Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 46: Bắt Đầu Học Toán
Khi Giang Dạ lên năm tuổi, sách trong tủ gỗ đã quá chật, không thể chứa thêm được nữa.
Lâm Giang Mộ đã phân loại một số quyển, cất chúng trên gác xép và để thêm những cuốn mới.
Năm nay, sở thích của Giang Dạ đã chuyển sang giải các câu đố.
Ở lớp mẫu giáo đã bắt đầu dạy phép cộng và trừ đơn giản, Triệu An Minh lấy sách bài tập ra trước mặt Giang Dạ và hỏi người mà theo cậu ta là thông minh nhất: "Em A Dạ, cái này làm thế nào?"
Cho tới bây giờ chưa có ai dạy toán cho Giang Dạ.
Nó chỉ xem khoảng năm phút và đưa ra các câu trả lời lần lượt từ trên xuống dưới.
Triệu An Minh cũng tin tưởng nó, cầm bút viết câu trả lời một cách nguệch ngoạc.
Cảnh tượng này đã bị Lâm Giang Mộ phát hiện, cô bước tới nói với Giang Dạ: "Giang Dạ, con làm vậy là không đúng. Đây là bài tập của Triệu An Minh. Cậu ấy chỉ có thể tự mình làm thôi, con làm như vậy, không những không phải giúp cậu ấy mà còn làm hại cậu ấy."
"Thực xin lỗi dì Tiểu Mộ, đừng tức giận, đừng mắng em A Dạ," Triệu An Minh chủ động nhận lỗi, kéo quần áo của cô nói: "Tất cả đều là lỗi của cháu."
"Dì biết." Giang Dạ cầm sách bài tập của Triệu An Minh nói với cô: "Tiểu Mộ, con cũng muốn học cái này, có được không?"
Kể từ đó, Giang Dạ đã mở ra cánh cửa đến một thế giới khác, nó có thể ngồi ở bàn cả ngày.
"Lịch sử chung của thế giới" đã không còn được cưng chiều nữa, trong mắt nó chỉ có hết bài toán này đến bài toán khác.
Có lần cô lên gọi nó đi ăn trưa và phát hiện nó đang học môn "Hình học không gian" mà chắc chỉ học cấp 2 mới học đến.
"Heo Con, ăn cơm thôi." Cô xoa đầu nó.
Giang Dạ đặt bút xuống, từ trên ghế đẩu đưa tay về phía cô, nó đã quen với việc được cô dẫn xuống lầu.
Hệ thống đã lâu không nói chuyện đột nhiên thở dài: "Ký chủ, Giang Dạ dưới sự giáo dục của cô nhất định sẽ trở thành người có ích cho xã hội. Nó thông minh hơn tôi tưởng. Đúng là một thiên tài trăm năm có một."
Giang Dạ không biết mình đã bị đội một chiếc mũ cao đến mức nào.
Lâm Giang Mộ cúi đầu nhìn nó đi theo cô từng bước xuống cầu thang, trong lòng nghĩ là, tôi sẽ để cho cậu trở thành một người tốt.
Vào sinh nhật lần thứ năm của Giang Dạ, Lâm Giang Mộ đã tặng nó một bộ sách giáo khoa toán học từ cấp tiểu học đến cấp 3.
Cô bịt mắt nó lại, lông mi của nó liên tục chạm vào lòng bàn tay Lâm Giang Mộ trong khi nó đang mong đợi.
Lâm Giang Mộ đã phân loại một số quyển, cất chúng trên gác xép và để thêm những cuốn mới.
Năm nay, sở thích của Giang Dạ đã chuyển sang giải các câu đố.
Ở lớp mẫu giáo đã bắt đầu dạy phép cộng và trừ đơn giản, Triệu An Minh lấy sách bài tập ra trước mặt Giang Dạ và hỏi người mà theo cậu ta là thông minh nhất: "Em A Dạ, cái này làm thế nào?"
Cho tới bây giờ chưa có ai dạy toán cho Giang Dạ.
Nó chỉ xem khoảng năm phút và đưa ra các câu trả lời lần lượt từ trên xuống dưới.
Triệu An Minh cũng tin tưởng nó, cầm bút viết câu trả lời một cách nguệch ngoạc.
Cảnh tượng này đã bị Lâm Giang Mộ phát hiện, cô bước tới nói với Giang Dạ: "Giang Dạ, con làm vậy là không đúng. Đây là bài tập của Triệu An Minh. Cậu ấy chỉ có thể tự mình làm thôi, con làm như vậy, không những không phải giúp cậu ấy mà còn làm hại cậu ấy."
"Thực xin lỗi dì Tiểu Mộ, đừng tức giận, đừng mắng em A Dạ," Triệu An Minh chủ động nhận lỗi, kéo quần áo của cô nói: "Tất cả đều là lỗi của cháu."
"Dì biết." Giang Dạ cầm sách bài tập của Triệu An Minh nói với cô: "Tiểu Mộ, con cũng muốn học cái này, có được không?"
Kể từ đó, Giang Dạ đã mở ra cánh cửa đến một thế giới khác, nó có thể ngồi ở bàn cả ngày.
"Lịch sử chung của thế giới" đã không còn được cưng chiều nữa, trong mắt nó chỉ có hết bài toán này đến bài toán khác.
Có lần cô lên gọi nó đi ăn trưa và phát hiện nó đang học môn "Hình học không gian" mà chắc chỉ học cấp 2 mới học đến.
"Heo Con, ăn cơm thôi." Cô xoa đầu nó.
Giang Dạ đặt bút xuống, từ trên ghế đẩu đưa tay về phía cô, nó đã quen với việc được cô dẫn xuống lầu.
Hệ thống đã lâu không nói chuyện đột nhiên thở dài: "Ký chủ, Giang Dạ dưới sự giáo dục của cô nhất định sẽ trở thành người có ích cho xã hội. Nó thông minh hơn tôi tưởng. Đúng là một thiên tài trăm năm có một."
Giang Dạ không biết mình đã bị đội một chiếc mũ cao đến mức nào.
Lâm Giang Mộ cúi đầu nhìn nó đi theo cô từng bước xuống cầu thang, trong lòng nghĩ là, tôi sẽ để cho cậu trở thành một người tốt.
Vào sinh nhật lần thứ năm của Giang Dạ, Lâm Giang Mộ đã tặng nó một bộ sách giáo khoa toán học từ cấp tiểu học đến cấp 3.
Cô bịt mắt nó lại, lông mi của nó liên tục chạm vào lòng bàn tay Lâm Giang Mộ trong khi nó đang mong đợi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook