Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 36: Giang Dạ Biết Nói
Giang Dạ mặc kệ cậu ta chạy quanh nhà với một chiếc xe bán tải đồ chơi của mình.
"Tiểu Mộ, bên trái, bên trái... A, không đúng, bên phải một chút, đúng rồi, bên phải một chút nữa."
Lâm Giang Mộ đứng trên ghế treo câu đối, Triệu Miêu Phượng giữ cho cô.
Khi Triệu An Minh chạy ra cửa, cậu ta vấp phải ngưỡng cửa, ngã mạnh và làm rách quần áo mới.
Đứa bé to béo ngồi trên đất khóc lóc, nước mắt nước mũi thi nhau chảy.
Lâm Giang Mộ và Triệu Miêu Phượng nhanh chóng đỡ cậu ta dậy.
Lâm Giang Mộ cầm một lon Vương Tử đến bên đứa trẻ: "Đại Hổ, đừng khóc, không phải cháu thích Vương Tử nhất sao. Nếu cháu còn khóc nữa thì sẽ không có Vương Tử đâu."
Triệu An Minh nghe đến Vương Tử thì lập tức nín khóc, nhìn người nói với đôi mắt đẫm lệ.
Hôm nay Lâm Giang Mộ có trang điểm, cô đã dùng dụng cụ uốn mi cong lên, bôi phấn mắt nhẹ, tô đôi môi đỏ mọng.
Trẻ con không có khái niệm đẹp và xấu, chỉ cảm thấy dì Tiểu Mộ ngày hôm nay rất khác, cả người như bừng sáng lên.
Cậu ta ngây ngốc nhìn cô trong vài giây, nước mắt lưng tròng, nước mũi chảy dài, và hỏi một cách ngây thơ: "Dì Tiểu Mộ, sau này lớn lên cháu có thể cưới dì không?"
Triệu Miêu Phượng phì cười, vỗ nhẹ lên đầu con trai: "Triệu Đại Hổ, mơ tưởng cái gì. Dì Tiểu Mộ rất ghét trẻ con tè ra giường."
Triệu An Minh đỏ mặt, dùng sức che miệng mẹ mình: "Mẹ đừng nói xấu con trước mặt vợ con."
Lâm Giang Mộ liếc Triệu Miêu Phượng đang sững sờ, cười nói: "Con trai chị học điều này từ đâu vậy, nhỏ mà lanh."
Giang Dạ ngồi ở trên băng ghế nhỏ đọc sách, ngẩng đầu nhìn hồi lâu, ba người đều đang cười ra tiếng, dường như đã quên mất nó.
Nó mím môi, cũng không có gì không vui, tiếp tục nhìn về hướng về Lâm Giang Mộ, suy nghĩ về việc khi nào cô sẽ chú ý đến bản thân mình.
Cuối cùng cô cũng đi về phía nó, và khi sắp đến nơi, cô quay lại và đi về phía nhà bếp.
"Tiểu Mộ."
Thanh âm trong trẻo giống như viên sỏi nhỏ ném xuống mặt hồ yên tĩnh, cả không gian yên lặng mấy giây.
Chính là Triệu An Minh phản ứng trước, vỗ vỗ lòng bàn tay chạy tới, hét lớn một tiếng: "Oa, em A Dạ nói được rồi, Heo Con biết nói rồi."
Hệ thống đốt pháo trong đầu cô: "Phải ăn mừng một trận. Giang Dạ nhỏ nói chuyện rồi."
Triệu Miêu Phượng cũng nói: "Tiểu Mộ, em có nghe thấy không, A Dạ nói được rồi."
Lâm Giang Mộ đi tới Giang Dạ trước mặt và ngồi xuống, Giang Dạ ôm chặt thẻ học trong tay, đôi con ngươi đen nhánh nhìn cô chằm chằm.
Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, phát âm chuẩn xác, giọng nói rõ ràng: "Tiểu Mộ."
"Tiểu Mộ, bên trái, bên trái... A, không đúng, bên phải một chút, đúng rồi, bên phải một chút nữa."
Lâm Giang Mộ đứng trên ghế treo câu đối, Triệu Miêu Phượng giữ cho cô.
Khi Triệu An Minh chạy ra cửa, cậu ta vấp phải ngưỡng cửa, ngã mạnh và làm rách quần áo mới.
Đứa bé to béo ngồi trên đất khóc lóc, nước mắt nước mũi thi nhau chảy.
Lâm Giang Mộ và Triệu Miêu Phượng nhanh chóng đỡ cậu ta dậy.
Lâm Giang Mộ cầm một lon Vương Tử đến bên đứa trẻ: "Đại Hổ, đừng khóc, không phải cháu thích Vương Tử nhất sao. Nếu cháu còn khóc nữa thì sẽ không có Vương Tử đâu."
Triệu An Minh nghe đến Vương Tử thì lập tức nín khóc, nhìn người nói với đôi mắt đẫm lệ.
Hôm nay Lâm Giang Mộ có trang điểm, cô đã dùng dụng cụ uốn mi cong lên, bôi phấn mắt nhẹ, tô đôi môi đỏ mọng.
Trẻ con không có khái niệm đẹp và xấu, chỉ cảm thấy dì Tiểu Mộ ngày hôm nay rất khác, cả người như bừng sáng lên.
Cậu ta ngây ngốc nhìn cô trong vài giây, nước mắt lưng tròng, nước mũi chảy dài, và hỏi một cách ngây thơ: "Dì Tiểu Mộ, sau này lớn lên cháu có thể cưới dì không?"
Triệu Miêu Phượng phì cười, vỗ nhẹ lên đầu con trai: "Triệu Đại Hổ, mơ tưởng cái gì. Dì Tiểu Mộ rất ghét trẻ con tè ra giường."
Triệu An Minh đỏ mặt, dùng sức che miệng mẹ mình: "Mẹ đừng nói xấu con trước mặt vợ con."
Lâm Giang Mộ liếc Triệu Miêu Phượng đang sững sờ, cười nói: "Con trai chị học điều này từ đâu vậy, nhỏ mà lanh."
Giang Dạ ngồi ở trên băng ghế nhỏ đọc sách, ngẩng đầu nhìn hồi lâu, ba người đều đang cười ra tiếng, dường như đã quên mất nó.
Nó mím môi, cũng không có gì không vui, tiếp tục nhìn về hướng về Lâm Giang Mộ, suy nghĩ về việc khi nào cô sẽ chú ý đến bản thân mình.
Cuối cùng cô cũng đi về phía nó, và khi sắp đến nơi, cô quay lại và đi về phía nhà bếp.
"Tiểu Mộ."
Thanh âm trong trẻo giống như viên sỏi nhỏ ném xuống mặt hồ yên tĩnh, cả không gian yên lặng mấy giây.
Chính là Triệu An Minh phản ứng trước, vỗ vỗ lòng bàn tay chạy tới, hét lớn một tiếng: "Oa, em A Dạ nói được rồi, Heo Con biết nói rồi."
Hệ thống đốt pháo trong đầu cô: "Phải ăn mừng một trận. Giang Dạ nhỏ nói chuyện rồi."
Triệu Miêu Phượng cũng nói: "Tiểu Mộ, em có nghe thấy không, A Dạ nói được rồi."
Lâm Giang Mộ đi tới Giang Dạ trước mặt và ngồi xuống, Giang Dạ ôm chặt thẻ học trong tay, đôi con ngươi đen nhánh nhìn cô chằm chằm.
Cái miệng nhỏ nhắn mở ra, phát âm chuẩn xác, giọng nói rõ ràng: "Tiểu Mộ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook