Nhật Ký Dưỡng Thành Thừa Tướng
-
Chương 128
Edit + Beta: Đào Mai
Thời tiết tháng chín đã vào mùa thu.
Bởi vì Ngụy Di ở Ngũ thành binh mã tư xảy ra chuyện xấu, Ngụy Anh lại ở xa tận Sơn Đông chưa về, Hứa thị luôn luôn ở tạm trong phủ Anh quốc công.
Sau này Ngụy lão phu nhân sai quản sự thu thập bên trái Phương Hạ Các cho bà ta, tính toán trường kỳ lưu lại cho Hứa thị ở.
Mà bà bà của Hứa thị Tống thị từ sau ngày gặp nhau ở chùa, cũng đi theo đến Anh quốc công phủ làm khách.
Thời điểm Nghi Ninh đi qua thỉnh an Ngụy lão phu nhân, mấy người bọn họ đang nói chuyện, nói đến những chuyện cưới hỏi của các thế gia trong kinh thành, lại nhắc tới việc hôn nhân của Ngụy Di.
Hứa thị nhìn trúng đích nữ của Liêu Ninh tuần phủ, hai nhà tựa hồ đều có ý, đã tiến hành hợp bát tự.
Nghi Ninh còn tưởng rằng Ngụy Di có ý với Triệu Minh Châu, vì thường thấy hai người lui tới.
Không nghĩ đến Hứa thị đã định xuống việc hôn nhân cho Ngụy Di.
Lần trước Nghi Ninh cùng Hứa thị từng có xung đột, Hứa thị đối Nghi Ninh liền luôn luôn làm ngơ.
Nghi Ninh cũng không có ý tưởng mặt nóng dán mông lạnh của người ta, ngồi ở trên giường la hán của Ngụy lão phu nhân uống trà Bồ Đào, đây là trà Bồ Đào cuối cùng nhất, nước ngọt như mật bàn, phi thường ngon.
Giường la hán của Ngụy lão phu nhân vừa vào thu liền dùng nhung đàn hương cho chỗ tựa lưng, nàng dựa vào phi thường thoải mái.
Nghi Ninh đang híp mắt, đột nhiên nghe được Hứa thị nhắc tới nàng:
- "...Nghi Ninh đã hứa hôn sao?"
Ngụy lão phu nhân cười đáp:
- "Đã định."
Sau đó cũng không có tiếp tục nói tiếp, dù sao việc hôn nhân của Nghi Ninh vốn chính là giả.
Hứa thị cảm thấy có chút kỳ quái, người bình thường nếu là hỏi đến việc này.
Đều sẽ nói một chút là định xuống nhà nào người nào, và đã định ngày nào, hơn nữa Hứa thị trước kia cũng không có nghe nói Nghi Ninh đã đính hôn.
Hứa thị vừa định hỏi, Tống thị liền lôi kéo ống tay áo con dâu, để cho Hứa thị chớ hỏi nhiều.
Hứa thị liền nghĩ Nghi Ninh đã được định cho người không tốt lắm, cho nên Ngụy lão phu nhân mới không đồng ý nói đến.
Hứa thị liếc nhìn Nghi Ninh một cái, Nghi Ninh bộ dạng là xinh đẹp, tiểu cô nương mới bao lớn, rõ ràng thật sự thanh linh, nhưng mặt mày lại còn có chút mị khí.
Làm việc thủ đoạn lại một chút cũng không ôn hòa, quả quyết thông minh.
Đáng tiếc sinh ra không quá chính chắn, bằng không ở trong thế gia quý nữ cũng có thể đứng đầu.
Nghi Ninh nhìn thấy Hứa thị luôn đánh giá mình, ánh mắt cổ quái, cũng không biết nghĩ tới cái gì.
Nàng cảm thấy trong phòng đốt hương có chút ngột ngạt, lấy cớ mang theo nha đầu đi ra khỏi nơi của Ngụy lão phu nhân, lại vừa vặn nhìn thấy Triệu Minh Châu đang đứng ở cửa.
Vừa rồi bên trong nói chuyện, nàng ta có nghe được hay không?
Nghi Ninh thấy nàng cầm trong tay một bao vải, sắc mặt lại rất không dễ nhìn.
Cho rằng nàng là tới tặng đồ cho Ngụy lão phu nhân, nên hỏi:
- "Tỷ như thế nào không đi vào?"
Triệu Minh Châu lắc lắc đầu, nhếch môi.
Nàng nhìn về phía Nghi Ninh, đột nhiên nói:
- "...Khó được hôm nay gặp muội, Nghi Ninh muội muội cùng ta đi dạo đình hóng mát đi, tựa hồ Hải Đường mùa thu ở nơi đó đã nở."
Hôm nay thực quái, nàng thường thường đều đối với chính mình tránh còn không kịp.
Triệu Minh Châu lập tức xoay người đi về phía đình hóng mát, Nghi Ninh nghĩ nghĩ cũng đi theo phía sau nàng.
Thấy nàng mở ra bao vải trong tay, bên trong có vài cái hộp khắc hoa hồng, mở ra là kẹo đủ loại kiểu dáng.
Triệu Minh Châu nhặt một hộp kẹo hạt thông đưa Nghi Ninh, nói:
- "Hôm nay mẫu thân ta đến thăm ta, mang theo cho ta chút kẹo, dưa và trái cây, cho muội, lấy ăn chút đi."
Nghi Ninh nhìn trên hộp khắc đồ án ngũ bức hiến thọ, nhận lấy nói cám ơn.
Triệu Minh Châu tiếp tục nói:
- "Mẫu thân ta nghe nói ngoại tổ mẫu phải giúp ta tìm người để gả, nhất định phải tự mình tới bái phỏng lão nhân gia bà.
Ta đã làm cho bà đi trở về, bà còn phải chiếu khán phụ thân của ta.
Lần trước phụ thân ma bài bạc của ta thiếu bạc của đổ phường lấy không ra được tiền để trả, ta lại không chịu gặp bọn họ, cuối cùng đổ phường đã đánh ông cho nằm liệt giường.
Nay mỗi ngày ăn uống vệ sinh đều cần người hầu hạ mới được..."
La Nghi Ninh nhìn nàng biểu cảm một chút cũng không bi thương, mò không ra nàng nói lời này với mục đích gì.
Triệu Minh Châu liền nhìn nàng một cái, phốc xuy nở nụ cười:
- "Ta không cần muội an ủi ta —— ta hận ông ấy không thể trực tiếp bị người đánh chết, miễn cho liên lụy ta cùng mẫu thân vô dụng kia."
Biểu cảm của Triệu Minh Châu trở nên thản nhiên, tiếp:
- "Ta không thích bọn họ.
Nhưng mà mẫu thân đối với ta thật tốt, hàng năm Tết đến đều phải làm xiêm y mang đến cho ta, tuy rằng ta cho tới bây giờ không mặc.
Sau khi phụ thân ta bị đánh cho tàn phế, bà còn cả ngày khóc sướt mướt, thật sự là phiền, có cái gì mà phải khóc! Hiện tại cũng không phải kiện toàn hơn sao… so với thời điểm trước kia tốt hơn rất nhiều!"
- "Ta cùng Nghi Ninh muội muội nói những chuyện này, cũng là thật sự không có người để nói."
Triệu Minh Châu hỏi,
- "Nghi Ninh muội muội, ta biết muội gần đây đang nói việc hôn nhân, là muốn nói với Trình Lang biểu ca à?"
Nàng biết cũng không kỳ quái, Ngụy lão phu nhân rất thân cận với nàng, nói cho nàng biết cũng là có khả năng.
Triệu Minh Châu liền tiếp tục nói:
- "Việc hôn nhân của ta không tốt, nhưng muội cũng phải chú ý nhiều một chút mới được.
Nghi Ninh muội muội phải tu tỉnh hắn một chút đi, hắn con người này nhìn như ôn hòa khiêm tốn, kỳ thật rất lãnh ngạnh vô tình, sẽ không dễ dàng thích người khác."
- "Cảm tạ Minh Châu tỷ tỷ, trong lòng muội minh bạch."
Nghi Ninh cảm tạ Triệu Minh Châu, nàng đương nhiên minh bạch, tính tình Trình Lang nàng thế nào lại không rõ ràng.
Chẳng qua Trình Lang có cái tính tình gì cũng không có quan hệ gì với nàng mà thôi.
Hai người vừa vặn nói tới đây, tiền viện có người đến truyền lời, nói Trình Lang mang theo người nâng đồ vật tới cửa.
Nghi Ninh cẩn thận hỏi, dĩ nhiên là chim nhạn, rượu cùng quà lễ, bánh.
Nghi Ninh nghe xong đồ vật Trình Lang mang đến, bỗng nhiên đứng lên, thanh âm thấp nhất:
- "Thế nào liền đến nạp cát vậy?"
Thành thân có sáu lễ, đến nạp cát trên cơ bản coi như việc hôn nhân đã định xuống.
Nghi Ninh vốn cảm thấy cửa hôn nhân này không hề thỏa đáng, muốn tìm Ngụy Lăng nói rõ, bất đắc dĩ vài ngày gần đây ông lại bận rộn chuyện trong triều.
Nay ngược lại, Trình Lang vừa tới cửa chính là nạp cát, vậy không phải nói với khắp thiên hạ, nàng sẽ gả cho hắn sao!
Nghi Ninh không có trì hoãn, nói lời từ biệt với Triệu Minh Châu liền đi về phía tiền viện.
Kết quả lúc nàng đến Đông viên Chí Cao Đường, bình phong bị đóng chặt, Ngụy Lăng ở trong phòng nói chuyện với Trình Lang, bất chợt có từng trận tiếng cười truyền ra.
Thẩm Luyện canh giữ ở cửa thấy nàng, lập tức ôm quyền hỏi:
- "Tiểu thư, người xem mấy thứ này cần phải nâng vào trong phòng bếp à?"
Nghi Ninh nhìn ở trên đường nhỏ đặt đầy lễ vật nạp cát, còn có mặt trên đều trải vải đỏ, liền cảm thấy đau đầu.
Nói:
- "Trước nâng đi nhà kề bên, không nên động vào."
Nha đầu Chí Cao Đường dâng trà nóng cho nàng, để nàng vừa uống trà vừa chờ.
Nghi Ninh uống trà từ màu vàng đến nhạt đi, Trình Lang mới từ trong nhà chính đi ra, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy Nghi Ninh ngồi ở bên ngoài, liền vài bước đi đến cười nói:
- "Ta đang muốn đi tìm ngài."
Hắn mặc quan bào cổ tròn hữu nhẫm thêu vân nhạn, ngọc thụ lâm phong, có vài phần bình thường không có chính thức.
Nghi Ninh nói với Thẩm Luyện, bảo hắn một lát nói với Ngụy Lăng chính mình tìm ông có việc.
Ý bảo Trình Lang đi theo nàng ra nhà chính, chờ đi xa một chút nàng xoay người lại hỏi:
- "A Lang, ngươi đây là đang làm cái gì?"
- "Cưới ngài vào cửa."
Ánh mắt của hắn sáng quắc, khóe miệng lại mang theo mỉm cười ấm áp.
- "Ngài không cần lo lắng, hết thảy có ta an bày.
Trong nhà ta lão thái gia đã đồng ý, ngài đến Trình gia, liền có ta che chở ngài."
- "A Lang."
Nghi Ninh vẫn là không biết phải nói như thế nào, nói nàng không quả quyết cũng được, dù sao nàng không thể đồng ý, mặc dù biết Trình Lang chính là muốn giúp nàng.
Trình Lang hơi cúi đầu, tựa hồ đang cẩn thận nghe nàng nói tiếp.
Cằm của hắn rất đẹp, hầu kết nhô ra, đường cong tuyệt đẹp.
Thần thái cũng phi thường nghiêm cẩn.
Nghi Ninh nhìn thấy vậy lại càng kiên định, nàng tiếp tục nói:
- "Ngươi không cần phải giúp ta, chính ta sẽ tự mình giải quyết việc này.
Ngươi nên cưới cô nương mà ngươi yêu thích, cùng nàng ta sống cho thật hạnh phúc.
Ngươi cưới ta thật sự sẽ làm chậm trễ ngươi, vậy thì làm sao được? Ta cũng không thể để cho ngươi hy sinh lớn như vậy."
Trình Lang nghe xong trong lòng thở dài, nàng thế nhưng lại nghĩ như vậy sao? May mắn nàng không biết suy nghĩ chân chính của chính mình, nếu không xem cá tính của nàng, khẳng định nhất định là sẽ xa lánh hoặc trốn rất xa.
Hắn lập tức cầm tay nàng:
- "Nghi Ninh, ta là nguyện ý giúp ngài.
Bằng không giờ phút này ai còn có thể giúp ngài? Ngài không cần suy nghĩ nhiều, ta tuyệt đối không có không tình nguyện."
- "Về điểm ân tình này, cũng đáng cho ngươi báo đáp sao?"
Nghi Ninh cười lắc đầu,
- "Ngươi khi đó còn nhỏ, ta là thấy ngươi đáng thương mới nuôi dưỡng ngươi.
Vạn không thể vì thế báo ân..."
- "Ngài cảm thấy đó là một chút ân tình, đối ta mà nói cũng là suốt đời khó quên."
Trình Lang giơ lên khóe miệng kê sát gần nói, Nghi Ninh nhìn thấy vô cùng rõ ràng khuôn mặt tuấn tú của hắn, lông mi của hắn rất dài, mũi thẳng, môi mỏng xinh đẹp tuyệt trần mà có đường cong tao nhã.
Ánh mắt rất sâu, hắn như một cây trúc dài lúc sáng sớm trong cánh rừng tươi tốt sau cơn mưa vùng núi Vân Lam, làm cho người ta cảm thấy hoảng hốt.
Nghi Ninh đột nhiên cảm thấy thái độ này của Trình Lang thực có chút kỳ quái.
Thật sự là chấp nhất phải giúp nàng, làm gì phải trả giá như vậy? Ngược lại ở thời điểm nàng nói không đồng ý, hắn có vẻ càng cấp bách —— tựa hồ sợ nàng không đồng ý.
Nghi Ninh đang muốn tiếp tục nói tiếp, một hộ vệ bên kia hành lang gấp khúc bước nhanh đi tới bên Trình Lang, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Trình Lang nghe xong lời hộ vệ nói, sắc mặt nhất thời trầm xuống.
- "Không phải ta đã sớm nói qua điều lệnh trừ ta ra người khác không thể động, là người nào chủ động làm..."
Hắn lạnh lùng nói, nói Nghi Ninh chờ hắn một khắc, hắn phải xử lý tình huống khẩn cấp bên này.
Nghi Ninh nghe ra được là chuyện của Lại bộ, nghĩ đến Ngụy Lăng còn tại trong Chí Cao Đường chờ nàng, nàng liền để cho hắn đi làm chuyện của hắn trước.
Nàng xuyên qua bóng cây rậm rạp bên ngoài Chí Cao Đường, ánh mặt trời xuyên qua cành cây chiếu lên người, nàng cảm thấy thời tiết vẫn còn nóng, nắng gắt cuối thu phát ra không thể xem nhẹ.
Sau đó liền nói với Trân Châu, mỗi ngày phải nấu canh đậu xanh giải nhiệt, tạm thời không thể ngừng.
Trân Châu nhớ kỹ, lại nói với nàng:
- "Tiểu thư, mới vừa rồi gã sai vặt ở tiền viện đến truyền lời.
Nói bên ngoài có Liên Phủ cô nương muốn tìm Trình biểu thiếu gia —— trên tay nàng ta có danh thiếp của biểu thiếu gia."
Đang lúc Nghi Ninh cùng Trình Lang nghị thân, có một nữ tử thanh lâu tìm tới cửa, lại là trực tiếp tìm đến tiểu thư, Trân Châu tự nhiên sẽ phải thận trọng.
Nàng tiếp tục nói:
- "Nô tì thấy cô nương kia diện mạo thanh tú, khí chất quanh thân cũng không giống với cô nương bình thường, liền dẫn nàng vào trong Đổ Tòa Phòng để nàng chờ, Tiểu thư xem ngài có cần phải gặp nàng ta không?"
- "Liên Phủ?"
Nghi Ninh lập lại một lần, tên này nghe quen tai.
- "Nô tì nghe như là một biệt danh, nàng cũng chưa nói là hộ nhà nào, họ gì?."
Trân Châu đang nói đến đó, Trình Lang lại từ phía sau đi tới.
- "...Tư khảo bên kia xảy ra chút vấn đề, bất quá đã không có chuyện gì."
Hắn cười nói với Nghi Ninh,
- "Không bằng hôm nay ta cùng ngài đi ra bên ngoài một chút, ta biết Duyên Hà thành Đông có mấy hiệu ăn, bên trong tu sửa rất khác biệt, đồ ăn là khẩu vị vùng Giang Nam."
Hắn hi vọng có thể ở chung cùng nàng nhiều hơn.
Lại cứ đối với nữ tử khác có bao nhiêu loại thủ đoạn, đối với nàng lại sử dụng không được.
Nhưng chỉ cần nàng gả cho hắn, về sau hai người tốt hơn rồi nói!
Nghi Ninh liếc nhìn Trân Châu, nếu có nữ tử thực sự có khúc mắc với hắn tìm tới cửa, vậy vẫn là để cho chính hắn đi xử lý tương đối tốt hơn, nàng đi gặp thì làm được cái gì?
Nàng liền nói với Trình Lang:
- "Có một cô nương tên Liên Phủ tới tìm ngươi.
Trân Châu thấy nàng có danh thiếp của ngươi, liền giữ nàng lại, ngươi nên đi gặp đi..."
Trình Lang nghe được hai chữ Liên Phủ, đồng tử hơi hơi co rụt lại.
Nhưng hắn dù sao cũng là ở trong quan trường trải qua muôn vàn rèn luyện, nhìn không ra dị thường, chính là nói:
- "Nàng ta hiện tại ở nơi nào, ta đi xem."
Nghi Ninh sai Đồi Mồi dẫn hắn đi Đổ Tòa Phòng.
Lần này Trình Lang không có trì hoãn, mang theo người đi Đổ Tòa Phòng.
Nghi Ninh nhìn nhìn tấm biển Chí Cao Đường, trong lòng lại có chút không yên.
Nơi này dù sao cũng là Anh quốc công phủ, giữa bọn họ nếu có cái gì xử lý không tốt, chỉ sợ truyền ra cũng sẽ không tốt.
Nàng về tình về lý cũng nên đi xem.
Nàng khiến Trân Châu Thanh Cừ hai người đi theo nàng, cũng dọc theo hành lang gấp khúc hướng về Đổ Tòa Phòng.
Bên ngoài Đổ Tòa Phòng trồng rất nhiều tre, một gốc cây chuối tây.
Chuối tây kia không kết quả, nhưng thân xanh ẩn trên tường trắng, mặt hồ sóng nước rực rỡ, ảnh ngược đặc biệt đẹp.
Nghi Ninh nhìn phong cảnh, mới vừa đi đến chỗ lan can, hộ vệ canh giữ ở cửa liền ngăn nàng lại:
- "Tiểu thư, đại nhân chúng ta đang ở bên trong nói chuyện."
Nghi Ninh cũng không phải thật sự muốn đi vào, nhưng cười cười:
- "Các ngươi làm như vậy là cái đạo lý gì, đây là Anh quốc công phủ, ngay cả ta đều phải ngăn cản?"
- "Xin lỗi tiểu thư, đây là đại nhân phân phó."
Hai người kia lại lù lù bất động, khuôn mặt nghiêm túc.
Nhìn thấy bọn hắn người cao to, bàn tay như quạt hương bồ bàn, liền biết là luyện công phu.
Nghi Ninh có chút nhụt chí, Trình Lang này thật là.
Ở Anh quốc công phủ là nàng, nàng sẽ không so đo, bằng không tùy tiện đổi một người khác đều sẽ không thoải mái.
Nàng ngồi xuống ở lan can, vừa qua khỏi một lát, chợt nghe được trong phòng có âm thanh vật nặng rơi xuống.
Nàng vừa nhíu mi, theo sau nghe được bên trong truyền đến giọng nữ tử:
- "Đại nhân, thiếp thân cũng không có ác ý, thiếp thân thật sự có đứa nhỏ của ngài..."
Nói chuyện ngữ khí nhu nhược, tựa hồ có vài phần ý tứ hàm xúc cầu xin.
Nghi Ninh có chút ngồi không yên.
Đứa nhỏ!
Theo sau nàng lại nghe được một âm thanh khác trầm thấp mơ hồ:
- "Câm miệng, ngươi lập tức liền cút cho ta.
Nếu không ta hiện tại liền bóp chết ngươi, có tin hay không?"
Kết quả là như thế nào không thể nói đàng hoàng sao, lại là đứa nhỏ, lại là mạng người.
Cũng không nên thật sự ầm ĩ ra chuyện không may!
Nghi Ninh nghe đến đó hướng Thanh Cừ đưa ánh mắt, Thanh Cừ ngầm hiểu.
Đi đến trước mặt hai người kia nói:
- "Ở Anh quốc công phủ không có nơi nào tiểu thư chúng ta vào không được, hai người các ngươi tính là cái gì!"
Nói xong liền bắt đầu động thủ, không thể không xông vào, hai người kia muốn bắt Thanh Cừ.
Nhưng nàng lại là nha đầu Anh quốc công phủ, không tốt động thủ.
Mấy người đang giằng co, Nghi Ninh lại thừa dịp thời gian bọn họ đang nói chuyện, một cái nghiêng người liền vào bên trong.
Hai cái hộ vệ cho dù dám ngăn đón nàng, nhưng cho dù lá gan lớn đến mấy cũng không dám bắt lấy Nghi Ninh.
Vẻ mặt liền ảo não.
Nghi Ninh đến gần tấm bình phong Đổ Tòa Phòng, đối với bên trong nói:
- "A Lang, nếu là có việc gì không tiện, có thể nói với ta một tiếng.
Cô nương bên trong là gì của ngươi?"
Nhất thời trong phòng lại một trận hỗn loạn, sau đó truyền đến âm thanh Trình Lang trấn định mà tự nhiên:
- "Nơi này không có việc gì, sau một lát ta liền đi ra."
Nghi Ninh đang muốn hỏi lại, lại nghe tiếng nữ tử rên rỉ, theo sau một thanh âm va chạm vang lên, cửa phòng Đổ Tòa Phòng bị mở ra.
Nàng kia thấy Nghi Ninh đứng ở trước cửa, lập tức hướng Nghi Ninh quỳ xuống:
- "Tiểu thư, thiếp thân là tới tìm Trình đại nhân, thiếp thân...!thiếp đã mang đứa nhỏ của Trình đại nhân!"
Liên Phủ chính là cô nương lần trước nhìn thấy ở trên thuyền hoa, đàn tỳ bà.
Nghi Ninh bất ngờ không kịp phòng, bị nữ tử nắm lấy làn váy.
Trình Lang cũng đi tới, vẻ mặt của hắn lạnh như băng, cơ hồ mang theo thô bạo.
- "Ngươi lại hồ ngôn loạn ngữ, đừng trách ta đoạn con đường phía trước của ngươi!"
Hắn nói xong liền kéo lấy cánh tay Liên Phủ.
Nhưng mà Nghi Ninh lại ngây ngẩn cả người, nàng nhìn khuôn mặt của Liên Phủ kia.
Khuôn mặt này cùng kiếp trước chính mình có bốn năm phần tương tự, giờ phút này là lê hoa đáy vũ nhìn nàng, khóc thập phần đáng thương.
Trình Lang nhất thời cũng ý thức được vấn đề này, Liên Phủ...
Liên Phủ vốn chính là hắn tìm được, là vật phẩm thay thế nàng.
Tay hắn cầm lấy Liên Phủ cứng đờ, chậm rãi nhìn lại hướng Nghi Ninh.
Nghi Ninh sắc mặt tái nhợt, một câu cũng không nói.
Tâm hắn nhất thời chìm xuống thật sâu, lập tức có loại khẩn trương trước nay chưa từng có.
Cái loại sợ hãi cùng xúc động khi mình làm chuyện sai lầm, rốt cục bị người mình coi trọng phát hiện.
************
.......
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook