Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 50: Vào Lớp 1 (1)
Lúc rửa bát, Giang Dạ không đợi bên cạnh cô như mọi khi.
Cô bưng ấm nước lên lầu đi vào phòng tắm, Giang Dạ vừa đánh răng xong bước xuống ghế đẩu nhỏ, cô đặt chiếc ghế dựa vào tường rồi bước vào phòng ngủ.
Cô ngăn đứa trẻ ủ rũ: "Không tắm à?"
"Con tắm bằng nước lạnh rồi."
"Hả." Cô cười: "Con không lạnh sao?"
"Không lạnh." Bóng người nhỏ bé đi vào.
Lâm Giang Mộ sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì đi vào phòng ngủ.
Giang Dạ nghiêng người sang trái duỗi hai chân vào trong chăn, trên chăn mở ra một cuốn sách.
Sau khi cô đi vào, nó lập tức đóng sách lại cho vào tủ đầu giường.
Chờ cô cầm sách nằm vào bên kia, lật mười mấy trang, cuối cùng Giang Dạ không nhịn được mới quay lại.
"Tiểu Mộ, con nghĩ ‘con dâu’ nghĩa vợ ý. Vợ chồng nên sống với nhau như ông Triệu và bà Triệu. Nhưng tại sao con lại phải sống cùng với người khác. Tiểu Mộ, con không muốn sống cùng người khác."
Giang Dạ chưa bao giờ nói "không nghĩ" hay "không muốn" với cô, đây là lần đầu tiên.
"Chuyện đó khác. Con vẫn còn nhỏ. Con không hiểu điều đó có nghĩa là gì. Khi con lớn lên, con sẽ có người mình thích. Con sẽ muốn bắt đầu một gia đình với cô ấy và có tổ ấm của riêng mình."
Hệ thống cũng xen vào: "Ừ, đúng rồi, Tiểu Giang Dạ, sao lần này chúng ta không tóm lấy nữ chính của Cố Chương, hehe."
Giang Dạ im lặng nhìn Lâm Giang Mộ, nó biết cô nói không đúng, nhưng nó không muốn nói nữa, không thể thuyết phục được Tiểu Mộ.
Vì vậy nó chỉ nói một câu: "Thôi, con ngủ đây." rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Cho đến khi nghe thấy đèn được bật sáng, tiếng cọ xát tấm vải, Giang Dạ cảm thấy có một cơ thể trên người mình, sau đó chăn bông bên trái được vén chặt, mi mắt nó dần buông lỏng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày đầu đi học lớp một của Giang Dạ, Lâm Giang Mộ đã ngủ quên.
Khi Triệu Miêu Phượng gọi cô ở dưới lầu, cô đột nhiên tỉnh dậy, nhìn lên thì thấy đã là 7 giờ 30 phút.
Cô nhìn thấy Giang Dạ đã mặc quần áo chỉnh tề ở bên giường liền nói: "Giang Dạ, sao con không gọi ta dậy?"
"Tiểu Mộ, mỗi ngày đều quá mệt mỏi, Tiểu Mộ nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Nó nói.
Lâm Giang Mộ lấy tốc độ tỉnh dậy của mình trong thời gian huấn luyện quân sự ở trường đại học trong ba phút, mặc quần áo trong năm phút và tắm rửa, kéo Giang Dạ chạy vội xuống lầu.
Triệu Miêu Phượng chạy xe điện ba bánh chờ sẵn họ ở cửa.
Có ba chiếc ghế gỗ nhỏ ở băng ghế sau. Triệu An Minh ngồi vào đó vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh và hét lên với hai người họ: "Dì Tiểu Mộ, Em A Dạ, mau lên đây."
Cô bưng ấm nước lên lầu đi vào phòng tắm, Giang Dạ vừa đánh răng xong bước xuống ghế đẩu nhỏ, cô đặt chiếc ghế dựa vào tường rồi bước vào phòng ngủ.
Cô ngăn đứa trẻ ủ rũ: "Không tắm à?"
"Con tắm bằng nước lạnh rồi."
"Hả." Cô cười: "Con không lạnh sao?"
"Không lạnh." Bóng người nhỏ bé đi vào.
Lâm Giang Mộ sau khi tắm rửa sạch sẽ xong thì đi vào phòng ngủ.
Giang Dạ nghiêng người sang trái duỗi hai chân vào trong chăn, trên chăn mở ra một cuốn sách.
Sau khi cô đi vào, nó lập tức đóng sách lại cho vào tủ đầu giường.
Chờ cô cầm sách nằm vào bên kia, lật mười mấy trang, cuối cùng Giang Dạ không nhịn được mới quay lại.
"Tiểu Mộ, con nghĩ ‘con dâu’ nghĩa vợ ý. Vợ chồng nên sống với nhau như ông Triệu và bà Triệu. Nhưng tại sao con lại phải sống cùng với người khác. Tiểu Mộ, con không muốn sống cùng người khác."
Giang Dạ chưa bao giờ nói "không nghĩ" hay "không muốn" với cô, đây là lần đầu tiên.
"Chuyện đó khác. Con vẫn còn nhỏ. Con không hiểu điều đó có nghĩa là gì. Khi con lớn lên, con sẽ có người mình thích. Con sẽ muốn bắt đầu một gia đình với cô ấy và có tổ ấm của riêng mình."
Hệ thống cũng xen vào: "Ừ, đúng rồi, Tiểu Giang Dạ, sao lần này chúng ta không tóm lấy nữ chính của Cố Chương, hehe."
Giang Dạ im lặng nhìn Lâm Giang Mộ, nó biết cô nói không đúng, nhưng nó không muốn nói nữa, không thể thuyết phục được Tiểu Mộ.
Vì vậy nó chỉ nói một câu: "Thôi, con ngủ đây." rồi nằm xuống, nhắm mắt lại.
Cho đến khi nghe thấy đèn được bật sáng, tiếng cọ xát tấm vải, Giang Dạ cảm thấy có một cơ thể trên người mình, sau đó chăn bông bên trái được vén chặt, mi mắt nó dần buông lỏng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.
Ngày đầu đi học lớp một của Giang Dạ, Lâm Giang Mộ đã ngủ quên.
Khi Triệu Miêu Phượng gọi cô ở dưới lầu, cô đột nhiên tỉnh dậy, nhìn lên thì thấy đã là 7 giờ 30 phút.
Cô nhìn thấy Giang Dạ đã mặc quần áo chỉnh tề ở bên giường liền nói: "Giang Dạ, sao con không gọi ta dậy?"
"Tiểu Mộ, mỗi ngày đều quá mệt mỏi, Tiểu Mộ nên nghỉ ngơi nhiều hơn." Nó nói.
Lâm Giang Mộ lấy tốc độ tỉnh dậy của mình trong thời gian huấn luyện quân sự ở trường đại học trong ba phút, mặc quần áo trong năm phút và tắm rửa, kéo Giang Dạ chạy vội xuống lầu.
Triệu Miêu Phượng chạy xe điện ba bánh chờ sẵn họ ở cửa.
Có ba chiếc ghế gỗ nhỏ ở băng ghế sau. Triệu An Minh ngồi vào đó vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh và hét lên với hai người họ: "Dì Tiểu Mộ, Em A Dạ, mau lên đây."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook