Nhật Ký Nuông Chiều Nữ Phụ Thời Dân Quốc
-
Chương 121
Lục Hoài ngẩn ra.
Hắn nhớ lại cái gì đó.
Từ lần đầu tiên khi Diệp Sở sai một đứa trẻ tới Đốc Quân phủ truyền tin, nhìn đến nàng chữ viết, Lục Hoài bắt đầu cảm thấy có chút kì quái.
Vì cái gì chữ viết của bọn họ giống nhau đến như vậy.
Diệp Sở từng nói là bởi vì nàng cố tình bắt chước chữ viết của hắn, cẩn thận suy xét, lý do này lại có chút gượng ép.
Nàng sao có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nắm vững thói quen viết chữ của một người.
Loại chuyện này không trải qua thời gian mưa dầm thấm đất, hoàn toàn không có khả năng.
Lục Hoài nheo mắt, trong bóng đêm nghe thấy tim của mình đập nhanh hơn.
Giống như bí mật của nàng đã lộ ra một góc nhỏ của tảng băng.
Chỉ cần hắn lại tinh tế thăm dò một chút, rất nhanh có thể biết chân tướng rốt cuộc là gì.
* * *
Hai người sóng vai đi qua thông đạo tối tăm. Trong ánh sáng mờ ảo, sắc mặt Lục Hoài khiến người khác nhìn không rõ.
Trong bóng đêm, hắn đi phía trước, nàng đi sau.
Lục Hoài nắm chặt tay Diệp Sở, nàng không nhìn ra sự hoài nghi của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay mình lạnh buốt.
Bàn tay của hắn ấm hơn bàn tay nàng một chút, những suy nghĩ vừa rồi cũng rời khỏi tâm trí nàng.
Đi qua hết địa đạo chật hẹp, bọn họ đi bao lâu, liền nắm tay bấy lâu.
Mặt Diệp Sở có chút nóng, may mà có bóng tối che đậy, hắn không thể thấy rõ mặt nàng.
Nàng chưa từng đến nơi này, cũng không hiểu hắn mang nàng đi nơi nào. Dù sao, sự lựa chọn của Lục Hoài luôn luôn đúng.
Nếu không phải có chuyện quan trọng, hắn cũng sẽ không mang nàng tới đây.
Bởi vì sự chú ý của họ tập trung vào nhau, thời gian cũng trôi chậm hơn.
Cuối đường hầm này có một cánh cửa. Cánh cửa màu đen được đóng chặt, không biết đằng sau cánh cửa chứa đựng điều gì.
Khi đến điểm cuối cùng, Lục Hoài đột nhiên buông tay.
Diệp Sở quay đầu đi, không nhìn hắn, lập tức thu tay.
Lục Hòa đưa tay mở cửa, âm thanh kẽo kẹt nặng nề, như là một bí mật sắp lộ ra.
Tầm mắt Diệp Sở mang theo ý dò xét, nàng nhìn vào bên trong.
Không gian bên trong thật rộng lớn và không khí hoàn toàn lạnh lẽo khiến nàng không thể không dừng bước.
Lục Hoài quay đầu nhìn nàng: "Diệp Sở, chúng ta tới rồi."
Diệp Sở gật gật đầu, mang theo lòng tò mò, theo Lục Hoài đi vào trong.
Đôi mắt nàng hơi nheo lại, sau khi đi qua hành lang dài, bọn họ đứng ở nơi này như đang đứng ở một vị trí xa lạ.
Nơi này được chia thành hai bên, cấu trúc của một bên giống một căn phòng bí mật, trong khi đầu kia..
Thực sự có một sân bắn khép kín.
Nơi này được dấu rất kỹ, người khác không thể biết được.
Cánh cửa sau lưng Diệp Sở đóng lại. Nàng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, giọng nói của Lục Hoài đã vang lên.
Lục Hoài nói cho nàng: "Quán rượu đó thực ra là một điểm tình báo của ta."
Diệp Sở sửng sốt một chút, trách không được đời trước nàng chưa bao giờ thấy qua.
"Ta sẽ giải thích cấu trúc của nơi này cho ngươi. Ngày sau, ngươi nếu muốn đến, liền sẽ tìm thấy manh mối."
"Trừ bỏ nhân viên tại cứ điểm này, sẽ không có người khác biết nơi này."
Lúc này, Lục Hoài chợt cười: "Bất quá, hiện tại ngươi đã đến đây, nơi này cũng thuộc về ngươi."
Diệp Sở ngẩn ra vài giây, sau khi hiểu ý của Lục Hoài, nàng mỉm cười.
Một cái bàn được đặt gần bức tường, phía trên nó hoàn toàn trống. Nó trông rất phổ biến, và không có gì đặc biệt.
Lục Hoài vẫy vẫy tay: "Diệp Sở, tới."
Diệp Sở bước tới, và Lục Hoài mở ngăn kéo rồi lấy ra một mảnh giấy.
Một mảnh giấy trắng đơn giản được đặt trên bàn, hắn cầm một cây bút máy.
Nhẹ nhàng mở nắp, lộ ra ngòi bút thon nhọn.
Lục Hoài cúi người viết xuống mấy cái tên, chữ viết của hắn thanh tuyển*, Diệp Sở nhìn rất nghiêm túc.
*Nguyên gốc là "清隽". 清 (thanh) : Trong, sạch; 隽 (tuyển) : Sâu xa, tế nhị. (Dã Miêu: Tìm mãi mới ra)
Tần Kiêu, Thập Thất, Diệp Gia Nhu, Thượng Yên..
Hắn khẽ di chuyển cây bút, đầu bút rơi xuống giữa tờ giấy, viết một cái tên khác.
Mà cái tên ở giữa trang giấy kia.
Là Mạc Thanh Hàn.
Đời trước, Tần Kiêu là hộ vệ của hắn, Thập Thất là vũ khí giết người của hắn, Diệp Gia Nhu cùng hắn kết hôn, Thượng Yên nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng mỗi người, đều chỉ là quân cờ trong tay Mạc Thanh Hàn.
Các liên kết giữa các nhân vật này đã được sắp xếp từ lâu. Tất cả đều được sắp xếp dựa theo những gì Diệp Sở nói với Lục Hoài từ lúc trước.
Tên của Tần Kiêu được khoanh lại, tính tình của hắn rất chính trực, hiện tại là người của Lục Hoài và Diệp Sở.
Tên của Thập Thất bị gạch đi, hắn đã bị Mạc Thanh Hàn diệt trừ.
Mà Diệp Gia Nhu, là một nhân vật mấu chốt, đã bị bọn họ giam lỏng ở Bắc Bình.
Về phần Thượng Yên.. Nàng ta vừa trở về Thượng Hải, chưa có hành động gì. Nhưng nàng ta sẽ làm theo chỉ dẫn của Mạc Thanh Hàn và gây ra không ít sóng gió ở Thượng Hải.
Lục Hoài ngẩng đầu nhìn Diệp Sở, ngữ khí nghiêm túc: "Ngày sau sẽ còn xuất hiện thêm vây cánh của hắn, danh sách này sẽ không ngừng đổi mới."
Diệp Sở nhìn thẳng đôi mắt của Lục Hoài: "Chúng ta đã biết tin tức trước, chiếm được rất nhiều tiên cơ."
Bọn họ đều hiểu, trong danh sách này, tùy lúc sẽ có người bị gạch, tùy thời sẽ có người phản bội, cũng sẽ có những cái tên mới được ghi vào đây.
Lục Hoài: "Diệp Sở, nếu ngươi có thể nhớ nhiều thứ hơn trong giấc mơ của mình, sẽ biết nhiều hơn về tương lai."
Trong lời nói của Lục Hoài như che đậy một ý nghĩ khác.
Chữ viết, mã Morse, biết bắn súng, thân thủ.. bất luận là nhìn vào chỗ nào đi chăng nữa, những điểm đáng ngờ của Diệp Sở thật sự rất lớn.
Nhiều việc không thể được giải quyết được trong một thời gian ngắn. Nàng hiện tại mới mười sáu tuổi, còn phải đi học. Người của Diệp gia lại rất bao bọc nàng.
Những thứ đó học được từ đâu?
Những nghi ngờ trước đây của hắn chắc chắn sẽ không sai.
Nàng có lẽ đã từng sống qua một đời. Chỉ có như vậy nàng mới biết những thứ mà người khác không biết ở độ tuổi này, lại biết trước tương lai.
Nếu người có kiếp sau thì sao?
Lục Hoài nhìn Diệp Sở: "Ta hôm nay mang ngươi tới đây, là có một ít thứ muốn cho ngươi xem."
Nhân tiện, để ngươi tiết lộ bí mật của mình.
Diệp Sở không biết suy nghĩ trong lòng của hắn, chỉ ứng thanh: "Được."
Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Sở, hắn cười thầm.
Hắn cái gì cũng đều không nói, nàng liền tự mình đáp ứng.
Nói vậy, chuyện đêm nay nhất định sẽ rất thuận lợi.
Lục Hoài đưa Diệp Sở đến bên kia, mặt tường màu xám. Thoáng nhìn, nơi này rất giống có người thường xuyên đến quét dọn, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Mặt tường nhìn qua rất bằng phẳng, không có chỗ nào nghiêng lệch.
Lục Hoài nói: "Diệp Sở, ngươi có thể tìm thấy điều gì bất thường ở đây không?"
Diệp Sở nhìn kỹ, tuy nói mặt tường nhìn qua giống không có khe hở, hoa văn ở giữa cũng không có gì nổi bật.
Bên cạnh tường không có thứ gì, nhưng phía đối diện ven tường có một cái bình.
Cái bình sứ có sắc men xanh, không mấy nổi bật.
Diệp Sở hơi nheo mắt, cái bình này khác với những thứ được bài trí trong gian mật thất này.
Nàng đi qua, Lục Hoài nâng mày.
Diệp Sở đặt tay lên cái bình và cố gắng xoay nó. Nó thực sự có thể chuyển động được.
Đột nhiên có âm thanh vang lên, nó nghe có vẻ nặng nề hơn trong gian mật thất im ắng.
Nàng quay đầu nhìn về phía tường, có một nơi được che dấu ở chỗ hoa văn bị đẩy ra, ánh đèn chiếu đến ở chỗ đó.
Nơi đó, Diệp Sở nhìn thấy rõ ràng, đó là một loạt các loại súng, bày biện chỉnh tề.
Colt, Browning, súng máy hạng nhẹ..
Loại nào cũng có.
Diệp Sở rùng mình, như thể nàng hiểu ra điều gì đó, nhìn về phía Lục Hoài.
Nụ cười trên miệng của Lục Hoài trở nên rõ ràng hơn, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.
"Diệp Sở, ngươi chọn một khẩu súng đi."
Nàng hiểu ý của Lục Hoài.
Diệp Sở liếc nhìn bia ngắm cố định ở đầu kia. Họ lặng lẽ đứng đó, như thể chờ đợi điều gì.
Diệp Sở đến bên người Lục Hoài, nàng cúi đầu nhìn lướt qua, tầm mắt đặt trên một khẩu súng.
Từ một đống súng, nàng lấy ra Browning 1910.
Đây là một trong những khẩu súng yêu thích của Lục Hoài.
Diệp Sở nắm chặt súng, trong tay nàng là một khẩu súng cực kỳ cứng rắn.
Nàng chợt nói: "Lục Hoài, ta có một việc lừa ngươi."
Lục Hoài cười cười, trầm mặc nhìn nàng.
Diệp Sở cầm súng, đi vài bước về phía mục tiêu cố định.
Diệp Sở dừng bước chân, thả lỏng thân thể, nạp đạn, nàng đưa tay về phía mục tiêu cố định.
Nàng duỗi thẳng cánh tay, ngắm chuẩn mục tiêu.
Diệp Sở mặt không đổi sắc bóp cò, tiếng súng vang lên.
Viên đạn xuyên qua không khí, hướng thẳng vào mục tiêu.
Ngay sau đó, Diệp Sở di động cánh tay, tiếp tục bắn vào các mục tiêu khác nhau trong một thời gian ngắn.
Nàng bắn ba phát liên tiếp, âm thanh của súng liên tục vang lên.
Chuẩn xác bắn trúng hồng tâm.
Mỗi một lần đều là vòng mười.
Diệp Sở khẽ xoa cổ tay, đã rất lâu rồi nàng không động đến súng, có chút ngượng tay.
Nàng xoay người sang chỗ khác, nhìn Lục Hoài.
Lục Hoài đứng ở Diệp Sở phía sau, đôi mắt hắn chưa từng rời khỏi nàng, ánh mắt hắn sâu cạn không rõ.
Dường như mọi thứ trước mặt đều đã nằm trong sự mong đợi của hắn.
Diệp Sở cười: "Kỳ thật ta đã luyện súng trong một thời gian và có khả năng bắn khá chính xác."
Lục Hoài nâng khóe miệng: "Ta biết."
Diệp Sở hỏi: "Ngươi không trách ta dấu diếm?"
Lục Hoài nâng mi: "Ta cũng có bí mật, nhưng sẽ có một ngày chúng ta nói tất cả cho đối phương."
Hai người rất có ăn ý mà nhìn nhau cười.
Kẻ lừa đảo, để cho ta xem, ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật.
Hiện tại, chuyện Lục Hoài có thể xác định chỉ có một chút, Diệp Sở bắn súng rất tốt, hơn nữa lại dấu hắn.
Nếu là Diệp Sở thật sự sống lại một đời, cũng học qua rất nhiều chuyện.
Lục Hoài muốn biết, nàng còn học được những gì.
* * *
Lục Hoài mở miệng: "Đi cùng ta."
Hắn cất bước, đi về phía bên kia, nơi có một cánh cửa.
Lục Hoài liếc nhìn Diệp Sở, ra hiệu cho nàng đi mở nó ra.
Diệp Sở đẩy cửa ra, phát hiện đằng sau cánh cửa là một kho vũ khí khác, chứa vũ khí.
Bàn, kệ, và tường chứa đầy các loại vũ khí.
Diệp Sở đi lên trước, đi về phía cái bàn. Tay nàng lướt qua những vũ khí bên trên, tất cả chúng đều lạnh băng dị thường, mỗi thứ đều có sát thương lớn.
Diệp Sở đưa lưng về phía Lục Hoài, không có chú ý tới động tác của Lục Hoài.
Lục Hoài thả nhẹ bước chân, hắn thu hồi ý cười, hướng phía Diệp Sở đi qua.
Cứ việc Diệp Sở không phòng bị với Lục Hoài, nhưng nàng có thể cảm nhận được, phía sau đột nhiên xuất hiện cảm giác áp bách mãnh liệt.
Giây tiếp theo, Lục Hoài bàn tay duỗi thẳng, từ phía trên xuống, đánh về phía Diệp Sở.
Bên tai thoáng qua một trận gió, Diệp Sở theo bản năng tránh đi, lui ra phía sau vài bước, xoay người nhìn về phía phía Lục Hoài.
Lục Hoài đứng ở cách đó không xa, chỉ cách nàng khoảng một mét.
Tuy nhiên, Lục Hoài dường như đã thay đổi sắc mặt, không giống lúc nãy.
Hắn nở nụ cười, gương mặt không mang theo cảm xúc. Giống như Lục Hoài của hiện tại chưa từng quen biết nàng, hai người họ trở thành người dưng.
Diệp Sở nhíu mày, trong lòng đầy nghi hoặc.
Lục Hoài không nói, vẫn tiếp tục tấn công Diệp Sở.
Lục Hoài ra quyền, siết chặt nắm tay, sắc bén hữu lực, mang theo một trận gió, nhắm ngay mặt của Diệp Sở, không hề lưu tình.
Diệp Sở tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể xoay đầu thật mạnh, mái tóc quất mạnh qua theo lực quay đầu, ngọn tóc thiếu chút nữa quấn lên tay áo của Lục Hoài.
"Lục Hoài?" Diệp Sở gọi Lục Hoài, mặt lộ vẻ nghi hoặc, như đang dò hỏi nguyên nhân hắn làm như vậy.
Lục Hoài lùi lại một bước, khuôn mặt hắn không còn lộ ra nụ cười nhạt như trước.
Thanh tuyến hắn nặng nề, thần sắc lãnh đạm: "Diệp Sở, nếu là Mạc Thanh Hàn đứng ở ngươi trước mặt ngươi, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình. Bây giờ ngươi có thể đã chết."
Mạc Thanh Hàn am hiểu ngụy trang, thật giả khó phân. Hơn nữa hắn rất có khả năng đã có mặt ở Thượng Hải, ẩn núp ở bên cạnh bọn họ.
Hắn không thể bảo đảm Diệp Sở có thể từ chạy thoát từ tay Mạc Thanh Hàn hay không, hắn cần phải cho gây ra áp lực lớn hơn cho Diệp Sở.
Để cho Diệp Sở có thể trưởng thành nhanh chóng dưới sự rèn luyện cường độ cao, trở thành một người có thể đứng một mình.
Ngay cả khi nàng thật sự phải đối mặt với Mạc Thanh Hàn, nàng có thể chiến đấu chống lại hắn ta.
Hắn không hy vọng Diệp Sở bị thương.
Lục Hoài chỉ vào vũ khí lạnh lẽo trên bàn: "Mọi thứ trong nơi này, ngươi toàn bộ đều có thể dùng tới."
"Từ giây này trở đi, ngươi phải coi ta như kẻ thù thực sự của ngươi. Ngươi có thể đối phó với ta bằng mọi cách, miễn là ngươi có thể đánh bại ta."
Diệp Sở căng thẳng, nàng biết dụng ý của Lục Hoài.
Việc nàng đối mặt với Mạc Thanh Hàn, chỉ là chuyện sớm muộn.
Mặc dù nàng biết nhiều chuyện về Mạc Thanh Hàn. Nhưng Mạc Thanh Hàn rất khó đoán, nàng không thể đoán hắn ta sẽ làm gì tiếp theo.
Lục Hoài bắt đầu lùi về phía sau, ý bảo Diệp Sở bắt đầu chọn vũ khí trên bàn.
Diệp Sở nhìn sang bên cạnh, nàng cầm một cây chủy thủ. Lưỡi dao sắc bén, có thể thấy được nó đã được lau qua rất cẩn thận.
Diệp Sở nắm chặt chuôi dao, xúc cảm thô ráp.
Nàng bắt đầu hướng về phía hắn, chủy thủ nắm chặt trong tay. Diệp Sở tới gần Lục Hoài, dùng chủy thủ chém về phía cánh tay hắn.
Lục Hoài khí định thần nhàn, mũi dao lạnh lẽo chỉ vào hắn, cũng không khiến hắn hoảng loạn chút nào.
Lúc lưỡi dao sắp cắt qua quần áo hắn, Lục Hoài vươn tay, gõ vào cổ tay của Diệp Sở.
Phần cổ tay này mỏng manh hơn các bộ phận khác. Tay của Diệp Sở trở nên vô lực, gần như ném con dao găm xuống. Nhưng nàng tăng sức vẫn giữ dao trong tay.
Lục Hoài không cho Diệp Sở nhiều thời gian để phản ứng, mà là nắm chặt tay nàng. Toàn bộ bàn tay Lục Hoài bao lấy tay của Diệp Sở, cầm lấy chủy thủ trên tay nàng.
Cảm xúc ấm áp gần chỉ dừng lại trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, Lục Hoài xoay thân mình của Diệp Sở, kéo gần về phía hắn, đem nàng giam cầm ở trước ngực hắn. Hơi thở của hắn bao vây nàng, rất quen thuộc.
Hắn nâng tay lên, chủy thủ đặt trên cổ Diệp Sở.
Lúc này, chủy thủ chỉ cách cổ Diệp Sở chỉ vài tấc.
Ngay sau khi chủy thủ hướng đến, lướt qua mái tóc của Diệp Sở. Chủy thủ sắt bén lạ thường, nháy mắt vài sợi tóc của Diệp Sở.
Một sợi tóc nhỏ nhẹ nhàng uốn lượn, rơi xuống giày của Diệp Sở.
Lục Hoài đứng ở phía sau Diệp Sở, thân thể hai người kề sát, hơi thở nam tính nóng rực, đánh thẳng vào nàng.
Diệp Sở rùng mình, hơi cúi đầu, nhìn chủy thủ trước mặt nàng, ánh sáng sắt lạnh kia phản chiếu gương mặt nàng.
Nhắc nhở nàng đây không phải luyện tập thông thường.
Hơi thở của Lục Hoài khẽ chạm vào gương mặt nàng, thanh âm hắn vang lên bên tai.
"Diệp Sở, ta đã nói với ngươi, đây không phải là luyện tập."
Lục Hoài nới lỏng vòng tay, hơi ấm phía sau biến mất.
"Hiện tại tiếp tục."
Diệp Sở rời khỏi lòng ngực của Lục Hoài, nàng đứng đối diện với hắn, biểu tình căng thẳng.
Diệp Sở rút chiếc kẹp tóc trên đầu xuống, mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng. Sau đó, nàng nhanh chóng buộc lại chúng, sạch sẽ gọn gàng.
Lục Hoài cười, nhưng ý cười của hắn lập tức bị thu hồi lại, Diệp Sở tuyệt đối không nhìn ra.
Diệp Sở nghiêng người, lấy một cây roi trên tường, chiều dài vừa vặn, lúc cầm ở trên tay, trọng lượng cũng vừa đúng.
Nếu nàng tấn công Lục Hoài ở cự ly gần, nàng chắc chắn sẽ rơi vào thế bất lợi.
Hiện tại, Diệp Sở chuẩn bị dùng roi dài khống chế khoảng cách giữa nàng và Lục Hoài, không cho Lục Hoài gần nàng.
Diệp Sở nắm chặt cây roi trong lòng bàn tay vài nhịp.
Ngay sau đó, Diệp Sở vẫy roi và kéo về phía Lục Hoài.
Diệp Sở là lần đầu tiên sử dụng roi, tự nhiên sẽ không thể thuần thục.
Roi mềm và luôn thay đổi hướng, gây khó khăn cho việc kiểm soát.
Từng nhát roi thường đánh vào bức tường phía sau Lục Hoài, tạo ra một âm thanh nặng nề.
Tuy rằng Diệp Sở không thể sử dụng roi một cách thành thạo, khó tránh khỏi sẽ làm Lục Hoài bị thương. Nhưng Lục Hoài không nhanh không chậm, nghiêng người tránh né, không hề chật vật chút nào.
Đến cuối cùng, Diệp Sở đánh ra một vài roi, nhưng không phát nào trúng Lục Hoài.
Muốn quất roi phải dùng một lực lớn, chỉ một lúc sau Diệp Sở liền bắt đầu thở gấp nho nhỏ.
Diệp Sở nhớ về chuyện ở câu lạc bộ kiếm Tây Dương, nàng dừng động tác, nhìn về phía Lục Hoài.
Hai người nhìn vào mắt của nhau.
Diệp Sở nhìn vào đôi mắt của Lục Hoài, cố ý hạ giọng, làm cho ngữ khí thêm phần nhẹ nhàng, gọi một tiếng.
"Lục Hoài."
Đột nhiên nghe giọng nói của Diệp Sở, Lục Hoài căng thẳng, động tác do dự nửa khắc.
Diệp Sở nhân cơ hội đánh tới Lục Hoài, roi cọ qua quần áo của hắn, tét chỉ.
Lục Hoài chợt cười.
Diệp Sở còn học được cách dời đi lực chú ý của hắn.
Đợi cho roi của Diệp Sở quất đến một lần nữa, Lục Hoài nhắm chuẩn thời cơ, bắt được roi.
Tay Lục Hoài khẽ động một cái, roi nháy mắt quấn quanh tay hắn.
Diệp Sở vừa định rút về, chưa từng nghĩ rằng Lục Hoài sử dụng một lực để kéo cây roi về phía mình.
Đôi chân của Diệp Sở dần trượt đi, ngã về phía Lục Hoài.
Lục Hoài vừa lúc bắt được nàng.
Cánh tay Lục Hoài vòng qua trước người Diệp Sở, giống nhưng một vòng vây giữ chặt nàng.
Nhưng như vậy cũng không phải là kết thúc. Trong một thời gian ngắn, Lục Hoài rút cây roi trong tay Diệp Sở, đem nàng ấn trên tường.
Bức tường lạnh lẽo cứng rắn. Thần kinh của Diệp Sở trở nên căng thẳng. Nàng xoay người, cố gắng trốn thoát.
Bàn tay của Lục Hoài cứng rắn, lực đạo rất lớn, sự giãy giụa Diệp Sở hoàn toàn không thấm vào đâu.
Lục Hoài đem đôi tay của Diệp Sở cố định ở sau người nàng, trực tiếp dùng roi quấn chặt cổ tay nàng.
Lục Hoài là thầy dạy của Diệp Sở, từng đã dạy nàng dùng dây thừng như thế nào để đem người khác nhanh chóng trói lại.
Tuy rằng động tác lúc Diệp Sở trói người không chậm, nhưng là tốc độ của Lục Hoài càng nhanh hơn, đôi tay của Diệp Sở lập tức bị trói, không thể động đậy.
Giọng của Lục Hoài trầm thấp, hơi thở của anh phả vào tóc Diệp Sở.
"Diệp Sở, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai."
Hắn rút ra một miếng vải đen, cười một cái.
Diệp Sở chưa kịp nói gì. Đột nhiên, tầm mắt nàng tối sầm lại, đôi mắt bị phủ bởi một tấm vải đen. Mọi tầm nhìn của nàng đều bị chặn lại.
Nàng căng thẳng, không hiểu được hắn sẽ làm cái gì.
Lục Hoài đem miếng vải đen che đôi mắt Diệp Sở lại, kề sát làn da nàng, nhẹ nhàng che mắt nàng.
Miếng vải đen được thắt nút phía sau tai nàng. Đầu ngón tay hắn cọ qua da thịt nàng, từng tấc một trở nên nóng bỏng.
Thanh tuyến Lục Hoài nặng nề rơi xuống.
"Kế tiếp, chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người thích Lục Hoài như vậy sao?
Hắn nhớ lại cái gì đó.
Từ lần đầu tiên khi Diệp Sở sai một đứa trẻ tới Đốc Quân phủ truyền tin, nhìn đến nàng chữ viết, Lục Hoài bắt đầu cảm thấy có chút kì quái.
Vì cái gì chữ viết của bọn họ giống nhau đến như vậy.
Diệp Sở từng nói là bởi vì nàng cố tình bắt chước chữ viết của hắn, cẩn thận suy xét, lý do này lại có chút gượng ép.
Nàng sao có thể ở trong khoảng thời gian ngắn như vậy, nắm vững thói quen viết chữ của một người.
Loại chuyện này không trải qua thời gian mưa dầm thấm đất, hoàn toàn không có khả năng.
Lục Hoài nheo mắt, trong bóng đêm nghe thấy tim của mình đập nhanh hơn.
Giống như bí mật của nàng đã lộ ra một góc nhỏ của tảng băng.
Chỉ cần hắn lại tinh tế thăm dò một chút, rất nhanh có thể biết chân tướng rốt cuộc là gì.
* * *
Hai người sóng vai đi qua thông đạo tối tăm. Trong ánh sáng mờ ảo, sắc mặt Lục Hoài khiến người khác nhìn không rõ.
Trong bóng đêm, hắn đi phía trước, nàng đi sau.
Lục Hoài nắm chặt tay Diệp Sở, nàng không nhìn ra sự hoài nghi của hắn.
Hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ trong lòng bàn tay mình lạnh buốt.
Bàn tay của hắn ấm hơn bàn tay nàng một chút, những suy nghĩ vừa rồi cũng rời khỏi tâm trí nàng.
Đi qua hết địa đạo chật hẹp, bọn họ đi bao lâu, liền nắm tay bấy lâu.
Mặt Diệp Sở có chút nóng, may mà có bóng tối che đậy, hắn không thể thấy rõ mặt nàng.
Nàng chưa từng đến nơi này, cũng không hiểu hắn mang nàng đi nơi nào. Dù sao, sự lựa chọn của Lục Hoài luôn luôn đúng.
Nếu không phải có chuyện quan trọng, hắn cũng sẽ không mang nàng tới đây.
Bởi vì sự chú ý của họ tập trung vào nhau, thời gian cũng trôi chậm hơn.
Cuối đường hầm này có một cánh cửa. Cánh cửa màu đen được đóng chặt, không biết đằng sau cánh cửa chứa đựng điều gì.
Khi đến điểm cuối cùng, Lục Hoài đột nhiên buông tay.
Diệp Sở quay đầu đi, không nhìn hắn, lập tức thu tay.
Lục Hòa đưa tay mở cửa, âm thanh kẽo kẹt nặng nề, như là một bí mật sắp lộ ra.
Tầm mắt Diệp Sở mang theo ý dò xét, nàng nhìn vào bên trong.
Không gian bên trong thật rộng lớn và không khí hoàn toàn lạnh lẽo khiến nàng không thể không dừng bước.
Lục Hoài quay đầu nhìn nàng: "Diệp Sở, chúng ta tới rồi."
Diệp Sở gật gật đầu, mang theo lòng tò mò, theo Lục Hoài đi vào trong.
Đôi mắt nàng hơi nheo lại, sau khi đi qua hành lang dài, bọn họ đứng ở nơi này như đang đứng ở một vị trí xa lạ.
Nơi này được chia thành hai bên, cấu trúc của một bên giống một căn phòng bí mật, trong khi đầu kia..
Thực sự có một sân bắn khép kín.
Nơi này được dấu rất kỹ, người khác không thể biết được.
Cánh cửa sau lưng Diệp Sở đóng lại. Nàng vẫn chưa hồi phục lại tinh thần, giọng nói của Lục Hoài đã vang lên.
Lục Hoài nói cho nàng: "Quán rượu đó thực ra là một điểm tình báo của ta."
Diệp Sở sửng sốt một chút, trách không được đời trước nàng chưa bao giờ thấy qua.
"Ta sẽ giải thích cấu trúc của nơi này cho ngươi. Ngày sau, ngươi nếu muốn đến, liền sẽ tìm thấy manh mối."
"Trừ bỏ nhân viên tại cứ điểm này, sẽ không có người khác biết nơi này."
Lúc này, Lục Hoài chợt cười: "Bất quá, hiện tại ngươi đã đến đây, nơi này cũng thuộc về ngươi."
Diệp Sở ngẩn ra vài giây, sau khi hiểu ý của Lục Hoài, nàng mỉm cười.
Một cái bàn được đặt gần bức tường, phía trên nó hoàn toàn trống. Nó trông rất phổ biến, và không có gì đặc biệt.
Lục Hoài vẫy vẫy tay: "Diệp Sở, tới."
Diệp Sở bước tới, và Lục Hoài mở ngăn kéo rồi lấy ra một mảnh giấy.
Một mảnh giấy trắng đơn giản được đặt trên bàn, hắn cầm một cây bút máy.
Nhẹ nhàng mở nắp, lộ ra ngòi bút thon nhọn.
Lục Hoài cúi người viết xuống mấy cái tên, chữ viết của hắn thanh tuyển*, Diệp Sở nhìn rất nghiêm túc.
*Nguyên gốc là "清隽". 清 (thanh) : Trong, sạch; 隽 (tuyển) : Sâu xa, tế nhị. (Dã Miêu: Tìm mãi mới ra)
Tần Kiêu, Thập Thất, Diệp Gia Nhu, Thượng Yên..
Hắn khẽ di chuyển cây bút, đầu bút rơi xuống giữa tờ giấy, viết một cái tên khác.
Mà cái tên ở giữa trang giấy kia.
Là Mạc Thanh Hàn.
Đời trước, Tần Kiêu là hộ vệ của hắn, Thập Thất là vũ khí giết người của hắn, Diệp Gia Nhu cùng hắn kết hôn, Thượng Yên nguyện ý vì hắn làm bất cứ chuyện gì.
Nhưng mỗi người, đều chỉ là quân cờ trong tay Mạc Thanh Hàn.
Các liên kết giữa các nhân vật này đã được sắp xếp từ lâu. Tất cả đều được sắp xếp dựa theo những gì Diệp Sở nói với Lục Hoài từ lúc trước.
Tên của Tần Kiêu được khoanh lại, tính tình của hắn rất chính trực, hiện tại là người của Lục Hoài và Diệp Sở.
Tên của Thập Thất bị gạch đi, hắn đã bị Mạc Thanh Hàn diệt trừ.
Mà Diệp Gia Nhu, là một nhân vật mấu chốt, đã bị bọn họ giam lỏng ở Bắc Bình.
Về phần Thượng Yên.. Nàng ta vừa trở về Thượng Hải, chưa có hành động gì. Nhưng nàng ta sẽ làm theo chỉ dẫn của Mạc Thanh Hàn và gây ra không ít sóng gió ở Thượng Hải.
Lục Hoài ngẩng đầu nhìn Diệp Sở, ngữ khí nghiêm túc: "Ngày sau sẽ còn xuất hiện thêm vây cánh của hắn, danh sách này sẽ không ngừng đổi mới."
Diệp Sở nhìn thẳng đôi mắt của Lục Hoài: "Chúng ta đã biết tin tức trước, chiếm được rất nhiều tiên cơ."
Bọn họ đều hiểu, trong danh sách này, tùy lúc sẽ có người bị gạch, tùy thời sẽ có người phản bội, cũng sẽ có những cái tên mới được ghi vào đây.
Lục Hoài: "Diệp Sở, nếu ngươi có thể nhớ nhiều thứ hơn trong giấc mơ của mình, sẽ biết nhiều hơn về tương lai."
Trong lời nói của Lục Hoài như che đậy một ý nghĩ khác.
Chữ viết, mã Morse, biết bắn súng, thân thủ.. bất luận là nhìn vào chỗ nào đi chăng nữa, những điểm đáng ngờ của Diệp Sở thật sự rất lớn.
Nhiều việc không thể được giải quyết được trong một thời gian ngắn. Nàng hiện tại mới mười sáu tuổi, còn phải đi học. Người của Diệp gia lại rất bao bọc nàng.
Những thứ đó học được từ đâu?
Những nghi ngờ trước đây của hắn chắc chắn sẽ không sai.
Nàng có lẽ đã từng sống qua một đời. Chỉ có như vậy nàng mới biết những thứ mà người khác không biết ở độ tuổi này, lại biết trước tương lai.
Nếu người có kiếp sau thì sao?
Lục Hoài nhìn Diệp Sở: "Ta hôm nay mang ngươi tới đây, là có một ít thứ muốn cho ngươi xem."
Nhân tiện, để ngươi tiết lộ bí mật của mình.
Diệp Sở không biết suy nghĩ trong lòng của hắn, chỉ ứng thanh: "Được."
Nhìn thấy biểu cảm của Diệp Sở, hắn cười thầm.
Hắn cái gì cũng đều không nói, nàng liền tự mình đáp ứng.
Nói vậy, chuyện đêm nay nhất định sẽ rất thuận lợi.
Lục Hoài đưa Diệp Sở đến bên kia, mặt tường màu xám. Thoáng nhìn, nơi này rất giống có người thường xuyên đến quét dọn, sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi.
Mặt tường nhìn qua rất bằng phẳng, không có chỗ nào nghiêng lệch.
Lục Hoài nói: "Diệp Sở, ngươi có thể tìm thấy điều gì bất thường ở đây không?"
Diệp Sở nhìn kỹ, tuy nói mặt tường nhìn qua giống không có khe hở, hoa văn ở giữa cũng không có gì nổi bật.
Bên cạnh tường không có thứ gì, nhưng phía đối diện ven tường có một cái bình.
Cái bình sứ có sắc men xanh, không mấy nổi bật.
Diệp Sở hơi nheo mắt, cái bình này khác với những thứ được bài trí trong gian mật thất này.
Nàng đi qua, Lục Hoài nâng mày.
Diệp Sở đặt tay lên cái bình và cố gắng xoay nó. Nó thực sự có thể chuyển động được.
Đột nhiên có âm thanh vang lên, nó nghe có vẻ nặng nề hơn trong gian mật thất im ắng.
Nàng quay đầu nhìn về phía tường, có một nơi được che dấu ở chỗ hoa văn bị đẩy ra, ánh đèn chiếu đến ở chỗ đó.
Nơi đó, Diệp Sở nhìn thấy rõ ràng, đó là một loạt các loại súng, bày biện chỉnh tề.
Colt, Browning, súng máy hạng nhẹ..
Loại nào cũng có.
Diệp Sở rùng mình, như thể nàng hiểu ra điều gì đó, nhìn về phía Lục Hoài.
Nụ cười trên miệng của Lục Hoài trở nên rõ ràng hơn, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên.
"Diệp Sở, ngươi chọn một khẩu súng đi."
Nàng hiểu ý của Lục Hoài.
Diệp Sở liếc nhìn bia ngắm cố định ở đầu kia. Họ lặng lẽ đứng đó, như thể chờ đợi điều gì.
Diệp Sở đến bên người Lục Hoài, nàng cúi đầu nhìn lướt qua, tầm mắt đặt trên một khẩu súng.
Từ một đống súng, nàng lấy ra Browning 1910.
Đây là một trong những khẩu súng yêu thích của Lục Hoài.
Diệp Sở nắm chặt súng, trong tay nàng là một khẩu súng cực kỳ cứng rắn.
Nàng chợt nói: "Lục Hoài, ta có một việc lừa ngươi."
Lục Hoài cười cười, trầm mặc nhìn nàng.
Diệp Sở cầm súng, đi vài bước về phía mục tiêu cố định.
Diệp Sở dừng bước chân, thả lỏng thân thể, nạp đạn, nàng đưa tay về phía mục tiêu cố định.
Nàng duỗi thẳng cánh tay, ngắm chuẩn mục tiêu.
Diệp Sở mặt không đổi sắc bóp cò, tiếng súng vang lên.
Viên đạn xuyên qua không khí, hướng thẳng vào mục tiêu.
Ngay sau đó, Diệp Sở di động cánh tay, tiếp tục bắn vào các mục tiêu khác nhau trong một thời gian ngắn.
Nàng bắn ba phát liên tiếp, âm thanh của súng liên tục vang lên.
Chuẩn xác bắn trúng hồng tâm.
Mỗi một lần đều là vòng mười.
Diệp Sở khẽ xoa cổ tay, đã rất lâu rồi nàng không động đến súng, có chút ngượng tay.
Nàng xoay người sang chỗ khác, nhìn Lục Hoài.
Lục Hoài đứng ở Diệp Sở phía sau, đôi mắt hắn chưa từng rời khỏi nàng, ánh mắt hắn sâu cạn không rõ.
Dường như mọi thứ trước mặt đều đã nằm trong sự mong đợi của hắn.
Diệp Sở cười: "Kỳ thật ta đã luyện súng trong một thời gian và có khả năng bắn khá chính xác."
Lục Hoài nâng khóe miệng: "Ta biết."
Diệp Sở hỏi: "Ngươi không trách ta dấu diếm?"
Lục Hoài nâng mi: "Ta cũng có bí mật, nhưng sẽ có một ngày chúng ta nói tất cả cho đối phương."
Hai người rất có ăn ý mà nhìn nhau cười.
Kẻ lừa đảo, để cho ta xem, ngươi rốt cuộc còn có bao nhiêu bí mật.
Hiện tại, chuyện Lục Hoài có thể xác định chỉ có một chút, Diệp Sở bắn súng rất tốt, hơn nữa lại dấu hắn.
Nếu là Diệp Sở thật sự sống lại một đời, cũng học qua rất nhiều chuyện.
Lục Hoài muốn biết, nàng còn học được những gì.
* * *
Lục Hoài mở miệng: "Đi cùng ta."
Hắn cất bước, đi về phía bên kia, nơi có một cánh cửa.
Lục Hoài liếc nhìn Diệp Sở, ra hiệu cho nàng đi mở nó ra.
Diệp Sở đẩy cửa ra, phát hiện đằng sau cánh cửa là một kho vũ khí khác, chứa vũ khí.
Bàn, kệ, và tường chứa đầy các loại vũ khí.
Diệp Sở đi lên trước, đi về phía cái bàn. Tay nàng lướt qua những vũ khí bên trên, tất cả chúng đều lạnh băng dị thường, mỗi thứ đều có sát thương lớn.
Diệp Sở đưa lưng về phía Lục Hoài, không có chú ý tới động tác của Lục Hoài.
Lục Hoài thả nhẹ bước chân, hắn thu hồi ý cười, hướng phía Diệp Sở đi qua.
Cứ việc Diệp Sở không phòng bị với Lục Hoài, nhưng nàng có thể cảm nhận được, phía sau đột nhiên xuất hiện cảm giác áp bách mãnh liệt.
Giây tiếp theo, Lục Hoài bàn tay duỗi thẳng, từ phía trên xuống, đánh về phía Diệp Sở.
Bên tai thoáng qua một trận gió, Diệp Sở theo bản năng tránh đi, lui ra phía sau vài bước, xoay người nhìn về phía phía Lục Hoài.
Lục Hoài đứng ở cách đó không xa, chỉ cách nàng khoảng một mét.
Tuy nhiên, Lục Hoài dường như đã thay đổi sắc mặt, không giống lúc nãy.
Hắn nở nụ cười, gương mặt không mang theo cảm xúc. Giống như Lục Hoài của hiện tại chưa từng quen biết nàng, hai người họ trở thành người dưng.
Diệp Sở nhíu mày, trong lòng đầy nghi hoặc.
Lục Hoài không nói, vẫn tiếp tục tấn công Diệp Sở.
Lục Hoài ra quyền, siết chặt nắm tay, sắc bén hữu lực, mang theo một trận gió, nhắm ngay mặt của Diệp Sở, không hề lưu tình.
Diệp Sở tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể xoay đầu thật mạnh, mái tóc quất mạnh qua theo lực quay đầu, ngọn tóc thiếu chút nữa quấn lên tay áo của Lục Hoài.
"Lục Hoài?" Diệp Sở gọi Lục Hoài, mặt lộ vẻ nghi hoặc, như đang dò hỏi nguyên nhân hắn làm như vậy.
Lục Hoài lùi lại một bước, khuôn mặt hắn không còn lộ ra nụ cười nhạt như trước.
Thanh tuyến hắn nặng nề, thần sắc lãnh đạm: "Diệp Sở, nếu là Mạc Thanh Hàn đứng ở ngươi trước mặt ngươi, hắn tuyệt đối sẽ không lưu tình. Bây giờ ngươi có thể đã chết."
Mạc Thanh Hàn am hiểu ngụy trang, thật giả khó phân. Hơn nữa hắn rất có khả năng đã có mặt ở Thượng Hải, ẩn núp ở bên cạnh bọn họ.
Hắn không thể bảo đảm Diệp Sở có thể từ chạy thoát từ tay Mạc Thanh Hàn hay không, hắn cần phải cho gây ra áp lực lớn hơn cho Diệp Sở.
Để cho Diệp Sở có thể trưởng thành nhanh chóng dưới sự rèn luyện cường độ cao, trở thành một người có thể đứng một mình.
Ngay cả khi nàng thật sự phải đối mặt với Mạc Thanh Hàn, nàng có thể chiến đấu chống lại hắn ta.
Hắn không hy vọng Diệp Sở bị thương.
Lục Hoài chỉ vào vũ khí lạnh lẽo trên bàn: "Mọi thứ trong nơi này, ngươi toàn bộ đều có thể dùng tới."
"Từ giây này trở đi, ngươi phải coi ta như kẻ thù thực sự của ngươi. Ngươi có thể đối phó với ta bằng mọi cách, miễn là ngươi có thể đánh bại ta."
Diệp Sở căng thẳng, nàng biết dụng ý của Lục Hoài.
Việc nàng đối mặt với Mạc Thanh Hàn, chỉ là chuyện sớm muộn.
Mặc dù nàng biết nhiều chuyện về Mạc Thanh Hàn. Nhưng Mạc Thanh Hàn rất khó đoán, nàng không thể đoán hắn ta sẽ làm gì tiếp theo.
Lục Hoài bắt đầu lùi về phía sau, ý bảo Diệp Sở bắt đầu chọn vũ khí trên bàn.
Diệp Sở nhìn sang bên cạnh, nàng cầm một cây chủy thủ. Lưỡi dao sắc bén, có thể thấy được nó đã được lau qua rất cẩn thận.
Diệp Sở nắm chặt chuôi dao, xúc cảm thô ráp.
Nàng bắt đầu hướng về phía hắn, chủy thủ nắm chặt trong tay. Diệp Sở tới gần Lục Hoài, dùng chủy thủ chém về phía cánh tay hắn.
Lục Hoài khí định thần nhàn, mũi dao lạnh lẽo chỉ vào hắn, cũng không khiến hắn hoảng loạn chút nào.
Lúc lưỡi dao sắp cắt qua quần áo hắn, Lục Hoài vươn tay, gõ vào cổ tay của Diệp Sở.
Phần cổ tay này mỏng manh hơn các bộ phận khác. Tay của Diệp Sở trở nên vô lực, gần như ném con dao găm xuống. Nhưng nàng tăng sức vẫn giữ dao trong tay.
Lục Hoài không cho Diệp Sở nhiều thời gian để phản ứng, mà là nắm chặt tay nàng. Toàn bộ bàn tay Lục Hoài bao lấy tay của Diệp Sở, cầm lấy chủy thủ trên tay nàng.
Cảm xúc ấm áp gần chỉ dừng lại trong nháy mắt.
Giây tiếp theo, Lục Hoài xoay thân mình của Diệp Sở, kéo gần về phía hắn, đem nàng giam cầm ở trước ngực hắn. Hơi thở của hắn bao vây nàng, rất quen thuộc.
Hắn nâng tay lên, chủy thủ đặt trên cổ Diệp Sở.
Lúc này, chủy thủ chỉ cách cổ Diệp Sở chỉ vài tấc.
Ngay sau khi chủy thủ hướng đến, lướt qua mái tóc của Diệp Sở. Chủy thủ sắt bén lạ thường, nháy mắt vài sợi tóc của Diệp Sở.
Một sợi tóc nhỏ nhẹ nhàng uốn lượn, rơi xuống giày của Diệp Sở.
Lục Hoài đứng ở phía sau Diệp Sở, thân thể hai người kề sát, hơi thở nam tính nóng rực, đánh thẳng vào nàng.
Diệp Sở rùng mình, hơi cúi đầu, nhìn chủy thủ trước mặt nàng, ánh sáng sắt lạnh kia phản chiếu gương mặt nàng.
Nhắc nhở nàng đây không phải luyện tập thông thường.
Hơi thở của Lục Hoài khẽ chạm vào gương mặt nàng, thanh âm hắn vang lên bên tai.
"Diệp Sở, ta đã nói với ngươi, đây không phải là luyện tập."
Lục Hoài nới lỏng vòng tay, hơi ấm phía sau biến mất.
"Hiện tại tiếp tục."
Diệp Sở rời khỏi lòng ngực của Lục Hoài, nàng đứng đối diện với hắn, biểu tình căng thẳng.
Diệp Sở rút chiếc kẹp tóc trên đầu xuống, mái tóc dài buông xõa nhẹ nhàng. Sau đó, nàng nhanh chóng buộc lại chúng, sạch sẽ gọn gàng.
Lục Hoài cười, nhưng ý cười của hắn lập tức bị thu hồi lại, Diệp Sở tuyệt đối không nhìn ra.
Diệp Sở nghiêng người, lấy một cây roi trên tường, chiều dài vừa vặn, lúc cầm ở trên tay, trọng lượng cũng vừa đúng.
Nếu nàng tấn công Lục Hoài ở cự ly gần, nàng chắc chắn sẽ rơi vào thế bất lợi.
Hiện tại, Diệp Sở chuẩn bị dùng roi dài khống chế khoảng cách giữa nàng và Lục Hoài, không cho Lục Hoài gần nàng.
Diệp Sở nắm chặt cây roi trong lòng bàn tay vài nhịp.
Ngay sau đó, Diệp Sở vẫy roi và kéo về phía Lục Hoài.
Diệp Sở là lần đầu tiên sử dụng roi, tự nhiên sẽ không thể thuần thục.
Roi mềm và luôn thay đổi hướng, gây khó khăn cho việc kiểm soát.
Từng nhát roi thường đánh vào bức tường phía sau Lục Hoài, tạo ra một âm thanh nặng nề.
Tuy rằng Diệp Sở không thể sử dụng roi một cách thành thạo, khó tránh khỏi sẽ làm Lục Hoài bị thương. Nhưng Lục Hoài không nhanh không chậm, nghiêng người tránh né, không hề chật vật chút nào.
Đến cuối cùng, Diệp Sở đánh ra một vài roi, nhưng không phát nào trúng Lục Hoài.
Muốn quất roi phải dùng một lực lớn, chỉ một lúc sau Diệp Sở liền bắt đầu thở gấp nho nhỏ.
Diệp Sở nhớ về chuyện ở câu lạc bộ kiếm Tây Dương, nàng dừng động tác, nhìn về phía Lục Hoài.
Hai người nhìn vào mắt của nhau.
Diệp Sở nhìn vào đôi mắt của Lục Hoài, cố ý hạ giọng, làm cho ngữ khí thêm phần nhẹ nhàng, gọi một tiếng.
"Lục Hoài."
Đột nhiên nghe giọng nói của Diệp Sở, Lục Hoài căng thẳng, động tác do dự nửa khắc.
Diệp Sở nhân cơ hội đánh tới Lục Hoài, roi cọ qua quần áo của hắn, tét chỉ.
Lục Hoài chợt cười.
Diệp Sở còn học được cách dời đi lực chú ý của hắn.
Đợi cho roi của Diệp Sở quất đến một lần nữa, Lục Hoài nhắm chuẩn thời cơ, bắt được roi.
Tay Lục Hoài khẽ động một cái, roi nháy mắt quấn quanh tay hắn.
Diệp Sở vừa định rút về, chưa từng nghĩ rằng Lục Hoài sử dụng một lực để kéo cây roi về phía mình.
Đôi chân của Diệp Sở dần trượt đi, ngã về phía Lục Hoài.
Lục Hoài vừa lúc bắt được nàng.
Cánh tay Lục Hoài vòng qua trước người Diệp Sở, giống nhưng một vòng vây giữ chặt nàng.
Nhưng như vậy cũng không phải là kết thúc. Trong một thời gian ngắn, Lục Hoài rút cây roi trong tay Diệp Sở, đem nàng ấn trên tường.
Bức tường lạnh lẽo cứng rắn. Thần kinh của Diệp Sở trở nên căng thẳng. Nàng xoay người, cố gắng trốn thoát.
Bàn tay của Lục Hoài cứng rắn, lực đạo rất lớn, sự giãy giụa Diệp Sở hoàn toàn không thấm vào đâu.
Lục Hoài đem đôi tay của Diệp Sở cố định ở sau người nàng, trực tiếp dùng roi quấn chặt cổ tay nàng.
Lục Hoài là thầy dạy của Diệp Sở, từng đã dạy nàng dùng dây thừng như thế nào để đem người khác nhanh chóng trói lại.
Tuy rằng động tác lúc Diệp Sở trói người không chậm, nhưng là tốc độ của Lục Hoài càng nhanh hơn, đôi tay của Diệp Sở lập tức bị trói, không thể động đậy.
Giọng của Lục Hoài trầm thấp, hơi thở của anh phả vào tóc Diệp Sở.
"Diệp Sở, ta sẽ không cho ngươi cơ hội thứ hai."
Hắn rút ra một miếng vải đen, cười một cái.
Diệp Sở chưa kịp nói gì. Đột nhiên, tầm mắt nàng tối sầm lại, đôi mắt bị phủ bởi một tấm vải đen. Mọi tầm nhìn của nàng đều bị chặn lại.
Nàng căng thẳng, không hiểu được hắn sẽ làm cái gì.
Lục Hoài đem miếng vải đen che đôi mắt Diệp Sở lại, kề sát làn da nàng, nhẹ nhàng che mắt nàng.
Miếng vải đen được thắt nút phía sau tai nàng. Đầu ngón tay hắn cọ qua da thịt nàng, từng tấc một trở nên nóng bỏng.
Thanh tuyến Lục Hoài nặng nề rơi xuống.
"Kế tiếp, chúng ta cùng nhau chơi một trò chơi."
* * *
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người thích Lục Hoài như vậy sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook