Nhật Ký Chạy Trốn Tình Yêu
Chương 15: Đừng nói với anh, tôi yêu anh

********

Ra khỏi trung tâm triển lãm rồi lại tới phòng chế tác, triển lãm sắp khai mạc, còn biết bao nhiêu thứ phải làm, tuy đã nghĩ kỹ là phải bức cung, nhưng sau cùng Tô Ngưng vẫn không tính tới chuyện phát triển thêm câu chuyện.

Xong xuôi cũng đã quá muộn, hai người họ đều chẳng phải người kỹ tính gì lắm, lúc bận rộn mỗi người một chiếc humberger ăn loáng cái là xong, cuối cùng lúc tới phòng chế tác dưới nhà đã nghỉ bán hàng, nhưng trên xưởng vẫn rất náo nhiệt, cách đó rất xa có tiếng nhạc xập xình từ quán bar vọng lại

Lăng Tiểu Manh đi thẳng về phía trước, vừa đi vừa nheo mắt tìm taxi trên đường, “Tô Ngưng, hôm nay muộn quá rồi, cô về thẳng nhà đi, tôi gọi taxi về”.

“Muộn quá á? Giờ mới có mấy giờ, hôm nay tôi muốn uống một ly, đi cùng tôi nhé.”

Trước giờ không có thói quen này, Lăng Tiểu Manh lại nhớ tới bài học đau đớn sau khi uống rượu, lập tức lắc đầu.

Nhưng Tô Ngưng đã ở bên cô một thời gian khá dài, lúc này giống như con giun trong bụng cô, tay tóm lấy tay cô đề phòng cô bốc hơi.

“Mặc kệ, hôm nay tôi đã cứu cô một bàn, mau đến làm bạch hạc báo ân.”

Lại là bạch hạc báo ân? Vốn rất nhạy cảm với mấy từ này, trong bóng tối miệng Lăng Tiểu Manh mím lại thành một đường thẳng.

Nhưng thực sự cô thấy hôm nay Tô Ngưng có gì đó không được bình thường, cuối cùng Lăng Tiểu Manh chẳng biết phải làm thế nào, đành cùng cô đi tới quán bar gần đó. Trong bar cũng không ồn lắm, trên sân khấu có người đang hát Jazz, những chiếc ghế và bàn tròn cao, trong bát thủy tinh có thắp nên, lung linh tỏa sáng.

“Tiểu Manh, làm sao cô lại quen với tên khốn kia?”

“Tô Ngưng...”, không muốn nói nhiều, giọng Lăng Tiểu Manh bắt đầu kéo dài.

“Cô không muôn nói? Vậy để tôi đoán nhé, là bạn học phải không? Thanh mai trúc mã đúng không?”

Có phần bất ngờ, hai tay Lăng Tiểu Manh tóm lấy ly rượu, cô cười miễn cưỡng, “Làm sao cô biết? Chuyện từ lâu lắm rồi”.

“Lâu là bao nhiêu lâu?”, Tô Ngưng hỏi rất thẳng thắn.

Trước giờ chưa từng nói với ai về chuyện này, Lăng Tiểu Manh chỉ thuận miệng trả lời, “Tám năm. Nhưng sau này anh ta cùng Thương Tử Kỳ ra nước ngoài, đã hai năm rồi chúng tôi không gặp nhau”.

“Tám năm. Lâu thế kia à!” Tô Ngưng hít một hơi, ánh mắt có phần nể phục, “Tiểu Manh, cô lợi hại hơn tôi, mối tình đầu của tôi là từ hồi học đại học, mới bốn năm”.

Thế mà cũng so sánh được sao? Lăng Tiểu Manh chẳng còn gì để nói.

Tô Ngưng tiếp tục hỏi, “Vậy cô gái đó chính là Thương Tử Kỳ?”.

“Đúng.” Trả lời đúng một câu ngắn gọn, đối với chuyện xảy ra sau đó, thực sự Lăng Tiểu Manh không nắm rõ, cũng chẳng muốn biết thêm.

“Người đàn ông đó vì Thương Tử Kỳ mà chia tay với cô? Vậy thì buồn cười thật?” Nhớ lại Thương Tử Kỳ, Tô Ngưng vẫn xì mũi khinh bi.

“Tại sao lại chia tay?”

“Tôi cũng không nhớ. Chẳng có ai liên quan, nên không muốn nhớ quá nhiều.”

“Lừa đảo.” Tô Ngưng uống rượu rất nhanh, chớp mắt cốc rượu đã cạn tới đáy, lúc này nằm bò ra bàn, tay chống cằm mắt nhìn cô, bóng hắt trên mặt bàn dưới ánh nến dao động không ngừng, rồi đột ngột nói ra đúng hai từ.

Lăng Tiểu Manh cũng không giống như trước dễ dàng bị vẻ mặt này làm cho giật mình, mà trả lời một cách hết sức nhẹ nhàng và chắc chắn: “Thật mà, tôi đã quên rồi”.

Tô Ngưng lại thấy kinh ngạc, nhìn Lăng Tiểu Manh rồi lặng yên một lúc.

Cô thấy người con gái trước mặt mình đã thay đổi, tuy vẫn là Lăng Tiểu Manh, cô gái nhỏ bé đơn giản mộc mạc, ăn mặc thoải mái tùy tiện, nói chuyện thỏ thẻ, nhẹ nhàng, nhưng mấy ngày nay có một điều gì đó rất khó hình dung, không mấy rõ rệt nằm tận sâu trong vẻ ngoài lặng thinh của cô ấy, giờ theo thời gian đã dần dần lộ ra.

Tô Ngưng biết hôm nay mình có phần mất kiểm soát, thực ra cảnh tượng Đổng Diệc Lỗi và Thương Tử Kỳ xuất hiện khiến cô thấy như đã từng gặp ở đâu đó, khiến cô nhớ lại quá khứ đã qua của mình, nhớ lại mối tình đầu, nhớ lại một người đàn ông khác.

Mối tình đầu của cô là ánh mặt trời lung linh xuyên qua những tán lá trải dài trên con đường thời đại học, là những lần dạo chơi miên man trên sân vận động sau buổi vũ hội, là mười đầu ngón tay ấm nóng lồng vào nhau, và cả nụ hôn đầu khi hai đôi môi run rẩy chạm vào nhau trong khu rừng nhỏ.

Cô là người Tứ Xuyên, tính tình nóng nảy, không phải là cô gái sinh ra lớn lên ở thành phố này, hồi đầu mới tới đây cũng chỉ vì người đàn ông đó. Đây là quê hương anh, là nơi anh sinh ra và trưởng thành.

Sau khi tốt nghiệp, cô nghĩ mọi cách để được đến đây, một năm sau vất vả khổ cực lắm mới tìm được công việc ở nơi này, vui mừng hân hoan rằng mình có thể tới đoàn tụ cùng anh. Thế nhưng người đàn ông mới chỉ một năm còn nắm lấy đôi tay cô mà thề thốt, lúc gặp lại vẻ mặt bứt rứt, cũng chẳng có ý đưa cô về nhà, tìm đại một nhà nghỉ sơ sài nhất cho cô.

Bỗng nhiên cô thấy có gì đó không bình thường, nhưng người con gái nóng nảy dũng cảm này, trước mặt người đàn ông mình yêu giống như một đứa trẻ sơ không chút sức lực. Cô không muốn hỏi, cũng không muốn nghe thấy câu trả lời không giống như trong tưởng tượng. Cả thế giới có thể nói dối cô, thế nhưng người nầy thì không thể, cô cũng không tin anh đã lừa dối mình.

Cho dù suy nghĩ mềm yếu có mù quáng đến đâu, thì cũng sẽ sớm tan vỡ. Khi một cô gái khác nổi giận đùng đùng tìm tới tận cửa, hơn thế còn vứt vào mặt cô tờ chứng nhận kết hôn. Cô bị nện một cú rất mạnh không hề phòng vệ, cảm giác thất bại thảm hại, trái tim tan nát, đến sức để cúi đầu cũng không có, nếu không muốn nói là quỳ xuống để nhặt.

Nhiều năm qua, cảm giác thê thảm đó những tưởng đã sớm quên, nhưng hôm nay khi nhìn thấy sự xuất hiện của Thương Tử Kỳ, mọi thứ lại ùa về hiện lên trước mắt không thiếu chi tiết nào.

Khi ấy, người đàn ông cô yêu ở đâu? Giờ nghĩ lại thấy thật nực cười, chỉ trong có một năm, khi cô bận rộn tối ngày, chỉ vì muốn có những ngày sớm được đoàn tụ cùng anh ta, còn anh ta đi nghỉ, vui sướng hân hoan kết hôn cùng người khác, dễ dàng lấy sự sống chết bên nhau đặt vào tay một người hoàn toàn khác.

Làm gì có cái gọi là sống chết bên nhau? Đối với họ mà nói, ở cùng ai cũng như nhau mà thôi, vẫn một nụ cười, vẫn một giao hoan, vẫn một cuộc sống!

Lăng Tiểu Manh ngồi bên lặng im lắng nghe, lúc này khẽ đặt tay lên tay cô, “Không sao, chẳng phải cô nói phải hướng về phía trước sao?”.

Bên tai là tiếng nhạc du dương, Tô Ngưng thấy mình uống khá nhiều, lơ mơ nhìn thấy ánh mắt của Tiểu Manh, rõ ràng đang nhìn, lại thấy như không thể trở về với thực tại, như một chú cá đang bơi lạc trong hồ nước mênh mông vô tận.

“Đương nhiên phải hướng về phía trước.” Tô Ngưng nghiến răng tay nắm chặt căm giận nói, “Anh ta tưởng tôi không có cách ư? Chẳng còn ai dựa dẫm chỉ có thể khăn gói ra đi? Không bao giờ! Tôi phải thành công, phải sống tốt, phải sống tốt hơn anh ta nhiều lần, để anh ta tự thấy hổ thẹn, để anh ta cả đời phải hối hận”.

“Tôi không nghĩ nhiều đến thế, nhưng tôi phải làm một nhà thiết kế nội thất thật giỏi, phải thực hiện ước mơ, phải tiếp tục được vẽ”, thu ánh mắt lại, Lăng Tiểu Manh gật đầu khẳng định.

“Tôi không giống cô, tôi chỉ có một mình, cũng không muốn ở cùng người khác.” Tô Ngưng lắc đầu, “Cô hấp dẫn đến thế, lúc nào cũng có người yêu mến, rời xa Cố Chính Vinh, lại có Bùi Gia Tề, Tiểu Manh, tôi không giống như cô.”

Tô Ngưng thấy đau lòng, nói xong bên cạnh không một tiếng động, cảm thấy như mình vừa nói linh tinh điều gì Tô Ngưng ngẩng đầu định xin lỗi.

Lăng Tiểu Manh vẫn lặng lẽ ngồi đó, trước mặt cô dáng vẻ không thay đổi, hai tay ôm ly rượu, mặt cúi gầm, thấy cô ngẩng đầu mới nhìn lại, thậm chí còn mỉm cười.

“Xin lỗi, tôi không nên nhắc đến Cố Chính Vinh, cô chưa từng yêu anh ấy, hơn nữa cũng đã rời xa người đàn ông này. Rời bỏ là tốt, nhìn về phía trước, đàn ông tốt còn nhiều lắm.”

Lăng Tiểu Manh nhìn lên mặt bàn, ánh nến lung linh giữa hai người họ, có thể do thứ ánh sáng mập mờ này đem lại ảo giác, đôi mắt ấy như mặt nước lăn tăn trong gió, những gợn sóng khẽ chuyển động. Tô Ngưng nghĩ chắc chắn là ảo giác, rõ ràng Lăng Tiểu Manh đang mỉm cười, nhưng cô lại thấy như đang khóc.

“Không phải, Tô Ngưng, tôi yêu anh ấy.”

Câu trả lời không hề mong đợi, còn chưa kịp xác định khi nãy liệu có phải ảo giác, Tô Ngưng đã kinh động tới mức há mồm bất động.

Thấy Tô Ngưng kinh hãi đứng dậy ra phòng vệ sinh, Lăng Tiểu Manh ngồi yên tại chỗ, ngón tay thon dài mân mê ly rượu trong tay, ly rượu nặng trịch, làm bằng pha lê, thứ nước nhạt màu bên trong không ngừng sóng sánh, phản chiếu ánh nến bập bùng không thôi, thiên biến vạn hóa.

Chỉ uống bia, cô không uống được rượu mạnh, cũng chưa say, tới lúc này cô vẫn rất tỉnh táo, nên biết rõ minh đang nói và đã nói những gì.

Tôi yêu anh ấy, sau khi nói được những từ ấy cô thấy thật nhẹ nhõm, giống như trong tim cô cất giấu một nhân vật cực kỳ bí mật, cẩn thận rón rén sống cùng bí mật này cả một đời, đến lúc hấp hối mới có cơ hội giải thoát, nói ra thật nhanh trước mặt người khác.

Cô nghĩ mình vĩnh viễn chẳng có cơ hội nói ra nhưng lời này với Cố Chính Vinh, cô cũng mãi mãi không muốn anh biết được điều này. Đõì với người khác, yêu một người có nghĩa là “Em nhất định phải ở bên anh”, còn đối với cô hoàn toàn ngược lại, yêu một người có nghĩa là phải từ bỏ và rời xa.

Cô lờ mờ đoán được Cố Chính Vinh sẽ làm gì tiếp theo, sẽ có yêu cầu gì với cô, nhưng thế thì làm sao?

Cô mới hai mươi sáu tuổi, mà thấy con tim mình đã như một bà cụ sáu mươi, ngày ngày đứng ở cuối đường nhìn lại, trông thấy những hoan lạc ngắn ngủi trong tình yêu, để rồi sau đó là sự mất mát vô hạn.

Cô bi quan như thế, tuyệt đối không đơn giản chỉ vì một mình Đổng Diệc Lỗi.

Cô không hận người đàn ông đó, bởi vì sớm đã chẳng còn tình cảm, cũng chẳng tội gì mà căm ghét và thù hận, cô cũng không cho rằng tất cả xảy đến với mình trên đường đời đều là vì anh ta.

Con đường này có vô số ngã rẽ, khi lựa chọn rẽ trái hay rẽ phải chẳng ai biết con đường kia sẽ dẫn tới đâu, còn có rất nhiều người không biết rằng một khi đã lựa chọn, thì sẽ chẳng có thể quay đầu lại.

Cô vốn đã từng nghĩ, đi theo con đường Cố Chính Vinh là bởi Đổng Diệc Lỗi, là vì anh dứt khoát ra đi, đoạn tuyệt từ bỏ, nên cô mới thay đổi hướng đi, dần dần bước trên con đường rừng khúc khuỷu chật hẹp.

Nhưng đó không phải sự thật.

Trước đây chỉ cần cô đồng ý, là có thể đi ra, có thể rời xa, có thể rẽ sang một hướng khác ở một ngã rẽ nào đó và tiếp tục thẳng tiến về phía trước, tất cả đều là sự lựa chọn của cô mà thôi, chẳng liên quan tới ai.

Em yêu anh, nên em muốn rời xa anh, không để cho sự ghê tởm làm mất đi những gì đẹp đẽ ta đã có, em chắt chiu từng chút một rồi giấu chặt vào tim, làm thành tấm chăn lụa tuyệt đẹp để những khi cô đơn em đắp lên mình.

Suy nghĩ đó hoàn hảo biết mấy, thời cơ cũng rất tốt, Lăng Tiểu Manh tay ôm ly rượu miệng mỉm cười, nhưng trên mặt lại có cảm giác lạnh toát, một giọt nước rớt trên bàn tay cô, không dám tin cô đưa tay gạt đi, rồi đến giọt thứ hai, thứ ba, lau mãi mà không hết.

Tô Ngưng cũng chưa say, tuy bước đi có phần lảo đảo, chỉ hơi nhức đầu chút ít. Cô đem tất cả quy vào trận đả kích do Lăng Tiểu Manh đem lại.

Cô thích Lăng Tiểu Manh, một sự yêu mến giản đơn, thích vẻ chẳng thiết đôi co với đời, khi cô ấy hăng say miệt mài làm việc, thích tính cách ngoan ngoãn yên tĩnh của cô ấy.

Sau khi biết được quan hệ của cô và Cố Chính Vinh, Tô Ngưng cũng chẳng có bất cứ suy nghĩ nào coi thường cô. Thành phố này phức tạp khó lường, bất cứ khách ngoại lai nào muốn sống được ở đây cũng không phải là điều dễ dàng. Cô đã từng gặp Cố Chính Vinh, người đàn ông rất có sức hấp dẫn, nếu là cô, cô không chắc liệu mình có thể chống đỡ nổi không.

Đây vẫn là xã hội nam quyền, không cần nói cô cũng có thể tưởng tượng được, nếu không có Cố Chính Vinh thì tuyệt đối sẽ không có Lăng Tiểu Manh ngày hôm nay. Nhưng như thế thì làm sao? Anh tình tôi nguyện, trao đổi công bằng có vậy mà thôi.

Cô cũng đồng tình với quyết định rời xa Cố Chính Vinh của Lăng Tiểu Manh, người thứ ba sau cùng cũng không phải là một từ tốt đẹp. Huống hồ Lăng Tiểu manh còn rất trẻ, hoàn toàn có thể tìm được một người tốt hơn, như Bùi Gia Tề chẳng hạn.

Khi nãy trước khi Lăng Tiểu Manh nói ra từ “yêu”, Tô Ngưng hoàn toàn có thể đồng cảm với cô, hoàn toàn hiểu được. Thế nhưng cô ấy lại nói là yêu? Vậy thì không giống nhau, làm sao cô ấy có thể còn yêu người đàn ông đã bị chính mình bỏ lại đằng sau? Cái đó là hướng về phía trước ư? Đó là sỉ nhục vào những triết lý trên đời hòng hướng con người về phía trước đấy chứ?

Tô Ngưng đứng trước gương vốc nước lạnh rửa mặt, cảm thấy khá hơn nhiều, làn nước mát lạnh không khiến cô bớt kinh hãi và bàng hoàng, ngược lại khiến ngọn lửa trong tim cô bùng lên dữ dội.

Tô Ngưng rút điện thoại ra gọi điện, mãi lâu sau đầu dây bên kia mới có người nghe máy, không gian thật yên tĩnh, như thể đổi phương đang ở một nơi rộng rãi không người, “A lô?”.

“Bùi Gia Tề, giờ anh có rỗi không?”, do đã hạ quyết tâm, giọng nói Tô Ngưng vô cùng chắc chắn.

“Có chuyện gì?”, Bùi Gia Tề vẫn hay tủm tỉm khi nói chuyện, phong thái rất thoải mái.

“Tôi và Tiểu Manh đang uống rượu, cô ấy say rồi tôi cũng uống rất nhiều, chẳng có cách nào đưa cô ấy về nhà anh tới giúp tôi có được không?”

“Say à? Các cô đang ở đâu?” Bên kia trả lời rất dứt khoát, khiến cô liên tưởng tới tuyên ngôn của anh chàng này cách đây không lâu... “Tôi vốn rất có cảm tình với Lăng Tiểu Manh, nói đơn giản một chút, chính là muốn theo đuổi cô ấy, Tô tiểu thư có thế hiểu cho không?”

Ngắt điện thoại, Tô Ngưng bước vội về chỗ, Tiểu Manh, tôi phải cho cô thấy bên cạnh mình còn có một người con trai tốt đến thế nào, đó mới là thứ cô nên trân trọng, yêu Cố Chính Vinh ư? Hãy nhìn về phía trước có được không? Nhìn về phía trước mới đúng là đạo lý.

Tô Ngưng xuống xe trước, trong xe thiếu mất một người, Lăng Tiểu Manh ngồi một mình ớ ghế phía sau sát cửa sổ, nhìn cô lên nhà. Mãi cho tới khi bóng Tô Ngưng khuất dần trong lối đi vào khu nhà, cô mới nhìn sang Bùi Gia Tề, “Muộn thế này rồi còn phiền anh, thật ngại quá”.

Khách sáo vậy, đó là cách nói thường thấy của cô với anh. Lúc tới quán bar, anh phát hiện ra rằng, rõ ràng Tô Ngưng đang tạo cơ hội giúp mình. Khi Lăng Tiểu Manh trông thấy anh ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, lời nói vẫn rất tinh tường, nếu nói say, Tô Ngưng còn có thể gọi là say chút ít.

Anh đã trông thấy bộ dạng cô khi say khướt, luống cuống sợ hãi, rất đáng yêu, sau vì một cuộc điện thoại mà vội vã bỏ đi, coi anh như vật vô hình.

Bùi Gia Tề mỉm cười, cô gái này chỉ khiến anh nghĩ tới những thứ thật đẹp, thật tĩnh lặng, như làn nước trong xanh, giống cả bức tranh vừa mở cửa là có thể nhìn thấy, luôn ở đó, luôn khiến ta an lòng.

Nhưng như thế chưa đủ, đối với anh thế vẫn là chưa đủ, cô càng cố gói ghém mình thật kỹ, anh lại càng thấy hiếu kỳ, càng muốn mở bung ra để ngắm nhìn cho tường tận.

Anh không vội lái xe, đẩy cửa bước xuống, đi tới phía sau mở cửa xe ra.

Lăng Tiểu Manh không hiểu tại sao, vẫn ngồi bất động, mắt mở to nhìn anh.

“Đồng chí Tiểu Manh”, Bùi Gia Tề mỉm cười, “Tuy tôi rất lấy làm vui mừng được phục vụ cô, nhưng quen nhau đã lâu, thỉnh thoảng cũng phải cho tôi một lần cảm giác mình không toàn chỉ là anh lái xe thôi có được không?”

Anh nói rất thành thật, trước đây mình cũng lái xe, tuy ít khi chở ai, nhưng cũng biết vị trí này thường được dành cho ông chủ, bạn bè, làm gì có chuyện hờ hững như thế?

Thấy Bùi Gia Tề mỉm cười, Lăng Tiểu Manh bắt đầu thấy ngại, ôm túi xuống xe ngoan ngoãn lên ngồi ghế phụ.

Đợi cô ngồi xong, Bùi Gia Tề mới quay người ngồi vào trong ghế lái. Đã muộn lắm rồi, trên đường không có mấy người, anh lái xe từ tốn, chiếc xe chạy với tốc độ ổn định. Một giọng nữ vang lên trong CD lặp đi lặp lại những khúc nhạc liên miên trong một bài hát nước ngoài, hai người không ai nói một lời, âm nhạc làm nền ngược lại càng khiến không gian trong xe thêm tĩnh lặng.

“Cô ấy đang hát gì vậy?” Ngồi phân tích kỹ một hồi cô vẫn không hiểu trong CD là tiếng gì, thêm nữa vì không khí lạnh lẽo dị thường nên cô có phần lúng túng, Lăng Tiểu Manh chỉ mượn chuyện nói cho có.

“Tiếng Tây Ban Nha.” Anh trả lời rất nhanh, “Cô ấy đang hát ‘Xin lỗi, em yêu anh, nhưng em sẽ không quay đầu, sẽ không quay đầu, sẽ không quay đầu’”

Rõ ràng ca từ rất bi thương nhưng anh nói thật nhẹ nhàng thoải mái, lúc lặp lại điệp khúc còn pha chút hài hước, có những người có bản lĩnh đem những lời đau thương nhất nói ra nhẹ như cơn gió thoảng, khiến Lăng Tiểu Manh không nhịn được bật cười, “Thật không? Anh biết tiếng Tây Ban Nha?”.

“Tôi đã ở đó một năm, từng chiêm ngưỡng những tác phẩm của Gaudi [1]”

Gaudi ư, Lăng Tiểu Manh có phần ngưỡng mộ, cô gật gật đầu, “Tôi cũng thích lắm, có cơ hội nhất định sẽ đến đó chiêm ngưỡng”.

“Tôi cũng rất muốn trở lại đó xem thế nào. Đúng rồi, chẳng phải cô nghỉ việc rồi sao? Triển lãm kết thúc, chúng ta có thể cùng đi.”

Anh nói dễ như không, Lăng Tiểu Manh lại kinh ngạc, “Anh nói cái gì?”.

“Du lịch.” Bùi Gia Tề vốn vẫn tập trung nhìn về phía trước, lúc này quay sang nhìn cô, khẽ mỉm cười, “Đi cùng tôi, Tiểu Manh, em đồng ý không?”.

Lăng Tiểu Manh nắm chặt tay, móng tay cắm sâu trong lòng bàn tay, ban đầu không thấy đau, một lúc san mới có cảm giác nhoi nhói.

Cô biết Bùi Gia Tề có cảm tình với mình, nhưng chẳng ai đối tốt với người khác mà không có điều kiện lại chẳng cần lý do, đương nhiên anh có yêu cầu, nhưng yêu cầu lần này của anh, nếu như trước cô những tưởng mình có thể trả được, thực ra không phải, lần này, cô đến “tưởng” cũng không... Cô không trả được.

Cố Chính Vinh... Chẳng biết tại sao lúc này cô lại nhớ đến anh, nhớ đến lần du lịch duy nhất của họ, thực ra phải gọi là công tác kết hợp du lịch, cô nhấc điện thoại chỉ nghe được hai câu, “Tiểu Manh, sắp xếp hành lý tới sân bay. Còn nữa, máy bay cất cánh lúc năm giờ... Tới Hạ Môn nhớ gọi điện cho anh”.

Anh kéo cô đi ngắm biển, rồi trên đỉnh núi nắm lấy tay cô, dưới ánh trăng anh hỏi: “Em có muốn ở bên anh không?”.

Sự hưởng thụ xa xit biết mấy, trong cuộc đời một cô gái phải mất bao nhiêu thời gian mới có được, rồi cần bao nhiêu thời gian mới có thể chôn vùi và lãng quên?

Bùi Gia Tề vẫn đang lái xe, vẫn đợi câu trả lời, cũng may ngã tư đèn chuyển màu, cuối cùng anh cũng có thời gian để đối diện cô.

Anh nhìn thấy một gương mặt thất thần lạc lõng, ngần ấy năm, đên giờ anh mới hiểu được cảm giác thực sự yêu một người, bởi mỗi một cử chỉ của cô dù là nhỏ nhất cũng nhu làm mềm trái tim anh. Tim đập dồn rồi, Bùi Gia Tề, danh sĩ phi phàm, sùng bái tự nhiên, vạn sự tùy duyên, phút giây này đột nhiên trở thành một chàng trai non nớt bình thường nhất, không giấu được khát vọng... Anh muốn ôm hôn người con gái đang ngồi bên cạnh.

Lăng Tiểu Manh vẫn rất biết đánh giá về mình, cô thấy nói chung cô có thể làm Alice ở xứ sở thần tiên, tất cả mọi thứ trước mắt đều không giống với hiện thực, nhưng vì sinh tồn nên vẫn phải chấp nhận tất cả, đến thời giờ do dự cũng không có.

Alice thì Alice, nhưng trong tim cô luôn lặp đi lặp lại câu nói hòng nhắc nhở bản thân, không phải là thật, cái gì cũng không phải là thật, rồ phải sẽ có ngày phải trở về hiện thực, tất cả những thứ này sẽ biến mất nhanh chóng.

Là đàn ông, Cố Chính Vinh biết cô tinh tế, biết cô bị bệnh táo bón, có thể nói cực kỳ hiểu Lăng Tiểu Manh, nhưng hai năm quanh co trắc trở, sau cùng cũng chỉ đổi lại việc cô nhanh chóng trốn chạy. Còn Bùi Gia Tề người mới chỉ quen vẻn vẹn được hai tháng, những thứ thấy được ở cô chỉ là một góc của núi băng, kết cục duy nhất của sự chủ động này chính là tự tay đẩy cô tới nỗi sợ tận đầu thế giới. Khi bờ môi bị khóa chặt, đầu Lăng Tiểu Manh chỉ ong lên một tiếng, đã quen với mùi vị của Cố Chính Vinh, đột nhiên bị bao vây bởi một mùi hương hoàn toàn khác, đến cơ thể cô cũng không hề phản ứng.

Chẳng thể cử động, xúc giác càng thêm tinh tường, đôi môi Bùi Gia Tề trơn mềm, nụ hôn ấm nóng, cơ thể anh thơm mùi cỏ, hơi thở thơm mát, hai tay vòng lấy cơ thể cô thật ấm. Anh và Cố Chính Vinh là hai người đàn ông hoàn khác nhau, không thể nhầm lẫn được.

Hai người đàn ông không thể lẫn đi đâu được, nhưng giây phút này trong trí óc cô chỉ có bàn tay mát lạnh và nụ hôn đầy sức mạnh, mắt thấy đau, vội vàng nhắm lại.

Bùi Gia Tề lại thấy nụ hôn này thật tuyệt, mùi vị của Lăng Tiểu Manh hoàn toàn giống như những gì anh tưởng tượng, không diêm dúa, mềm mại, thơm tho, đơn giản, một khiến ta như có cảm giác tất cả đều có thể vĩnh hằng.

Nhưng trên mặt có cảm giác khác thường khiến anh tỉnh lại, ngẩng lên nhìn, trong màn đêm đen đặc trước mắt có thứ long lanh như ngọc. Anh không tin lắm, một nụ hôn mắt cô cũng đỏ lên là sao, nước mắt ngân ngấn, chút nữa thôi là tranh nhau ào ra.

Đèn đường đã chuyển từ lâu, phía sau có tiêng còi xe, xe đằng sau bật đèn, chiếu rọi không ngừng, không thể đợi được nữa, liền đi vòng lên bên cạnh họ, lúc đi qua bên hông còn xoay cửa sổ mắng chửi, “Đỗ ở ngã tư muốn chết à!”.

Bùi Gia Tề giả điếc không nghe, chỉ nhìn gương mặt Tiểu Manh không lên tiếng, cũng may ngã tư này vắng vẻ, xe cộ đi lại không nhiều, chiếc xe kia đi rồi xung quanh yên ắng trở lại. Cuối cùng Lăng Tiểu Manh cũng nhìn anh, toan mở miệng nói.

Không để cô có cơ hội mở miệng, khi Bùi Gia Tề nói, “Tiểu Manh, anh sẽ không xin lỗi đâu”.

Câu nói này của anh... Lăng Tiểu Manh lòng dạ đang rối bời liền bị chặn lại.

Câu nói của Bùi Gia Tề rất hiệu nghiệm, trông thấy vẻ mặt cô như đóng băng, anh bắt đầu mỉm cười, rồi tiếp tục tỏ tình bằng một câu đơn giản thẳng thắn nhất, “Nói thẳng nhé, Tiểu Manh, anh rất có cảm tình với em, muốn theo đuổi em, em thấy thế nào?”.

Lăng Tiểu Manh lắc đầu quầy quậy, lắc xong lại thấy hành động lúc này của mình cực kỳ không rõ ràng, vội vàng giải thích, “Không phải tôi nói anh không tốt, chỉ là lúc này vẫn chưa muốn tìm bạn trai...”.

Bùi Gia Tề mỉm cười không đáp, quay đầu tiếp tục lái xe. Đèn đường sáng rõ, ánh sáng phía trước cửa kính chắn gió chiếu lên gương mặt anh, Lăng Tiểu Manh nhìn anh chẳng nói được lời nào, chàng trai này quá đẹp, chỉ nhìn nghiêng cũng đem lại cho cô cảm giác mê hoặc.

Cô đã từng nghĩ tới tương lai của mình, sau khi thực hiện ước mơ, tìm một người đàn ông bình thường, chẳng cần quá yêu nhau, hai bên thích nhau là được, rồi có một gia đình bình thường, hưởng thụ một cuộc sống an nhàn chẳng cần phải phập phồng lo toan.

Cuộc sống bình thường nhất, niềm vui bình thường nhất, còn người đàn ông trước mặt cô, tuyệt đối không phù hợp!

Cô nhận lời mời của anh vào làm ở phòng chế tác, nhưng đó không có nghĩa là sẽ cô đón nhận mối tình cầm chắc thất bại này.

Cô đã hoàn toàn miễn dịch với những người đàn ông ở đẳng cấp khó với này, rời xa Cố Chính Vinh đã máu me đầm đìa, còn có thể nói ra đủ loại lý do để lừa mình gạt người. Còn lần này chẳng cần phải suy nghĩ, chỉ cần nhìn trước mặt là người đàn ông này cô đã biết chắc đó sẽ là ngõ cụt.

Lăng Tiểu Manh do dự chẳng biết nói thế nào cho rõ ràng, thì căn nhà cũ cô thuê đã hiện ra trước mắt, cô từ bỏ không nói nữa, cúi đầu nói cảm ơn, rồi đưa tay đẩy cửa.

Động tác của Bùi Gia Tề vẫn luôn rất nhanh khiến người khác phải bất ngờ, chớp mắt đã nhảy xuống xe, chạy vòng sang giúp cô mở cửa.

Bởi những lời quá đỗi thẳng thắn của người đàn ồn này nói ra khi nãy, lúc này Lăng Tiểu Manh có phần áy náy, cũng không dám nhìn lại anh, chỉ cúi đầu cảm ơn rồi vội vã xuống xe.

Cô vẫn luôn khiến anh nghĩ đến một thứ nhỏ bé hay nhút nhát, lo sợ, một khi bị người khác chú ý tới liền vội vã chạy về chỗ mình cho là an toàn nhất.

Bùi Gia Tề có phần tức cười, rồi lại thấy thương hại không nỡ, thật ra điều gì đã tạo nên tính cách này của cô? Con gái bây giờ lấy đâu ra một người như thế này?

Bùi Gia Tề vừa thất thần một giây, Lăng Tiểu Manh đã phát huy kỹ xảo biến hình thần kỳ của mình, chớp mắt đã đi tới cửa khu nhà.

Định gọi cô lại, nhưng sau đó Bùi Gia Tề đành bỏ cuộc, lại nghĩ tốt nhất là không nên…cô, đối với Lăng Tiểu Manh, tất cả đều phải từ từ.

[1] Kiến trúc sư nổi tiếng với những tác phẩm độc đáo theo phong cách cá nhân.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương