Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái
-
Chương 16: Chúng mình là yêu quái
Đúng là "bệnh đến thì nhanh, chữa thì lâu", đặc biệt đối với người mười mấy
năm trời chưa từng bị ốm dù chỉ là cảm cúm như tôi thì việc khỏi bệnh càng đặc
biệt khó khăn hơn. Dù đã hạ sốt rồi nhưng tiếp theo là ho, ngạt mũi, từ sáng đến
tối nước mũi cứ chảy ròng ròng.
E rằng bất kỳ ai cũng sẽ không nảy sinh ham muốn sinh lý hoặc ham muốn tinh thần đối với người mà bất kỳ khi nào, ở đâu cũng xì xoẹt rồi vứt ra một đống giấy lau mũi như tôi.
Vì những điều nói trên, thân thể ngọc ngà của tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Thương Ngô mua vé tàu đêm ngày Ba mươi tháng Tư, ban ngày tôi vẫn đi làm chịu sự bóc lột của nhà tư bản như thường lệ, còn anh đến quán để sắp xếp công việc trong thời gian nghỉ lễ. Hai chúng tôi hẹn sau khi tôi tan làm sẽ cùng nhau đi siêu thị mua ít đồ ăn trên đường.
Kết quả là, sếp lớn của công ty mà chúng tôi có lúc ngỡ là Hitler, không hiểu có phải tối qua đã được Bồ Tát cảm hóa hay không mà bỗng nhiên trở nên lương thiện, tốt bụng lạ thường, cho phép toàn bộ nhân viên chúng tôi tan làm trước ba tiếng.
Không khí tự do thật dễ chịu!
Tôi đứng ở bên ngoài tòa nhà văn phòng hít thở thật sâu để hưởng thụ. Sau khi làm hành động khác người đó xong, tôi quyết định tiện đường đi kiểm tra công việc của Thương Ngô.
Vì ở quán có mấy cô bé trông tươi tắn mơn mởn, giống như những cây củ cải vừa mới được nhổ lên, đến tôi nhìn mà cũng cảm thấy thèm thuồng.
Với mục đích trong lòng, tôi lén lút nấp ở một chỗ gần quán thịt nướng, tay vịn vào giàn dây leo nhìn sang, và tôi chợt ngộ ra.
Trong mắt của con hổ kia, "củ cải" chỉ là phù du, "thịt" mới là vương đạo!
Tôi thấy ở ngay trưóc cửa quán, Thương Ngô mặc bộ quần áo màu đen đang đứng đối diện với một cô gái mặc bộ váy liền màu trắng, cả hai đang kẻ nói người đáp rôm rả. Nam thanh nữ tú trông thật bắt mắt, đúng là một đen một trắng vẻ vô cùng thoát tục...
Do ánh mặt trời phản chiếu nên tôi không thấy được rõ nét mặt họ.
Nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng nhận ra cái dáng mảnh mai được ôm khít bởi chiếc váy mỏng.
Cặp chân thon dài, thẳng tắp, vòng eo nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, cặp núi đôi cao thon... theo như những gì mắt thấy, thì bộ ngực này ít nhất cũng phải cỡ to, không ngoại trừ khả năng thuộc hàng cực đại.
Trong đại não dung tục của tôi bỗng hiện lên ba chữ hạ lưu vô cùng: "Cái đệm thịt"!
Tôi tự bi, tự ái, tức giận đến nỗi dám cả gan muốn khứa dao hoặc tạt axit vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia...
Là thanh niên mới của Xã hội chủ nghĩa văn minh, tươi đẹp, bác ái, làm vậy thì độc ác quá, cần phải sám hối thôi.
Do đó, tôi nhắm mắt lại, trong lòng thì thầm cầu chúa Jesus.
Khi mở mắt ra, Thương Ngô đã quay người đi vào trong quán, người đẹp váy trắng vẫn đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới đi thẳng về hướng tôi đang nấp.
Tôi vò đầu, nhìn thùng rác to đùng làm vật chắn trước mặt, cảm thấy không biết nên thế nào.
Đôi khi, cảm giác tồn tại đúng là chẳng hay ho gì...
Như một con thỏ nhảy bổ ra, tôi cười rạng rỡ chào hỏi:
- Chào Mạc Linh, đến tìm Thương Ngô có phải không? Sao không vào trong quán ngồi, củ cải trong quán thịt nướng của chúng tôi ngon lắm đấy.
Dù đêm hôm trước chỉ nhìn thấy lờ mờ từ trên cao nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, cô ta chính là kẻ tán tỉnh Thương Ngô, là thầy tế của tộc Hổ, Mạc Linh.
Đôì với kẻ dám tán tỉnh người đàn ông của mình, đàn bà luôn có một loại cảm tình mang tính khắc cốt ghi tâm, lướt qua một lần thì đến cả vạn năm sau cũng không sao quên nổi, khiến trời đất phải cảm động.
Mạc Linh bất ngờ trước sự nhiệt tình tự nhiên của tôi, cô ta hơi giật mình...
- Cô quen tôi sao?
- Thương Ngô có nói với tôi về cô.
Mạc Linh tỏ rõ vẻ ngạc nhiên:
- Anh ấy... nói với cô... về tôi?
- Đúng thế. - Tôi cười chân thành, kiểu chân thành gượng ép: - Cô biết đấy, đàn ông mà, khó tránh khỏi những sai lầm nhỏ nhặt trong quá khứ, thời thanh niên ngông cuồng, ai mà chẳng từng bỡn cợt vài bông hoa, mấy ngọn cỏ cơ chứ.
- Sao cô lại nói anh ấy như vậy... - Mạc Linh lập tức hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói của tôi. Cô ta khẽ nhếch mép cười, nụ cười lạnh lùng, có phần châm biếm rồi hất hàm tỏ ra nghiêm túc, cao sang nói: - Tôi có chuyện muốn nói với cô, đi theo tôi.
Nói xong, không thèm nhìn mặt tôi, cô ta quay người tiến vào tiệm Starbucks bên cạnh, đôi giày cao gót gõ xuống mặt đường kêu lộc cộc.
Cùng là thần tiên, tại sao Thương Ngô chẳng có một đồng xu dính túi, còn cô ta lại có thể khoác trên người trang phục hàng hiệu sang trọng, có thể ngồi ở nơi mà một cốc cà phê thôi cũng có giá những ba mươi mấy tệ?
Tôi vừa nghĩ như vậy vừa gọi một ly Caramel Macchiato. Ly đồ uống này có giá cắt cổ khiến tôi thấy như bị ai đó xát muối vào ruột.
Sau khi tìm được một chỗ yên tĩnh để ngồi, Mạc Linh dùng những ngón tay trắng muốt của mình cầm thìa lên khẽ quấy ly cà phê đen, đôi mắt đẹp của cô ta nhìn tôi vẻ dò xét, ánh mắt rõ ràng không mang chút hữu hảo nào. Nói chính xác là có phần coi thường, hoặc có thể gọi là ánh mắt thù hận, hay nói toạc ra là căm phẫn.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến ánh mắt của bà mẹ Đạo Minh Tự khi nhìn Sam Thái1...
Tầng lớp quyền quý cao sang coi khinh người dân lao động nơi đáy xã hội?
1 Đạo Minh Tự và Sam Thái là hai nhân vật chính trong bộ phim Mưa sao băng. Đạo Minh Tự là một công tử nhà giàu, còn Sam Thái nhà rất nghèo, hai người yêu nhau, nhưng mẹ của Đạo Minh Tự cực kỳ ác cảm với cô gái nghèo Sam Thái.
Điều này khiến người lúc nào cũng bất bình với những kẻ giàu có như tôi bắt đầu nghiêm túc nghĩ rằng nếu hắt ly Caramel Macchiato có giá hai mươi tám tệ này lên bộ váy trị giá hai nghìn tám trăm tệ của cô ta thì sẽ có hiệu quả như thế nào? Chẳng biết có đủ thú vị không nhỉ?
Nhưng ngay sau đó, tôi lập tức xua tan ý nghĩ ấy, nghiêm túc bình tâm lại. Vì những lời tiếp theo của Mạc Linh khiến tôi hiểu rằng cô ta và tôi trước đây thực sự có tồn tại mâu thuẫn giai cấp không thể điều hòa. Có lẽ nên gọi đó là mâu thuẫn chủng tộc.
Không phải vì cô ta là thần tiên, tôi là người, mà là vì cô ta là thần tiên, còn tôi là yêu quái... ồ không phải, mà tôi là nửa thần nửa yêu... ồ không không, tôi có lẽ vẫn hoàn toàn bị coi là yêu quái trong hạng mục phân loại yêu ma. "Tôi" ở đây không phải là tôi lúc này mà là tôi trong quá khứ.
Ừ, đúng là có chút rối rắm.
Tôi phát huy hết khả năng tư duy logic toán học của mình để chỉnh lý lại, cũng muốn kể ra và để mọi người dễ hiểu, nên mới lựa chọn cách miêu tả khách quan.
Thực ra điều này rất đơn giản, thậm chí đã được nhai đi nhai lại trong những câu chuyện tình yêu từ lâu, theo như quy luật của các tác phẩm văn học trên mạng, có thể tóm tắt như sau:
Phân loại: Tiên Hiệp.
Biên mục: Tình yêu sâu sắc đầy sóng gió.
Kết cục: Bi thảm.
Sau khi nữ yêu quái gặp nam thần tiên, hai người nảy sinh tình cảm, sau đó họ sinh hạ được một đứa bé đáng yêu và cả ba người sống rất vui vẻ, hạnh phúc.
Nhưng chẳng bao lâu sau, vì mối tình giữa thần tiên và yêu quái phạm phải luật trời nên họ bị trừng phạt.
Vì muốn bảo vệ tính mạng đứa con nên nữ yêu quái đã xả thân chết trước. Bản lĩnh của nam thần tiên cao hơn một chút nên vẫn có thể gắng gượng đưa đứa bé đến cửa chùa, giao cho tiểu sư đệ - người tu hành một mình ở đó, dùng toàn bộ pháp lực còn lại phong ấn phần huyết thống thuộc tộc quái của đứa trẻ, rồi sau đó cũng qua đời.
Tiểu sư đệ nhận nuôi đứa bé nhưng nói với mọi người là mình nhặt được một đứa trẻ bị bỏ rơi, có căn tiên, có duyên tiên, thích hợp tu tiên.
Đứa bé đó dần trưởng thành trong địa bàn thần tiên, rất hoạt bát, khỏe mạnh, thông minh và xinh đẹp, không ai có thể nhận ra điểm khác biệt ở đứa bé gái này.
Sau đó, tiểu sư đệ sống lâu với cô gái nên nảy sinh tình cảm, hai người kết duyên vợ chồng.
Chưa đầy một năm sau lại xảy ra biến cố.
Lúc ấy, cô gái vừa tròn một nghìn tuổi.
Vì phàm là yêu tộc, cứ một nghìn năm sẽ lại phải chịu một lần thiên kiếp, nếu chịu đựng được và sống sót thì tiếp tục tu luyện, nếu không sẽ bị biến thành tro tàn. Tình yêu trong cô gái không thể kìm nén được nữa, không giấu giếm mãi được nữa.
Trong người cô gái tồn tại phong ấn nên pháp lực của cô rất kém, bình thường cũng không đánh nổi thần tiên nhỏ chỉ mới năm trăm tuổi. Huống hồ cô còn là con lai giữa thần tiên và yêu quái, đi ngược với thiên đạo, vốn không được phép tồn tại trên thế giới này.
Đối với cô, thiên kiếp chính là vị thần đoạt mệnh.
Nhưng tiểu sư đệ không nỡ để vợ chết như vậy, quyết định dùng hết sức mình, chấp nhận tất cả.
Anh ta sớm biết rằng ngày này sẽ đến nên đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.
Cho nên, anh ta cố gắng tu hành để biến mình trở nên mạnh mẽ.
Cho nên, anh ta đã trải qua trăm nghìn khó khăn, nguy hiểm, để trở thành tộc trưởng của một tộc lớn, rồi lợi dụng quyền bính trong tay, giúp cô gái có được thân phận thần tiên, loại bớt những khó khăn, trắc trở trong tương lai của họ.
Cho nên, anh ta lấy cô gái, hai vợ chồng đồng tâm lại đồng mệnh, anh ta muốn bảo vệ người vợ thân thương của mình, đó là lẽ dĩ nhiên. Ngay đến vị thần chấp pháp của thiên đình cũng không thể phản bác, chỉ có thể một mặt thì giăng lưới chờ sẵn, một mặt để kệ cho anh ta làm theo ý mình.
Tuy nhiên, việc anh ta giữ gìn tính mạng và che giấu lai lịch cho cô gái vẫn là trọng tội. Vì thế anh ta đã phải chịu một hình phạt tàn khốc, thân mang trọng thương.
Nếu tiếp tục muốn gánh thiên kiếp vì cô gái đó, e là việc tu hành bấy lâu của anh ta sẽ trở về số không, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.
Do đó, cô gái nhân lúc anh ta bế quan dưỡng thương đã lén lút đi đến địa phủ, sa vào lục đạo luân hồi.
Cô gái vốn cho rằng làm như vậy sẽ bỏ được hết pháp lực và yếu tố thần tiên trên mình, cắt đứt niềm nhớ nhung của anh ta. Nhưng vào giây phút cuối cùng, Diêm Vương không nhẫn tâm nên chỉ tăng phong ấn yêu tính của cô gái, giữ lại một chút hy vọng cho chồng cô.
Tên của tiểu sư đệ là Thương Ngô, tộc trưởng tiền nhiệm của tộc Hổ.
Cô gái kia tên Trang Tường, cũng chính là kiếp trước của tôi.
Nữ yêu quái và nam thần tiên chính là bố mẹ tôi.
Nếu theo chế độ hộ tịch trong nước, hộ khẩu của con là theo mẹ, thì tôi có yêu tịch.
Những tưởng rằng tôi là người, sau này được người khác cho biết là thần tiên, vậy mà kết quả lúc này tôi lại chính là yêu quái.
Không phải vì tôi chậm hiểu, mà vì thế giới này biến đổi nhanh quá. Cái gì cũng khó tin, cũng không theo quy củ, cũng chẳng thú vị gì, đến là đau đầu...
Từ câu chuyện này có thể nhận thấy, giai cấp thống trị luôn khoan dung hơn đối với kẻ yếu nhưng lại cứng rắn đối với tổ chức hay cá nhân phi pháp có tính uy hiếp.
Ví dụ như, thiên đình cho phép thần tiên và người phàm yêu nhau nhưng lại cấm thần tiên yêu yêu quái. Tiện đây, không khó để rút ra ba kết luận:
Thứ nhất: Bà mẹ yêu quái của tôi rất lợi hại.
Thứ hai: Tôi rất non tay.
Thứ ba: Thuần chủng thần tiên hay thuần chủng yêu quái mới có giá trị, còn con lai giữa thần tiên và yêu quái chỉ là đồ rẻ rúm, không đáng tiền...
Ba kết luận này khiến tôi không biết nên tự hào hay nên buồn nữa?
À, đúng rồi, cần phải nói rõ một vấn đề nữa, ánh mắt Mạc Linh nhìn tôi không còn giống như ánh mắt bà mẹ của Đạo Minh Tự nhìn Sam Thái nữa, mà lúc này, nó lại giống với ánh mắt bố của Malfoy nhìn Harry Potter1...
Những việc sau đó, tôi cơ bản đều đã rõ.
1 Trong bộ truyện Harry Potter, Draco Malfoy là một phù thủy mang dòng máu thuần chủng, tài năng. Gia đình của Malfoy đặc biệt kỳ thị đối với phù thủy không mang dòng máu thuần chủng như Harry Potter.
Thương Ngô theo đuổi đến tận địa phủ, rồi lại lên tận trần gian, trong nơi ở chật chội này, bảo vệ người đã từng làm vợ anh là tôi bây giờ, một người phàm trần.
Còn tôi thì đã quên tất cả trong quá khứ, lại một lần nữa yêu anh.
Vậy nên, vết thương sau lưng của Thương Ngô chính là hình phạt vì đã dám ở lại trần thế vì tôi.
Vết thương chưa lành, anh đã đi tìm Diêm Vương, muốn đem tôi về nên vết thương lại càng trầm trọng hơn.
Chẳng trách sắc mặt anh luôn không khỏe, chẳng trách anh hay ho khẽ, chẳng trách anh hễ đụng đến pháp lực là phải tu dưỡng một thời gian mới có thể hồi phục, có lẽ, chỉ là sự hồi phục bề ngoài thôi...
Chẳng trách Ngưu Bôn nói, để bảo vệ Trứng muối dù cô không được làm tiên, phải làm yêu quái, cũng chẳng thể so với những gì Thương Ngô đã làm vì tôi...
Cuối cùng, Mạc Linh nói một câu nhằm giải thích và tổng kết việc cô ta hạ thấp bản thân để nói chuyện trong thời gian dài với đồ con lai vô dụng là tôi:
- Đừng có quấn lấy Thương Ngô nữa. Nếu không, sớm muộn gì anh ấy cũng bị cô hại chết!
Tôi rít một hơi hết sạch ly cà phê rồi còn nhai ống hút đến bẹp rúm như bị xe lu cán, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi đầy thành ý:
- Tại sao?
Mạc Linh nhìn tôi, đôi mắt rõ ràng trông to hơn, giọng nói nho nhã cũng có phần cao hơn:
- Cô không hiểu những gì tôi nói sao?
- Cô đâu có dùng ngôn ngữ yêu quái nên đương nhiên tôi không hiểu rồi.
- Cô... - Hai hàm răng Mạc Linh khẽ nghiến khiến tôi thấy sợ, may thay, ánh mắt cô ta nhanh chóng rời khỏi mặt tôi. Cô ta hít thở sâu, tiếp tục dáng vẻ nữ thần cao quý, lạnh lùng, nói: - Đã nói đến đây rồi, tôi cũng chẳng ngại nói cho cô thêm một vài chuyện. Có lẽ cô không biết, mấy ngày trước, anh ấy đã đến địa phủ tìm Diêm Vương, muốn dùng tinh huyết của mình để kết thành một hồn phách sơ khai thuần khiết phù hợp với cô trong cuộc đời này, đợi đến ngày thời cơ chín muồi sẽ trở thành con của hai người ở nhân gian. Hành động ngược với đạo trời và sinh mệnh đó rất hao tổn nguyên khí. Nếu tôi không kịp thời đến ngăn, với tình trạng hiện nay của anh ấy, hậu quả khó mà lường trước được.
Tôi sực nhớ, hai tuần trước tôi có đi mừng lễ đầy tháng con trai của một người bạn học. Thằng bé đó đáng yêu vô cùng. Sau khi về nhà, tôi luôn ao ước, muốn có một đứa bé như vậy với Thương Ngô.
Tôi nhớ, anh đã hỏi tôi có muốn làm mẹ không. Tôi tưởng anh muốn chơi trò biến thân nên gật đầu bừa.
Sau đó, anh không biến thành hổ con mà ngồi trên ghế sofa suy nghĩ một hồi lâu. Tôi vì bận làm việc nên cũng không để ý nhiều.
Giờ tôi mới hiểu, thì ra khi đó anh có ý này...
Ngu ngốc quá, giữa thần tiên và người đâu thể sinh con được, điều này tôi đã biết từ lâu và cũng chấp nhận bấy lâu nay rồi.
Thực ra tôi cũng đã nghĩ kỹ, sau khi kết hôn với Thương Ngô, sẽ nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi.
Dù sao thì việc sinh con cũng rất nguy hiểm, vừa vất vả, vừa đau đớn. Nhỡ đen đủi sinh ra một đứa trẻ tàn tật còn không trả lại hoặc đổi lại được, như vậy chẳng thà chọn trực tiếp một đứa có sẵn, xinh đẹp và khỏe mạnh...
Thực ra tôi hiểu, sở dĩ Thương Ngô làm như vậy là vì muốn tôi cũng có được niềm hạnh phúc như bao người bình thường.
Có bố mẹ, có chồng, có con, huyết mạch tình thân truyền từ đời này sang đời khác, như thế mới gọi là một gia đình hoàn chỉnh. Đó là niềm hạnh phúc mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng mong muốn.
Cái ngày mà Mạc Linh nói có lẽ là ngày tôi lần đầu nhìn thấy cô ta, cũng là đêm Lâm Lỗi đến tìm tôi.
Tay tôi không kìm được nữa, khẽ run rẩy, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó giày vò, đau đớn.
Vì tôi có loáng thoáng nghe thấy tiếng ho của Thương Ngô trong phòng tắm, còn nhìn thấy anh nằm nghiêng người trên giường, sắc mặt trắng bệch, vầng trán cau lại, đầy vẻ mệt mỏi. Chắc chắn anh rất khó chịu, rất mệt nhưng lại chẳng được nghỉ ngơi vì còn phải vội vã chăm sóc tôi, kẻ phát ốm, phát bệnh vì một người đàn ông khác...
- Vì cô mà Thương Ngô mất vị trí tộc trưởng, phải chịu bao khổ cực, chẳng lẽ chưa đủ sao? - Bàn tay để trên bàn của Mạc Linh siết chặt thành nắm đấm, có lẽ cô ta đang hết sức kiềm chế cảm xúc của bản thân, chính xác hơn, cô ta đang cố kiềm chế để không trực tiếp bóp chết tôi rồi khiến tôi hồn bay phách lạc, chấm dứt hậu họa sau này: - Dù tôi không hiểu vì sao nguyên thần của anh ấy lại suy yếu đến mức này, nhưng ít nhất tôi cũng có thể chắc chắn một điều, trong thời gian tới anh ấy không thể chịu nổi bất kỳ thương tổn nào nữa... Hơn nữa, cứ cho là anh ấy có thể may mắn bên cô suốt cuộc đời này, vậy tiếp theo sẽ như thế nào? Tôi tin rằng anh ấy nhất định sẽ chấp nhận mọi giá giúp cô thoát khỏi luân hồi, quay về thiên giới. Đến lúc đó, cô vẫn chỉ là một kẻ nửa thần nửa quái, vẫn khó có thể thoát khỏi thiên kiếp. Còn nếu ngược lại, cứ coi như anh ấy có thể giúp cô tránh được lần này, nhưng chưa chắc tránh được lần thứ hai/ thứ ba. Thời gian cứ trôi đi, tội của cô ngày càng lớn, do đó thiên kiếp chỉ có thể ngày càng nặng. Cuối cùng cũng không tránh được có một ngày...
Tôi day day để xoa dịu phần cơ mặt đang căng cứng, ngắt lời cô ta, hỏi:
- Cô muốn tôi phải làm sao?
- Rời xa anh ấy.
Tôi bật cười:
- Cô tưởng tôi có đủ bản lĩnh để lẩn trốn thần tiên sao?
- Không phải bảo cô trốn! - Đôi mắt Mạc Linh rất sáng, ánh mắt cô ta phảng phất những tia lửa khó diễn tả thành lời: - Tôi hiểu con ngươi của Thương Ngô, anh ấy rất cố chấp, và rất kiên quyết. Nếu anh ấy tin cô không còn chút tình cảm nào với mình nữa, anh ấy quyết không vương vấn, làm phiền cô. Đến lúc đó, nếu anh ấy vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ, thì cũng phải đợi đến khi cô nhập lại luân hồi mới có thể tiếp tục hành động. Anh ấy trở về tộc, chắc chắn sẽ bế quan tu luyện, không quan tâm đến chuyện bên ngoài. Như vậy, tôi sẽ có cơ hội tới địa phủ hủy hết toàn bộ nguyên thần trong cô, loại bỏ tất cả những ấn tích, để cô có thề sống hết đời trên trần gian, không liên quan gì đến anh ấy nữa. Đây cũng chính là điều ban đầu cô muốn làm nhưng chưa làm được.
Cô ta nghĩ ngợi giây lát rồi bổ sung thêm một điều kiện nghe rất hấp dẫn:
- Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cuộc sống sau này của cô không phải lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc.
Tôi gật đầu:
- Nghe ra thì điều kiện này cũng không tồi.
Thấy tôi nói thế, mắt cô ta càng sáng hơn, càng rực cháy:
- Cắt đứt sớm, tốt cho cả cô và anh ấy.
Tôi suy nghĩ nghiêm túc một lát, rồi hỏi:
- Tại sao tôi lại phải suy nghĩ cho anh ấy cơ chứ? Anh ấy sống, chết, tốt, xấu thế nào đâu có ảnh hưởng gì đến tôi?
Câu hỏi mang tính phản kháng của tôi khiến não bộ Mạc Linh có phần thiếu linh hoạt. Cô ta ngẩn ra hồi lâu mới thốt lên được một câu:
- Vì cô yêu anh ấy!
Tôi đập mạnh tay lên bàn cười ha hả, nói:
- Đúng. Không sai. Chính là điều này. - Dứt lời, tôi liền đứng lên, bỏ đi.
Mạc Linh quả không hổ danh là thần tiên, cô ta phản ứng rất nhanh, cũng lập tức đứng lên khiến chiếc bàn rung chuyển, nói:
- Cô đi đâu?
Tôi lấy điện thoại di động ra xem thời gian, nói:
- Tôi đã hẹn với Thương Ngô, sau khi tan làm sẽ đi siêu thị, buổi tối còn phải bắt tàu về quê nên không nói chuyện với cô được.
Ngũ quan tinh tế của cô ta bỗng hơi méo mó:
- Không ngờ cô lại ích kỷ như thế, thật uổng cho anh ấy đã quên mình vì cô!
Nói thực, tôi rất thông cảm với cô thầy tế hổ cái này.
Nếu như tôi là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết tình ái, thì cô ta chính là nhân vật nữ phụ, kẻ làm bia đỡ đạn, luôn dùng mọi tình cảm và lý lẽ để làm lộ mọi bí mật, luôn hao công tốn sức nhằm chia rẽ nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính.
Theo lẽ thường, tỷ lệ thành công của chiêu này hình như không thấp.
Nhân vật nữ chính vì muốn tốt cho nhân vật nam chính nên cố tình biến mình trở thành con người khác, phô bày kỹ thuật diễn điêu luyện khiến ngay cả Trương Mạn Ngọc1 cũng phải thở dài vì kém cỏi hơn. Từ đó tạo ra hàng loạt những hiểu lầm, rồi kéo theo một vài nhân vật nam phụ mang tính đỡ đạn, cuối cùng thành công trong việc khiến nhân vật nam chính nản lòng đuôi chí, buồn bã đau đớn. Sau đó hai người chia tay trong nỗi thất vọng, bi thương, đau khổ suốt cuộc đời.
Nếu không làm như thế thì sẽ không phù hợp với chủ nghĩa nữ giới lương thiện của quảng đại quần chúng.
Đáng tiếc là từ trước đến giờ tôi đâu có lương thiện.
Tôi chỉ biết, yêu một người thì muốn được bên cạnh người đó, làm mọi cách, bằng bất cứ giá nào để được ở bên nhau.
1 Trương Mạn Ngọc: Nữ diễn viên nổi tiếng Trung Quốc, không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài năng.
Mượn khẩu hiệu của Cương Thất Liên: "Không chia cắt, không rời xa, không từ bỏ!".
Nếu như mọi công sức của Thương Ngô bỏ ra chỉ để đổi lấy cái mà tôi gọi là lẩn trốn rồi tự coi đó là sự lừa dối thông minh, vậy chẳng bằng anh tự chọc vào mắt rồi đâm đầu chết quách cho xong, ai bảo anh mù quáng lại đi yêu đồ yêu quái con lai đầu óc không bình thường như tôi cơ chứ? Đáng đời!
Ừm... như thế này, xem ra tôi đã có lý do để cho rằng, lúc đầu, khi tôi đầu thai làm người, phần yêu tính bị phong ấn nổi lên, theo tôi vào bụng mẹ, còn phần thần tính thì bị phát tán, trôi nổi mất hết rồi...
Tôi nhìn Mạc Linh vẻ cảm thông, rồi thở dài nói:
- Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, có người đàn ông nguyện quên mình vì tôi. Người đàn ông như vậy, chắc chắn tôi phải tóm chặt trong tay, không để vuột mất nữa. Cô đã hoàn thành rất tốt sứ mệnh, hãy về tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.
Khuôn mặt Mạc Linh cau có, rồi lại dần thả lỏng về trạng thái ban đầu. Ánh mắt cô ta một lần nữa trông giống hệt ánh mắt ông bố của Malíoy khi nhìn Harry Potter, chỉ có điều, lần này đã nâng cấp thành ánh mắt tử thần như thể muốn giết chết tôi ngay vậy.
Nhưng tôi không hề nói quá, tôi cảm nhận được sát khí lành lạnh, nhưng cũng không loại trừ tác dụng thổi gió của máy điều hòa...
- Đúng là cô vẫn ngu ngốc như thế?
Tôi đã quá nhàm chán với kiểu đối thoại chẳng có ý gì mới mẻ này, vênh mặt lên, hất tay áo quay đi. Ra đến cửa, lại loáng thoáng nghe thấy cô ta nói:
- Cô được lắm, đừng hối hận đấy.
Hối hận ư?
À, đúng rồi. Lúc nãy nên cầm thêm mấy tờ giấy ăn miễn phí để lau mũi. Tôi hối hận quá cơ!
Tiệm Starbucks nằm đối diện, hơi chếch với quán thịt nướng, cách một con đường.
Khi tôi đang đứng chờ đèn đỏ bên đường thì điện thoại di động reo.
Qua làn xe lướt qua lướt lại không ngừng, tôi nhìn thấy Thương Ngô xuất hiện ở dưới biển hiệu "Quán thịt nướng Mãnh Ngưu", một tay đút vào túi, một tay đang giữ điện thoại bên tai, đôi chân dài và thẳng sải những bước không nhanh cũng chẳng chậm.
Ánh hoàng hôn chiếu trên người anh, dáng vóc cao gầy, lưng vai thẳng tắp, bóng anh đổ dài.
Xung quanh đều là những tòa nhà văn phòng tấp nập người qua lại, người đàn ông của tôi nổi trội giữa dòng người.
Tôi ấn nút nghe, giọng nói của anh lẫn những tạp âm truyền đến:
- Tiểu Tường, giờ anh đến chỗ làm đón em... Ồ, sao ầm thế? Em đang ở đâu?
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã quay đầu, ánh mắt chiếu thẳng vào tôi, chuẩn xác như một chiếc ra-đa hiện đại nhất.
E rằng bất kỳ ai cũng sẽ không nảy sinh ham muốn sinh lý hoặc ham muốn tinh thần đối với người mà bất kỳ khi nào, ở đâu cũng xì xoẹt rồi vứt ra một đống giấy lau mũi như tôi.
Vì những điều nói trên, thân thể ngọc ngà của tôi vẫn còn nguyên vẹn.
Thương Ngô mua vé tàu đêm ngày Ba mươi tháng Tư, ban ngày tôi vẫn đi làm chịu sự bóc lột của nhà tư bản như thường lệ, còn anh đến quán để sắp xếp công việc trong thời gian nghỉ lễ. Hai chúng tôi hẹn sau khi tôi tan làm sẽ cùng nhau đi siêu thị mua ít đồ ăn trên đường.
Kết quả là, sếp lớn của công ty mà chúng tôi có lúc ngỡ là Hitler, không hiểu có phải tối qua đã được Bồ Tát cảm hóa hay không mà bỗng nhiên trở nên lương thiện, tốt bụng lạ thường, cho phép toàn bộ nhân viên chúng tôi tan làm trước ba tiếng.
Không khí tự do thật dễ chịu!
Tôi đứng ở bên ngoài tòa nhà văn phòng hít thở thật sâu để hưởng thụ. Sau khi làm hành động khác người đó xong, tôi quyết định tiện đường đi kiểm tra công việc của Thương Ngô.
Vì ở quán có mấy cô bé trông tươi tắn mơn mởn, giống như những cây củ cải vừa mới được nhổ lên, đến tôi nhìn mà cũng cảm thấy thèm thuồng.
Với mục đích trong lòng, tôi lén lút nấp ở một chỗ gần quán thịt nướng, tay vịn vào giàn dây leo nhìn sang, và tôi chợt ngộ ra.
Trong mắt của con hổ kia, "củ cải" chỉ là phù du, "thịt" mới là vương đạo!
Tôi thấy ở ngay trưóc cửa quán, Thương Ngô mặc bộ quần áo màu đen đang đứng đối diện với một cô gái mặc bộ váy liền màu trắng, cả hai đang kẻ nói người đáp rôm rả. Nam thanh nữ tú trông thật bắt mắt, đúng là một đen một trắng vẻ vô cùng thoát tục...
Do ánh mặt trời phản chiếu nên tôi không thấy được rõ nét mặt họ.
Nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng nhận ra cái dáng mảnh mai được ôm khít bởi chiếc váy mỏng.
Cặp chân thon dài, thẳng tắp, vòng eo nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, cặp núi đôi cao thon... theo như những gì mắt thấy, thì bộ ngực này ít nhất cũng phải cỡ to, không ngoại trừ khả năng thuộc hàng cực đại.
Trong đại não dung tục của tôi bỗng hiện lên ba chữ hạ lưu vô cùng: "Cái đệm thịt"!
Tôi tự bi, tự ái, tức giận đến nỗi dám cả gan muốn khứa dao hoặc tạt axit vào khuôn mặt nhỏ nhắn kia...
Là thanh niên mới của Xã hội chủ nghĩa văn minh, tươi đẹp, bác ái, làm vậy thì độc ác quá, cần phải sám hối thôi.
Do đó, tôi nhắm mắt lại, trong lòng thì thầm cầu chúa Jesus.
Khi mở mắt ra, Thương Ngô đã quay người đi vào trong quán, người đẹp váy trắng vẫn đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới đi thẳng về hướng tôi đang nấp.
Tôi vò đầu, nhìn thùng rác to đùng làm vật chắn trước mặt, cảm thấy không biết nên thế nào.
Đôi khi, cảm giác tồn tại đúng là chẳng hay ho gì...
Như một con thỏ nhảy bổ ra, tôi cười rạng rỡ chào hỏi:
- Chào Mạc Linh, đến tìm Thương Ngô có phải không? Sao không vào trong quán ngồi, củ cải trong quán thịt nướng của chúng tôi ngon lắm đấy.
Dù đêm hôm trước chỉ nhìn thấy lờ mờ từ trên cao nhưng tôi vẫn có thể nhận ra, cô ta chính là kẻ tán tỉnh Thương Ngô, là thầy tế của tộc Hổ, Mạc Linh.
Đôì với kẻ dám tán tỉnh người đàn ông của mình, đàn bà luôn có một loại cảm tình mang tính khắc cốt ghi tâm, lướt qua một lần thì đến cả vạn năm sau cũng không sao quên nổi, khiến trời đất phải cảm động.
Mạc Linh bất ngờ trước sự nhiệt tình tự nhiên của tôi, cô ta hơi giật mình...
- Cô quen tôi sao?
- Thương Ngô có nói với tôi về cô.
Mạc Linh tỏ rõ vẻ ngạc nhiên:
- Anh ấy... nói với cô... về tôi?
- Đúng thế. - Tôi cười chân thành, kiểu chân thành gượng ép: - Cô biết đấy, đàn ông mà, khó tránh khỏi những sai lầm nhỏ nhặt trong quá khứ, thời thanh niên ngông cuồng, ai mà chẳng từng bỡn cợt vài bông hoa, mấy ngọn cỏ cơ chứ.
- Sao cô lại nói anh ấy như vậy... - Mạc Linh lập tức hiểu hàm ý sâu xa trong câu nói của tôi. Cô ta khẽ nhếch mép cười, nụ cười lạnh lùng, có phần châm biếm rồi hất hàm tỏ ra nghiêm túc, cao sang nói: - Tôi có chuyện muốn nói với cô, đi theo tôi.
Nói xong, không thèm nhìn mặt tôi, cô ta quay người tiến vào tiệm Starbucks bên cạnh, đôi giày cao gót gõ xuống mặt đường kêu lộc cộc.
Cùng là thần tiên, tại sao Thương Ngô chẳng có một đồng xu dính túi, còn cô ta lại có thể khoác trên người trang phục hàng hiệu sang trọng, có thể ngồi ở nơi mà một cốc cà phê thôi cũng có giá những ba mươi mấy tệ?
Tôi vừa nghĩ như vậy vừa gọi một ly Caramel Macchiato. Ly đồ uống này có giá cắt cổ khiến tôi thấy như bị ai đó xát muối vào ruột.
Sau khi tìm được một chỗ yên tĩnh để ngồi, Mạc Linh dùng những ngón tay trắng muốt của mình cầm thìa lên khẽ quấy ly cà phê đen, đôi mắt đẹp của cô ta nhìn tôi vẻ dò xét, ánh mắt rõ ràng không mang chút hữu hảo nào. Nói chính xác là có phần coi thường, hoặc có thể gọi là ánh mắt thù hận, hay nói toạc ra là căm phẫn.
Bỗng nhiên tôi nhớ đến ánh mắt của bà mẹ Đạo Minh Tự khi nhìn Sam Thái1...
Tầng lớp quyền quý cao sang coi khinh người dân lao động nơi đáy xã hội?
1 Đạo Minh Tự và Sam Thái là hai nhân vật chính trong bộ phim Mưa sao băng. Đạo Minh Tự là một công tử nhà giàu, còn Sam Thái nhà rất nghèo, hai người yêu nhau, nhưng mẹ của Đạo Minh Tự cực kỳ ác cảm với cô gái nghèo Sam Thái.
Điều này khiến người lúc nào cũng bất bình với những kẻ giàu có như tôi bắt đầu nghiêm túc nghĩ rằng nếu hắt ly Caramel Macchiato có giá hai mươi tám tệ này lên bộ váy trị giá hai nghìn tám trăm tệ của cô ta thì sẽ có hiệu quả như thế nào? Chẳng biết có đủ thú vị không nhỉ?
Nhưng ngay sau đó, tôi lập tức xua tan ý nghĩ ấy, nghiêm túc bình tâm lại. Vì những lời tiếp theo của Mạc Linh khiến tôi hiểu rằng cô ta và tôi trước đây thực sự có tồn tại mâu thuẫn giai cấp không thể điều hòa. Có lẽ nên gọi đó là mâu thuẫn chủng tộc.
Không phải vì cô ta là thần tiên, tôi là người, mà là vì cô ta là thần tiên, còn tôi là yêu quái... ồ không phải, mà tôi là nửa thần nửa yêu... ồ không không, tôi có lẽ vẫn hoàn toàn bị coi là yêu quái trong hạng mục phân loại yêu ma. "Tôi" ở đây không phải là tôi lúc này mà là tôi trong quá khứ.
Ừ, đúng là có chút rối rắm.
Tôi phát huy hết khả năng tư duy logic toán học của mình để chỉnh lý lại, cũng muốn kể ra và để mọi người dễ hiểu, nên mới lựa chọn cách miêu tả khách quan.
Thực ra điều này rất đơn giản, thậm chí đã được nhai đi nhai lại trong những câu chuyện tình yêu từ lâu, theo như quy luật của các tác phẩm văn học trên mạng, có thể tóm tắt như sau:
Phân loại: Tiên Hiệp.
Biên mục: Tình yêu sâu sắc đầy sóng gió.
Kết cục: Bi thảm.
Sau khi nữ yêu quái gặp nam thần tiên, hai người nảy sinh tình cảm, sau đó họ sinh hạ được một đứa bé đáng yêu và cả ba người sống rất vui vẻ, hạnh phúc.
Nhưng chẳng bao lâu sau, vì mối tình giữa thần tiên và yêu quái phạm phải luật trời nên họ bị trừng phạt.
Vì muốn bảo vệ tính mạng đứa con nên nữ yêu quái đã xả thân chết trước. Bản lĩnh của nam thần tiên cao hơn một chút nên vẫn có thể gắng gượng đưa đứa bé đến cửa chùa, giao cho tiểu sư đệ - người tu hành một mình ở đó, dùng toàn bộ pháp lực còn lại phong ấn phần huyết thống thuộc tộc quái của đứa trẻ, rồi sau đó cũng qua đời.
Tiểu sư đệ nhận nuôi đứa bé nhưng nói với mọi người là mình nhặt được một đứa trẻ bị bỏ rơi, có căn tiên, có duyên tiên, thích hợp tu tiên.
Đứa bé đó dần trưởng thành trong địa bàn thần tiên, rất hoạt bát, khỏe mạnh, thông minh và xinh đẹp, không ai có thể nhận ra điểm khác biệt ở đứa bé gái này.
Sau đó, tiểu sư đệ sống lâu với cô gái nên nảy sinh tình cảm, hai người kết duyên vợ chồng.
Chưa đầy một năm sau lại xảy ra biến cố.
Lúc ấy, cô gái vừa tròn một nghìn tuổi.
Vì phàm là yêu tộc, cứ một nghìn năm sẽ lại phải chịu một lần thiên kiếp, nếu chịu đựng được và sống sót thì tiếp tục tu luyện, nếu không sẽ bị biến thành tro tàn. Tình yêu trong cô gái không thể kìm nén được nữa, không giấu giếm mãi được nữa.
Trong người cô gái tồn tại phong ấn nên pháp lực của cô rất kém, bình thường cũng không đánh nổi thần tiên nhỏ chỉ mới năm trăm tuổi. Huống hồ cô còn là con lai giữa thần tiên và yêu quái, đi ngược với thiên đạo, vốn không được phép tồn tại trên thế giới này.
Đối với cô, thiên kiếp chính là vị thần đoạt mệnh.
Nhưng tiểu sư đệ không nỡ để vợ chết như vậy, quyết định dùng hết sức mình, chấp nhận tất cả.
Anh ta sớm biết rằng ngày này sẽ đến nên đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu.
Cho nên, anh ta cố gắng tu hành để biến mình trở nên mạnh mẽ.
Cho nên, anh ta đã trải qua trăm nghìn khó khăn, nguy hiểm, để trở thành tộc trưởng của một tộc lớn, rồi lợi dụng quyền bính trong tay, giúp cô gái có được thân phận thần tiên, loại bớt những khó khăn, trắc trở trong tương lai của họ.
Cho nên, anh ta lấy cô gái, hai vợ chồng đồng tâm lại đồng mệnh, anh ta muốn bảo vệ người vợ thân thương của mình, đó là lẽ dĩ nhiên. Ngay đến vị thần chấp pháp của thiên đình cũng không thể phản bác, chỉ có thể một mặt thì giăng lưới chờ sẵn, một mặt để kệ cho anh ta làm theo ý mình.
Tuy nhiên, việc anh ta giữ gìn tính mạng và che giấu lai lịch cho cô gái vẫn là trọng tội. Vì thế anh ta đã phải chịu một hình phạt tàn khốc, thân mang trọng thương.
Nếu tiếp tục muốn gánh thiên kiếp vì cô gái đó, e là việc tu hành bấy lâu của anh ta sẽ trở về số không, thậm chí là nguy hiểm đến tính mạng.
Do đó, cô gái nhân lúc anh ta bế quan dưỡng thương đã lén lút đi đến địa phủ, sa vào lục đạo luân hồi.
Cô gái vốn cho rằng làm như vậy sẽ bỏ được hết pháp lực và yếu tố thần tiên trên mình, cắt đứt niềm nhớ nhung của anh ta. Nhưng vào giây phút cuối cùng, Diêm Vương không nhẫn tâm nên chỉ tăng phong ấn yêu tính của cô gái, giữ lại một chút hy vọng cho chồng cô.
Tên của tiểu sư đệ là Thương Ngô, tộc trưởng tiền nhiệm của tộc Hổ.
Cô gái kia tên Trang Tường, cũng chính là kiếp trước của tôi.
Nữ yêu quái và nam thần tiên chính là bố mẹ tôi.
Nếu theo chế độ hộ tịch trong nước, hộ khẩu của con là theo mẹ, thì tôi có yêu tịch.
Những tưởng rằng tôi là người, sau này được người khác cho biết là thần tiên, vậy mà kết quả lúc này tôi lại chính là yêu quái.
Không phải vì tôi chậm hiểu, mà vì thế giới này biến đổi nhanh quá. Cái gì cũng khó tin, cũng không theo quy củ, cũng chẳng thú vị gì, đến là đau đầu...
Từ câu chuyện này có thể nhận thấy, giai cấp thống trị luôn khoan dung hơn đối với kẻ yếu nhưng lại cứng rắn đối với tổ chức hay cá nhân phi pháp có tính uy hiếp.
Ví dụ như, thiên đình cho phép thần tiên và người phàm yêu nhau nhưng lại cấm thần tiên yêu yêu quái. Tiện đây, không khó để rút ra ba kết luận:
Thứ nhất: Bà mẹ yêu quái của tôi rất lợi hại.
Thứ hai: Tôi rất non tay.
Thứ ba: Thuần chủng thần tiên hay thuần chủng yêu quái mới có giá trị, còn con lai giữa thần tiên và yêu quái chỉ là đồ rẻ rúm, không đáng tiền...
Ba kết luận này khiến tôi không biết nên tự hào hay nên buồn nữa?
À, đúng rồi, cần phải nói rõ một vấn đề nữa, ánh mắt Mạc Linh nhìn tôi không còn giống như ánh mắt bà mẹ của Đạo Minh Tự nhìn Sam Thái nữa, mà lúc này, nó lại giống với ánh mắt bố của Malfoy nhìn Harry Potter1...
Những việc sau đó, tôi cơ bản đều đã rõ.
1 Trong bộ truyện Harry Potter, Draco Malfoy là một phù thủy mang dòng máu thuần chủng, tài năng. Gia đình của Malfoy đặc biệt kỳ thị đối với phù thủy không mang dòng máu thuần chủng như Harry Potter.
Thương Ngô theo đuổi đến tận địa phủ, rồi lại lên tận trần gian, trong nơi ở chật chội này, bảo vệ người đã từng làm vợ anh là tôi bây giờ, một người phàm trần.
Còn tôi thì đã quên tất cả trong quá khứ, lại một lần nữa yêu anh.
Vậy nên, vết thương sau lưng của Thương Ngô chính là hình phạt vì đã dám ở lại trần thế vì tôi.
Vết thương chưa lành, anh đã đi tìm Diêm Vương, muốn đem tôi về nên vết thương lại càng trầm trọng hơn.
Chẳng trách sắc mặt anh luôn không khỏe, chẳng trách anh hay ho khẽ, chẳng trách anh hễ đụng đến pháp lực là phải tu dưỡng một thời gian mới có thể hồi phục, có lẽ, chỉ là sự hồi phục bề ngoài thôi...
Chẳng trách Ngưu Bôn nói, để bảo vệ Trứng muối dù cô không được làm tiên, phải làm yêu quái, cũng chẳng thể so với những gì Thương Ngô đã làm vì tôi...
Cuối cùng, Mạc Linh nói một câu nhằm giải thích và tổng kết việc cô ta hạ thấp bản thân để nói chuyện trong thời gian dài với đồ con lai vô dụng là tôi:
- Đừng có quấn lấy Thương Ngô nữa. Nếu không, sớm muộn gì anh ấy cũng bị cô hại chết!
Tôi rít một hơi hết sạch ly cà phê rồi còn nhai ống hút đến bẹp rúm như bị xe lu cán, sau đó mới ngẩng đầu lên hỏi đầy thành ý:
- Tại sao?
Mạc Linh nhìn tôi, đôi mắt rõ ràng trông to hơn, giọng nói nho nhã cũng có phần cao hơn:
- Cô không hiểu những gì tôi nói sao?
- Cô đâu có dùng ngôn ngữ yêu quái nên đương nhiên tôi không hiểu rồi.
- Cô... - Hai hàm răng Mạc Linh khẽ nghiến khiến tôi thấy sợ, may thay, ánh mắt cô ta nhanh chóng rời khỏi mặt tôi. Cô ta hít thở sâu, tiếp tục dáng vẻ nữ thần cao quý, lạnh lùng, nói: - Đã nói đến đây rồi, tôi cũng chẳng ngại nói cho cô thêm một vài chuyện. Có lẽ cô không biết, mấy ngày trước, anh ấy đã đến địa phủ tìm Diêm Vương, muốn dùng tinh huyết của mình để kết thành một hồn phách sơ khai thuần khiết phù hợp với cô trong cuộc đời này, đợi đến ngày thời cơ chín muồi sẽ trở thành con của hai người ở nhân gian. Hành động ngược với đạo trời và sinh mệnh đó rất hao tổn nguyên khí. Nếu tôi không kịp thời đến ngăn, với tình trạng hiện nay của anh ấy, hậu quả khó mà lường trước được.
Tôi sực nhớ, hai tuần trước tôi có đi mừng lễ đầy tháng con trai của một người bạn học. Thằng bé đó đáng yêu vô cùng. Sau khi về nhà, tôi luôn ao ước, muốn có một đứa bé như vậy với Thương Ngô.
Tôi nhớ, anh đã hỏi tôi có muốn làm mẹ không. Tôi tưởng anh muốn chơi trò biến thân nên gật đầu bừa.
Sau đó, anh không biến thành hổ con mà ngồi trên ghế sofa suy nghĩ một hồi lâu. Tôi vì bận làm việc nên cũng không để ý nhiều.
Giờ tôi mới hiểu, thì ra khi đó anh có ý này...
Ngu ngốc quá, giữa thần tiên và người đâu thể sinh con được, điều này tôi đã biết từ lâu và cũng chấp nhận bấy lâu nay rồi.
Thực ra tôi cũng đã nghĩ kỹ, sau khi kết hôn với Thương Ngô, sẽ nhận nuôi một đứa trẻ mồ côi.
Dù sao thì việc sinh con cũng rất nguy hiểm, vừa vất vả, vừa đau đớn. Nhỡ đen đủi sinh ra một đứa trẻ tàn tật còn không trả lại hoặc đổi lại được, như vậy chẳng thà chọn trực tiếp một đứa có sẵn, xinh đẹp và khỏe mạnh...
Thực ra tôi hiểu, sở dĩ Thương Ngô làm như vậy là vì muốn tôi cũng có được niềm hạnh phúc như bao người bình thường.
Có bố mẹ, có chồng, có con, huyết mạch tình thân truyền từ đời này sang đời khác, như thế mới gọi là một gia đình hoàn chỉnh. Đó là niềm hạnh phúc mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng mong muốn.
Cái ngày mà Mạc Linh nói có lẽ là ngày tôi lần đầu nhìn thấy cô ta, cũng là đêm Lâm Lỗi đến tìm tôi.
Tay tôi không kìm được nữa, khẽ run rẩy, lục phủ ngũ tạng như bị ai đó giày vò, đau đớn.
Vì tôi có loáng thoáng nghe thấy tiếng ho của Thương Ngô trong phòng tắm, còn nhìn thấy anh nằm nghiêng người trên giường, sắc mặt trắng bệch, vầng trán cau lại, đầy vẻ mệt mỏi. Chắc chắn anh rất khó chịu, rất mệt nhưng lại chẳng được nghỉ ngơi vì còn phải vội vã chăm sóc tôi, kẻ phát ốm, phát bệnh vì một người đàn ông khác...
- Vì cô mà Thương Ngô mất vị trí tộc trưởng, phải chịu bao khổ cực, chẳng lẽ chưa đủ sao? - Bàn tay để trên bàn của Mạc Linh siết chặt thành nắm đấm, có lẽ cô ta đang hết sức kiềm chế cảm xúc của bản thân, chính xác hơn, cô ta đang cố kiềm chế để không trực tiếp bóp chết tôi rồi khiến tôi hồn bay phách lạc, chấm dứt hậu họa sau này: - Dù tôi không hiểu vì sao nguyên thần của anh ấy lại suy yếu đến mức này, nhưng ít nhất tôi cũng có thể chắc chắn một điều, trong thời gian tới anh ấy không thể chịu nổi bất kỳ thương tổn nào nữa... Hơn nữa, cứ cho là anh ấy có thể may mắn bên cô suốt cuộc đời này, vậy tiếp theo sẽ như thế nào? Tôi tin rằng anh ấy nhất định sẽ chấp nhận mọi giá giúp cô thoát khỏi luân hồi, quay về thiên giới. Đến lúc đó, cô vẫn chỉ là một kẻ nửa thần nửa quái, vẫn khó có thể thoát khỏi thiên kiếp. Còn nếu ngược lại, cứ coi như anh ấy có thể giúp cô tránh được lần này, nhưng chưa chắc tránh được lần thứ hai/ thứ ba. Thời gian cứ trôi đi, tội của cô ngày càng lớn, do đó thiên kiếp chỉ có thể ngày càng nặng. Cuối cùng cũng không tránh được có một ngày...
Tôi day day để xoa dịu phần cơ mặt đang căng cứng, ngắt lời cô ta, hỏi:
- Cô muốn tôi phải làm sao?
- Rời xa anh ấy.
Tôi bật cười:
- Cô tưởng tôi có đủ bản lĩnh để lẩn trốn thần tiên sao?
- Không phải bảo cô trốn! - Đôi mắt Mạc Linh rất sáng, ánh mắt cô ta phảng phất những tia lửa khó diễn tả thành lời: - Tôi hiểu con ngươi của Thương Ngô, anh ấy rất cố chấp, và rất kiên quyết. Nếu anh ấy tin cô không còn chút tình cảm nào với mình nữa, anh ấy quyết không vương vấn, làm phiền cô. Đến lúc đó, nếu anh ấy vẫn chưa từ bỏ ý nghĩ, thì cũng phải đợi đến khi cô nhập lại luân hồi mới có thể tiếp tục hành động. Anh ấy trở về tộc, chắc chắn sẽ bế quan tu luyện, không quan tâm đến chuyện bên ngoài. Như vậy, tôi sẽ có cơ hội tới địa phủ hủy hết toàn bộ nguyên thần trong cô, loại bỏ tất cả những ấn tích, để cô có thề sống hết đời trên trần gian, không liên quan gì đến anh ấy nữa. Đây cũng chính là điều ban đầu cô muốn làm nhưng chưa làm được.
Cô ta nghĩ ngợi giây lát rồi bổ sung thêm một điều kiện nghe rất hấp dẫn:
- Cô yên tâm, tôi sẽ giúp cuộc sống sau này của cô không phải lo lắng về chuyện cơm ăn áo mặc.
Tôi gật đầu:
- Nghe ra thì điều kiện này cũng không tồi.
Thấy tôi nói thế, mắt cô ta càng sáng hơn, càng rực cháy:
- Cắt đứt sớm, tốt cho cả cô và anh ấy.
Tôi suy nghĩ nghiêm túc một lát, rồi hỏi:
- Tại sao tôi lại phải suy nghĩ cho anh ấy cơ chứ? Anh ấy sống, chết, tốt, xấu thế nào đâu có ảnh hưởng gì đến tôi?
Câu hỏi mang tính phản kháng của tôi khiến não bộ Mạc Linh có phần thiếu linh hoạt. Cô ta ngẩn ra hồi lâu mới thốt lên được một câu:
- Vì cô yêu anh ấy!
Tôi đập mạnh tay lên bàn cười ha hả, nói:
- Đúng. Không sai. Chính là điều này. - Dứt lời, tôi liền đứng lên, bỏ đi.
Mạc Linh quả không hổ danh là thần tiên, cô ta phản ứng rất nhanh, cũng lập tức đứng lên khiến chiếc bàn rung chuyển, nói:
- Cô đi đâu?
Tôi lấy điện thoại di động ra xem thời gian, nói:
- Tôi đã hẹn với Thương Ngô, sau khi tan làm sẽ đi siêu thị, buổi tối còn phải bắt tàu về quê nên không nói chuyện với cô được.
Ngũ quan tinh tế của cô ta bỗng hơi méo mó:
- Không ngờ cô lại ích kỷ như thế, thật uổng cho anh ấy đã quên mình vì cô!
Nói thực, tôi rất thông cảm với cô thầy tế hổ cái này.
Nếu như tôi là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết tình ái, thì cô ta chính là nhân vật nữ phụ, kẻ làm bia đỡ đạn, luôn dùng mọi tình cảm và lý lẽ để làm lộ mọi bí mật, luôn hao công tốn sức nhằm chia rẽ nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính.
Theo lẽ thường, tỷ lệ thành công của chiêu này hình như không thấp.
Nhân vật nữ chính vì muốn tốt cho nhân vật nam chính nên cố tình biến mình trở thành con người khác, phô bày kỹ thuật diễn điêu luyện khiến ngay cả Trương Mạn Ngọc1 cũng phải thở dài vì kém cỏi hơn. Từ đó tạo ra hàng loạt những hiểu lầm, rồi kéo theo một vài nhân vật nam phụ mang tính đỡ đạn, cuối cùng thành công trong việc khiến nhân vật nam chính nản lòng đuôi chí, buồn bã đau đớn. Sau đó hai người chia tay trong nỗi thất vọng, bi thương, đau khổ suốt cuộc đời.
Nếu không làm như thế thì sẽ không phù hợp với chủ nghĩa nữ giới lương thiện của quảng đại quần chúng.
Đáng tiếc là từ trước đến giờ tôi đâu có lương thiện.
Tôi chỉ biết, yêu một người thì muốn được bên cạnh người đó, làm mọi cách, bằng bất cứ giá nào để được ở bên nhau.
1 Trương Mạn Ngọc: Nữ diễn viên nổi tiếng Trung Quốc, không chỉ xinh đẹp mà còn rất tài năng.
Mượn khẩu hiệu của Cương Thất Liên: "Không chia cắt, không rời xa, không từ bỏ!".
Nếu như mọi công sức của Thương Ngô bỏ ra chỉ để đổi lấy cái mà tôi gọi là lẩn trốn rồi tự coi đó là sự lừa dối thông minh, vậy chẳng bằng anh tự chọc vào mắt rồi đâm đầu chết quách cho xong, ai bảo anh mù quáng lại đi yêu đồ yêu quái con lai đầu óc không bình thường như tôi cơ chứ? Đáng đời!
Ừm... như thế này, xem ra tôi đã có lý do để cho rằng, lúc đầu, khi tôi đầu thai làm người, phần yêu tính bị phong ấn nổi lên, theo tôi vào bụng mẹ, còn phần thần tính thì bị phát tán, trôi nổi mất hết rồi...
Tôi nhìn Mạc Linh vẻ cảm thông, rồi thở dài nói:
- Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, có người đàn ông nguyện quên mình vì tôi. Người đàn ông như vậy, chắc chắn tôi phải tóm chặt trong tay, không để vuột mất nữa. Cô đã hoàn thành rất tốt sứ mệnh, hãy về tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.
Khuôn mặt Mạc Linh cau có, rồi lại dần thả lỏng về trạng thái ban đầu. Ánh mắt cô ta một lần nữa trông giống hệt ánh mắt ông bố của Malíoy khi nhìn Harry Potter, chỉ có điều, lần này đã nâng cấp thành ánh mắt tử thần như thể muốn giết chết tôi ngay vậy.
Nhưng tôi không hề nói quá, tôi cảm nhận được sát khí lành lạnh, nhưng cũng không loại trừ tác dụng thổi gió của máy điều hòa...
- Đúng là cô vẫn ngu ngốc như thế?
Tôi đã quá nhàm chán với kiểu đối thoại chẳng có ý gì mới mẻ này, vênh mặt lên, hất tay áo quay đi. Ra đến cửa, lại loáng thoáng nghe thấy cô ta nói:
- Cô được lắm, đừng hối hận đấy.
Hối hận ư?
À, đúng rồi. Lúc nãy nên cầm thêm mấy tờ giấy ăn miễn phí để lau mũi. Tôi hối hận quá cơ!
Tiệm Starbucks nằm đối diện, hơi chếch với quán thịt nướng, cách một con đường.
Khi tôi đang đứng chờ đèn đỏ bên đường thì điện thoại di động reo.
Qua làn xe lướt qua lướt lại không ngừng, tôi nhìn thấy Thương Ngô xuất hiện ở dưới biển hiệu "Quán thịt nướng Mãnh Ngưu", một tay đút vào túi, một tay đang giữ điện thoại bên tai, đôi chân dài và thẳng sải những bước không nhanh cũng chẳng chậm.
Ánh hoàng hôn chiếu trên người anh, dáng vóc cao gầy, lưng vai thẳng tắp, bóng anh đổ dài.
Xung quanh đều là những tòa nhà văn phòng tấp nập người qua lại, người đàn ông của tôi nổi trội giữa dòng người.
Tôi ấn nút nghe, giọng nói của anh lẫn những tạp âm truyền đến:
- Tiểu Tường, giờ anh đến chỗ làm đón em... Ồ, sao ầm thế? Em đang ở đâu?
Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã quay đầu, ánh mắt chiếu thẳng vào tôi, chuẩn xác như một chiếc ra-đa hiện đại nhất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook