Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 29: Không Người Phụ Nữ Nào Có Thể Từ Chối Trà Sữa
Nguyên liệu ông chủ sử dụng vẫn là sữa tươi, so với hai mươi lăm năm sau sạch sẽ hơn rất nhiều.
Cô mỉm cười, đưa cốc trà sữa trân châu mới pha đầu tiên cho Triệu Miêu Phượng, rồi nói nhỏ với chị ta: "Chị cứ nếm một chút, nếu uống không ngon em sẽ trả lại hai cốc kia."
Triệu Miêu Phượng lẩm bẩm nói cô tiêu tiền bậy bạ, cúi đầu nhấp một ngụm, ngẩng đầu liếc cô rồi lại uống hai ngụm nữa.
Quả nhiên không người phụ nữ nào có thể từ chối trà sữa.
"Thế nào, uống ngon đúng không?" Cô cười nói với Triệu Miêu Phượng.
Vào một ngày đông gió lạnh, trên giường một lớn một nhỏ, nhỏ thì một tay ôm gối hình trăng khuyết, tay kia cầm ly trà sữa, lớn thì bóc hạt dẻ đút vào miệng đứa trẻ.
Có một cuốn sách trên đùi cô, cô vừa nhìn vào cuốn sách vừa đưa ra những hạt dẻ đã bóc vỏ.
Đôi môi ướt át đột nhiên chạm vào tay cô, cô quay đầu lại - bởi vì tay cô quá cao, Giang Dạ ngẩng đầu lên, môi chỉ có thể chạm tới cổ tay cô.
Cô nhét hạt dẻ vào miệng Giang Dạ, lấy khăn giấy ra lau tay: "Tự mình bóc đi."
Cô đặt túi hạt dẻ vào giữa hai người.
Sau khi đọc sách một lát, cô lại nhìn Giang Dạ, thấy nó đang tập trung xử lý một hạt dẻ không có kẽ hở, bề mặt vỏ hạt dẻ đã đầy vết răng và nước dãi.
"Được rồi, để ta bóc cho con." Cô thả hạt dẻ đã cắn vào tay nó, rồi lau sạch tay cho nó.
Thế là cậu bé chỉ biết ngồi yên lặng và kiên nhẫn chờ người phụ nữ đọc sách bóc từng miếng và vươn đầu đón.
Một buổi chiều đông nhàn nhã và thỏa mãn như vậy, được nó giữ gìn cẩn thận.
Từ sau khi Triệu An Minh vô tình đập vỡ đầu của Giang Dạ, Triệu Miêu Phượng không dám đưa con trai đến nhà cô chơi.
Đám trẻ xung quanh cũng không biết là nghe lời người lớn trong nhà hay vì tính cách của Giang Dạ mà không ai muốn chơi với nó.
Cô phải giúp Giang Dạ thiết lập mối quan hệ xã hội bình thường từ khi nó còn nhỏ, vì vậy chỉ có thể nhờ Triệu Miêu Phượng.
Ở cái nơi nhỏ bé này, người duy nhất chịu đến gần cô cũng chỉ có một mình Triệu Miêu Phượng.
Cuối tuần, Triệu An Minh theo Triệu Miêu Phượng đến nhà cô, cô đưa cho cậu ta một cốc sữa, Triệu An Minh ngọt ngào gọi "Dì Tiểu Mộ" và nói cảm ơn.
Trẻ con tính hay quên, cậu ta không nhớ chuyện đã đập vỡ đầu Giang Dạ, đến khi Triệu Miêu Phượng xách tai cậu ta lên để dạy dỗ, cậu ta còn ngơ ngác hỏi Lâm Giang Mộ: "Dì Tiểu Mộ, có thật không? Có phải mẹ cháu lừa cháu không, sao cháu lại không nhớ chứ?"
Cô mỉm cười, đưa cốc trà sữa trân châu mới pha đầu tiên cho Triệu Miêu Phượng, rồi nói nhỏ với chị ta: "Chị cứ nếm một chút, nếu uống không ngon em sẽ trả lại hai cốc kia."
Triệu Miêu Phượng lẩm bẩm nói cô tiêu tiền bậy bạ, cúi đầu nhấp một ngụm, ngẩng đầu liếc cô rồi lại uống hai ngụm nữa.
Quả nhiên không người phụ nữ nào có thể từ chối trà sữa.
"Thế nào, uống ngon đúng không?" Cô cười nói với Triệu Miêu Phượng.
Vào một ngày đông gió lạnh, trên giường một lớn một nhỏ, nhỏ thì một tay ôm gối hình trăng khuyết, tay kia cầm ly trà sữa, lớn thì bóc hạt dẻ đút vào miệng đứa trẻ.
Có một cuốn sách trên đùi cô, cô vừa nhìn vào cuốn sách vừa đưa ra những hạt dẻ đã bóc vỏ.
Đôi môi ướt át đột nhiên chạm vào tay cô, cô quay đầu lại - bởi vì tay cô quá cao, Giang Dạ ngẩng đầu lên, môi chỉ có thể chạm tới cổ tay cô.
Cô nhét hạt dẻ vào miệng Giang Dạ, lấy khăn giấy ra lau tay: "Tự mình bóc đi."
Cô đặt túi hạt dẻ vào giữa hai người.
Sau khi đọc sách một lát, cô lại nhìn Giang Dạ, thấy nó đang tập trung xử lý một hạt dẻ không có kẽ hở, bề mặt vỏ hạt dẻ đã đầy vết răng và nước dãi.
"Được rồi, để ta bóc cho con." Cô thả hạt dẻ đã cắn vào tay nó, rồi lau sạch tay cho nó.
Thế là cậu bé chỉ biết ngồi yên lặng và kiên nhẫn chờ người phụ nữ đọc sách bóc từng miếng và vươn đầu đón.
Một buổi chiều đông nhàn nhã và thỏa mãn như vậy, được nó giữ gìn cẩn thận.
Từ sau khi Triệu An Minh vô tình đập vỡ đầu của Giang Dạ, Triệu Miêu Phượng không dám đưa con trai đến nhà cô chơi.
Đám trẻ xung quanh cũng không biết là nghe lời người lớn trong nhà hay vì tính cách của Giang Dạ mà không ai muốn chơi với nó.
Cô phải giúp Giang Dạ thiết lập mối quan hệ xã hội bình thường từ khi nó còn nhỏ, vì vậy chỉ có thể nhờ Triệu Miêu Phượng.
Ở cái nơi nhỏ bé này, người duy nhất chịu đến gần cô cũng chỉ có một mình Triệu Miêu Phượng.
Cuối tuần, Triệu An Minh theo Triệu Miêu Phượng đến nhà cô, cô đưa cho cậu ta một cốc sữa, Triệu An Minh ngọt ngào gọi "Dì Tiểu Mộ" và nói cảm ơn.
Trẻ con tính hay quên, cậu ta không nhớ chuyện đã đập vỡ đầu Giang Dạ, đến khi Triệu Miêu Phượng xách tai cậu ta lên để dạy dỗ, cậu ta còn ngơ ngác hỏi Lâm Giang Mộ: "Dì Tiểu Mộ, có thật không? Có phải mẹ cháu lừa cháu không, sao cháu lại không nhớ chứ?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook