Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 27: Nó Muốn Được Ôm
Hệ thống: "Hu hu, Giang Dạ nhỏ đáng thương quá, tôi khóc mất huhu."
Cô sờ trán nó, may mà không bị sốt: "Ta đi đun thau nước nóng cho con, tắm rửa trước đã nhé?"
Nó hiểu nhưng vẫn không thả tay ra.
"Ngoan nào, được không?" Cô nghiêm túc nhìn nó, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào mặt nó.
Cuối cùng nó cũng buông tay ra.
Mười phút sau cô bưng nước ấm tới, lau qua người rồi thay đồ ngủ cho nó.
"Đói bụng không? Ta làm ít đồ ăn cho con nhé?"
Nó lắc lắc đầu.
"Được rồi, bây giờ muộn lắm rồi, không tốt cho việc tiêu hóa, sáng mai thì ăn nhiều hơn."
Lâm Giang Mộ vừa lên giường, một cơ thể nhỏ đã dán lại gần, giang hai tay muốn ôm một cái.
Hệ thống: "Giang Dạ nhỏ thật sự rất sợ hãi, cô gần gũi với cậu ấy đi."
Cô ôm Giang Dạ, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó: "Ngủ đi, con yên tâm, ta sẽ không rời đi đâu."
Cô ngâm nga một giai điệu mà không biết bản thân đã nghe được ở đâu, cho đến khi hô hấp của cơ thể nhỏ trong ngực dần trở nên ổn định hơn, cô nói thầm một câu với đằng trước tối tăm.
"Giang Dạ, ta sẽ cố gắng, thế nên..."
"Sau này con chắc chắn phải trở thành một người tốt."
Lâm Giang Mộ xách hai túi đồ tết lớn và chào tạm biệt Triệu Miêu Phượng.
Cô vừa đi đến ngã tư đã thấy một cái đầu nhỏ thò ra khỏi khe cửa sắt, bèn bước nhanh chân đến, mở khóa cửa và đặt hai túi đồ tết lớn lên bàn.
Cô dọn một chiếc ghế nhỏ cho nó ngồi: "Không phải ta đã nói con không được mở cửa cho đến khi ta quay lại sao?"
Giang Dạ rất nhạy cảm với sự thay đổi trên nét mặt của cô, mỗi khi cô nói chuyện với nó với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nó luôn rất bối rối, hoàn toàn không hiểu tại sao cô lại không ôm nó lên và sờ vào đầu nó như thường lệ.
"Giang Dạ, như vậy rất nguy hiểm. Nếu người lạ biết con là đứa bé ở nhà một mình, họ sẽ bắt cóc con và tống tiền ta. Nếu ta không có tiền, những kẻ bắt cóc sẽ giết con tin.”
Lâm Giang Mộ nghĩ rằng nó sẽ không hiểu "giết con tin" là gì: "Giết con tin’ chính là con sẽ chết và không được gặp lại ta nữa."
Đứa nhỏ không hiểu "chết" nghĩa là gì nhưng nó hiểu câu tiếp theo của cô và đứng dậy nắm lấy tay áo cô.
"Hiểu rồi đúng không?" Cô nghiêm nghị nói: "Vậy lần sau có mở cửa nữa không?"
Nó lắc đầu một cái.
"Đúng rồi." Lâm Giang Mộ xoa đầu nó.
Thị trấn Đồng An đã vào mùa đông, Lâm Giang Mộ mặc chiếc áo khoác ấm nhất trong tủ vào, nhưng vẫn còn đang rét run vì gió lạnh bên ngoài.
Cô sờ trán nó, may mà không bị sốt: "Ta đi đun thau nước nóng cho con, tắm rửa trước đã nhé?"
Nó hiểu nhưng vẫn không thả tay ra.
"Ngoan nào, được không?" Cô nghiêm túc nhìn nó, dùng đầu ngón tay chọc chọc vào mặt nó.
Cuối cùng nó cũng buông tay ra.
Mười phút sau cô bưng nước ấm tới, lau qua người rồi thay đồ ngủ cho nó.
"Đói bụng không? Ta làm ít đồ ăn cho con nhé?"
Nó lắc lắc đầu.
"Được rồi, bây giờ muộn lắm rồi, không tốt cho việc tiêu hóa, sáng mai thì ăn nhiều hơn."
Lâm Giang Mộ vừa lên giường, một cơ thể nhỏ đã dán lại gần, giang hai tay muốn ôm một cái.
Hệ thống: "Giang Dạ nhỏ thật sự rất sợ hãi, cô gần gũi với cậu ấy đi."
Cô ôm Giang Dạ, nhẹ nhàng vỗ về lưng nó: "Ngủ đi, con yên tâm, ta sẽ không rời đi đâu."
Cô ngâm nga một giai điệu mà không biết bản thân đã nghe được ở đâu, cho đến khi hô hấp của cơ thể nhỏ trong ngực dần trở nên ổn định hơn, cô nói thầm một câu với đằng trước tối tăm.
"Giang Dạ, ta sẽ cố gắng, thế nên..."
"Sau này con chắc chắn phải trở thành một người tốt."
Lâm Giang Mộ xách hai túi đồ tết lớn và chào tạm biệt Triệu Miêu Phượng.
Cô vừa đi đến ngã tư đã thấy một cái đầu nhỏ thò ra khỏi khe cửa sắt, bèn bước nhanh chân đến, mở khóa cửa và đặt hai túi đồ tết lớn lên bàn.
Cô dọn một chiếc ghế nhỏ cho nó ngồi: "Không phải ta đã nói con không được mở cửa cho đến khi ta quay lại sao?"
Giang Dạ rất nhạy cảm với sự thay đổi trên nét mặt của cô, mỗi khi cô nói chuyện với nó với vẻ mặt nghiêm túc như vậy, nó luôn rất bối rối, hoàn toàn không hiểu tại sao cô lại không ôm nó lên và sờ vào đầu nó như thường lệ.
"Giang Dạ, như vậy rất nguy hiểm. Nếu người lạ biết con là đứa bé ở nhà một mình, họ sẽ bắt cóc con và tống tiền ta. Nếu ta không có tiền, những kẻ bắt cóc sẽ giết con tin.”
Lâm Giang Mộ nghĩ rằng nó sẽ không hiểu "giết con tin" là gì: "Giết con tin’ chính là con sẽ chết và không được gặp lại ta nữa."
Đứa nhỏ không hiểu "chết" nghĩa là gì nhưng nó hiểu câu tiếp theo của cô và đứng dậy nắm lấy tay áo cô.
"Hiểu rồi đúng không?" Cô nghiêm nghị nói: "Vậy lần sau có mở cửa nữa không?"
Nó lắc đầu một cái.
"Đúng rồi." Lâm Giang Mộ xoa đầu nó.
Thị trấn Đồng An đã vào mùa đông, Lâm Giang Mộ mặc chiếc áo khoác ấm nhất trong tủ vào, nhưng vẫn còn đang rét run vì gió lạnh bên ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook