Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 31: Heo Con
Triệu An Minh nghe thấy tên mình liền lớn tiếng "dạ" trả lời.
Cậu ta quay đầu lại, trên miệng dính một miếng bánh quy.
Giang Dạ cũng quay đầu lại, vừa mở gói bánh quy ra cắn một cái.
Nó ăn lịch sự hơn nhiều so với Triệu An Minh, từ từ nhai, hai má phồng lên.
Nó nhìn Lâm Giang Mộ và có chút mong đợi.
Hệ thống cũng la ầm lên: "Đúng vậy, đúng vậy. Ký chủ, Triệu Miêu Phượng cũng gọi nó là A Dạ, còn cô cả ngày gọi Giang Dạ, Giang Dạ. Người không biết còn tưởng rằng Triệu Miêu Phượng mới là mẹ ruột của Giang Dạ đấy."
"Gọi là gì được..." Lâm Giang Mộ nhìn ánh mắt của Giang Dạ, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng: "Hay gọi là Heo Con đi..."
Vừa dứt lời, Triệu An Minh liền phá lên cười, ôm bụng chỉ vào Giang Dạ nói: "A Dạ là con heo nhỏ... Ha ha... A Dạ là con heo nhỏ" bằng tiếng phổ thông không chuẩn.
Triệu Miêu Phượng cũng nheo mắt lại cười: "Heo Con, ha ha, cái tên này hay, cái chính là không biết A Dạ có bằng lòng hay không?"
Dĩ nhiên phải trưng cầu ý kiến của người trong cuộc, Lâm Giang Mộ nói: "Giang Dạ, ta đặt biệt danh cho con là Heo Con, con có bằng lòng không?"
Triệu Miêu Phượng cảm thấy cách làm việc của hai người có chút kỳ lạ, người lớn nghiêm túc hỏi ý kiến, người nhỏ đứng dậy đi tới người lớn rồi gật đầu nghiêm nghị.
Hình ảnh này khiến chị ta cảm thấy rất thú vị: "Tiểu Mộ, A Dạ có thực sự hiểu những gì em nói không?"
Hệ thống thấy bất công thay cho Giang Dạ: "Có phải tôi là người duy nhất cho rằng cái tên này rất xấu xí không? Không hợp với khí chất của Giang Dạ, ký chủ, cô không thể nghiêm túc chọn một cái biệt danh dễ thương hơn được sao? Chẳng hạn như ngoan ngoãn hay bé cưng chẳng hạn."
Lâm Giang Mộ xin nghỉ việc.
Cô đã đoán trước sẽ có một ngày như vậy.
Vì cô đang làm việc trong siêu thị nhỏ, luôn có một số người đàn ông dáng vẻ lưu manh đứng dưới gốc cây trơ trọi cách đó không xa, thì thì thầm thầm, thỉnh thoảng lại liếc về phía cô, rồi cười phá lên.
Mỗi lần như vậy, Ngưu Xuyên Hồng luôn nhìn cô và bảo cô đi vào trong sắp xếp lại các kệ hàng.
Ngày hôm qua, có mấy kẻ không biết xấu hổ đã đến nói chuyện dưới chiêu bài mua thuốc lá, tỏ vẻ bóng gió và thuyết phục cô: "Em gái Giang Mộ, hãy cùng tôi vui vẻ một chút đi, đảm bảo em sẽ được ăn sung mặc sướng."
Cô còn chưa kịp nói gì, Ngưu Xuyên Hồng đã cầm chổi đuổi bọn chúng một trận, mọi người xô đẩy làm đổ cả cái kệ gần cửa nhất, hàng hóa rơi bừa bãi.
Cậu ta quay đầu lại, trên miệng dính một miếng bánh quy.
Giang Dạ cũng quay đầu lại, vừa mở gói bánh quy ra cắn một cái.
Nó ăn lịch sự hơn nhiều so với Triệu An Minh, từ từ nhai, hai má phồng lên.
Nó nhìn Lâm Giang Mộ và có chút mong đợi.
Hệ thống cũng la ầm lên: "Đúng vậy, đúng vậy. Ký chủ, Triệu Miêu Phượng cũng gọi nó là A Dạ, còn cô cả ngày gọi Giang Dạ, Giang Dạ. Người không biết còn tưởng rằng Triệu Miêu Phượng mới là mẹ ruột của Giang Dạ đấy."
"Gọi là gì được..." Lâm Giang Mộ nhìn ánh mắt của Giang Dạ, trong đầu chợt lóe lên ý tưởng: "Hay gọi là Heo Con đi..."
Vừa dứt lời, Triệu An Minh liền phá lên cười, ôm bụng chỉ vào Giang Dạ nói: "A Dạ là con heo nhỏ... Ha ha... A Dạ là con heo nhỏ" bằng tiếng phổ thông không chuẩn.
Triệu Miêu Phượng cũng nheo mắt lại cười: "Heo Con, ha ha, cái tên này hay, cái chính là không biết A Dạ có bằng lòng hay không?"
Dĩ nhiên phải trưng cầu ý kiến của người trong cuộc, Lâm Giang Mộ nói: "Giang Dạ, ta đặt biệt danh cho con là Heo Con, con có bằng lòng không?"
Triệu Miêu Phượng cảm thấy cách làm việc của hai người có chút kỳ lạ, người lớn nghiêm túc hỏi ý kiến, người nhỏ đứng dậy đi tới người lớn rồi gật đầu nghiêm nghị.
Hình ảnh này khiến chị ta cảm thấy rất thú vị: "Tiểu Mộ, A Dạ có thực sự hiểu những gì em nói không?"
Hệ thống thấy bất công thay cho Giang Dạ: "Có phải tôi là người duy nhất cho rằng cái tên này rất xấu xí không? Không hợp với khí chất của Giang Dạ, ký chủ, cô không thể nghiêm túc chọn một cái biệt danh dễ thương hơn được sao? Chẳng hạn như ngoan ngoãn hay bé cưng chẳng hạn."
Lâm Giang Mộ xin nghỉ việc.
Cô đã đoán trước sẽ có một ngày như vậy.
Vì cô đang làm việc trong siêu thị nhỏ, luôn có một số người đàn ông dáng vẻ lưu manh đứng dưới gốc cây trơ trọi cách đó không xa, thì thì thầm thầm, thỉnh thoảng lại liếc về phía cô, rồi cười phá lên.
Mỗi lần như vậy, Ngưu Xuyên Hồng luôn nhìn cô và bảo cô đi vào trong sắp xếp lại các kệ hàng.
Ngày hôm qua, có mấy kẻ không biết xấu hổ đã đến nói chuyện dưới chiêu bài mua thuốc lá, tỏ vẻ bóng gió và thuyết phục cô: "Em gái Giang Mộ, hãy cùng tôi vui vẻ một chút đi, đảm bảo em sẽ được ăn sung mặc sướng."
Cô còn chưa kịp nói gì, Ngưu Xuyên Hồng đã cầm chổi đuổi bọn chúng một trận, mọi người xô đẩy làm đổ cả cái kệ gần cửa nhất, hàng hóa rơi bừa bãi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook