Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 7: Tình Nhân Cũ Lẻn Vào Nhà
Người đàn ông từng bước tiến lại gần cô, dưới sự hoảng sợ tột cùng, cô hoàn toàn không nhúc nhích được.
Sau đó, một chiếc khăn tay ẩm ướt phủ lên môi và mũi cô, cô mất đi ý thức.
Tiếp sau đó...
Lâm Giang Mộ thiếp đi nhưng vẫn luôn trong trạng thái không yên, mãi đến khi bị một cơ thể nặng nề đè xuống, hơi thở của người đàn ông phả vào mặt, trong khoang miệng còn có mùi hôi thối của cặn thức ăn thì Lâm Giang Mộ mới bừng tỉnh.
Cô lập tức rút con dao làm bếp đã chuẩn bị sẵn dưới đầu gối ra, dùng một tay đẩy người đàn ông ngã ra đất nhân lúc gã còn chưa sẵn sàng.
Người đàn ông mắng to một câu: "Con điếm, không biết bố mày là ai!"
Lâm Giang Mộ vặn hai tay gã ra sau lưng, dí sát con dao làm bếp vào cổ hắn.
Đúng vậy, mẹ ruột của Giang Dạ là một người làm nghề mại dâm, chính chị ta cũng không biết cha ruột của Giang Dạ là ai, hoài thai rồi sinh con ra ở trong nhà một cách không rõ ràng.
Ở trên con phố này, Giang Mộ có khá nhiều nhân tình thế nên trước khi đi ngủ Lâm Giang Mộ đã phải khóa hết cửa sổ lại, nhưng vẫn có người chui qua được khe hở.
"Có phải ông đây không cho mày tiền đâu!" Cổ của gã bị dao làm bếp cắt ra máu, gã nhịn đau móc từ trong túi quần ra hai trăm đồng: "Mau buông tao ra, con điếm thối này."
Bật đèn lên, Hồ Bình trông thấy một gương mặt thanh tú, sạch sẽ, không phải kiểu trang điểm đậm như trước kia.
Đôi mắt trong trẻo có hồn, ánh mắt khi nhìn gã chỉ có sự căm ghét, đâu còn dáng vẻ nịnh nọt đê tiện của trước kia.
Gã nuốt nước miếng: "Cục cưng ngoan, hôm nay em đẹp quá."
Dao làm bếp lại gần thêm một tấc, gã kinh sợ gào lên: "Giang Mộ! Cô bị điên à? Mau buông tao ra!"
"Tôi không làm việc này nữa rồi." Cô nhìn chằm chằm gã, gằn từng tiếng: "Sau này đừng đến đây nữa."
Nghe vậy trong miệng gã không nhịn được phát ra một tiếng cười giễu cợt.
Những lời châm chọc còn chưa kịp thốt ra thì con dao làm bếp đã càng áp sát hơn.
Gã nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của cô, vội vàng nói cho có lệ: "Được được được, sau này tôi không đến nữa, cô mau thả ông đây ra."
Lâm Giang Mộ hiểu rất rõ tính cách của mấy tên đàn ông này, sự chênh lệch về thể lực giữa nam nữ quá lớn, trước khi có thể đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho bản thân mình, cô không thể buông vũ khí chế ngự tên đàn ông này xuống được.
Buộc hai tay Hồ Bình ra sau lưng, cô ép gã đi xuống dưới lầu.
Nhìn thấy cánh cửa sổ bằng gỗ bị phá vỡ, cô hung ác trừng mắt với người đàn ông.
Mở cửa chính ra, cô đạp một cái vào mông tên đàn ông rồi đóng cửa lại rầm một cái.
Sau đó, một chiếc khăn tay ẩm ướt phủ lên môi và mũi cô, cô mất đi ý thức.
Tiếp sau đó...
Lâm Giang Mộ thiếp đi nhưng vẫn luôn trong trạng thái không yên, mãi đến khi bị một cơ thể nặng nề đè xuống, hơi thở của người đàn ông phả vào mặt, trong khoang miệng còn có mùi hôi thối của cặn thức ăn thì Lâm Giang Mộ mới bừng tỉnh.
Cô lập tức rút con dao làm bếp đã chuẩn bị sẵn dưới đầu gối ra, dùng một tay đẩy người đàn ông ngã ra đất nhân lúc gã còn chưa sẵn sàng.
Người đàn ông mắng to một câu: "Con điếm, không biết bố mày là ai!"
Lâm Giang Mộ vặn hai tay gã ra sau lưng, dí sát con dao làm bếp vào cổ hắn.
Đúng vậy, mẹ ruột của Giang Dạ là một người làm nghề mại dâm, chính chị ta cũng không biết cha ruột của Giang Dạ là ai, hoài thai rồi sinh con ra ở trong nhà một cách không rõ ràng.
Ở trên con phố này, Giang Mộ có khá nhiều nhân tình thế nên trước khi đi ngủ Lâm Giang Mộ đã phải khóa hết cửa sổ lại, nhưng vẫn có người chui qua được khe hở.
"Có phải ông đây không cho mày tiền đâu!" Cổ của gã bị dao làm bếp cắt ra máu, gã nhịn đau móc từ trong túi quần ra hai trăm đồng: "Mau buông tao ra, con điếm thối này."
Bật đèn lên, Hồ Bình trông thấy một gương mặt thanh tú, sạch sẽ, không phải kiểu trang điểm đậm như trước kia.
Đôi mắt trong trẻo có hồn, ánh mắt khi nhìn gã chỉ có sự căm ghét, đâu còn dáng vẻ nịnh nọt đê tiện của trước kia.
Gã nuốt nước miếng: "Cục cưng ngoan, hôm nay em đẹp quá."
Dao làm bếp lại gần thêm một tấc, gã kinh sợ gào lên: "Giang Mộ! Cô bị điên à? Mau buông tao ra!"
"Tôi không làm việc này nữa rồi." Cô nhìn chằm chằm gã, gằn từng tiếng: "Sau này đừng đến đây nữa."
Nghe vậy trong miệng gã không nhịn được phát ra một tiếng cười giễu cợt.
Những lời châm chọc còn chưa kịp thốt ra thì con dao làm bếp đã càng áp sát hơn.
Gã nhìn vào đôi mắt lạnh như băng của cô, vội vàng nói cho có lệ: "Được được được, sau này tôi không đến nữa, cô mau thả ông đây ra."
Lâm Giang Mộ hiểu rất rõ tính cách của mấy tên đàn ông này, sự chênh lệch về thể lực giữa nam nữ quá lớn, trước khi có thể đảm bảo sự an toàn tuyệt đối cho bản thân mình, cô không thể buông vũ khí chế ngự tên đàn ông này xuống được.
Buộc hai tay Hồ Bình ra sau lưng, cô ép gã đi xuống dưới lầu.
Nhìn thấy cánh cửa sổ bằng gỗ bị phá vỡ, cô hung ác trừng mắt với người đàn ông.
Mở cửa chính ra, cô đạp một cái vào mông tên đàn ông rồi đóng cửa lại rầm một cái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook