Edit + Beta: Đào Mai
Từ trà lâu Tường Vân đi ra không lâu, Nghi Ninh liền nhìn thấy nha đầu bên người Tạ Mẫn đuổi tới, tựa hồ đang tìm kiếm mọi nơi.
Lần này kỳ thật vẫn là không phải hẳn là đến.
Nghi Ninh quay đầu lại, phân phó xa phu trở về La gia.

Không nghĩ vừa nhắm mắt chuẩn bị nghỉ một lát, Trân Châu đang muốn nấu trà nóng cho nàng, chợt nghe thấy xe ngựa lộp bộp một thanh âm vang lên, đột nhiên ngừng lại.
La Nghi Ninh mở mắt ra, bên ngoài có thanh âm lãnh khốc nghiêm túc vang lên:
- "Người nào va chạm!"
Xa phu mới sốt ruột trả lời:
- "Quan gia xin lỗi, con ngựa mới vừa rồi ăn nhiều chút hạt thông đường, nhất thời chạy không ổn."
Xa phu La gia làm sao có thể kêu người khác là quan gia, Nghi Ninh khẽ đẩy ra một cái khe hở nhìn ra bên ngoài.

Trong lòng lộp bộp một cái, cờ tửu quán đang phấp phới, bên lề phố ngừng là xe ngựa của Lục Gia Học, còn có hơn ba mươi thân binh tùy tùng, hắn làm sao có thể ở bên ngoài trà lâu Tường Vân! Cũng không biết có ở trong xe ngựa hay không.
La Nghi Ninh theo bản năng quay đầu nhìn cái nha đầu kia, may mắn nha đầu kia không tìm chính mình, đã quay đầu.
Trong xe không hề động tĩnh, hắn hẳn là không ở bên trong xe đi.

Nghi Ninh hơi chút nhẹ nhàng thở ra, ý bảo Thẩm luyện tiến lên đi can thiệp.
Thẩm luyện vừa đi qua cùng đối phương nói chuyện.

Liền có tiếng xôn xao truyền đến từ cửa trà lâu, theo sau một thân ảnh cao lớn được mọi người vây quanh đi ra.

Đầu thu đã là gió lạnh từng trận, hắn khoác một kiện áo choàng.
Quả nhiên là sợ cái gì thì đến cái đó...
Một tên phó tướng bên cạnh Lục Gia Học cũng chú ý tới động tĩnh bên này, đi lên phía trước hỏi:
- "Đây là như thế nào?"
Lục Gia Học giơ tay ngăn hắn lại, khóe miệng lộ ra nụ cười:
- "Hộ vệ Anh quốc công phủ, không cần…."
Nghi Ninh không còn cách nào, chỉ có thể vén màn xuống xe, để cho bà tử đỡ, nàng khom người hành lễ với Lục Gia Học:
- "Gặp qua nghĩa phụ đại nhân, xe ngựa của con va chạm xe nghĩa phụ, mong nghĩa phụ đại nhân bao dung."
Cái chủ nhân xe này rốt cuộc đã xuất hiện, dẫn theo nhiều hộ vệ như vậy, va chạm xe ngựa hầu phủ người cũng không xuống xe.

Thế nhưng chỉ là cái tiểu cô nương thân hình yếu đuối.
Khó trách không biết sợ, nguyên lai là nghĩa nữ Đô đốc đại nhân.
- "Mi Mi thật sự là hào hứng, sao một mình lại chạy đến nơi này vậy?"
Lục Gia Học biết nếu không phải là hắn, Nghi Ninh sẽ không xuống xe ngựa.

Liền có vài phần tâm tư trêu tức nàng.
‘Hắn làm sao mà biết nhũ danh của mình vậy?’
Nghi Ninh trong lòng hồ nghi, chỉ làm như không chú ý tới cười nói:
- "Cũng chỉ là nhân tiện đi ngang qua mà thôi.

Nếu như không có chuyện khác, con sẽ không quấy rầy nghĩa phụ."
Lục Gia Học nhất thời không nói gì chỉ nhìn nàng, sau đó nở nụ cười:
- "Ngươi một người trở về thật sự là không an toàn, đi lại, ta đưa ngươi trở về."

‘Nàng mang theo hộ vệ, nơi này lại là gần thành, ngũ thành binh mã tư tuần tra rất nghiêm cẩn, nơi nào không an toàn đây!’
Nhưng Lục Gia Học đã lên xe ngựa, quay đầu đối nàng vẫy vẫy tay, ý bảo nàng đi lại cùng lên xe của hắn.
Nghi Ninh âm thầm cắn răng, thấp giọng nói với Thẩm luyện đang đợi người ở phía sau, kéo thấp mũ trùm đầu bước lên xe ngựa Lục Gia Học.
Xe ngựa của hắn rất rộng lớn, bên trong được trãi đệm mềm.

Có cổ mùi hương đỗ tùng như có như không, là mùi hương trên người Lục Gia Học.
Nghi Ninh cách hắn xa một chút ngồi xuống, xe ngựa chuyển động.

Lục Gia Học dựa vào vách xe, tư thế thoải mái tùy ý.
- "Tân hôn của ngươi bình yên, ngươi cảm giác tốt không?" Hắn đột nhiên hỏi.
- "Hết thảy đều rất tốt, nhân duyên hòa thuận, không nhọc phiền nghĩa phụ đại nhân lo lắng." Nghi Ninh trả lời có nề nếp.
Lục Gia Học cười nhẹ một tiếng.

Tiểu nha đầu này đã từng như vậy nói với hắn.
Cái gì nhân duyên hòa thuận, Nghi Ninh gả là huynh trưởng của nàng, đối nàng hoàn hảo thôi.

Trên đời không có gì hòa thuận, gì đó bất quá là nàng không thấy được hắc ám dơ bẩn phía dưới mà thôi.

Huynh trưởng kia của nàng cũng không phải là người tốt.

Ngược lại mang nàng tới kiến thức một chút, coi như là trưởng bối ưu việt của nàng.
Hắn phân phó xe ngựa vài câu.

Quay đầu nói với Nghi Ninh:
- "Mang ngươi đi một chỗ nhìn xem."
- "Nghĩa phụ đại nhân thứ lỗi, ta về nhà đã không còn kịp rồi.

Sợ là không có thời gian đi cùng ngài." Nghi Ninh cự tuyệt nói.
Lục Gia Học thản nhiên than một tiếng:
- "Ngươi đừng sốt ruột, cùng ta đi nhìn xem, ngươi sẽ cảm tạ ta."
Xe ngựa chạy ở trên đường rộng lớn, một lát thế nhưng ra nội thành, đi hướng ra ngoại thành.
Hai bên đường liễu phất phơ, những bức tường trắng cao thẳng tắp, ngói đen kéo dài, phong cách cổ xưa xinh đẹp.

Ngay đầu lộ có một tấm bia đá cao lớn, bên trên có ba chữ theo thể chữ lệ thật to —— Thanh Hồ Kiều.
Cảnh sắc này nhưng lại không giống ở kinh thành, ngược lại là như vùng Chiết Giang dịu dàng xinh đẹp tuyệt trần.
Nghi Ninh đột nhiên ý thức được đây là đâu, nơi này nàng trước kia đã nghe người khác nói qua.

Câu Lan Viện là cái chỗ bất nhập lưu, nhưng Thanh Hồ Kiều này cũng là nơi tụ tập danh kỷ.
Từ vùng Giang Nam đến Tần Hoài mọi người đều định cư ở vùng này.

Đồng thời nơi này phần đông cũng là tửu lâu, cực kì hào hoa xa xỉ, được người rất truy phủng, quan to quý nhân tụ hội thường chọn chỗ này.
Nàng lấy ánh mắt phức tạp khó phân biệt nhìn Lục Gia Học, hắn mang chính mình tới chỗ này làm gì?
- "Nghĩa phụ đại nhân, con cũng không hưng trí đến uống rượu dùng bữa."
Khóe miệng nàng nhếch lên,

- "…Nghĩa phụ kết quả muốn làm cái gì?"
- "Yên tâm, sẽ không bán đứng ngươi."
Lục Gia Học ngữ khí lười biếng,
- "…Ngươi là nữ nhi của Ngụy Lăng, nếu ta làm gì ngươi, hắn khẳng định sẽ liều mạng với ta."
Hai người đang nói như vậy, xe ngựa đã chậm lại, ở bên ngoài một tửu lâu ngừng lại.

Ven đường một phiến cửa đồng mộc mở ra, xe ngựa chạy vào.

Người của Lục Gia Học lập tức ở trong viện tản ra mọi nơi, canh chừng nghiêm cẩn.
Hắn xuống xe trước, đối nàng vươn tay muốn tiếp nàng:
- "Xuống xe đi."
Nam nữ thụ thụ bất thân...!Lục Gia Học liền tính là nghĩa phụ, cũng không phải thật sự phụ thân.

Nghi Ninh chỉ đối hắn mỉm cười:
- "Nghĩa phụ, như vậy sợ là không ổn."
- "Ngươi thực tránh ta như rắn rết à!."
Lục Gia Học chậm rãi thu tay, không để ý lắm nở nụ cười.

Người muốn trèo lên giường của hắn nhiều đến không đếm được, La Nghi Ninh cũng không cần phải đề phòng như vậy.

Nàng bất quá là một tiểu cô nương mà thôi, hắn còn có thể làm cái gì với nàng đây!
Nghi Ninh chính mình thải chân bước xuống xe ngựa, ngửa đầu cảm thấy thái dương chói mắt ở đỉnh đầu.

Nàng đi sau lưng Lục Gia Học, theo đường hẻm đi ra ngoài chính là một mảnh lâm viên Giang Nam rộng mở, quái thạch lởm chởm ở trong hồ, hành lang gấp khúc khúc chiết liên tiếp ba bốn cái đình thủy tạ.
Đình thủy tạ được xây phi thường tinh xảo xinh đẹp, trên mành treo hương cầu vàng bạc, tràn ngập một cỗ mùi huân thản nhiên.
Có một nam tử mặc y phục hoa lụa tơ tằm màu nâu, ước chừng ba bốn mươi tuổi, bộ dạng quý khí đi lại nghênh đón.

Xem ra hẳn là quản sự, vội vã đến, thập phần cung kính nói:
- "Đô đốc đại nhân khó được tới đây, hôm nay là..."
Đối với La Nghi Ninh đứng phía sau Lục Gia Học, tuy là thấy không rõ mặt, lại một câu cũng không có hỏi nhiều.
- "Trình Lang hôm nay có ở chỗ này không?" Lục Gia Học hỏi hắn.
Vị quản sự này liền trả lời:
- "Trình đại nhân đang ở nơi này, Đô đốc đại nhân thỉnh đi bên này."
Nghi Ninh không nói được gì, những người này cũng không có việc gì đều hướng nơi này chui vào sao? Nàng xem như có chút hứng thú.

Nhìn nơi đây một cái kết quả là cái chỗ nào?
Lục Gia Học ừ một tiếng, vẫy tay để Nghi Ninh đi theo hắn.
Đoàn người đi vào hành lang gấp khúc, hai bên hành lang gấp khúc đều có phòng.

Có nha đầu đẩy ra một gian trong đó đi vào bên trong.


Trang sức cũng thập phần xa hoa, gia cụ đàn mộc, có cả bức bình phong hàng trù thêu hai mặt.

Trên giá cổ còn trưng bày cao thấp chuông và khánh ngọc làm phụ trợ.
Nghi Ninh liếc mắt một cái liền nhìn thấy Trình Lang ngồi ở trong phòng nhỏ nhắm mắt dưỡng thần, bên cạnh đứng hai nha đầu bộ dáng xinh đẹp tuyệt trần đang hầu hạ, chủ nhân ở một vị trí khác hẳn là còn chưa có trở về.

Hắn nghiêng nghiêng dựa vào gối tựa đợi người, không chú ý.
Nghi Ninh vừa thấy cũng không quay đầu.
Trình Lang biết Lục Gia Học tìm đến hắn, người thông truyền cũng nói là hắn mang theo một tiểu cô nương.

Trình Lang lại không nghĩ rằng tiểu cô nương này chính là La Nghi Ninh.

Cho dù chỉ là bộ dáng, nhưng là người quen thuộc cho nên chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Hắn dường như bị ong mật chích đột nhiên nhảy lên, ho khan một tiếng, phân phó hai nha đầu:
- "Các ngươi đi xuống trước đi."
Lục Gia Học làm sao có thể mang La Nghi Ninh đến nơi này! Còn để cho nàng thấy được bộ dáng của mình bây giờ.

Trước kia nàng cho dù đại khái biết, cũng chưa bao giờ chính mắt gặp qua.

Trình Lang không hy vọng chính mình ở trong mắt nàng là cái dạng này.
Đó là sau khi nàng thành thân, tinh thần hắn lại càng suy sụp.
Hắn sửa sang lại xiêm y đi qua, thấp giọng hỏi:
- "Cữu cữu, ngài làm sao lại mang theo Nghi Ninh biểu muội tới nơi này?"
Lục Gia Học thấy hắn phản ứng hơi lớn, nghĩ trước mặt La Nghi Ninh ngượng ngùng, cũng không có nghĩ nhiều.

Ở trên ghế bành ngồi xuống, chỉ chỉ La Nghi Ninh nói:
- "Mang nàng đến xem, ta nghe nói có mấy cái quan viên hôm nay tới đây uống rượu nghị sự, hiện tại ở đâu?"
Quan viên xã giao không thể chỉ ở trên triều đình, rất nhiều chuyện vẫn là ở trên bàn rượu, chuyện này Nghi Ninh đương nhiên biết.
Nhưng nàng vẫn là trong lòng sửng sốt, hắn đây là nói ai?
- "La Thận Viễn và mọi người ở trong phòng chữ Thiên." Trình Lang nói.
- "Đi trước dẫn đường."
Lục Gia Học chỉ chỉ.
Lòng La Nghi Ninh liền chìm xuống, nguyên lai Lục Gia Học là dẫn mình đi tới xem.....La Thận Viễn sao? Hắn hôm nay trước khi xuất môn tựa hồ là từng nói với nàng, cùng với vài vị đại nhân đi uống rượu.

Nếu là xã giao, Lục Gia Học mang nàng đến nhìn cái gì, nàng đối với mấy chuyện này cũng không có hứng thú.
Trình Lang mang theo Lục Gia Học đi ở phía trước, La Nghi Ninh hỏi hắn:
- "Các ngươi mệnh quan triều đình gì đó, đều thích tới đây sao?"
Những tửu lâu này hơn phân nửa có đại gia Tần Hoài áp tràng, nếu không không ra được danh khí.
Lục Gia Học nhìn nàng một cái:
- "Ta không thường đến, bất quá nơi này Trình biểu ca của ngươi có ba phần, hắn thường tới nơi này."
Trình Lang lại là ho khan, cười nói:
- "Thời điểm hoàng đế khai quốc, trong kinh trăm phế đãi hưng.

Hoàng đế còn riêng cho tiền tu kiến Thanh Hồ kiều, là vì quốc khố tràn đầy.

Tửu lâu này của mọi người đều là biết, có văn điệp đăng ký với quan phủ, xem như nơi nổi tiếng nhất, cho nên người đến không ít."
Thời điểm hắn nhìn lại nàng, biểu cảm mang theo một chút không yên như đang làm việc gì sai, tựa hồ sợ nàng xem nhẹ chính mình, hoặc là đối hắn thất vọng.
Vẫn là một đứa trẻ năm đó mà.
Nghi Ninh cúi đầu thở dài, lắc đầu tỏ vẻ không cần phải xen nàng vào, người trưởng thành cùng đứa nhỏ là không đồng dạng, hắn đã trưởng thành.

Mà này đó đều là chuyện của hắn, không có quan hệ gì với nàng.


Còn nữa mở tửu lâu thì có cái gì không đứng đắn, không phải là cái nơi thổi sáo kéo đàn ca hát sao, bất quá Câu Lan viện xá này mà nói, đây lại là nơi không quá đứng đắn đi.
Trình Lang quay đầu lại, mang theo bọn họ lên lầu.

Sau khi sai gã sai vặt mở khóa cửa.

Bên trong là một nhã gian, cảnh sắc vô cùng đẹp.

Từ nơi này nhìn ra là những nóc nhà san sát phơi trong ánh mặt trời, xa xa một chút chính là sông đào bảo vệ thành.
Trình Lang mở ra khung cửa sổ cách gian, có thể nhìn thấy tình cảnh của phòng kế bên, nhưng là thấp thoáng có Lục La, nhìn xem đều là loáng thoáng.

Trong một phòng khác có mấy người nghe nói Lục đô đốc đến, vài người cùng nhau đến thỉnh an.
Nghi Ninh ngồi sau lưng hắn vẫn không nhúc nhích.

Mọi người đàm tiếu trong đó bất động thanh sắc đánh giá nàng.
Nghi Ninh rất không thích loại đánh giá này, có loại ái muội sẽ bị hiểu sai.
Nhưng Lục Gia Học cái gì cũng không nói, liền không ai dám động.
- "Nhìn đi." Lục Gia Học uống trà, đột nhiên thấp giọng nói với nàng một câu.
Nghi Ninh theo bản năng từ khung cửa sổ nhìn qua, trong phòng bên kia rõ ràng là to lớn, ngồi không ít người.

Hẳn đều là quan viên triều đình, hơn nữa quan chức đỉnh cao, những gương mặt này đó ẩn ẩn có chút quen thuộc.
La Thận Viễn ngồi ở giữa bọn họ, hắn ngửa về phía sau dựa vào ghế bành, cùng bọn họ cùng nhau uống rượu chuyện trò vui vẻ.
Trong phòng có một danh kỷ đang đàn hồ cầm, có người rung đùi đắc ý nghe nàng ta đàn, có người giống như chưa từng chú ý, mà là nhìn chằm chằm thế cờ đang được bày trong phòng.
La Nghi Ninh lẳng lặng xem, có người kế bên đang thấp giọng nói chuyện với La Thận Viễn, hắn mỉm cười đáp lại.
Nghi Ninh nhận ra vị kia là Công bộ thượng thư, bởi vì La Thận Viễn đã nói qua hắn "Sáu mươi có thừa, râu ngắn mọc rất thưa thớt", rất dễ dàng nhận ra.
Sau khi vị danh kỷ kia đàn xong cả sảnh đường đều ủng hộ.

Nàng ta hẳn là một người nổi danh, mặc y phục dệt kim màu xanh, váy tố bạch nguyệt hoa, tà tà quấn quít lấy bước chân, quanh thắt lưng thắt chặt dãy lụa kết vàng ngọc.

Khuôn mặt thanh lệ tú nhã, nếu không phải đang mặc y phục quyến rũ, thực tại nhìn không ra là một danh kỷ.
Sau khi nghe được ủng hộ nàng đứng lên mỉm cười khom người, từ trên trà kỷ ngẩng cao đầu kính rượu khách nhân tôn quý.

Tỳ nữ kế bên liền tới thu thập đàn.
Trình Lang thấy nàng nhìn đến xuất thần, liền nói:
- "Vị Liên Thủy này là nổi danh đàn hồ cầm, trước kia ở Dương Châu là đứa nhỏ của gia đình cùng khổ, bị bán làm mã gầy.

Ta thấy nàng giỏi đàn hồ cầm, liền kêu nàng đến đây bán nghệ, muốn nghe một khúc của nàng trả trăm lượng."
Lúc này, Liên Thủy cô nương bước xuống sạp, từ trên khay tỳ nữ bưng bên cạnh cầm lên ly rượu, chậm rãi đi tới phía trước La Thận Viễn.

Thanh âm mềm nhẹ:
- "Đã nghe danh La đại nhân, lần này là lần đầu tiên thiếp thân được gặp.

Kính La đại nhân một ly, khẩn cầu La đại nhân thưởng rượu."
La Thận Viễn ngẩng đầu nhìn nàng.
Nghi Ninh đột nhiên có chút không dám nhìn, nàng quay đầu muốn ra đi.

Lục Gia Học lại đè lại tay nàng, thản nhiên nói:
- "Tiếp tục xem, sợ cái gì?."
************
......
- -----oOo------.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương