Nhật Ký Dưỡng Thành Mẹ Kế
-
Quyển 1 - Chương 15
Liễu Xuân Oánh đưa Lý Á Kiệt đi học sớm, còn mình bắt đầu rảnh rỗi đi dạo ở khu vực quanh trường một vòng. Theo quan niệm truyền thống, hoàn cảnh khu vực quanh trườn thường đơn giản lại an toàn, bởi ở đây đa phần là học sinh và giáo viên. Nếu cô có việc gì phải trở lại muộn, sẽ không có chuyện gì quá lớn xảy ra.
Nhưng tìm phòng ở đây thực sự không dễ dàng, đặc biệt dưới điều kiện cung không đủ cầu.
Cô không may đụng phải một đám người. Có điều, nhìn cách ăn mặc của người đàn ông đi đầu, đây tuyệt đối không phải là loại người sẽ cùng cô tranh đoạt loại căn hộ rẻ tiền này Tâm trạng treo lơ lửng lập tức buông xuống.
Tiếp tục hướng đi của mình, cô nhớ rõ đằng trước có một khu dân cư nhỏ gọi là Hưng Viên, so với mấy căn hộ trả góp kia thì an toàn hơn nhiều, mà đám người kia hình như vừa mới từ tiểu khu kia đi ra.
Ý niệm chợt thoáng qua, cô quan tâm đến người không liên quan như vậy làm gì, còn không bằng nắm chặt thời gian sớm tìm một căn hộ tốt, nhanh chóng dọn đến một nơi tương đối an toàn.
Đêm qua, khi Liễu Xuân Oánh chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng "bang bang". Hóa ra Lý Cường chưa từ bỏ ý định, mạnh mẽ đá cửa phòng rầm rầm, cửa lung lay sắp đổ. Nếu không phải hàng xóm thấy gã quá ồn ào, đi ra mắng vài câu, có khi Lý Cường đã thực sự đá hỏng cửa.
Trước kia thấy sống ở đấy không có vấn đề gì, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cô cảm thấy căn hộ kia không thể ở được nữa. Chỉ tiếc là cô vừa mới giao tiền thuê ba tháng, hơn sáu trăm đồng, từng đấy có thể mua được bao nhiêu thịt với hoa quả.
Thêm nữa, mỗi ngày cô đều bán khoai tây ở một vị trí cố định, Lý Cường chắc chắn tìm đến gây phiền toái. Có điều, ở đó đông người như vậy, gã có tàn nhẫn đến cỡ nào cũng không có dũng khí trước mặt nhiều người làm càn.
Ở phòng bảo vệ đăng ký, bảo vệ biết Liễu Xuân Oánh đến thuê nhà, lập tức nhiệt tình gọi điện cho người muốn cho thuê căn hộ.
Theo lời người bảo vệ giới thiệu, ông thấy người này không tệ lắm, căn hộ nhà anh ta cũng không tồi. chỉ là vợ anh ta mang thai, mà căn hộ đối diện chuẩn bị sửa chữa, anh ta sợ mùi sơm quá nồng, ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa bé trong bụng, nên quyết định dọn về nhà cũ.
Hơn nữa, anh ta được điều động công tác, lại còn là về quê, cho nên căn hộ này khả năng cao sẽ không có người ở. Anh ta thấy bán đi thì tiếc, ở lâu cũng sinh ra cảm tình, nên tính toán cho thuê. Sở dĩ không tìm người môi giới là vì anh ta thấy không cần thiết phải cho người khác thêm một sô tiền.
Tuổi Liễu Xuân Oánh không nhỏ, biết lời người khác nói không thể tùy tiện tin tưởng, nhưng mặt ngoài vẫn cảm ơn bảo vệ. Dù mục đích của bảo vệ là gì, anh ta cũng giúp cô thuận tiện hơn rất nhiều.
Bảo vệ nói chuyện điện thoại xong, chủ thuê rất nhanh tới nơi. Anh ta là một người đàn ông lịch sự, cho người khác ấn tượng tốt. Trong lòng Liễu Xuân Oánh càng thêm lòng tin đối với lời nói của bảo vệ, nhưng không có nghĩa cô sẽ không mặc cả. Một là một, hai là hai, hiện tại cô là người nghèo.
Đi theo người đàn ông lịch sự kia vào tiểu khu, tòa số 8 phòng 301. Tầng không cao, đặc biệt là hướng sáng tốt. Điều này làm Liễu Xuân Oánh hài lòng. Chỉ có một phòng ngủ, hơn nữa chủ thuê yêu cầu một lần thuê phải kéo dài một năm, tiền thuê là 8800 đồng. Cô thấy hơi đắt một chút. Căn hộ chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm, tổng diện tích khoảng 50 mét vuông, không đán nhiều tiền như vậy.
Quan trọng nhất là hiện tại cô không có nhiều tiền như vậy. Đây mới là nguyên nhân chính, các cái khác đều là lấy cớ.
Hệ thống từng nhắc nhở muốn cô tận lực sớm cho Lý Á Kiệt ngủ riêng một phòng, cô không rõ nguyên nhân vì sao.
Hai người nói chuyện với nhau trong chốc lát, nhưng chủ thuê sống chết không đồng ý giảm. Lý do là căn hộ của anh ta ở gần trường học, nên so với các căn hộ cùng dạng tất nhiên phải đắt hơn một chút.
Liễu Xuân Oánh đành tỏ vẻ đáng thương, một bên nói mình thực sự vừa lòng, một bên lại nói gia đình nghèo khó không có khả năng chi trả nhiều tiền như vậy, trừ phi anh ta để cho cô chia ra trả dần.
Chủ thuê thấy Liễu Xuân Oánh lớn lên nhân mô nhân dạng, trang điểm mộc mạc, lại lễ phép, vừa nhìn đã biết là không phải loại người tùy tiện, hẳn sẽ không đem căn hộ trở nên lộn xộn.
Lúc trước có người bạn nghe nói anh ta muốn cho thuê căn hộ từng nhắc nhở anh ta nhất định phải đi gặp người thuê. Nếu cảm thấy người ta có phẩm han không tồi mới cho thuê, không thì trả giá cao cũng không được.
Ban đầu bọn họ không có kinh nghiệm, cho một đôi nam nữ thuê, hết hạn bọn họ đến thu hồi căn hộ, kết quả vừa vào đã ngửi thấy đầy mùi quái dị, sau đó phát hiện ra đôi nam nữ kia không chú ý vệ sinh, nhiều đồ vật đã bị mốc.
Do dự một lát, chủ thuê đồng ý, nhưng anh ta cũng đưa ra yêu cầu là cách một thời gian sẽ đến kiểm tra tình trạng căn hộ, nếu anh ta thấy không được sẽ lập tức đình chỉ việc thuê nhà.
Liễu Xuân Oánh vui muốn chết, vội vàng giao một nửa số tiền, tính toán ngay chiều nay dọn tới luôn. Số tiền đặt cọc kia là toàn bộ khoản thu trong thời gian gần đây. Cho dù có một trăm người khuyên giải, cô vẫn thấy không tồi, càng thêm kiên định đi trên con đường này, kiếm thật nhiều tiền, làm cho cuộc sống của Lý Á Kiệt càng tốt đẹp.
Thấy cô gấp như vậy, chủ thuê cười, hào phóng rời đi trước thời hạn một ngày để thuận tiện cho Liễu Xuân Oánh.
Liễu Xuân Oánh vô cùng cảm tạ. Bây giờ người như vậy rất ít.
Cô về nhà lấy một số đồ dùng thiết yếu. Tuy không nhiều, nhưng cô cũng phải chạy qua chạy lại mấy chuyến. May mà khoảng cách không quá xa, nếu không thì việc buôn bán buổi tối không kịp chuẩn bị.
Cô mau chóng chuẩn bị trước một ít khoai tây, tất nhiên là không thể so với mấy ngày hôm trước, cho nên lúc bán cô có cảm giác không kịp, áp lực bùng nổ.
Người thường cô ghét nhất ba gã đàn ông trước sau quấn lấy mình, lén lút động chân động tay. Hôm nay cô thấy đủ rồi, không khách khí nữa, lén cấu tay gã, cho gã đau chết.
Tay gã thành thật hơn không ít. Lúc này Liễu Xuân Oánh cảm thấy bản thân không thể nhẫn nhịn mãi, có lúc phải kiên cường lên.
Lúc sau, Liễu Xuân Oánh đem những gì mình ngộ ra nói hết cho Lý Á Kiệt.
Tan học Lý Á Kiệt kéo theo bạn học tới quầy hàng của Liễu Xuân Oánh, "Mẹ, bạn học con sau khi ăn khoai tây chiện mẹ làm, vẫn luôn muốn ăn nhưng không biết mẹ bán ở đâu, nên hôm nay con mang cậu ấy đến." Vừa nói vừa đưa bạn học nữ đi xếp hàng, còn mình vòng ra sau quầy giúp mẹ kế tính tiền.
Liễu Xuân Oánh rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên thấy Lý Á Kiệt cùng đứa nhỏ khác đi với nhau. Cô bình ổn cảm xúc, gọi bạn học nữ đang định rời đi, cao hứng đưa cho một phần khoai tây chiên, "Dì mời cháu ăn."
Sao cô có thể lấy tiền từ bạn học của con trai chứ? Dù nghèo, chút tiền ấy cô vẫn có thể bỏ ra, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến vấn đề tố chất con người.
Lý Á Kiệt mếu máo, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, rõ ràng cậu tới giúp mẹ kế, còn cố ý kéo theo bạn học làm cớ, không ngờ tới lại mất một phần tiền. Cậu khó chịu, cả người đều không tốt.
Lúc này, Lý Á Kiệt phúc hắc mới bắt đầu lộ ra.
Chết cười ( ̄▽ ̄) Bạn nhỏ của chúng ta mới nhỏ thế mà đã phúc hắc thế rồi, à, cũng có hoa đào rồi.
Chương này nam chính thế giới này có thoáng lướt qua đó (~ ̄▽ ̄)~
Nhưng tìm phòng ở đây thực sự không dễ dàng, đặc biệt dưới điều kiện cung không đủ cầu.
Cô không may đụng phải một đám người. Có điều, nhìn cách ăn mặc của người đàn ông đi đầu, đây tuyệt đối không phải là loại người sẽ cùng cô tranh đoạt loại căn hộ rẻ tiền này Tâm trạng treo lơ lửng lập tức buông xuống.
Tiếp tục hướng đi của mình, cô nhớ rõ đằng trước có một khu dân cư nhỏ gọi là Hưng Viên, so với mấy căn hộ trả góp kia thì an toàn hơn nhiều, mà đám người kia hình như vừa mới từ tiểu khu kia đi ra.
Ý niệm chợt thoáng qua, cô quan tâm đến người không liên quan như vậy làm gì, còn không bằng nắm chặt thời gian sớm tìm một căn hộ tốt, nhanh chóng dọn đến một nơi tương đối an toàn.
Đêm qua, khi Liễu Xuân Oánh chuẩn bị đi ngủ, đột nhiên nghe thấy tiếng "bang bang". Hóa ra Lý Cường chưa từ bỏ ý định, mạnh mẽ đá cửa phòng rầm rầm, cửa lung lay sắp đổ. Nếu không phải hàng xóm thấy gã quá ồn ào, đi ra mắng vài câu, có khi Lý Cường đã thực sự đá hỏng cửa.
Trước kia thấy sống ở đấy không có vấn đề gì, hiện tại xảy ra chuyện như vậy, cô cảm thấy căn hộ kia không thể ở được nữa. Chỉ tiếc là cô vừa mới giao tiền thuê ba tháng, hơn sáu trăm đồng, từng đấy có thể mua được bao nhiêu thịt với hoa quả.
Thêm nữa, mỗi ngày cô đều bán khoai tây ở một vị trí cố định, Lý Cường chắc chắn tìm đến gây phiền toái. Có điều, ở đó đông người như vậy, gã có tàn nhẫn đến cỡ nào cũng không có dũng khí trước mặt nhiều người làm càn.
Ở phòng bảo vệ đăng ký, bảo vệ biết Liễu Xuân Oánh đến thuê nhà, lập tức nhiệt tình gọi điện cho người muốn cho thuê căn hộ.
Theo lời người bảo vệ giới thiệu, ông thấy người này không tệ lắm, căn hộ nhà anh ta cũng không tồi. chỉ là vợ anh ta mang thai, mà căn hộ đối diện chuẩn bị sửa chữa, anh ta sợ mùi sơm quá nồng, ảnh hưởng đến sự phát triển của đứa bé trong bụng, nên quyết định dọn về nhà cũ.
Hơn nữa, anh ta được điều động công tác, lại còn là về quê, cho nên căn hộ này khả năng cao sẽ không có người ở. Anh ta thấy bán đi thì tiếc, ở lâu cũng sinh ra cảm tình, nên tính toán cho thuê. Sở dĩ không tìm người môi giới là vì anh ta thấy không cần thiết phải cho người khác thêm một sô tiền.
Tuổi Liễu Xuân Oánh không nhỏ, biết lời người khác nói không thể tùy tiện tin tưởng, nhưng mặt ngoài vẫn cảm ơn bảo vệ. Dù mục đích của bảo vệ là gì, anh ta cũng giúp cô thuận tiện hơn rất nhiều.
Bảo vệ nói chuyện điện thoại xong, chủ thuê rất nhanh tới nơi. Anh ta là một người đàn ông lịch sự, cho người khác ấn tượng tốt. Trong lòng Liễu Xuân Oánh càng thêm lòng tin đối với lời nói của bảo vệ, nhưng không có nghĩa cô sẽ không mặc cả. Một là một, hai là hai, hiện tại cô là người nghèo.
Đi theo người đàn ông lịch sự kia vào tiểu khu, tòa số 8 phòng 301. Tầng không cao, đặc biệt là hướng sáng tốt. Điều này làm Liễu Xuân Oánh hài lòng. Chỉ có một phòng ngủ, hơn nữa chủ thuê yêu cầu một lần thuê phải kéo dài một năm, tiền thuê là 8800 đồng. Cô thấy hơi đắt một chút. Căn hộ chỉ có một phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp và một phòng tắm, tổng diện tích khoảng 50 mét vuông, không đán nhiều tiền như vậy.
Quan trọng nhất là hiện tại cô không có nhiều tiền như vậy. Đây mới là nguyên nhân chính, các cái khác đều là lấy cớ.
Hệ thống từng nhắc nhở muốn cô tận lực sớm cho Lý Á Kiệt ngủ riêng một phòng, cô không rõ nguyên nhân vì sao.
Hai người nói chuyện với nhau trong chốc lát, nhưng chủ thuê sống chết không đồng ý giảm. Lý do là căn hộ của anh ta ở gần trường học, nên so với các căn hộ cùng dạng tất nhiên phải đắt hơn một chút.
Liễu Xuân Oánh đành tỏ vẻ đáng thương, một bên nói mình thực sự vừa lòng, một bên lại nói gia đình nghèo khó không có khả năng chi trả nhiều tiền như vậy, trừ phi anh ta để cho cô chia ra trả dần.
Chủ thuê thấy Liễu Xuân Oánh lớn lên nhân mô nhân dạng, trang điểm mộc mạc, lại lễ phép, vừa nhìn đã biết là không phải loại người tùy tiện, hẳn sẽ không đem căn hộ trở nên lộn xộn.
Lúc trước có người bạn nghe nói anh ta muốn cho thuê căn hộ từng nhắc nhở anh ta nhất định phải đi gặp người thuê. Nếu cảm thấy người ta có phẩm han không tồi mới cho thuê, không thì trả giá cao cũng không được.
Ban đầu bọn họ không có kinh nghiệm, cho một đôi nam nữ thuê, hết hạn bọn họ đến thu hồi căn hộ, kết quả vừa vào đã ngửi thấy đầy mùi quái dị, sau đó phát hiện ra đôi nam nữ kia không chú ý vệ sinh, nhiều đồ vật đã bị mốc.
Do dự một lát, chủ thuê đồng ý, nhưng anh ta cũng đưa ra yêu cầu là cách một thời gian sẽ đến kiểm tra tình trạng căn hộ, nếu anh ta thấy không được sẽ lập tức đình chỉ việc thuê nhà.
Liễu Xuân Oánh vui muốn chết, vội vàng giao một nửa số tiền, tính toán ngay chiều nay dọn tới luôn. Số tiền đặt cọc kia là toàn bộ khoản thu trong thời gian gần đây. Cho dù có một trăm người khuyên giải, cô vẫn thấy không tồi, càng thêm kiên định đi trên con đường này, kiếm thật nhiều tiền, làm cho cuộc sống của Lý Á Kiệt càng tốt đẹp.
Thấy cô gấp như vậy, chủ thuê cười, hào phóng rời đi trước thời hạn một ngày để thuận tiện cho Liễu Xuân Oánh.
Liễu Xuân Oánh vô cùng cảm tạ. Bây giờ người như vậy rất ít.
Cô về nhà lấy một số đồ dùng thiết yếu. Tuy không nhiều, nhưng cô cũng phải chạy qua chạy lại mấy chuyến. May mà khoảng cách không quá xa, nếu không thì việc buôn bán buổi tối không kịp chuẩn bị.
Cô mau chóng chuẩn bị trước một ít khoai tây, tất nhiên là không thể so với mấy ngày hôm trước, cho nên lúc bán cô có cảm giác không kịp, áp lực bùng nổ.
Người thường cô ghét nhất ba gã đàn ông trước sau quấn lấy mình, lén lút động chân động tay. Hôm nay cô thấy đủ rồi, không khách khí nữa, lén cấu tay gã, cho gã đau chết.
Tay gã thành thật hơn không ít. Lúc này Liễu Xuân Oánh cảm thấy bản thân không thể nhẫn nhịn mãi, có lúc phải kiên cường lên.
Lúc sau, Liễu Xuân Oánh đem những gì mình ngộ ra nói hết cho Lý Á Kiệt.
Tan học Lý Á Kiệt kéo theo bạn học tới quầy hàng của Liễu Xuân Oánh, "Mẹ, bạn học con sau khi ăn khoai tây chiện mẹ làm, vẫn luôn muốn ăn nhưng không biết mẹ bán ở đâu, nên hôm nay con mang cậu ấy đến." Vừa nói vừa đưa bạn học nữ đi xếp hàng, còn mình vòng ra sau quầy giúp mẹ kế tính tiền.
Liễu Xuân Oánh rất vui vẻ, đây là lần đầu tiên thấy Lý Á Kiệt cùng đứa nhỏ khác đi với nhau. Cô bình ổn cảm xúc, gọi bạn học nữ đang định rời đi, cao hứng đưa cho một phần khoai tây chiên, "Dì mời cháu ăn."
Sao cô có thể lấy tiền từ bạn học của con trai chứ? Dù nghèo, chút tiền ấy cô vẫn có thể bỏ ra, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến vấn đề tố chất con người.
Lý Á Kiệt mếu máo, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo, rõ ràng cậu tới giúp mẹ kế, còn cố ý kéo theo bạn học làm cớ, không ngờ tới lại mất một phần tiền. Cậu khó chịu, cả người đều không tốt.
Lúc này, Lý Á Kiệt phúc hắc mới bắt đầu lộ ra.
Chết cười ( ̄▽ ̄) Bạn nhỏ của chúng ta mới nhỏ thế mà đã phúc hắc thế rồi, à, cũng có hoa đào rồi.
Chương này nam chính thế giới này có thoáng lướt qua đó (~ ̄▽ ̄)~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook