẹo này là ông chủ khách sạn."
Diệp Sở mị hạ mắt: "Hắc điếm*?"
*những chỗ làm ăn phi pháp, làm ăn gian xảo.
Lục Hoài gật đầu.
Nhà tù Hán Dương nằm ở vị trí hẻo lánh, còn chỉ có một khách sạn duy nhất.
Gian khách sạn kia chắc chắn là hác điếm. Nam nhân mặt sẹo kia mới ra khỏi nhà tù Hán Dương không lâu, vậy mà giờ đã là chủ một khách sạn.
Không biết đã xảy ra chuyện gì.
Nếu ông chủ kia thiếu nợ tiền cược, đám kia người lại muốn mạng của hắn. Bây giờ hắn trốn lên xe lửa, muốn trốn về Hán Dương cũng không có gì lạ.
Lục Hoài biết rõ, giữa hắc điếm kia và nhà tù Hán Dương phải có một ít quan hệ.
Lục Hoài vốn muốn tới hắc điếm kia. Nhưng giờ nghĩ lại, giống như có một biện pháp tốt hơn.
Bọn họ tuy nắm được bí mật của ông chủ hắc điếm kia, nhưng muốn để cho toàn bộ người của hắc điếm kia đưa tay giúp đỡ trong lúc làm việc, cần phải có một cách làm khác.
Lục Hoài đem suy nghĩ của mình nói cho Diệp Sở.
Nếu là cướp của, người của hắc điếm sẽ duy trì an toàn cho bọn họ. Hơn nữa, ám vệ sẽ ngầm khống chế khách sạn này.
Lúc tới Hán Dương cũng đã tối muộn, Lục Hoài sẽ nhanh chóng thực hiện kế hoạch, làm cho người của hắc điếm nghe lệnh của bọn họ.
Sau khi hai người cùng thảo luận, quyết định cùng nhau lẻn vào hắc điếm.
* * *
Diệp Sở và Lục Hoài rời xe lửa, lập tức đi đến khách sạn kia.
Vì để cho ông chủ của hác điếm kia không nghi ngờ, Diệp Sở và Lục Hoài đóng vai đôi tình lữ bỏ trốn đi trên đường.
Trai đơn gái chiếc đột nhiên đi tới vùng hoang vu dã ngoại, lý do này là hợp tình nhất.
Bọn họ đều đã dịch dung qua, người khác sẽ không nhận ra dáng vẻ thật sự của họ.
Lục Hoài và Diệp Sở giống như vô tình, dường như là vô tình đến nơi này, cũng không phải cố ý bước vào khách sạn này.
Càng đến gần khách sạn này, xung quanh càng hoang vắng.
Đi dọc theo đường mòn quanh co khúc khuỷu, hai bên đường toàn là đất vàng cỏ héo, chỗ nào cũng vắng vẻ.
Khắp mọi nơi đều như vậy, phòng ốc không trang hoàng lại, thật rất cũ nát. Vừa nhìn đã biết từ lâu không có người đến ở.
Đi qua cả con đường, vậy mà cũng không thấy một bóng người.
Phía cuối đường nhỏ là gian khách sạn kia, nó lẳng lặng đứng ở giữa nơi hoang vu, cực kỳ quỷ dị.
Lúc này, Lục Hoài và Diệp Sở không có nói chuyện, chỉ trao đổi một chút qua ánh mắt.
Sắp đến khách sạn, bọn họ phải cẩn thận một chút.
Bởi vì là mùa đông, sắc trời rất nhanh tối. Lúc bọn họ đi đến lữ quán, ánh sáng đã ảm đạm đi rất nhiều.
Vào ban đêm, khắp nơi ngày càng trở nên yên tỉnh.
Diệp Sở và Lục Hoài dừng bước chân, gõ cửa khách sạn.
Ở trong đêm lại vang lên tiếng đập cửa dồn dập, cực kỳ rõ ràng.
Một lát sau, có tiếng bước chân từ bên trong vọng ra, có người đi ra mở cửa.
Tiếng mở cửa kẽo kẹt, cửa mở ra, gương mặt của Diệp Sở cùng Lục Hoài đã sớm thay đổi.
Lục Hoài thu lại sắc mặt, giống như là lữ khách bình thường, chỉ là khí chất trên người có chút lạnh nhạt hơn một chút.
Diệp Sở cắn môi, cố ý nhỏ giọng mà oan Lục Hoài oán giận một câu, thời tiết tối nay không được tốt.
Hai người nhìn có vẻ giống một đôi phu thê chưa trải sự đời.
Khoảnh khắc cửa mở ra, Diệp Sở và Lục Hoài cũng chỉ lơ đãng mà quay đầu, nhìn qua một lần hoàn cảnh bên trong.
Trong tiệm có nam có nữ, họ ngồi ở những góc khác nhau. Trong một khắc Diệp Sở và Lục Hoài bước vào khách sạn, toàn bộ người ở đây đều quay đầu, nhìn bọn họ.
Diệp Sở lập tức cảm thấy một cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Mặc dù mọi người đều che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nhưng Diệp Sở có thể nhìn ra, trong mắt bọn họ lóe lên ánh sáng xấu xa.
Nam nhân mặt sẹo trong ảnh cũng ở bên trong.
Diệp Sở và Lục Hoài giả bộ sửng sốt, tiếp tục bước vài bước vào bên trong.
Diệp Sở giống như không bắt bẻ gì về bầu không khí kì quái bên trong. Đầu tiên nàng hơi nhíu mày, sau đó mở miệng hỏi.
"Ai trong số các ngươi là ông chủ ở đây?"
Ngay khi giọng nói của Diệp Sở vừa dứt, nam nhân vừa ngồi trên xe lửa đã trả lời.
Hắn mỉm cười với Diệp Sở: "Ta chính là lão bản của khách sạn này."
Diệp Sở liếc nhìn quanh khách sạn, khóe miệng hơi rủ xuống, vừa thấy đã biết nàng không hài lòng hài lòng với khách sạn này.
Cảm xúc của cô lộ rõ trên gương mặt, không có chút phòng vệ nào.
"Gần đây chỉ có một khách sạn thôi sao?"
Lão bản ý cười nhìn như thân thiện: "Đúng vậy, gần đây không có khách sạn khác, chỗ chúng tôi là cái duy nhất."
Ông chủ vừa nói xong, Diệp Sở liền nhìn Lục Hoài một cái, mặt lộ ra vẻ bất mãn.
Lục Hoài duỗi tay vỗ vỗ vai Diệp Sở, giống như đang an ủi.
Vừa thấy đã biết quan hệ của hai người không tệ, Diệp Sở nhìn như không có tâm cơ, Lục Hoài lại rất im lặng, so với Diệp Sở có thêm một phần cảnh giác.
Đây là do Diệp Sở và Lục Hoài đã thương lượng lúc trước, Lục Hoài không cần nói nhiều, Diệp Sở phụ trách nói chuyện.
Lục Hoài cẩn thận, mà Diệp Sở lại giả dạng thành người không có tâm cơ, một tĩnh một động, càng nói lên chân thật.
Nếu là hai người tin tưởng vào người trong tiệm, vậy lớp ngụy trang này sẽ không đủ chân thực.
Người trong khách sạn dĩ nhiên sẽ nhìn bọn họ, động tác của bọn họ đều phải phản ứng giống như tự nhiên.
Đương nhiên, chuyện này đối với bọn họ mà nói, cũng không khó.
"Hoàn cảnh chỗ này không tốt lắm."
Cứ việc Diệp Sở đã rất uyển chuyển biểu đạt lời nói của mình, nhưng mọi người vẫn nhìn ra sự ghét bỏ của nàng: "Bọn ta chỉ muốn ở một nơi tốt hơn."
Diệp Sở và Lục Hoài cố ý để lộ sự giàu có, chính là muốn họ chú ý tới.
Kỳ thật, từ khi bọn họ vừa tiến vào, những người đó đã phát hiện.
Tuy Diệp Sở cùng Lục Hoài cố tình thay mấy bộ quần áo bình thường, nhưng chất liệu trông rất tốt.
Nhóm người này cũng không lương thiện gì, chuyện xấu cũng đã làm rất nhiều, tất nhiên có thể nhận ra thân phận của từng lữ khác ra vào khách sạn.
Vừa nhìn thấy Diệp Sở và Lục Hoài, đã biết rằng gia cảnh của bọn họ không tệ.
Cứ việc hai người họ mặc đồ rất bình thường. Nhưng điều không thể che dấu, là khí chất cao thấp toàn thân kia được.
Hai người chắc chắn phi phú tức quý*. Chỉ là không biết vì sao, bọn họ lại vào khách sạn này.
*không giàu thì sang.
Người trong tiệm trao đổi ánh mắt, trong mắt đều sáng ngời.
Lại có con mồi dâng đến cửa, lần này thu hoạch chắc chắn không ít.
Vẻ mặt của ông chủ mang theo vẻ xin lỗi, cười một tiếng: "Các ngươi có thể thấy đấy, hoàn cảnh xung quanh rất kém, việc làm ăn ảm đạm, mọi người đều đã bỏ đi. Chúng ta ở lại nơi này, cũng chỉ mong được ấm no."
Diệp Sở không còn cách nào khác, chỉ có thể kéo Lục Hoài sang bàn bên cạnh ngồi xuống.
Gió đêm chợt thổi, từ ngoài cửa thổi vào trong khách sạn, lạnh cực kỳ. Có người đứng dậy, đóng cửa lại, để bọn họ hoàn toàn bị nhốt ở trong tiệm.
Cửa khép lại, người trong tiệm bắt đầu chia nhỏ ra, làm việc.
Diệp Sở gọi một bình trà, nàng mới vừa ngồi xuống, đã có một phục vụ nhanh chóng bước lên, lau bàn.
Người phục vụ lớn lên nhìn có vẻ hung thần sát ác, tuy mặc một lớp áo dày, nhưng vẫn có thể thấy hắn ta rất cường tráng.
Diệp Sở cúi đầu nhìn bàn, Lục Hoài lộ ra vẻ cẩn thận, nhìn người phục vụ nhiều hơn một cái.
Đã không thể nhìn ra màu sắc ban đầu của bàn, giống như bị bỏ quên từ lâu.
Diệp Sở nhìn thoáng qua Lục Hoài, mím môi. Lục Hoài thấy, khẽ vuốt mu bàn tay Diệp Sở, lấy kỳ an ủi.
Gương mặt bất mãn của Diệp Sở hòa hoãn đôi chút. Có thể nhìn ra tới, nàng cực kì ỷ lại Lục Hoài.
Tất cả đều bị người trong tiệm để vào trong mắt.
Lúc này, một nữ nhân khoảng bao mươi tuổi lên tiếng: "Các ngươi đến từ nơi khác đúng không? Ta thấy các ngươi thật lạ mắt."
Diệp Sở nghe thấy có người hỏi nàng, đưa mắt nhìn qua. Sau đó nàng gật gật đầu.
"Ta là người phòng thu chi ở đây. Phu quân của ta họ Triệu, bọn họ đều gọi ta Triệu Nhị nương."
Dừng một chút, Triệu Nhị nương lại thêm một câu: "Chỉ là phu quân của ta đi từ sớm, chỉ còn lại một mình ta."
Triệu Nhị nương trông rất nhiệt tình, bình dị gần gũi, vừa nói vài câu đã khiến người khác bỏ xuống lòng cảnh giác.
Diệp Sở tất nhiên sẽ không khiến họ thất vọng. Sau khi nghe Triệu Nhị nương nói chuyện, việc đầu tiên nàng làm là lộ ra vẻ đồng tình, hỏi một câu: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Diệp Sở chắc chắn sẽ không tin Triệu Nhị nương nói lời mơ mộng. Chỉ là nàng đang cố đi theo câu chuyện của bà ta.
Thấy tiểu cô nương không rành thế sự, không ra khỏi cửa. Loại người này dễ đồng tình với người khác, cho nên bà ta mới bịa đủ chuyện.
Triệu Nhị nương lừa đảo thành thói, tất nhiên mở miệng ra từng câu từng chữ đều là nói dối.
"Bọn cướp trên đường rất nhiều, chỉ vừa lơ đãng một chút sẽ mất mạng." Ánh mắt Triệu Nhị nương đầy bi thống.
Diệp Sở an ủi bà ta một câu, giống như đồng cảm cho cảnh ngộ đó.
Triệu Nhị nương vừa thấy sắc mặt của Diệp Sở, đã biết Diệp Sở tin lời bà ta nói. Đúng thật là cô tiểu thư nhà giàu ngây thơ, bởi thế, chuyện buổi tối trở nên dễ hành động.
Tầm mắt Triệu Nhị nương lơ đãng đảo qua nam nhân bên cạnh Diệp Sở.
Nam nhân kia khí chất rất xuất chúng. Dù đang ngồi trong một quán rách nát, nhưng cũng toát ra vẻ cao quý.
Trong lòng bà ta hơi hốt hoảng, cẩn thận nhìn lại, phát hiện khuôn mặt Lục Hoài khuôn mặt, khí chất bình thường.
Chỉ là một nam nhân bình thường, có lẽ bà ta lúc nãy nhìn lầm rồi.
Ma nam nhân kia lặng lẽ không nói gì, nhìn chẳng đơn giản chút nào, còn phải quan sát thêm.
Triệu Nhị nương bắt đầu tìm hiểu Diệp Sở: "Các ngươi vì sao lại tới nơi này?"
Nghe được câu hỏi của Triệu Nhị nương, mặt Diệp Sở ửng hồng lên, cúi đầu, giống như là bị nói trúng tâm sự.
Lúc đầu, Diệp Sở còn ấp úng, sau kh Triệu Nhị nương hỏi tiếp, Diệp Sở kể hết chuyện của mình ra một lần.
"Thật ra bọn ta bỏ trốn ngoài, bọn ta rất thích nhau. Nhưng hai bên cha mẹ không thích bọn ta, tất nhiên không cho phép bọn ta ở bên nhau."
Diệp Sở lặng lẽ liếc nhìn Lục Hoài, cười nở nụ cười.
Triệu Nhị nương hỏi: "Bỏ trốn?"
Diệp Sở do dự một lát, vẫn gật đầu.
"Ta cảm thấy ngươi không có sai, con người phải từ lúc còn trẻ, làm những chuyện mà mình thích." Triệu Nhị nương nói.
Diệp Sở biết Triệu Nhị nương tin nàng, khóe môi nhẹ cong.
Diệp Sở đưa tay, nhẹ nhàng để xuống, Lục Hoài hơi hơi nắm bàn tay. Bao lấy toàn bộ tay Diệp Sở trong bàn tay hắn.
"Mặc dù cha mẹ phản đối, ta cũng sẽ không rời khỏi hắn. Nếu nửa đời sau không thể cùng hắn ở bên nhau, cuộc đời của ta cũng không còn ý nghĩa."
Diệp Sở và Lục Hoài nắm tay, nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Nhị nương, nói ra từng lời giả dối.
Tuy rằng Diệp Sở nói chỉ đang nói dối. Nhưng Lục Hoài ngồi ở một bên, an tĩnh mà nhìn nàng.
Mắt hắn hơi híp lại, ánh mắt sâu cạn không rõ. Ánh mắt chuyên chú cực kỳ, khóe môi như có như không xuất hiện một nụ cười.
Triệu Nhị nương lúc này mới yên lòng, nam nhân này không phải không có điểm yếu.
Tuy hắn luôn trầm mặc, không thích nói chuyện, vẻ mặt trước sau luôn vô cảm. Nhưng khi hắn nhìn về phía nữ nhân kia, trong mắt toàn là tình ý.
Bất kể lúc nào, chỉ cần đôi mắt hắn đảo qua nữ nhân kia, vẻ lạnh băng trên mặt cũng mang theo nét ôn hòa.
Dù cho lòng cảnh giác của hắn rất nặng, nhưng chỉ cần như nhân này nằm trong tay bọn họ, hắn nhất định sẽ nhanh chóng thỏa hiệp.
Mà nữ nhân thật ngây thơ, vừa gặp đã biết chưa từng chịu khổ qua. Mỗi động tác ánh mắt của nàng, đều tỏ ra cực kì ỷ lại nam nhân kia.
Nếu ấy chuyện này không phải là thật, vậy cũng chỉ có thể nói, kỹ thuật diễn của họ thật quá tốt, có thể khống chế tình cảm thật sự của mình dễ như trở bàn tay.
Xem ra việc tối nay sẽ diễn ra rất thuận lợi
Lúc sau, Diệp Sở lại liếc Lục Hoài một cái: "Hắn không thích nói chuyện, ta lúc nào cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì."
Lúc này, Triệu Nhị nương mới thả lỏng mà cười: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng. Ta là người từng trải, nam nhân không nói nhiều, chỉ là có chút nội liễm."
"Chính ngươi nhìn không thấy, ta đều xem ở trong mắt, trong lòng hắn đương nhiên là có ngươi."
Diệp Sở nghe Triệu Nhị nương nói xong, lại nhìn Lục Hoài.
Bọn họ đối mặt, hai người bốn mắt gặp nhau.
Lục Hoài làm bộ lơ đãng mà đụng khuỷu tay Diệp Sở, ý bảo bọn họ nói được không sai.
Triệu Nhị nương để động tác nhỏ của bọn họ vào trong mắt. Cứ cho rằng nam nhân kia rất cẩn thận thì cũng không uy hiếp gì lớn.
Diệp Sở giả vờ mệt mỏi, cùng Triệu Nhị nương nói: "Đường xá xa xôi, bọn ta muốn nghỉ ngơi một chút, có thể đưa đồ ăn lên phòng không?"
Triệu Nhị nương liên tục đáp ứng, khóe miệng cong lên. Bọn họ cho thêm thuốc vào đồ ăn. Chỉ cần ăn xong, liền sẽ té xỉu.
Diệp Sở cùng Lục Hoài đi lên lầu, thang lầu năm đang tu sửa, rách nát cực kỳ.
Diệp Sở đi ở đằng trước, nhỏ giọng oán giận vài câu.
Lục Hoài đi theo sau Diệp Sở, vẫn luôn chú ý dưới chân Diệp Sở, đề phòng nàng té ngã.
Triệu Nhị nương cười lạnh, dù hai người ân ái thế nào, lúc trời sáng, còn không phải để mệnh ở chỗ này.
Cửa phòng đóng lại, động tác của Diệp Sở cùng Lục Hoài buông lỏng, hai người nhìn nhau cười, ăn ý mười phần.
Diệp Sở cùng Lục Hoài sợ làm người khác hoài nghi, rất nhanh rời khỏi cửa, đi tới bên cạnh bàn, để vali xách tay xuống.
Gian khách sạn này thật sự rất phục cổ.
Không biết có phải vì không tiện hay không, ở bên cạnh có cửa sổ có kính, bên trên còn treo một chiếc màn sáng màu.
Từ bên ngoài có thể nhìn vào tình hình trong phòng.
Hai người đều rõ, bọn họ còn chưa loại trừ hết nghi ngờ của bọn người kia.
Lát nữa bọn họ còn muốn diễn thêm một vở diễn.
Diệp Sở và Lục Hoài cùng đề cao cảnh giác, luôn chú ý ngoài cửa.
Không bao lâu, bên kia quả nhiên có động tĩnh.
Tới.
Tuy rằng những người đó có kinh nghiệm mười phần. Bọn họ cho rằng mình ẩn nấp thật tốt, nhưng sẽ bị Lục Hoài và Diệp Sở phát hiện.
Có người lặng lẽ tránh ở bên cạnh cửa, thám thính chuyện trong phòng
Lục Hoài và Diệp Sở nhìn nhau một cái, thời điểm bắt đầu diễn kịch.
Diệp Sở sắc mặt không đổi, thanh âm lại ra vẻ nôn nóng.
"Nhà của ta rất nhanh sẽ phát hiện ta biến mất, bọn họ thấy thư trên bàn rồi, sẽ biết chúng ta bỏ trốn."
Giọng điệu Lục Hoài nhàn nhạt: "Không có việc gì, có ta ở đây."
Hai người tiếp tục nói vài câu, người nọ vẫn đứng ở cửa như cũ
Có vẻ họ vẫn nghi ngờ.
Diệp Sở suy nghĩ một chút, ngẩn đầu nhìn Lục Hoài.
Nàng nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt của Lục Hoài nhìn thẳng lại.
Nếu muốn cho người bên ngoài tin quan hệ của bọn họ, cần phải một chút chuyện mới được.
Diệp Sở vươn tay, kéo ống tay áo Lục Hoài.
Lục Hoài dắt khóe môi, đôi tay chế trụ ở vai nàng, một tay kéo nàng vào lòng.
Sức của hắn không lớn, còn nghĩ thương nàng.
Nhưng thân thể của Diệp Sở nghiêng về phía trước, mái tóc nàng chạm vào mu bàn tay hắn. Hơi thở nam tính ấm áp bao vây nàng, có chút mang theo cảm giác nguy hiểm.
Lục Hoài ôm Diệp Sở, nàng chỉ cảm thấy mặt của mình dán vào người hắn.
Tay Lục Hoài xuyên qua tóc của Diệp Sở, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc đen dài. Ngón tay hắn hơi lạnh, như đem theo một chút mát mẻ.
Tim của nàng đập nhanh hơn.
Hắn đề cào giọng nói, ngữ điệu vẫn trầm thấp như cũ
Ngưng đọng ở bên tai nàng.
"Ta nhất định sẽ yêu thương nàng."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook