Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 22: Ngăn Tủ Đựng Đồ Riêng
"Muốn đọc à?"
Hôm nay tâm trạng của Lâm Giang Mộ khá tốt, cô nhấc thằng bé lên đùi mình, nó lập tức vòng hay tay qua cổ cô.
Cô nhìn nó chăm chú, trong mắt mang theo ý cười: "Nhìn ta làm gì? Chẳng phải con muốn đọc sách sao?"
Giang Dạ rất nhẹ, gần như không có cảm giác tồn tại trong vòng tay của cô.
Cô coi như mình đang ôm một con búp bê, tiếp tục tập trung vào cuốn sách trên tay.
Đầu của đứa trẻ gục xuống, nhanh chóng gối lên ngực cô mà ngủ thiếp đi.
Hai tiếng đồng hồ sau, cô xoa đôi mắt chua xót, đặt Giang Dạ xuống giường, cất sách vào trong ngăn tủ.
Lúc khom người xuống, cô phát hiện ra một bình sữa ở dưới gầm giường.
Hệ thống: "Ký chủ, cái này là do vừa nãy Giang Dạ nhỏ lén giấu đi."
Giang Dạ thức dậy nhìn thấy bình sữa trên tay cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Hệ thống lên án: "Ký chủ, cô làm vậy là không đúng đâu, Giang Dạ nhỏ cũng cần có không gian riêng của mình, cô phải tôn trọng sự riêng tư của cậu ấy chứ."
Cô: "À."
Trong ngăn kéo có một cái hộp sắt, cô mở nắp ra đưa đến trước mặt nó rồi nói: "Giang Dạ, cho con cái hộp này, sau này đồ của con cứ đặt vào trong đây là được." Cô chỉ vào ngăn kéo dưới cùng: "Ngăn tủ này cũng thuộc về con, sau này ta sẽ không mở ra xem."
Cô nói với hệ thống ở trong đầu: "Thế nào? Riêng tư cỡ này đã đủ chưa?"
Hệ thống: "Ký chủ, cô tuyệt vời quá! Cô càng lúc càng giống một người mẹ rồi!"
Sau khi yên tĩnh một lúc lâu, hệ thống mới nhận ra mình lỡ lời rồi.
"Ký chủ, ý tôi là cô dạy trẻ con giỏi thật, chắc chắn chúng ta có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!"
"Vì sao sao mi phán đoán được nhiệm vụ có thành công hay không? Ta còn phải ở lại đây bao lâu nữa?"
Hệ thống: "Chuyện này... tôi cũng phải nghe theo chỉ thị của cấp trên, lãnh đạo nói được nghĩa là được."
"... Ha ha."
***
Triêu Miêu Phượng làm công nhân trong một nhà máy may mặc, mỗi tháng được nghỉ một ngày, đúng lúc Giang Mộ cũng được nghỉ nên Triệu Miêu Phượng bế con sang chơi.
Con của chị tên Triệu An Minh, lớn hơn Giang Dạ một tuổi, biệt danh là Đại Hổ.
Người đúng như tên, trông cậu ta rất mạnh mẽ, cánh tay nhỏ khỏe khoắn kéo chiếc ghế gỗ nhỏ chạy tới chạy lui.
Còn Giang Dạ ngồi bên cạnh dựa đầu vào chân cô, nhìn Triệu An Minh nghịch ngợm ở trong nhà.
Triệu Miêu Phượng phàn nàn với cô về một số chuyện vụn vặt giữa những người phụ nữ trong phân xưởng.
Lâm Giang Mộ lắng nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng lại động viên vài câu, phiền muộn trong mắt Triệu Miêu Phượng tản đi, trong lòng cũng bắt đầu thoải mái hơn.
Hôm nay tâm trạng của Lâm Giang Mộ khá tốt, cô nhấc thằng bé lên đùi mình, nó lập tức vòng hay tay qua cổ cô.
Cô nhìn nó chăm chú, trong mắt mang theo ý cười: "Nhìn ta làm gì? Chẳng phải con muốn đọc sách sao?"
Giang Dạ rất nhẹ, gần như không có cảm giác tồn tại trong vòng tay của cô.
Cô coi như mình đang ôm một con búp bê, tiếp tục tập trung vào cuốn sách trên tay.
Đầu của đứa trẻ gục xuống, nhanh chóng gối lên ngực cô mà ngủ thiếp đi.
Hai tiếng đồng hồ sau, cô xoa đôi mắt chua xót, đặt Giang Dạ xuống giường, cất sách vào trong ngăn tủ.
Lúc khom người xuống, cô phát hiện ra một bình sữa ở dưới gầm giường.
Hệ thống: "Ký chủ, cái này là do vừa nãy Giang Dạ nhỏ lén giấu đi."
Giang Dạ thức dậy nhìn thấy bình sữa trên tay cô, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.
Hệ thống lên án: "Ký chủ, cô làm vậy là không đúng đâu, Giang Dạ nhỏ cũng cần có không gian riêng của mình, cô phải tôn trọng sự riêng tư của cậu ấy chứ."
Cô: "À."
Trong ngăn kéo có một cái hộp sắt, cô mở nắp ra đưa đến trước mặt nó rồi nói: "Giang Dạ, cho con cái hộp này, sau này đồ của con cứ đặt vào trong đây là được." Cô chỉ vào ngăn kéo dưới cùng: "Ngăn tủ này cũng thuộc về con, sau này ta sẽ không mở ra xem."
Cô nói với hệ thống ở trong đầu: "Thế nào? Riêng tư cỡ này đã đủ chưa?"
Hệ thống: "Ký chủ, cô tuyệt vời quá! Cô càng lúc càng giống một người mẹ rồi!"
Sau khi yên tĩnh một lúc lâu, hệ thống mới nhận ra mình lỡ lời rồi.
"Ký chủ, ý tôi là cô dạy trẻ con giỏi thật, chắc chắn chúng ta có thể hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ!"
"Vì sao sao mi phán đoán được nhiệm vụ có thành công hay không? Ta còn phải ở lại đây bao lâu nữa?"
Hệ thống: "Chuyện này... tôi cũng phải nghe theo chỉ thị của cấp trên, lãnh đạo nói được nghĩa là được."
"... Ha ha."
***
Triêu Miêu Phượng làm công nhân trong một nhà máy may mặc, mỗi tháng được nghỉ một ngày, đúng lúc Giang Mộ cũng được nghỉ nên Triệu Miêu Phượng bế con sang chơi.
Con của chị tên Triệu An Minh, lớn hơn Giang Dạ một tuổi, biệt danh là Đại Hổ.
Người đúng như tên, trông cậu ta rất mạnh mẽ, cánh tay nhỏ khỏe khoắn kéo chiếc ghế gỗ nhỏ chạy tới chạy lui.
Còn Giang Dạ ngồi bên cạnh dựa đầu vào chân cô, nhìn Triệu An Minh nghịch ngợm ở trong nhà.
Triệu Miêu Phượng phàn nàn với cô về một số chuyện vụn vặt giữa những người phụ nữ trong phân xưởng.
Lâm Giang Mộ lắng nghe nghiêm túc, thỉnh thoảng lại động viên vài câu, phiền muộn trong mắt Triệu Miêu Phượng tản đi, trong lòng cũng bắt đầu thoải mái hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook