Nhật Ký Cua Trai Của Nữ Phụ
-
Chương 35: Cua đổ hoàng thượng nước địch (12)
Phong Quang bị cảm lạnh rất nặng, nằm liên tục trên giường hai ngày, hơi thở của cô cũng nóng dần lên
theo nhiệt độ cơ thể.
“Công tử, thể chất của cô nương này yếu ớt, thế nên lần này bị nhiễm phong hàn rất nghiêm trọng.” Nha hoàn có khí chất trong trẻo, lạnh lùng bẩm báo: “Hiện tại cô nương này còn đang bị sốt, cần phải nằm giường nghỉ ngơi, không nên di chuyển.”
Thiên Thiên Vạn không biết làm sao, quay sang nhìn Tuyết Ám: “Chủ tử, chuyện này...”
“Xem ra Lạc Mai rất thích nàng ta.” Đầu ngón tay Tuyết Ám gõ nhẹ lên mặt bàn, khuôn mặt bình thường không có gì khác lạ, nhưng đôi mắt như cười như không lại khiến người bên cạnh cảm thấy càng áp lực.
Nha hoàn được gọi là Lạc Mai không nói gì.
Thiên Thiên Vạn nhìn Tuyết Ám rồi lại nhìn Lạc Mai, cố lấy dũng khí bước ra nói: “Chủ tử, Hạ Phong Quang bị bệnh là sự thực, thiên kim đại tiểu thư mà, sống trong nhung lụa quen rồi, chịu khổ không nổi là điều đương nhiên. Nếu nàng ta còn hữu dụng, chi bằng chủ tử cứ về trước, thuộc hạ sẽ đảm bảo trông coi nàng ta thật cẩn thận, nếu nàng ta vô dụng, thì thuộc hạ...”
Tay Thiên Thiên Vạn giơ lên ngang cổ mình làm động tác.
Ánh mắt Tuyết Ám lạnh hẳn: “Không phải ta đã nói rồi sao? Đừng lắm chuyện!”
“Dạ...” Thiên Thiên Vạn run người lui xuống.
“Không cần làm bất kỳ cái gì, cứ như vậy đi.”
Như vậy là như thế nào cơ... Thiên Thiên Vạn không dám hỏi, đi ra khỏi phòng cùng Lạc Mai.
Đợi người bên cạnh đi hết, Tuyết Ám cầm một khối bánh trong khay lên, nếm thử một miếng bèn thấy ngọt đến ê răng, cũng chẳng biết mấy thứ bánh trái này có gì ngon. Nhưng hắn không nhổ ra, bởi vì làm thế không hợp với sự tao nhã, cũng như đức tính tốt không lãng phí lương thực của hắn. Thế nên hắn ăn hết miếng bánh trên tay, sau đó lại bởi quá nhàm chán, hắn giải quyết sạch cả khay bánh luôn.
Loại bánh ngon ngọt hắn vừa ăn chính là bánh hoa quế...
“Khụ khụ...” Phong Quang ngồi trên giường, nói một cách vô cùng đáng thương: “Lạc Mai, phải uống thật sao?”
“Tiểu thư, thuốc đắng giã tật, bắt buộc phải uống.” Khuôn mặt Lạc Mai không biểu cảm, nhưng lại nhanh chóng dịu giọng: “Nhưng uống xong có thể ăn một viên mứt quả.”
Hai chữ “mút quả” cho Phong Quang một sức mạnh vô hạn. Cô cắn răng, nhắm mắt uống ực một hơi hết nước thuốc trong bát, mãi đến lúc nhét miếng mứt quả Lạc Mai đưa cho vào miệng ngậm, cô mới khôi phục hít thở. Đợi vị đắng tan đi, cô nhíu mày than vãn như vừa mất đi nửa cái mạng: “Sao thuốc của ta đều đắng thế này?”
“Bởi vì ta bảo bọn họ cho Hoàng liên vào thuốc.” Không phải giọng của Lạc Mai mà là giọng của một nam tử vong lên. Tuyết Ám đi từ cửa vào, bộ dạng xuân phong đắc ý, nhìn sắc mặt hắn có vẻ tâm tình khá tốt.
“Công tử.” Lạc Mai hành lễ, lùi ra sau một bước.
Tuyết Ám đi thẳng tới trước giường, nhìn dáng vẻ ốm yếu của người trên giường, hắn “chậc” một tiếng ghét bỏ, giống như đang chê cười cô quá yếu ớt mỏng manh.
Phong Quang mím môi hỏi hắn: “Ngươi đang có chuyện vui à?”
“Đánh bạc thắng tiền có được coi là chuyện vui không?” Đúng vậy, tại không ai chơi cùng, hắn liền chạy đến sòng bạc, chỉ chưa đầy thời gian một nén hương, hắn đã khiến ba tên phú thương phải khuynh gia bại sản.
Cô lên án: “Nếu đã có chuyện vui, sao còn cho Hoàng liên vào thuốc của ta?”
“Đây gọi là vui càng thêm vui.”
“Ngươi... khụ khụ...” Cô tức đến mức phát ho, mãi lâu sau mới xuôi được, trên khuôn mặt hơi trắng bệch tràn đầy căm giận: “Hành hạ người khác đau khổ để mua vui, ngươi thật là...”
Cố định nói hắn là người xấu, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân, rốt cuộc vẫn phồng mà không nói ra, tự ôm bực bội.
Tuyết Ám cười khẽ, dịu dàng xoa đầu cô: “Ta vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt gì. Cho ngươi thêm ba ngày, nếu bệnh của ngươi vẫn không khỏi, ta đành phải mang thi thể của người theo đến sa mạc Quảng Hợp vậy.”
Phong Quang không nhịn được co rúm người lại, cô không nghĩ ra, vì sao một người có thể dùng biểu cảm dịu dàng như vậy để nói ra những lời tàn nhẫn đến thế?
“Hạ tiểu thư, nghỉ ngơi cho tốt.” Tuyết Ám ném cho cô một cái túi giấy, mỉm cười quay người đi.
Phong Quang cẩn thận từng li từng tí mở túi giấy ra, bên trong là bánh hoa quế mới làm, biểu cảm của cô không thay đổi, ngược lại Lạc Mai ở bên lộ ra thần sắc quái dị.
“Lạc Mai...” Phong Quang nhỏ giọng hỏi: “Chắc hẳn không bỏ Hoàng liên vào bánh này nữa đâu nhỉ?”
“Cái này...” Lạc Mai không trả lời được, với cá tính của công tử đúng là có khả năng này thật. Không, công tử biết tặng bánh ngọt cho nữ giới, chuyện này vốn dĩ đã đủ quái dị rồi.
theo nhiệt độ cơ thể.
“Công tử, thể chất của cô nương này yếu ớt, thế nên lần này bị nhiễm phong hàn rất nghiêm trọng.” Nha hoàn có khí chất trong trẻo, lạnh lùng bẩm báo: “Hiện tại cô nương này còn đang bị sốt, cần phải nằm giường nghỉ ngơi, không nên di chuyển.”
Thiên Thiên Vạn không biết làm sao, quay sang nhìn Tuyết Ám: “Chủ tử, chuyện này...”
“Xem ra Lạc Mai rất thích nàng ta.” Đầu ngón tay Tuyết Ám gõ nhẹ lên mặt bàn, khuôn mặt bình thường không có gì khác lạ, nhưng đôi mắt như cười như không lại khiến người bên cạnh cảm thấy càng áp lực.
Nha hoàn được gọi là Lạc Mai không nói gì.
Thiên Thiên Vạn nhìn Tuyết Ám rồi lại nhìn Lạc Mai, cố lấy dũng khí bước ra nói: “Chủ tử, Hạ Phong Quang bị bệnh là sự thực, thiên kim đại tiểu thư mà, sống trong nhung lụa quen rồi, chịu khổ không nổi là điều đương nhiên. Nếu nàng ta còn hữu dụng, chi bằng chủ tử cứ về trước, thuộc hạ sẽ đảm bảo trông coi nàng ta thật cẩn thận, nếu nàng ta vô dụng, thì thuộc hạ...”
Tay Thiên Thiên Vạn giơ lên ngang cổ mình làm động tác.
Ánh mắt Tuyết Ám lạnh hẳn: “Không phải ta đã nói rồi sao? Đừng lắm chuyện!”
“Dạ...” Thiên Thiên Vạn run người lui xuống.
“Không cần làm bất kỳ cái gì, cứ như vậy đi.”
Như vậy là như thế nào cơ... Thiên Thiên Vạn không dám hỏi, đi ra khỏi phòng cùng Lạc Mai.
Đợi người bên cạnh đi hết, Tuyết Ám cầm một khối bánh trong khay lên, nếm thử một miếng bèn thấy ngọt đến ê răng, cũng chẳng biết mấy thứ bánh trái này có gì ngon. Nhưng hắn không nhổ ra, bởi vì làm thế không hợp với sự tao nhã, cũng như đức tính tốt không lãng phí lương thực của hắn. Thế nên hắn ăn hết miếng bánh trên tay, sau đó lại bởi quá nhàm chán, hắn giải quyết sạch cả khay bánh luôn.
Loại bánh ngon ngọt hắn vừa ăn chính là bánh hoa quế...
“Khụ khụ...” Phong Quang ngồi trên giường, nói một cách vô cùng đáng thương: “Lạc Mai, phải uống thật sao?”
“Tiểu thư, thuốc đắng giã tật, bắt buộc phải uống.” Khuôn mặt Lạc Mai không biểu cảm, nhưng lại nhanh chóng dịu giọng: “Nhưng uống xong có thể ăn một viên mứt quả.”
Hai chữ “mút quả” cho Phong Quang một sức mạnh vô hạn. Cô cắn răng, nhắm mắt uống ực một hơi hết nước thuốc trong bát, mãi đến lúc nhét miếng mứt quả Lạc Mai đưa cho vào miệng ngậm, cô mới khôi phục hít thở. Đợi vị đắng tan đi, cô nhíu mày than vãn như vừa mất đi nửa cái mạng: “Sao thuốc của ta đều đắng thế này?”
“Bởi vì ta bảo bọn họ cho Hoàng liên vào thuốc.” Không phải giọng của Lạc Mai mà là giọng của một nam tử vong lên. Tuyết Ám đi từ cửa vào, bộ dạng xuân phong đắc ý, nhìn sắc mặt hắn có vẻ tâm tình khá tốt.
“Công tử.” Lạc Mai hành lễ, lùi ra sau một bước.
Tuyết Ám đi thẳng tới trước giường, nhìn dáng vẻ ốm yếu của người trên giường, hắn “chậc” một tiếng ghét bỏ, giống như đang chê cười cô quá yếu ớt mỏng manh.
Phong Quang mím môi hỏi hắn: “Ngươi đang có chuyện vui à?”
“Đánh bạc thắng tiền có được coi là chuyện vui không?” Đúng vậy, tại không ai chơi cùng, hắn liền chạy đến sòng bạc, chỉ chưa đầy thời gian một nén hương, hắn đã khiến ba tên phú thương phải khuynh gia bại sản.
Cô lên án: “Nếu đã có chuyện vui, sao còn cho Hoàng liên vào thuốc của ta?”
“Đây gọi là vui càng thêm vui.”
“Ngươi... khụ khụ...” Cô tức đến mức phát ho, mãi lâu sau mới xuôi được, trên khuôn mặt hơi trắng bệch tràn đầy căm giận: “Hành hạ người khác đau khổ để mua vui, ngươi thật là...”
Cố định nói hắn là người xấu, nhưng lại nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của bản thân, rốt cuộc vẫn phồng mà không nói ra, tự ôm bực bội.
Tuyết Ám cười khẽ, dịu dàng xoa đầu cô: “Ta vốn dĩ cũng chẳng phải người tốt gì. Cho ngươi thêm ba ngày, nếu bệnh của ngươi vẫn không khỏi, ta đành phải mang thi thể của người theo đến sa mạc Quảng Hợp vậy.”
Phong Quang không nhịn được co rúm người lại, cô không nghĩ ra, vì sao một người có thể dùng biểu cảm dịu dàng như vậy để nói ra những lời tàn nhẫn đến thế?
“Hạ tiểu thư, nghỉ ngơi cho tốt.” Tuyết Ám ném cho cô một cái túi giấy, mỉm cười quay người đi.
Phong Quang cẩn thận từng li từng tí mở túi giấy ra, bên trong là bánh hoa quế mới làm, biểu cảm của cô không thay đổi, ngược lại Lạc Mai ở bên lộ ra thần sắc quái dị.
“Lạc Mai...” Phong Quang nhỏ giọng hỏi: “Chắc hẳn không bỏ Hoàng liên vào bánh này nữa đâu nhỉ?”
“Cái này...” Lạc Mai không trả lời được, với cá tính của công tử đúng là có khả năng này thật. Không, công tử biết tặng bánh ngọt cho nữ giới, chuyện này vốn dĩ đã đủ quái dị rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook