Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 20: Giang Dạ Nhỏ Biết Đi Rồi
Dưới sự đụng chạm nhẹ nhàng, đứa trẻ nhanh chóng buồn ngủ, cái đầu chậm rãi gục xuống, gối vào trong khuỷu tay của cô.
Lâm Giang Mộ bế nó lên giường.
Lông mày nó giãn ra, chìm vào giấc ngủ, gương mặt bị hơi nóng làm cho đỏ ửng.
Hệ thống: "Giang Dạ nhỏ lớn lên ngoan ngoãn, sau này phải làm người tốt đấy."
Ngưu Xuyên Hồng cho cô nghỉ một ngày, cô vốn định ngủ thằng đến khi tự thức nhưng trời còn chua sáng đã bị tiếng gào của hệ thống đánh thức.
"Uây, ký chủ, ký chủ! Cô mau dậy đi, Giang Dạ nhỏ biết đi rồi!"
Cô mở to mắt, Giang Dạ ở phía bên trái cô, tay phải của nó vịn vào giường, đi chậm tiến lên mấy bước, nửa đường sẽ dừng lại nghỉ ngơi rồi tiếp tục bước từng bước nhỏ về phía trước.
Nó quay lại, miệng nhỏ thở hổn hển, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cô nhìn thẳng nó một lát rồi vươn tay từ trong chăn ra chỉ vào chùm chìa khóa ở trên ghế bên tường.
"Giang Dạ, lấy giúp ta chùm chìa khóa ở trên ghế đến đây."
Nó nhìn cô rồi nhìn cái ghế, mím môi đi về hướng đó.
Năm phút sau, nó nắm chặt tay nhỏ bé đi đến trước mặt cô, đưa bàn tay ra cạnh gương mặt cô, mở năm ngón tay ra, trong lòng bàn tay có một chùm chìa khóa.
Lâm Giang Mộ cầm lấy chìa khóa, ngồi xuống xoa đầu nó, khen một câu: "Giỏi lắm."
Đôi mắt Giang Dạ nhỏ sáng lên, hàng mi giống như rẻ quạt chớp xuống, khóe miệng nhếch lên một độ cong khó mà phát hiện được.
Hệ thống: "Giang Dạ nhỏ rất vui, ký chủ, cô phải khen ngợi cậu ấy nhiều hơn đi!"
"Được rồi, đi ngủ trước đã." Cô bế nó lên trên giường, lấy khăn lau sạch chân cho nó rồi đắp chăn lại, vỗ vỗ: "Trời vẫn chưa sáng, lát nữa thì chơi."
Nó nằm rất ngoan, nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của cô cho đến khi cô thức dậy.
Lâm Giang Mộ vươn vai một cái, nói "chào buổi sáng" với đứa trẻ bên cạnh, cô lấy từ trong tủ ra một quần áo mới mua cho nó.
"Hôm nay con đã học được cách bước đi, tuyệt lắm vậy nên đây là phần thưởng cho con."
Cô để bộ quần áo lên trên giường, một chiếc áo hoodie màu xanh ngọc, một chiếc quần thể theo màu xám và một đôi giàu thể thao màu trắng.
Cô ném đống giẻ rách mà nó thay ra vào góc tường, thay cho nó từng đồ mới một.
"Oa, đáng yêu quá."
Giang Dạ đâu còn dáng vẻ hấp hối như lần đầu cô gặp được.
Khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, cánh môi hồng phấn, còn cái mũi nhỏ thẳng tắp xin xắn kia nữa.
Nó rụt rè nắm lấy vạt áo của chính mình.
Lâm Giang Mộ bế nó lên giường.
Lông mày nó giãn ra, chìm vào giấc ngủ, gương mặt bị hơi nóng làm cho đỏ ửng.
Hệ thống: "Giang Dạ nhỏ lớn lên ngoan ngoãn, sau này phải làm người tốt đấy."
Ngưu Xuyên Hồng cho cô nghỉ một ngày, cô vốn định ngủ thằng đến khi tự thức nhưng trời còn chua sáng đã bị tiếng gào của hệ thống đánh thức.
"Uây, ký chủ, ký chủ! Cô mau dậy đi, Giang Dạ nhỏ biết đi rồi!"
Cô mở to mắt, Giang Dạ ở phía bên trái cô, tay phải của nó vịn vào giường, đi chậm tiến lên mấy bước, nửa đường sẽ dừng lại nghỉ ngơi rồi tiếp tục bước từng bước nhỏ về phía trước.
Nó quay lại, miệng nhỏ thở hổn hển, đôi mắt sáng lấp lánh.
Cô nhìn thẳng nó một lát rồi vươn tay từ trong chăn ra chỉ vào chùm chìa khóa ở trên ghế bên tường.
"Giang Dạ, lấy giúp ta chùm chìa khóa ở trên ghế đến đây."
Nó nhìn cô rồi nhìn cái ghế, mím môi đi về hướng đó.
Năm phút sau, nó nắm chặt tay nhỏ bé đi đến trước mặt cô, đưa bàn tay ra cạnh gương mặt cô, mở năm ngón tay ra, trong lòng bàn tay có một chùm chìa khóa.
Lâm Giang Mộ cầm lấy chìa khóa, ngồi xuống xoa đầu nó, khen một câu: "Giỏi lắm."
Đôi mắt Giang Dạ nhỏ sáng lên, hàng mi giống như rẻ quạt chớp xuống, khóe miệng nhếch lên một độ cong khó mà phát hiện được.
Hệ thống: "Giang Dạ nhỏ rất vui, ký chủ, cô phải khen ngợi cậu ấy nhiều hơn đi!"
"Được rồi, đi ngủ trước đã." Cô bế nó lên trên giường, lấy khăn lau sạch chân cho nó rồi đắp chăn lại, vỗ vỗ: "Trời vẫn chưa sáng, lát nữa thì chơi."
Nó nằm rất ngoan, nhìn chăm chú vào gương mặt ngủ say của cô cho đến khi cô thức dậy.
Lâm Giang Mộ vươn vai một cái, nói "chào buổi sáng" với đứa trẻ bên cạnh, cô lấy từ trong tủ ra một quần áo mới mua cho nó.
"Hôm nay con đã học được cách bước đi, tuyệt lắm vậy nên đây là phần thưởng cho con."
Cô để bộ quần áo lên trên giường, một chiếc áo hoodie màu xanh ngọc, một chiếc quần thể theo màu xám và một đôi giàu thể thao màu trắng.
Cô ném đống giẻ rách mà nó thay ra vào góc tường, thay cho nó từng đồ mới một.
"Oa, đáng yêu quá."
Giang Dạ đâu còn dáng vẻ hấp hối như lần đầu cô gặp được.
Khuôn mặt trắng trẻo hồng hào, cánh môi hồng phấn, còn cái mũi nhỏ thẳng tắp xin xắn kia nữa.
Nó rụt rè nắm lấy vạt áo của chính mình.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook