Gỡ thiết bị nhiễu sóng ném đi, ngay lập tức vô số cuộc gọi nhỡ hiện ra, Tương Vũ nhìn thấy nhiều nhất là cái tên người nào đó, lại vội vàng tắt máy.

Hắn thực sự không muốn giả chết, chỉ là không biết đối mặt với chuyện này thế nào.

Tiếp nhận hay là không? Đã sống vài trăm năm cô đơn, thật lòng Tương Vũ chưa sẵn sàng để đón nhận một người khác bước vào trong cuộc sống của mình.

Với lại hắn là người tu luyện, tuổi thọ vốn dĩ rất dài, còn Trịnh Thành Bắc chỉ là dị năng giả tuổi thọ cùng lắm hơn hai trăm, sau này cậu ta chết đi rồi hắn phải làm sao? Còn vô số bí mật mà hắn đã cố gắng giấu kín nữa, Trịnh Thành Bắc có phải là người đáng để hắn tin tưởng để chia sẻ không?

Bao nhiêu thứ cần phải suy nghĩ nghiêm túc, hắn không thể ỡm ờ mà ở bên một người khi chưa chắc chắn.

Nhưng bảo từ chối thì Tương Vũ cũng không nỡ. Hắn biết rõ đây là lần đầu tiên bản thân có cảm tình với một người đến vậy.

Thật ra trong thâm tâm hắn đã có câu trả lời rồi, trốn tránh cũng chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Vò vò mái tóc đã rối, Tương Vũ quyết định không quay về nhà nữa mà đi làm nhiệm vụ luôn. Sau lễ hội trường là kỳ nghỉ dài, nhưng Tương Vũ vẫn quyết định xin nghỉ thêm một thời gian nữa. Hắn nhắn xong không đợi hiệu trưởng trả lời mà ấn vào một nút trên quang não, màn hình đủ màu sắc bắt đầu hiện lên, vô số dòng mã nhảy ra sau cùng bừng sáng.

[Xin chào mã số 01344. Xác lập thân phận thành công.]

Quang não của hắn có chế độ chia đôi, bắt đầu từ giây phút này, hắn tạm thời bỏ lại thân phận Tương Vũ, chuyển sang thành đại sư Vô Tranh.

Khẽ thở ra một hơi, Tương Vũ buông lỏng tinh thần căng thẳng, ngả người xuống giường cho đỡ mệt, ai dè nơi hôm qua bị ma sát quá độ bắt đầu đau khủng khϊếp, hắn nhăn nhó mặt mày, chống eo đổi tư thế thành nằm sấp.

Cái thân già này quả nhiên không chịu nổi dày vò.

Ở một toà đại viện rộng lớn nằm giữa thủ đô Thiên Tinh, trong từ đường rộng lớn là vô số bài vị được sắp đặt thẳng hàng, chỉ cần nhìn sơ qua là người ta có thể hiểu được bề dày lịch sử của gia tộc này. Bầu không khí hiện tại cực kỳ trang nghiêm lạnh lẽo, mùi trầm hương nhang khói bốc lên nghi ngút, trong hoàn cảnh này lại có một thanh niên đang quỳ gối trên thảm cực kỳ lạc lõng, đầu hắn cúi gằm xuống, xung quanh là bốn năm người khí tràng mạnh mẽ đang ngồi nhìn chằm chằm.

Người đàn ông ngồi chính giữa quan sát đứa con duy nhất của mình một lúc, cơn tức giận trong người từ đêm hôm qua tới giờ đã tiêu tán phân nửa. Dù sao máu mủ ruột già, rốt cuộc ông vẫn mềm lòng, lắc đầu rồi thở hắt ra một hơi:

"Tạ Hoài Nam. Từ nhỏ tới lớn con vẫn ngoan ngoãn, chưa bao giờ làm ta lo lắng, lần này con chơi hơi lớn rồi."

Người nói là gia chủ Tạ gia Tạ Thanh. Ông năm nay đã gần một trăm tuổi nhưng nhìn qua chỉ như trung niên năm mươi. Tạ Hoài Nam là đứa con tuổi già mới có được, cả ông và bạn đời đều hết sức cưng chiều. Vốn dĩ hắn lớn lên hoàn hảo, năng lực cực giỏi, tu vi dị năng cao ngang ngửa ông, thực sự không có gì đáng chê trách.

Không ngờ có một ngày hắn lại làm ra chuyện động trời đến như vậy.

Tạ Hoài Nam không ngẩng đầu lên, thẳng thắn nói:

"Cha, các chú, các bác! Đây là lỗi của mình con gây ra, con đã thành niên từ lâu, dù Trịnh Thành Bắc muốn hình phạt nào con cũng sẽ tự chịu, không liên quan đến gia tộc."

"Con..."

Tạ Thanh còn chưa kịp nói hết Tạ Tất đứng bên cạnh đã xen vào, giọng điệu gay gắt:

"Cháu nghĩ thế là tốt, lớn rồi phải tự chịu trách nhiệm với hành vi của mình. Cháu xem từ hôm qua đến giờ gia tộc đã phải chịu kinh hách ra sao? Cháu làm gì cũng phải dùng cái đầu để suy nghĩ chứ? Trịnh Thành Bắc kia chúng ta không thể công khai khiêu chiến."

"Tạ Tất!" Tạ Thanh quát lớn, không nể mặt nể mũi ai hết. Ông biết Tạ Tất này tâm tư bất chính từ lâu rồi, vì gia tộc nên vẫn làm lơ, nhưng mà chọc ngoáy vào chuyện nhà ông thì hơi quá phận rồi. Ông lập tức "Chú đừng nói nữa, vụ lần trước của Tạ Hoài An đừng tưởng tôi không biết gì!"

Tạ Tất có tật giật mình cứng đờ người, vâng vâng dạ dạ rồi lùi hẳn ra đằng sau. Chuyện của Tạ Hoài an con trai gã đã giấu kín không ngờ cũng bị gia chủ điều tra ra, chứng tỏ đường đi nước bước của gã Tạ Thanh đã nắm chắc. một cơn lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Đúng là gừng càng già càng cay.

Tạ Thanh làm gia chủ đã lâu, trên người tự nhiên có khí tràng mạnh mẽ, ông tỏ thái độ rõ ràng làm tất cả đám người đang rục rịch đều an phận trở lại.

Tạ Thanh cũng đang trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, dù ông chiều con thật, nhưng mà lần này sợ rằng không bênh nổi Tạ Hoài Nam.

Bỏ thuốc kíƈɦ ɖụƈ vốn dĩ đã là tội nặng, đằng này còn dám bỏ thuốc đội trưởng đội dị năng Tuyệt Sát. Phải biết Tuyệt Sát trực thuộc nghị viện, Trịnh Thành Bắc tuy không được phong quân hàm nhưng mà chức vụ của cậu ta chỉ đứng dưới Thất Huyền, thậm chí còn có quyền điều động quân sĩ từ cấp tướng trở xuống.

Thất Huyền là người bên nghị viện, quân hàm thượng tướng, chức vụ trưởng tham mưu quân đội, hơn nữa gã còn là phu nhân của quân chủ quốc gia Liệp Hoả. Từ xưa tới nay hoàng tộc và nghị viện không hề dính dáng đến nhau, Hàn Viễn vì cưới Thất Huyền mà phải nhượng bộ cho bên nghị viện khá nhiều quyền hạn, nhưng mà hắn lại mang về được quân đội.

Quân đội có ý nghĩa thế nào đối với một quốc gia không cần nói ai cũng tự ngầm hiểu, cho nên Thất Huyền ở hoàng tộc được cưng sủng hết mức, bởi do mối quan hệ của bọn họ còn ràng buộc nhau bởi chính trị nữa.

Tạ gia tuy là gia tộc lâu đời nhưng cũng chưa thể một tay che trời. Tội danh bỏ thuốc lần này nếu ra toà thì chắc chắn đi tù không dưới mười năm.

Mười năm rất ngắn không đáng là gì, nhưng hai chữ tù tội có thể huỷ hoại tương lai của một người. Ông không muốn con ông rơi vào đường cùng như vậy.

Hôm qua đích thân quân chủ Hàn Viễn hộ tống người về, sau đó giải thích sơ qua mọi chuyện, dù hắn ta chỉ nói bóng gió nhưng Tạ Thanh biết bên nghị viện muốn một cái công đạo. Hay nói chính xác Trịnh Thành Bắc muốn một cái công đạo.

Nhưng dù là gì đi chăng nữa bọn họ cũng không muốn làm to chuyện, đây cũng là điều đáng mừng. Dù sao của cải đi rồi còn có thể kiếm lại, người thừa kế Tạ gia mà có bất cứ một vết nhơ nào thì sau này làm sao mà lăn lộn được nữa.

Cho nên Tạ Hoài Nam vừa về tới nhà đã bị đưa đến từ đường phạt quỳ, gia tộc họp bàn từ hôm qua tới giờ mà vẫn chưa thống nhất được ý kiến.

Tạ Thanh nhìn con trai không dám đáp lời mình, dù sao cũng là máu mủ ruột già, ông đau lòng khi hắn cố chấp bèn khuyên nhủ:

"Con ơi là con, ngoài kia bao nhiêu thanh niên tài tuấn, con cứ phải rúc đầu vào cái tên Trịnh Thành Bắc kia làm gì, ngày mai con đi xin lỗi người ta ngay, con còn chưa ý thức được chuyện mình làm sẽ phải đối mặt với cái gì à?"

Thật ra ngay buổi tối ngày hôm qua Tạ Hoài Nam cũng đã hối hận rồi, lúc hắn tỉnh lại thấy Thất Huyền đang khoanh tay nhìn mình chằm chằm, ánh mắt tràn đầy châm chọc đó cả đời có lẽ hắn sẽ không bao giờ quên.

Trịnh Thành Bắc có bị bỏ thuốc cũng sẽ không thèm hắn, Tạ Hoài Nam nhận rõ sự thực này cả người cảm thấy lạnh lẽo. Hắn biết một khi đã quyết định đi ra bước kia thì phải nhận lại trả giá tương xứng, không ngờ nghe cha nói thì mọi việc còn có thể cứu vãn.

Thực sự Trịnh Thành Bắc không truy cứu?

Cha Tạ lại tiếp tục khuyên bảo: "Con bỏ cuộc đi thôi, nghe nói ngày hôm nay Trịnh Thành Bắc đã rất tức giận, sau này nhìn mặt nhau được hay không cũng khó nói, con không cần mặt mũi thì cũng nghĩ cho cha một lần được không?"

Tạ Hoài Nam dường như chẳng thiết gì nữa, chết lặng gật đầu: "Vâng, con nghe lời cha."

Tạ Thanh thấy con trai như vậy, trong lòng cũng đau không kém, ông lại nói tiếp:

"Xin lỗi Trịnh Thành Bắc xong con hãy chuẩn bị hành lý, cha đã xin cho con đi trao đổi ở một phòng thí nghiệm tại quốc gia Hùng Ưng, thời hạn là một năm. Một năm sau đợi mọi chuyện nguôi ngoai con hãy trở về."

Cơ thể Tạ Hoài Nam run lên, biết rõ đi trao đổi là nói văn vẻ, thực tế đấy là một nơi để giam lỏng mình, hắn không ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn đáp: "Vâng."

Thật ra không phải là Trịnh Thành Bắc không muốn truy cứu, sáng ngày hôm nay anh đã chuẩn bị sẵn sàng đơn kiện Tạ Hoài Nam ra toà, nhưng mà Thất Huyền phải khuyên hết nước hết cái anh mới bình tĩnh lại.

Thoả hiệp là không thể nào, nhưng mà Tạ gia cũng phải trả giá xứng đáng mới được.

Nghĩ đi nghĩ lại trên tay anh chẳng có gì, Tạ gia lại là gia tộc cổ lâu đời nắm giữ bốn mươi phần trăm nền kinh tế của Liệp Hoả, anh mà làm cứng quá thì người bên cạnh sẽ khó sống.

Giờ anh không chỉ có một mình, còn có Tương Vũ và em trai cần phải bảo vệ.

Nhưng mà thoả hiệp thế nào thì Tạ Hoài Nam kia cũng phải gánh chịu hậu quả mà mình làm ra. Tốt nhất là cút khỏi đây cho khuất mắt anh.

Nghĩ đến đây Trịnh Thành Bắc càng thêm khó chịu, giá như anh có quyền thế, giá như anh cố gắng thêm một chút thì người ta cũng không dám khi dễ lên tận đầu như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương