Bộ trang phục này hoàn toàn mô phỏng theo kiểu trang phục của ma cà rồng xuất hiện tại các buổi tụ họp của con người, chất vải rẻ tiền được kết hợp với họa tiết không rõ ràng, cổ áo dựng lên có thể che khuất nửa khuôn mặt, thậm chí có thể coi là thẩm mỹ phù phiếm, được dát viền vàng lấp lánh.

Thoạt nhìn trông như là loại bán sỉ với giá một đôla tại một quầy hàng Halloween nhỏ ven đường.
"Tại sao muốn mặc cái này?" Elphins hỏi.
Uriah nói: "Bởi vì hôm nay là Halloween, ông nội nói tiên sinh sẽ rất thích hợp với bộ đồ hóa trang này."
"Hóa trang cái gì?"
"Quỷ hút máu!" Uriah mỉm cười, bắt chước giọng điệu của lão Evan nói, "Thân vương huyết tộc bí ẩn cường đại lạnh nhạt mê người."
Elphins: "....."
Lão Evan tiến lên một bước dưới ánh mắt lạnh như băng của chủ nhân: "Đây là Uriah chọn lựa cho ngài."
Elphins cảm thấy nguy hiểm về sự biến hóa xu hướng thẩm mỹ của Uriah, anh muốn nói chỉ cần lấy đại một bộ quần áo trong tủ áo của mình còn phù hợp hơn so với phong cách của ma cà rồng này, thậm chí còn đẹp hơn thứ này nhiều.
Nhưng Uriah nhìn anh với ánh mắt mong đợi, đôi mắt sáng lấp lánh như thể đang tưởng tượng anh sẽ trông như thế nào sau khi mặc bộ đồ này.
Anh cũng cảm thấy việc thỏa mãn mong ước nhỏ nhoi của một đứa bé chẳng có gì là to tát cả.
Elphins trầm mặc, cởi áo khoác và chiếc áo choàng trông có vẻ ngớ ngẩn đến kỳ cục ra, khi anh định buộc cổ áo, Uriah nóng lòng muốn thử mà nói: "Tiên sinh, để cháu làm cho."
Elphins dừng lại một lúc, trước tiên bế Uriah lên ghế sô pha, sau đó cong lưng và hơi ngẩng cổ lên, để Uriah thắt cho mình.
Uriah vẻ mặt rất nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú mà tập trung, coi nhiệm vụ thắt nơ cho anh như một đề thi chính hiệu, ngón tay linh hoạt bay bổng, cố gắng thắt ra một cái nơ đẹp nhất.
Elphins có thể cảm nhận được những ngón tay tỏa ra hơi thở ấm áp đang vòng qua trước cổ mình, làn da mỏng giữa xương quai xanh thỉnh thoảng được chạm vào, anh rũ mắt xuống nhìn chằm chằm vào hành động và biểu cảm của Uriah, chú ý tới mái tóc của đứa bé đã quá dài, đến nỗi che khuất cả đôi mắt.
Nên cắt ngắn một chút.
Có lẽ anh có thể tự mình thử xem.
Tuy rằng chưa làm việc này bao giờ, nhưng có lẽ sẽ không quá khó.

Khi anh đang nghĩ như vậy, Uriah đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, lùi về phía sau một bước, thực kiêu ngạo mà nói: "Xong rồi!"
Elphins cúi đầu xuống, nhìn thấy một chiếc nơ con bướm rất gọn gàng và đẹp mắt trên cổ mình.
Uriah như đang muốn được khen: "Có đẹp không?"
Elphins nhìn trong hai giây, sau đó gật đầu: "Đẹp, cảm ơn Uriah."
Uriah mỉm cười: "Không có gì đâu thưa tiên sinh."
Sau khi mặc xong áo choàng, chướng ngại tâm lý lớn nhất đã được vượt qua, nên cũng không quá khó để tiếp nhận những điều tiếp theo.

Với sự "giúp đỡ" của Uriah, Elphins được đeo lên đôi găng tay màu đen phù hợp với chiếc áo choàng, chiếc mặt nạ bảo hộ toát lên vẻ bí ẩn, riêng có bộ niềng răng thì anh từ chối, vì cảm thấy không quá thoải mái.
Uriah rất tiếc khi bỏ đi đạo cụ thể hiện rõ nhất hình tượng của ma cà rồng, đỡ lấy cánh tay Elphins từ trên sô pha nhảy xuống, lại hào hứng nói: "Vậy bây giờ chúng ta chụp ảnh đi!"
Elphins để mặc đứa bé dắt tay đi đến trước mặt lão Evan, nghe vậy sửng sốt một chút.
- - Người bình thường không thể hiểu một điều là, trên thực tế huyết tộc không có cách nào để lại hình ảnh trên ảnh chụp.

Trong quá khứ, họ sử dụng phương pháp yêu cầu mọi người vẽ những bức tranh để phác họa diện mạo của họ, các bức tường trong nhà kho của Elphins treo những bức chân dung của chính họ trong hàng nghìn năm qua, nhưng khi thời hiện đại bắt đầu xuất hiện camera, đã có huyết tộc được thử qua, họ phát hiện sự tồn tại của mình không thể để lại dấu vết trên một loại máy móc tối tân như vậy.
Đây có thể là lý do tại sao, mặc dù thực tế ma cà rồng và con người đã sống cùng nhau trong nhiều năm, nhưng không ai có thể chụp được hình ảnh chính xác về bọn họ.
Máy ảnh chỉ có thể chụp được một bóng mờ nhỏ và thường được coi là một loại truyền thuyết đen tối nào đó, dẫn đến nhiều câu chuyện đô thị kỳ lạ.
Elphins đã từng cố gắng chụp ảnh theo sự xúi giục, anh là tổ tiên của huyết tộc, không giống như những ma cà rồng bình thường, có thể để lại dấu vết trên các bức ảnh, về cơ bản có thể hoàn toàn chụp ra gương mặt này, nhưng nó đòi hỏi anh phải tập trung năng lượng trong cơ thể ra bên ngoài, từ đó in dấu vết của chính mình lên bức ảnh, thật ra đây cũng không tính là chụp ảnh thành công, chỉ có thể nói là anh tự đem bản thân khắc lên ảnh.
Uriah không biết anh là huyết tộc, khác xa với loài người, chỉ nghĩ đơn giản là chụp một bức ảnh mà thôi, thấy anh không trả lời, liền hỏi: "Tiên sinh làm sao vậy?" Như thể nhận ra điều gì, Uriah thu hồi nụ cười của mình, cẩn thận hỏi: "Ngài không thích chụp ảnh sao?"
Sau khoảng thời gian sống chung này, đứa trẻ đã thay đổi rất nhiều so với lúc mới đến, sự e ngại và cẩn trọng dần dần biến mất, thay vào đó cười nhiều hơn và thái độ cũng ngày càng phụ thuộc vào anh hơn.

Elphins rất vui khi thấy sự thay đổi này.


Như thể một con thỏ nhỏ đang cố gắng chui ra khỏi hang của nó, đôi tai hướng ra ngoài để tìm đường trước, sau đó mới đến toàn bộ cơ thể.
Anh đang tận hưởng quá trình để con thỏ từ bỏ cảnh giác và lôi kéo con thỏ vào lãnh thổ của mình từng chút một, cũng mong chờ những chuyện sẽ xảy ra sau khi con thỏ hoàn toàn nhảy vào lãnh thổ.
Nhưng bây giờ con thỏ đang có dấu hiệu rút lui một lần nữa.
Trái tim con người thường mỏng manh, nhạy cảm và có khả năng quan sát ngôn từ rất mạnh, sự chần chừ nhất thời của anh đã lọt vào trong mắt Uriah, biến thành ý nghĩ là anh không thích chụp ảnh, tưởng nhầm là anh đang tức giận vì thái độ được một tấc lại muốn tiến một thước của mình.
Không nên quá tự mãn.
Tiên sinh có phải tức giận rồi không?
Tai thỏ trên đầu Uriah cụp xuống, ủ rũ hướng về phía Elphins xin lỗi: "Không phải....."
Chưa kịp nói xong, miệng đứa bé đã bị một ngón tay lạnh lẽo chạm vào.
Uriah ngẩng đầu, Elphins mặt không đổi sắc mà rút tay về, bỏ qua cảm giác mềm mại ấm áp trên đầu ngón tay, nói với Uriah: "Không phải không thích." Chỉ là có chút phiền phức.
Nhưng có phiền phức cũng chẳng sao.
Đôi mắt Uriah sáng lên: "Có thật không?"
"Ừ." Elphins gật đầu.
Đứa trẻ của anh trông như sắp khóc, so với phiền phức này có đáng là gì.
Elphins đã chủ động cầm điện thoại di động của anh lên và chụp một tấm cho Uriah để chứng minh rằng anh không hề chán ghét loại chuyện này, Uriah cẩn thận quan sát biểu cảm của anh, cảm thấy anh không hề miễn cưỡng, vì thế mới an tâm tin lời anh nói.
Đứa trẻ bí mật quan sát bị Elphins thu vào trong mắt, anh chủ động đưa điện thoại di động cho lão Evan, dẫn Uriah ngồi ở trên sô pha, kêu lão Evan chụp ảnh cho bọn họ.
Lão Evan cười tủm tỉm mà giơ điện thoại di động lên: "Điện hạ muốn chụp mấy tấm?"
Elphins nhìn về phía Uriah, đứa bé chống cằm suy nghĩ một lúc: "Năm tấm ạ."

Elphins: "Ừm."
"Được rồi," lão Evan nhấn vào máy chụp, "Vậy tôi chụp đây."
Biểu cảm và hành động của đứa trẻ khi chụp ảnh rất phong phú.
Đây là suy nghĩ duy nhất của Elphins sau khi bị tàn nhẫn sử dụng làm phông nền.
Anh giao lại quyền quay chụp cho lão Evan, cũng tương đương với việc giao vận mệnh của chính mình ra, vẫn thờ ơ trước những tiếng "Gần chút nữa" và "Cười một chút" không ngừng của đối phương.

Nhưng anh lại không thể đứng yên khi Uriah đến gần.
Lão Evan cười nói: "Uriah có thể ôm quỷ hút máu được không?"
Uriah ngoan ngoãn đứng trên ghế sô pha và vòng tay qua ôm cổ Elphins, áp má vào lỗ tai anh, Elphins không dễ nhận ra mà cứng người một chút.
Để tạo hiệu ứng Halloween, lão Evan còn yêu cầu bọn họ: "Quỷ hút máu hãy cắn vào cổ con người."
Uriah rất chủ động mà nghiêng đầu để lộ ra phần cổ của mình.
Elphins: "....."
Đứa bé kéo lấy áo của anh, anh không còn cách nào khác hơn là tóm lấy đứa nhỏ, giả vờ cắn xuống, cúi đầu hơi há mồm, nhưng thực ra chỉ có chóp mũi là chạm vào cổ Uriah.
Một mùi ngọt ngào phả vào mặt, khiến anh muốn cắn xuống, nhưng một lần nữa thành công kiềm chế chính mình.
"Rất tốt." Sau khi chụp xong, lão Evan khen ngợi trả lại điện thoại di động, "Các bức ảnh đều rất đẹp, có thể làm thành album hoặc là treo ở trong phòng".
Uriah bò dậy khỏi đùi anh, ngay lập tức nhìn vào bức ảnh vừa chụp, Elphins đưa tay ra để ngăn đứa bé ngã nhưng không ngăn được đứa bé ngã vào trong lòng ngực của mình, lúc Uriah nắm chặt lấy cổ áo của anh, khóe miệng anh thậm chí còn gợi lên một độ cong không rõ ràng.
Lão Evan vừa định trả lại điện thoại ngay lập tức giơ lên chụp một bức nữa.
Elphins ngẩng đầu, người hầu trung thành của anh đem điện thoại trả lại, cũng ý vị thâm trường mà cười nói: "Đã lâu rồi không nhìn thấy điện hạ cười."
Anh đang định nói, lại đột nhiên nghe thấy tiếng chuông chói tai vang lên.

Âm thanh phát ra từ trên người lão Evan.
"Hình như có khách." Lão Evan lấy điện thoại di động ra.


"Là hai vị thân sĩ.

Có muốn mời bọn họ vào không?
Vì tâm trạng đêm nay của Elphins rất tốt, nên anh gật đầu.
Lão Evan được sự cho phép, ra ngoài nghênh đón hai vị khách nhân.
Uriah đang nhìn xuống bức ảnh vừa chụp, cũng không để ý họ nói gì, Elphins bế nó lên nó cũng không cử động, để mặc anh ôm vào phòng ngủ, anh đặt đứa bé lên giường và bảo nó chờ ở đây một lúc: "Ta sẽ quay lại ngay."
Uriah ngoan ngoãn cầm điện thoại: "Dạ được."
Quản gia bước đi rất nhanh, một lúc sau đã mang theo hai bóng dáng một lớn một nhỏ đến phòng làm việc, sau đó lập tức rời đi, dựa theo ánh mắt của Elphins ra hiệu mà đi chăm sóc Uriah, giao lại khách khứa cho chủ nhân "tiếp đãi".
"Thân vương điện hạ," một huyết tộc trông khoảng ba mươi tuổi với vẻ ngoài nam tính tên Kevin, hướng về Elphins cúi đầu, "Xin lỗi vì đã muộn như vậy rồi còn đến làm phiền ngài."
Elphins không muốn cùng hắn lòng vòng, hỏi thẳng, "Có chuyện gì?"
Kevin tiến lên một bước và kéo con mình đến trước mặt Elphins: "Tôi muốn ngài ký tên vào giấy chứng nhận của con tôi."
Khi đứa con của hắn lộ ra dưới ánh sáng, Elphins mới nhìn thấy điều khác biệt ở đứa trẻ -- nó là con của quỷ hút máu và con người.
Bảo sao mời anh tới ký tên.
Những đứa trẻ mang dòng máu pha trộn giữa người và ma cà rồng là một sự tồn tại hiếm hoi trong huyết tộc không được số đông chấp nhận, chúng sống giữa con người và ma cà rồng nên có sức mạnh và dòng máu ngon hơn trước khi trưởng thành, chúng không thể dùng sức mạnh của chính mình để tự bảo vệ mình, chỉ khi được sự cho phép của cấp cao mới có thể tránh cho sau này bị đùa bỡn tra tấn bởi một số huyết tộc có tâm địa xấu xa.
Elphins không có ý kiến gì ​​về sự kết hợp giữa quỷ hút máu và con người, bình thường cũng quá lười để can dự vào những thứ khác, nhưng hôm nay tâm trạng của anh rất tốt, và đứa trẻ có vẻ cũng trạc tuổi Uriah, vì vậy anh đồng ý với lời thỉnh cầu của Kevin, ký một cái tên, anh để lại ấn ký của mình trên trán đứa trẻ.

Điều này đảm bảo rằng sẽ không có ai mà có mắt không tròng làm tổn thương thằng bé cho đến tuổi trưởng thành.
Kevin cảm kích vô cùng, chào tạm biệt Elphins, hào hứng ôm con của mình và nói rằng bây giờ nó có thể đi học.
Đi học?
Sau khi Kevin mang đứa trẻ rời đi, Elphins vẫn đang suy nghĩ về hai từ này.
Uriah trông cũng trạc tuổi thằng bé, có phải là cũng cần đi học hay không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương