Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 26: Ngất Xỉu
Nó nắm chặt quần áo của cô, mím môi không nói gì nhưng cô cảm nhận được sự bất an của nó.
"Được rồi, đừng sợ." Cô vuốt ve lưng nó: "Đói bụng chưa?"
Giữa trưa nó ăn ít hơn bình thường rất nhiều, sau khi ăn xong thì chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Lâm Giang Mộ rời đi, nó cũng đi theo, cô đứng ở cổng đợi nó bước đến gần, cô cụp mắt nhìn nó, nói: "Đừng lo, ta sẽ trở về mà."
Nhưng mọi chuyện lại không may mắn như vậy.
Sau khi tan làm, cô về nhà bằng đường tắt, bỗng nhiên ngã quỵ ở một con đường nhỏ vắng vẻ, hai tiếng sau mới được một người tình cờ đi ngang qua trông thấy.
Hệ thống nói bởi vì khối lượng công việc với cường độ cao trong khoảng thời gian này đã khiến cô kiệt quệ, lúc ấy trong chốc lát thể lực không chèo chống được nữa nên mới ngất đi.
Cô vịn vào tường để cơ thể đứng vững, gửi lời cảm ơn đến người tốt bụng.
Cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình một cái, đầu óc cũng nặng nề từng cơn: "Chết rồi, hình như ta sốt rồi." Cô nói với hệ thống.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, cô tìm được trạm xá.
Trong phòng trực có một bác sĩ nam đang ngủ gật, cũng sắp hết giờ làm rồi. Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho cô, 39.1 độ. L
Lc cô đang truyền nước, mê man thiếp đi thì đột nhiên hệ thống đột nhiên kêu to trong đầu cô: "Chết rồi, Giang Dạ nhỏ! Thằng bé còn đang đợi cô đấy!"
"Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Sắp mười hai giờ rồi."
"Không đợi được tôi chắc nó sẽ đi ngủ... Đói một tý không sao cả."
"Nhưng Giang Dạ nhỏ sợ tối!"
"Truyền nước xong thì bảo ta." Cô nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên một đôi mắt đen nhánh luôn thích nhìn chằm chằm vào cô.
Một giờ ba mươi phút sáng, cô đi về nhà, tra chìa khóa nhiều lần nhưng không trúng lỗ khóa.
Khi mở cổng mà cả người run rẩy, cô bước qua cánh cổng, cảm nhận được điều khác thường ở bên cạnh chân.
Cô cúi đầu xuống, ngẩn ngơ.
Dưới ánh trăng mỏng manh, có một đứa trẻ cuộn mình sau cánh cửa, ôm lấy hai chân mình một cách đáng thương.
Nó đợi cô, đôi mắt sáng như đom đóm trong đêm hè.
Nhìn thấy ánh mắt ỷ lại của nó, trái tim cô mềm nhũn thành vũng nước.
Đôi mắt cay cay, cô lập tức bế nó lên, đóng cổng lại rồi cất bước vào trong nhà.
Cô bế nó vào phòng ngủ, đắp chăn bông lên cho nó, bật đèn, cô nhìn thấy hai má đỏ bừng vì lạnh của Giang Dạ.
"Xin lỗi."
Nó nhận ra cô muốn đi thì vội vàng vươn bàn tay lạnh lẽo túm lấy cô.
"Được rồi, đừng sợ." Cô vuốt ve lưng nó: "Đói bụng chưa?"
Giữa trưa nó ăn ít hơn bình thường rất nhiều, sau khi ăn xong thì chỉ lẳng lặng nhìn cô.
Lâm Giang Mộ rời đi, nó cũng đi theo, cô đứng ở cổng đợi nó bước đến gần, cô cụp mắt nhìn nó, nói: "Đừng lo, ta sẽ trở về mà."
Nhưng mọi chuyện lại không may mắn như vậy.
Sau khi tan làm, cô về nhà bằng đường tắt, bỗng nhiên ngã quỵ ở một con đường nhỏ vắng vẻ, hai tiếng sau mới được một người tình cờ đi ngang qua trông thấy.
Hệ thống nói bởi vì khối lượng công việc với cường độ cao trong khoảng thời gian này đã khiến cô kiệt quệ, lúc ấy trong chốc lát thể lực không chèo chống được nữa nên mới ngất đi.
Cô vịn vào tường để cơ thể đứng vững, gửi lời cảm ơn đến người tốt bụng.
Cơn gió lạnh thổi qua khiến cô rùng mình một cái, đầu óc cũng nặng nề từng cơn: "Chết rồi, hình như ta sốt rồi." Cô nói với hệ thống.
Dưới sự trợ giúp của hệ thống, cô tìm được trạm xá.
Trong phòng trực có một bác sĩ nam đang ngủ gật, cũng sắp hết giờ làm rồi. Bác sĩ đo nhiệt độ cơ thể cho cô, 39.1 độ. L
Lc cô đang truyền nước, mê man thiếp đi thì đột nhiên hệ thống đột nhiên kêu to trong đầu cô: "Chết rồi, Giang Dạ nhỏ! Thằng bé còn đang đợi cô đấy!"
"Bây giờ mấy giờ rồi?"
"Sắp mười hai giờ rồi."
"Không đợi được tôi chắc nó sẽ đi ngủ... Đói một tý không sao cả."
"Nhưng Giang Dạ nhỏ sợ tối!"
"Truyền nước xong thì bảo ta." Cô nhắm mắt lại, trước mắt hiện lên một đôi mắt đen nhánh luôn thích nhìn chằm chằm vào cô.
Một giờ ba mươi phút sáng, cô đi về nhà, tra chìa khóa nhiều lần nhưng không trúng lỗ khóa.
Khi mở cổng mà cả người run rẩy, cô bước qua cánh cổng, cảm nhận được điều khác thường ở bên cạnh chân.
Cô cúi đầu xuống, ngẩn ngơ.
Dưới ánh trăng mỏng manh, có một đứa trẻ cuộn mình sau cánh cửa, ôm lấy hai chân mình một cách đáng thương.
Nó đợi cô, đôi mắt sáng như đom đóm trong đêm hè.
Nhìn thấy ánh mắt ỷ lại của nó, trái tim cô mềm nhũn thành vũng nước.
Đôi mắt cay cay, cô lập tức bế nó lên, đóng cổng lại rồi cất bước vào trong nhà.
Cô bế nó vào phòng ngủ, đắp chăn bông lên cho nó, bật đèn, cô nhìn thấy hai má đỏ bừng vì lạnh của Giang Dạ.
"Xin lỗi."
Nó nhận ra cô muốn đi thì vội vàng vươn bàn tay lạnh lẽo túm lấy cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook