Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 33: Mua Máy Giặt
"Thật đúng là con heo nhỏ." Cô giơ cái đĩa lên và chỉ vào cái bụng phệ của nó: "Không được ăn nữa, con ăn hết cả phần của ta rồi."
Sau bữa trưa, họ đang phơi nắng ngoài sân. 《 Lời thú tội 》đã chuyển sang chương thứ tư, chương tìm kiếm sự giải cứu.
Một cái đầu nhỏ tò mò lại gần, Lâm Giang Mộ bị cắt ngang, nhìn thấy anh chàng nhỏ bé đã bị bỏ rơi từ lâu đang ngồi bó gối trên chiếc ghế gỗ và ngoan ngoãn ôm mặt trăng nhỏ của mình.
Giang Dạ vừa nhìn trang sách vừa nhìn cô.
"Muốn đọc à?"
Nó mở miệng không phát ra âm thanh, sau đó gật đầu.
Buổi chiều Triệu Miêu Phượng nói muốn đi vào thành phố mua nến, pháo, câu đối xuân và các vật dụng khác.
Cô đi ra cửa trả lời, rồi đi lên nhà thay quần áo, trước khi đi cô nhìn thấy Giang Dạ đang ngồi ở chỗ của cô lúc nãy và xem 《 Lời thú tội 》.
"Giang Dạ, con có muốn ra ngoài với ta không?" Cô ngẩng đầu lên.
Nó hiểu ngay, đặt sách xuống rồi đứng dậy.
Khi Lâm Giang Mộ bỏ ra hai tháng tiền lương để mua một cái máy giặt không chút do dự, Triệu Miêu Phượng ngẩn ra, vô thức nắm lấy cánh tay của cô: "Tiểu Mộ, em nghiêm túc à? Người ta có thể nói hay như vậy nhưng sao em lại tiêu phí số tiền này, thà mua cho A Dạ mấy thùng sữa còn hơn."
Lâm Giang Mộ nhiều lần cho thấy cô không phải là người mua hàng bốc đồng, cuối cùng Triệu Miêu Phượng cũng buông cô ra sau khi cô cho chị ta thấy bàn tay sưng tấy vì dính nước giếng.
Nửa tiếng sau chị ta vẫn còn văng vẳng bên tai cô rằng: "Em đã làm gì với số tiền này vậy, Tiểu Mộ, em nhất định sẽ hối hận."
Ở thời đại này, máy giặt là vật dụng lớn mà chỉ có những người giàu mới mua khi kết hôn, và hầu hết chúng cũng chỉ dùng để làm cảnh.
Bình thường người ta sẽ tranh thủ tắm rồi giặt luôn, vì sợ rằng chiếc máy quý giá này dùng vài lần sẽ hỏng.
Cũng khó trách tại sao Triệu Miêu Phượng không thể hiểu được, vì giặt bằng tay cũng không mất nhiều thời gian, vả lại dùng máy giặt có thể sạch sao?
Có một hiệu sách Tân Hoa Xã bên cạnh cửa hàng máy giặt.
Lâm Giang Mộ dắt Giang Dạ bước vào, Triệu Miêu Phượng cũng đi theo.
Cô chọn 《 Trung Quốc năm nghìn năm》,《 Tam tự kinh 》,《 Những câu thành ngữ》... tổng cộng là tám quyển.
Trước quầy thanh toán, Giang Dạ mở mắt to lấp lánh có thần nhìn nhân viên thu ngân ở quầy quét mã vạch.
Thu ngân là một cô gái nhỏ chưa lập gia đình, lại có đứa nhỏ đáng yêu như vậy nhìn mình chằm chằm, cô ta không khỏi đưa tay sờ sờ khuôn mặt của nó.
Sau bữa trưa, họ đang phơi nắng ngoài sân. 《 Lời thú tội 》đã chuyển sang chương thứ tư, chương tìm kiếm sự giải cứu.
Một cái đầu nhỏ tò mò lại gần, Lâm Giang Mộ bị cắt ngang, nhìn thấy anh chàng nhỏ bé đã bị bỏ rơi từ lâu đang ngồi bó gối trên chiếc ghế gỗ và ngoan ngoãn ôm mặt trăng nhỏ của mình.
Giang Dạ vừa nhìn trang sách vừa nhìn cô.
"Muốn đọc à?"
Nó mở miệng không phát ra âm thanh, sau đó gật đầu.
Buổi chiều Triệu Miêu Phượng nói muốn đi vào thành phố mua nến, pháo, câu đối xuân và các vật dụng khác.
Cô đi ra cửa trả lời, rồi đi lên nhà thay quần áo, trước khi đi cô nhìn thấy Giang Dạ đang ngồi ở chỗ của cô lúc nãy và xem 《 Lời thú tội 》.
"Giang Dạ, con có muốn ra ngoài với ta không?" Cô ngẩng đầu lên.
Nó hiểu ngay, đặt sách xuống rồi đứng dậy.
Khi Lâm Giang Mộ bỏ ra hai tháng tiền lương để mua một cái máy giặt không chút do dự, Triệu Miêu Phượng ngẩn ra, vô thức nắm lấy cánh tay của cô: "Tiểu Mộ, em nghiêm túc à? Người ta có thể nói hay như vậy nhưng sao em lại tiêu phí số tiền này, thà mua cho A Dạ mấy thùng sữa còn hơn."
Lâm Giang Mộ nhiều lần cho thấy cô không phải là người mua hàng bốc đồng, cuối cùng Triệu Miêu Phượng cũng buông cô ra sau khi cô cho chị ta thấy bàn tay sưng tấy vì dính nước giếng.
Nửa tiếng sau chị ta vẫn còn văng vẳng bên tai cô rằng: "Em đã làm gì với số tiền này vậy, Tiểu Mộ, em nhất định sẽ hối hận."
Ở thời đại này, máy giặt là vật dụng lớn mà chỉ có những người giàu mới mua khi kết hôn, và hầu hết chúng cũng chỉ dùng để làm cảnh.
Bình thường người ta sẽ tranh thủ tắm rồi giặt luôn, vì sợ rằng chiếc máy quý giá này dùng vài lần sẽ hỏng.
Cũng khó trách tại sao Triệu Miêu Phượng không thể hiểu được, vì giặt bằng tay cũng không mất nhiều thời gian, vả lại dùng máy giặt có thể sạch sao?
Có một hiệu sách Tân Hoa Xã bên cạnh cửa hàng máy giặt.
Lâm Giang Mộ dắt Giang Dạ bước vào, Triệu Miêu Phượng cũng đi theo.
Cô chọn 《 Trung Quốc năm nghìn năm》,《 Tam tự kinh 》,《 Những câu thành ngữ》... tổng cộng là tám quyển.
Trước quầy thanh toán, Giang Dạ mở mắt to lấp lánh có thần nhìn nhân viên thu ngân ở quầy quét mã vạch.
Thu ngân là một cô gái nhỏ chưa lập gia đình, lại có đứa nhỏ đáng yêu như vậy nhìn mình chằm chằm, cô ta không khỏi đưa tay sờ sờ khuôn mặt của nó.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook