Nhật Ký Cải Tạo Sát Nhân Máu Lạnh
-
Chương 18: Giang Dạ Rất Thông Minh
Đối diện với ánh mắt của Giang Mộ, trong lòng cô nảy sinh một chút áy náy nên lúc pha sữa bột đã pha thêm cho nó một thìa.
Lần này Giang Dạ nhỏ uống rất chậm, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay cô bằng tất cả sức lực của mình.
Hệ thống: "Ký chỉ, Giang Dạ sợ tối nên sau này khi lớn lên tối nào cũng để đèn đi ngủ."
Lâm Giang Mộ sờ sờ đầu nó, nói: "Giang Dạ, hôm nay ta đi làm việc ở bên ngoài, bận quá nên không có thời gian về nhà, xin lỗi con nhé."
Dường như đứa trẻ hiểu đượcm bàn tay nhỏ bé bất an đã nới lỏng một chút.
Sau khi uống xong sữa, nó nắm lấy tay cô không chịu buông.
Hôm nay cô hơi mềm lòng nên không rút tay ra ngay lập tức.
Lâm Giang Mộ nhéo nhéo hai má của nó, nói: "Giang Dạ, bây giờ ta muốn xuống dưới lầu để rửa bình sữa cho con, con thả tay ra đi."
Nói xong Giang Dạ lập tức buông tay ra, Lâm Giang Mộ ngạc nhiên, không nhịn được hỏi hệ thống ở trong đầu: "Giang Dạ thật sự hiểu được sao?"
Hệ thống hừ một tiếng, không trả lời.
"Ha ha."
Hệ thống:
"Ký chủ, Giang Dạ nhỏ thông minh lắm đấy, mặc dù cậu bé không hiểu cô đang nói gì nhưng cậu bé sẽ phân tích biểu cảm trên gương mặt và hành vi của cô sau đó sẽ đưa ra phản hồi tương ứng.
Cậu ấy là một thiên tài. Cô không nhận ra lần nào cậu bé cũng đoán được tám, chín mươi phần trăm suy nghĩ của cô hay sao?"
"Ha ha."
Cô ăn bánh bao Ngưu Xuyên Hồng cho ở dưới lầu, tắm rửa xong thì đi lên lầu. Giang Dạ nằm nghiêng hướng về phía cửa, cô bò lên giường, Giang Dạ đưa tay ra nắm lấy ngón út của cô một cách chuẩn xác.
"Sao thế?"
Tầm mắt của nó nhìn về cái bô trong góc phòng.
Hôm nay cô quên cho nó đi vệ sinh rồi.
Bây giờ nó vẫn chưa biết đi.
Lâm Giang Mộ bế Giang Dạ đến góc phòng, nó cởi quần một cách thành thạo, ngồi lên cái bô.
Sau khi giải quyết xong, cô xoa xoa đầu Giang Dạ mà khen ngợi: "Thông minh quá."
Ở trong lòng cô, ánh mắt của nó sáng ngời, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo trước ngực cô, nó chậm rãi dựa đầu vào.
Khi đặt nó về lại giường, tay nó lưu luyến mà hơi với, năm ngón tay nắm lấy không khí, chớp chớp đôi mắt to với cô.
"Giả vờ dễ thương gì thế!" Cô vỗ nhẹ vào hai má của nó, nhấn công tắc đèn một cái: "Ngủ đi, sáng sớm ngày mai người mẹ rẻ rúng của con còn phải đi bán sức kiếm tiền sữa bột cho con đấy."
Lần này Giang Dạ nhỏ uống rất chậm, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ngón tay cô bằng tất cả sức lực của mình.
Hệ thống: "Ký chỉ, Giang Dạ sợ tối nên sau này khi lớn lên tối nào cũng để đèn đi ngủ."
Lâm Giang Mộ sờ sờ đầu nó, nói: "Giang Dạ, hôm nay ta đi làm việc ở bên ngoài, bận quá nên không có thời gian về nhà, xin lỗi con nhé."
Dường như đứa trẻ hiểu đượcm bàn tay nhỏ bé bất an đã nới lỏng một chút.
Sau khi uống xong sữa, nó nắm lấy tay cô không chịu buông.
Hôm nay cô hơi mềm lòng nên không rút tay ra ngay lập tức.
Lâm Giang Mộ nhéo nhéo hai má của nó, nói: "Giang Dạ, bây giờ ta muốn xuống dưới lầu để rửa bình sữa cho con, con thả tay ra đi."
Nói xong Giang Dạ lập tức buông tay ra, Lâm Giang Mộ ngạc nhiên, không nhịn được hỏi hệ thống ở trong đầu: "Giang Dạ thật sự hiểu được sao?"
Hệ thống hừ một tiếng, không trả lời.
"Ha ha."
Hệ thống:
"Ký chủ, Giang Dạ nhỏ thông minh lắm đấy, mặc dù cậu bé không hiểu cô đang nói gì nhưng cậu bé sẽ phân tích biểu cảm trên gương mặt và hành vi của cô sau đó sẽ đưa ra phản hồi tương ứng.
Cậu ấy là một thiên tài. Cô không nhận ra lần nào cậu bé cũng đoán được tám, chín mươi phần trăm suy nghĩ của cô hay sao?"
"Ha ha."
Cô ăn bánh bao Ngưu Xuyên Hồng cho ở dưới lầu, tắm rửa xong thì đi lên lầu. Giang Dạ nằm nghiêng hướng về phía cửa, cô bò lên giường, Giang Dạ đưa tay ra nắm lấy ngón út của cô một cách chuẩn xác.
"Sao thế?"
Tầm mắt của nó nhìn về cái bô trong góc phòng.
Hôm nay cô quên cho nó đi vệ sinh rồi.
Bây giờ nó vẫn chưa biết đi.
Lâm Giang Mộ bế Giang Dạ đến góc phòng, nó cởi quần một cách thành thạo, ngồi lên cái bô.
Sau khi giải quyết xong, cô xoa xoa đầu Giang Dạ mà khen ngợi: "Thông minh quá."
Ở trong lòng cô, ánh mắt của nó sáng ngời, bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo trước ngực cô, nó chậm rãi dựa đầu vào.
Khi đặt nó về lại giường, tay nó lưu luyến mà hơi với, năm ngón tay nắm lấy không khí, chớp chớp đôi mắt to với cô.
"Giả vờ dễ thương gì thế!" Cô vỗ nhẹ vào hai má của nó, nhấn công tắc đèn một cái: "Ngủ đi, sáng sớm ngày mai người mẹ rẻ rúng của con còn phải đi bán sức kiếm tiền sữa bột cho con đấy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook