Nhật Ký Bí Mật Của Tiểu Thư Miranda
-
Chương 12
Khi Turner trở về nhà vào ngày hôm sau, anh rút lui vào phòng làm việc với một ly brandy cùng tâm trạng rối ren. Chuyến viếng thăm dinh thự Phu nhân Chester còn kéo dài vài ngày nữa, nhưng anh đã bịa ra cả một câu chuyện về những vấn đề cấp thiết với cố vấn pháp luật ở thành phố và rời đi sớm. Anh tin mình có thể cư xử như thể không có chuyện gì xảy ra, nhưng về phía Miranda thì anh không chắc. Cô là một cô gái trong trắng - ít nhất là đã từng trong trắng - và không quen diễn kịch. Vì thanh danh của cô, tất cả mọi chuyện phải có vẻ cực kỳ bình thường.
Anh hối hận vì không thể giải thích cho cô lý do anh cần rời đi sớm. Anh không nghĩ cô sẽ thấy bị xúc phạm; dù sao thì anh đã nói với cô rằng anh cần thời gian suy nghĩ còn gì. Anh cũng đã bảo cô rằng họ sẽ kết hôn, chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ gì việc anh cần vài ngày suy nghĩ trước tình huống ngoài mong đợi này.
Sự nhẫn tâm trong những hành động của anh vẫn không hề mất đi. Anh đã quyến rũ một tiểu thư trẻ chưa kết hôn. Một người anh thật sự thích và tôn trọng. Một người được gia đình anh yêu mến.
Đối với một người đàn ông không mong muốn kết hôn lần nữa như anh, rõ ràng anh đã không suy nghĩ bằng cái đầu của mình.
Vừa rên rỉ, anh vừa lún sâu vào chiếc ghế bành và nhớ lại những luật lệ mà anh cùng các bạn mình đã đặt ra nhiều năm trước khi họ rời Oxford để đến với những khoái lạc của London và mùa hội. Chỉ có hai điều. Không phụ nữ đã có chồng, trừ phi cực kỳ hiển nhiên là ông chồng cô ta không lấy thế làm phiền lòng. Và trên hết, không trinh nữ. Không bao giờ, không bao giờ quyến rũ một trinh nữ.
Không bao giờ.
Anh tợp một ngụm rượu nữa. Chúa nhân từ. Nếu anh cần đàn bà thì có hàng tá thích hợp hơn nhiều. Nữ Bá tước góa bụa trẻ trung đáng yêu nọ đang trở nên khá dễ chịu. Katherine sẽ là tình nhân hoàn hảo, và anh không cần phải cưới cô ta.
Kết hôn.
Anh đã làm thế một lần rồi, với trái tim lãng mạn và đôi mắt nhìn thấy mỗi màu hồng, để rồi chúng bị giày xéo không thương tiếc. Thật tức cười. Luật pháp nước Anh trao quyền lực tuyệt đối trong hôn nhân cho người chồng, nhưng cả đời mình chưa bao giờ anh thấy thiếu khả năng kiểm soát hơn khi kết hôn.
Leticia đã giày xéo trái tim anh trong bùn lầy và bỏ lại anh - một gã hận đời, vô cảm. Anh mừng là cô ta đã chết. Vui mừng. Anh là loại đàn ông gì thế? Khi người quản gia tìm anh trong phòng làm việc và ngập ngừng báo cho anh rằng đã xảy ra một tai nạn và vợ anh đã chết, Turner thậm chí không cảm thấy nhẹ nhõm. Chí ít thì nhẹ nhõm còn là xúc cảm ngây thơ. Không, ý nghĩ đầu tiên của Turner là...
Tạ ơn Chúa.
Và dù Leticia có đáng khinh miệt đến thế nào đi nữa, dù bao nhiêu lần anh đã mong ước chưa từng cưới cô ta đi nữa, chẳng phải anh cũng nên cảm thấy một điều gì khoan dung hơn trước cái chết của cô ta hay sao? Hoặc ít nhất, điều gì đó không quá thất đức?
Và bây giờ... bây giờ... Chà, sự thật là anh thực sự không muốn kết hôn. Đó là điều anh đã quyết định khi họ mang thi thể dập nát của Leticia về nhà, đó là điều anh đã khẳng định khi đứng trước mộ cô ta. Anh đã có một người vợ. Và không muốn một người vợ khác nữa. Ít nhất không sớm thế này.
Nhưng bất chấp những nỗ lực vĩ đại của Leticia, hình như cô ta đã không hủy hoại được toàn bộ những gì tốt đẹp trong anh, bởi vì anh đang ngồi đây, lên kế hoạch cưới Miranda.
Anh biết cô là người tốt, và anh biết cô sẽ không bao giờ phản bội anh, nhưng Chúa ơi, cô thật cứng đầu. Turner nghĩ về lúc cô ở trong hiệu sách, tấn công ông chủ bằng cái túi xách của mình. Giờ cô sẽ là vợ anh. Trọng trách giữ cho cô tránh khỏi rắc rối sẽ tùy thuộc cả vào anh.
Anh chửi thề và uống một ngụm rượu khác. Anh không muốn thứ trách nhiệm ấy. Quá nhiều. Anh chỉ muốn nghỉ ngơi. Thế có phải đòi hỏi quá mức không? Nghỉ ngơi để khỏi phải suy nghĩ về bất kỳ ai khác ngoài bản thân anh. Nghỉ ngơi để khỏi phải quan tâm, bảo vệ trái tim anh trước một thất bại nữa.
Thế có phải quá ích kỷ không? Có lẽ. Nhưng sau Leticia, anh đáng được ích kỷ một chút. Chắc chắn, anh đáng được thếlắm.
Nhưng mặt khác, kết hôn có thể mang đến vài lợi ích đáng hoan nghênh. Da anh bắt đầu râm ran ngứa ngáy ngay khi nghĩ về Miranda. Trên giường. Bên dưới anh. Và rồi khi anh bắt đầu hình dung những gì tương lai có thể mang đến...
Miranda. Trở lại giường. Và rồi trở lại giường. Và trở lại giường. Và trở lại...
Ai mà ngờ được chứ? Miranda đấy.
Miranda. Cưới Miranda.
Anh vừa lập luận vừa uống cạn ly rượu. Thật sự thì anh thích cô hơn hầu hết những người khác. Chắc chắn cô nói chuyện thú vị và vui vẻ hơn những quý bà quý cô khác ở mùa hội. Nếu phải lấy ai đó là vợ, thì đấy chính là Miranda. Cô là đám tốt nhất mà anh có thể thấy.
Anh chợt nhận ra mình không tiếp cận vấn đề này bằng ánh mắt tuyền một màu hồng. Anh sẽ cần thêm thời gian để suy nghĩ. Có lẽ anh nên đi ngủ và hy vọng tâm trí tỉnh táo hơn vào buổi sáng. Với một tiếng thở dài, anh đặt cái ly xuống bàn và đứng dậy, rồi nghĩ kỹ hơn anh lại nhặt ly lên. Một ly brandy khác có lẽ sẽ tốt hơn.
Sáng hôm sau, đầu Turner đau như búa bổ, tâm trí anh chắc chắn chẳng sẵn sàng giải quyết vấn đề trước mắt hơn đêm qua là bao. Tất nhiên, anh vẫn có ý định cưới Miranda - một quý ông không thể làm tổn hại một quý cô trong gia đình thượng lưu mà không phải trả giá.
Nhưng anh ghét cái cảm giác bị dồn ép. Hiển nhiên đống lộn xộn này hoàn toàn do anh gây ra; nhưng anh cần cảm thấy mình đã thu xếp ổn thoả mọi thứ theo cách thức khiến bản thân hài lòng.
Đây là lý do vì sao lá thư của bạn anh - Harry Winthrop - mà anh nhận được trong bữa sáng lại là trò giải khuây được hoan nghênh đến thế. Harry đang dự tính mua một cơ ngơi nào đó ở Kent. Anh ta hỏi Turner có vui lòng xuống đó ngắm qua và cho ý kiến không?
Chưa đầy một tiếng sau, Turner đã ra khỏi cửa. Chỉ vài ngày thôi. Anh sẽ suy nghĩ về Miranda sau khi trở về.
Miranda không quá bận tâm đến việc Turner rời khỏi tư dinh của Phu nhân Chester sớm thế. Cô cũng sẽ làm như vậy nếu có thể. Hơn nữa, cô có thể suy nghĩ rõ ràng hơn khi anh đã đi, mặc dù thật ra mà nói cũng không có gì nhiều để cân nhắc - cô đã cư xử theo cung cách trái ngược với mọi giáo lý được dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, và nếu không cưới Turner thì mãi mãi cô sẽ không còn mặt mũi mà nhìn ai được nữa - và cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi thấy ít nhất thì mình cũng kiểm soát được cảm xúc của mình.
Vài ngày sau, khi họ trở về London, Miranda tràn trề hy vọng rằng Turner sẽ xuất hiện ngay lập tức. Cô thật lòng không muốn dùng mưu mẹo ràng buộc anh vào hôn nhân, nhưng một quý ông là một quý ông, một quý cô là một quý cô, và khi hai người bọn họ đã được đặt cạnh nhau thì một đám cưới theo sau. Anh biết điều đó. Anh đã nói anh sẽ cưới cô.
Và chắc chắn anh muốn làm chuyện đó. Cô đã bị khuấy động một cách sâu sắc bởi sự thân mật của họ - anh chắc hẳn cũng phải cảm thấy điều gì đó. Không thể từ một phía, ít nhất không hoàn toàn như thế.
Cô cố gắng giữ giọng tự nhiên khi hỏi Phu nhân Rudland xem Turner đang ở đâu, nhưng mẹ anh đáp rằng bà không có khái niệm mơ hồ nào ngoại trừ việc anh đã rời thành phố. Lồng ngực Miranda thắt lại, cô lẩm bẩm, “Ồ”, hay “Cháu hiểu,” hay điều gì đó đại loại thế trước khi vụt chạy lên lầu về phòng mình, cắn chặt môi mà lặng lẽ khóc.
Nhưng tính lạc quan của cô nhanh chóng quay lại, cô quyết định rằng có lẽ anh bị gọi đi khỏi thành phố vì một công việc điền trang khẩn cấp. Một chặng đường dài tới tận Northumberland. Nhất định anh phải đi tối thiểu một tuần.
Một tuần lễ đến rồi đi, và trong trái tim Miranda, sự thất vọng chất chồng bên cạnh nỗi tuyệt vọng. Cô không thể hỏi thăm nơi có thể tìm anh - không ai trong gia đình Bevelstoke nhận ra hai người thân thiết với nhau - từ trước đến nay mọi người vẫn xem Miranda là bạn của Olivia, nhưng không phải bạn của Turner - và nếu cô liên tục hỏi anh ở đâu thì sẽ thật đáng ngờ. Và đấy là chưa nói đến việc Miranda không thể có lý do hợp lý để đến chỗ trọ của Turner và tự mình hỏi thăm. Điều đó sẽ hủy hoại hoàn toàn thanh danh của cô. Ít nhất bây giờ sự hổ thẹn của cô vẫn là một vấn đề riêng tư.
Tuy nhiên, khi một tuần nữa trôi qua, cô quyết định không thể lưu lại London thêm nữa. Cô bịa chuyện ốm đau của ba mình và nói với gia đình Bevelstoke rằng cô phải trở về Cumberland ngay lập tức để chăm sóc ông. Tất cả bọn họ đều rất quan tâm và Miranda phần nào cảm thấy tội lỗi khi Phu nhân Rudland cố nài cô đi về bằng chiếc xe ngựa bốn bánh của họ với hai người cưỡi ngựa mở đường và một cô hầu gái.
Nhưng cô phải làm thế. Cô không thể ở lại London lâu hơn nữa. Điều đó quá đau đớn.
Vài ngày sau, cô đã về nhà. Ba cô bối rối. Ông không biết lắm về các cô gái trẻ, nhưng ông chắc rằng tất cả đều muốn tham dự những mùa hội ở London. Nhưng ông không thấy phiền; Miranda dứt khoát không bao giờ làm ông thấy phiền. Phân nửa thời gian ông thậm chí còn không nhận ra cô đang ở đó. Rồi ông vỗ nhẹ tay cô và quay trở lại với những cuốn sách quý giá của mình.
Về phần Miranda, cô hầu như thuyết phục được bản thân rằng cô hạnh phúc khi trở về nhà. Cô luôn nhớ những cánh đồng xanh tươi và không khí thoáng đãng của Vùng Hồ, nhớ nhịp điệu thanh bình của ngôi làng, ngủ sớm và dậy sớm. Ờ, mà có lẽ không phải - không có việc gì làm, cô ngủ đến tận trưa và thức đến tận khuya mỗi đêm để nguệch ngoạc một cách giận dữ vào cuốn nhật ký của mình.
Chỉ hai ngày sau khi về nhà, Miranda nhận được thư từ Olivia. Cô mỉm cười khi mở phong bì - chắc chắn Olivia nóng ruột không chịu được nữa nên đành gửi thư ngay lập tức. Mắt Miranda lướt qua cả lá thư để tìm tên Turner trước khi đọc, nhưng chẳng có gì đề cập đến anh cả. Không rõ mình thất vọng hay nhẹ nhõm, cô trở lại đầu thư và bắt đầu đọc. London thật ảm đạm khi không có cô, Olivia viết. Và Olivia không nhận ra mình thích những lời nhận xét châm biếm của Miranda về xã hội đến mức nào cho tới khi không còn được nghe chúng nữa. Miranda trở về nhà khi nào? Ba cô đã đỡ chưa? Nếu chưa thì ít nhất ông khá hơn chứ? (Ba lần gạch chân, theo phong cách đặc trưng của Olivia). Miranda đọc những câu đó mà lương tâm cảm thấy thật có lỗi. Ba cô đang ở dưới nhà, trong phòng làm việc của ông, miệt mài trên những bản thảo mà thậm chí không hề bị hắt hơi sổ mũi gì cả.
Thở dài, Miranda gạt lương tâm qua một bên, gấp lá thư của Olivia lại, đặt nó vào ngăn kéo bàn. Không phải lúc nào nói dối cũng là có tội, cô quyết định như vậy. Hiển nhiên mọi việc cô phải làm để rời xa London - nơi tất cả những gì cô có thể làm là ngồi, chờ đợi và hy vọng rằng Turner sẽ ghé qua - đều có lý của nó.
Tất nhiên, tất cả những gì cô làm ở vùng nông thôn này cũng là ngồi và nghĩ về anh. Một buổi tối cô buộc mình phải đếm xem tên anh xuất hiện trong nhật ký của cô bao nhiêu lần, và trước sự chán ghét tột độ của cô, tổng cộng có ba mươi bảy lần.
Cố nhiên, chuyến đi về nông thôn này không giúp đầu óc cô tỉnh táo được là bao.
Thế rồi, sau một tuần rưỡi, Olivia bất ngờ về thăm cô.
“Livvy, cậu đang làm gì ở đây thế?” Miranda hỏi khi chạy ào vào phòng khách nơi bạn cô đang đợi. “Có ai bị ốm à? Có chuyện gì không ổn à?”
“Chẳng có chuyện gì cả,” Olivia hớn hở đáp. “Mình chỉ quyết định về tìm cậu thôi. London cực kỳ cần cậu.”
Tim Miranda bắt đầu đập loạn xạ. “Cho ai?”
“Cho mình!” Olivia nắm lấy hai tay bạn dẫn vào phòng khách. “Chúa ơi, mình đúng là một thảm họa khi không có cậu.”
“Mẹ cậu để cậu rời thành phố giữa mùa hội này sao? Mình không tin được.”
“Thực ra thì mẹ đã tống tiễn mình ra cửa. Từ lúc cậu đi mình trở nên hết sức cộc cằn, thô lỗ.”
Miranda cười ngặt nghẽo. “Nhất định không tệ thế đâu.”
“Mình không nói đùa đâu. Mẹ thường bảo mình rằng cậu có ảnh hưởng tốt đến mình, nhưng mình không nghĩ bà nhận thức được điều đó thật rõ cho tới khi cậu đi.” Olivia nhoẻn một nụ cười tội lỗi. “Dường như mình không thể điều khiển được cái lưỡi mình nữa.”
“Cậu có bao giờ có thể đâu.” Miranda cười và dẫn bạn tới chiếc xô pha. “Cậu dùng trà nhé?”
Olivia gật đầu. “Mình không hiểu tại sao lại vướng vào nhiều rắc rối như thế. Hầu hết những điều mình nói còn không tệ bằng một nửa những điều cậu nói. Cậu có miệng lưỡi cay độc nhất ở London.”
Miranda kéo dây chuông gọi hầu gái. “Mình không như thế.”
“Ồ, có chứ. Cậu tệ nhất luôn. Và mình biết cậu quá rõ điều đó. Thế mà cậu chẳng bao giờ g rắc rối nào vì nó cả. Thật là bất công kinh khủng.”
“Phải, thế thì chắc do tớ không nói to như cậu,” Miranda chua chát cười đáp lại.
“Cậu nói đúng,” Olivia thở dài. “Mình biết cậu đúng, nhưng vẫn bực mình hết sức. Quả thực cậu có khiếu hài hước quái ác mà.”
“Ôi, thôi nào, mình không tệ thế chứ.”
Olivia bật cười. “Ồ, có đấy. Turner cũng thường nói vậy, nên mình biết không chỉ có mình nghĩ thế đâu.”
Miranda nuốt vội cục nghẹn trong cuống họng khi nghe đến tên anh. “Anh ấy đã quay về thành phố chưa?” cô hỏi vẻ cực kỳ tình cờ.
“Chưa. Rất lâu rồi mình chưa gặp anh ấy. Anh ấy đi Kent với bạn bè.”
Kent ư? Ở nước Anh này thì người ta chẳng tìm được nơi nào cách xa Cumberland hơn thế, Miranda rầu rĩ nghĩ. “Anh ấy đã đi khá lâu rồi.”
“Đúng, anh ấy đi quá lâu phải không? Nhưng dù sao thì anh ấy xuống đó với ngài Harry Winthrop, mà Harry thì thường hơi phóng túng một chút, nếu cậu hiểu ý mình là gì.”
Miranda sợ rằng cô đã hiểu.
“Mình chắc bọn họ chỉ xoay quanh rượu, đàn bà và thứ gì đó đại loại thế,” Olivia tiếp tục. “Mình đảm bảo sẽ chẳng có bất kỳ quý bà quý cô đứng đắn nào tham gia đâu.”
Cục nghẹn trong họng Miranda lại nhanh chóng trồi lên. Ý nghĩ về Turner với một phụ nữ khác khiến cô đau đớn tột cùng, nhất là khi giờ đây cô đã biết đàn ông và đàn bà có thể gần gũi đến mức nào. Cô đã nghĩ ra đủ mọi lý do cho sự vắng mặt của anh - một ngày của cô đầy ắp những lý lẽ để thay mặt anh hợp lý hóa và tự tha thứ. Đó chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển của cô thôi, Miranda cay đắng tự nhủ.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh ở cùng một người phụ nữ khác. Anh đã biết bị phản bội đau đớn đến mức nào. Làm sao anh có thể làm điều đó với cô chứ?
Anh không muốn cô. Sự thực đau nhói, nó đập, nó cào, nó cấu những cái móng nhỏ xấu xa vào trái tim cô.
Anh không muốn cô, nhưng cô vẫn rất muốn anh điên cuồng, và thực tế ấy thật đau đớn. Một nỗi đau thật sống động. Cô có thể cảm thấy nó, đang xoắn chặt và cồn cào, ơn Chúa là Olivia đang mải ngắm nghía cái bình hoa kiểu Hy Lạp mà bố cô được tặng, bởi vì Miranda không nghĩ mình có thể giữ cho nỗi đau đớn cực độ ấy khỏi hiện ra trên gương mặt.
Lẩm bẩm vài từ bình luận vô nghĩa, Miranda đứng dậy và nhanh chóng đi tới cửa sổ, giả vờ nhìn ra về phía đường chân trời. “Thế thì chắc anh ấy đang rất vui vẻ,” cô cố gắng mở miệng.
“Turner á?” Olivia nói sau lưng cô. “Chắc chắn rồi, nếu không thì anh ấy đã chẳng ở quá lâu như vậy. Mẹ thì đang sẵn tuyệt vọng rồi, chứ không bà cũng sẽ phát điên vì anh ấy mất. Tại giờ bà đang bận thất vọng vì mình. Cậu có phiền không nếu mình ở đây với cậu? Haverbreaks quá lớn và ảm đạm khi không có ai ở nhà.”
“Dĩ nhiên mình không phiền mà.” Miranda vẫn đứng cạnh cửa sổ một lúc lâu nữa, cho tới khi cô nghĩ mình có thể nhìn Olivia mà không bật khóc. Gần đây cô dễ xúc động quá. “Với mình thì đấy là một liều thuốc. Mình thấy khá cô đơn khi chỉ có ba mình bầu bạn.”
“Ồ, phải. Bác ấy thế nào rồi? Đang bình phục chứ, mình hy vọng thế.”
“Ba mình ư?” Miranda lấy làm mừng vì sự cắt ngang của đứa hầu gái đến theo lời gọi lúc nãy. Cô ra lệnh mang trà trước khi quay sang Olivia. “À, ông đã đỡ nhiều rồi.”
“Mình sẽ phải ghé qua chúc bác mau khỏe. Mẹ mình cũng bắt mình phải chuyển lời hỏi thăm của bà
“Ồ, không, cậu không nên làm thế,” Miranda vội nói. “Ông không thích nhắc đến chuyện ốm đau của mình. Ông rất kiêu hãnh, cậu biết đấy.”
Olivia, người chưa bao giờ biết vòng vo, nói ngay, “Thật là kỳ quặc.”
“Phải, ờ, đó là bệnh nam giới,” Miranda ứng khẩu. Cô đã nghe rất nhiều về bệnh của đàn bà con gái; chắc chắn đàn ông cũng phải có vài kiểu ốm đau dành riêng cho họ. Mà nếu họ không có, cô cũng chẳng thể tưởng tượng được là Olivia sẽ biết rõ hơn cô.
Nhưng Miranda đã không tính đến thói hiếu kỳ ăn sâu vào máu của cô bạn. “Ố, thật à?” Olivia thở hắt ra, nhoài người tới trước. “Chính xác đó là bệnh nam giới gì thế?”
“Mình không nên nói về nó,” Miranda vội nói, thầm xin lỗi bố cô. “Nó sẽ làm ông xấu hổ chết mất.”
“Nhưng...”
“Và mẹ cậu sẽ thất vọng với mình mất thôi. Nó thật sự không phù hợp với những đôi tai nhạy cảm.”
“Nhưng đôi tai nhạy cảm ư?” Olivia khịt mũi. “Làm như tai cậu ít nhạy cảm hơn tai mình không bằng.”
Có thể tai cô thì không, nhưng phần còn lại thì cô chắc chắn có, Miranda cay đắng nghĩ. “Không nói thêm về chủ đề này nữa,” cô kiên quyết chấm dứt. “Mình sẽ phó mặc nó cho trí tưởng tượng tuyệt diệu của cậu.”
Olivia cằn nhằn một chút nhưng cuối cùng thở dài và hỏi, “Khi nào cậu sẽ về nhà?”
“Mình đang ở nhà rồi,” Miranda nhắc cô bạn.
“Phải, phải, dĩ nhiên. Đây là nhà chính thức của cậu, mình biết, nhưng mình cam đoan với cậu, toàn thể gia đình Bevelstoke vô cùng nhớ cậu, vậy nên khi nào cậu quay lại London
Miranda cắn môi dưới. Hiển nhiên là không phải toàn thể gia đình Bevelstoke đều nhớ cô, nếu không thành viên kia đã chẳng lưu lại Kent lâu đến thế. Nhưng dù sao trở lại London cũng là cách duy nhất để cô chiến đấu cho hạnh phúc của mình, và cái trò ngồi ở Cumberland này mà khóc lóc vào cuốn nhật ký rồi ủ ê ngó đăm đăm ra ngoài cửa sổ làm cô thấy mình giống như một con ngốc nhu nhược.
“Nếu mình là một con ngốc,” cô thì thầm với chính mình, “ít nhất mình sẽ là con ngốc cứng cỏi.”
“Cậu nói gì thế?”
“Mình nói mình sẽ quay lại London,” Miranda trả lời với quyết tâm to lớn. “Ba đã đủ khỏe để không cần mình nữa.”
“Tuyệt vời. Khi nào bọn mình đi?”
“Ồ, trong hai hoặc ba ngày tới, mình nghĩ thế.” Miranda chưa đủ can đảm để không muốn lảng tránh điều tất yếu xảy đến trong vài ngày tới. “Mình cần đóng gói đồ đạc, còn cậu thì chắc cũng mệt mỏi sau khi du hành qua cả đất nước như thế.”
“Mình hơi mệt. Có lẽ chúng mình nên ở thêm một tuần. Cứ coi như cậu cũng đã quen với cuộc sống thôn quê đi. Mình sẽ không phiền nếu được nghỉ ngơi một thời gian, tránh xa khỏi sự đông đúc chật chội ở London đâu.”
“Ồ, không, thế cũng tuyệt mà,” Miranda cam đoan với bạn. Turner có thể đợi. Dứt khoát là trước mắt anh không định cưới ai đó khác, và cô có thể dùng thời gian này để củng cố lòng can đảm của mình.
“Hoàn hảo. Thế thì chúng mình sẽ đi cưỡi ngựa chiều nay chứ? Mình đang chết thèm được phi ngựa nước đại đây.”
“Nghe hay đấy.” Trà đã tới, và Miranda tự tay rót cho cả hai. “Mình nghĩ một tuần là vừa đẹp.”
Một tuần sau, Miranda quyết định rằng cô không thể nà trở lại London được. Không bao giờ. Kinh nguyệt của cô vốn dĩ rất đều đặn, nhưng tháng này chưa thấy. Đáng lẽ cô phải có kinh từ vài ngày trước khi Olivia đến mới đúng. Những ngày đầu, cô cố gạt bỏ nỗi lo lắng bằng cách tự nhủ rằng chỉ vì tâm trạng cô bị xáo trộn quá nhiều đấy thôi. Rồi, trong sự kích động bởi chuyến viếng thăm của Olivia gây ra, cô đã quên tiệt. Nhưng giờ cô đã bị chậm mất một tuần. Mỗi sáng, cô thấy dạ dày trống rỗng. Từ bé đến giờ Miranda luôn được che chở bảo vệ, nhưng là một cô gái miền quê, cô biết điều đó có nghĩa là gì.
Lạy Chúa, một đứa bé. Cô làm gì bây giờ? Cô phải nói cho Turner biết, không có gì phải vòng vo cả. Dẫu tuyệt đối không muốn dùng sự trinh trắng để ép buộc ai vào một cuộc hôn nhân mà hiển nhiên không do số phận định trước, cô cũng không thể nào tước bỏ quyền được chào đời của đứa con cô đang mang. Nhưng ý nghĩ về một chuyến đi đến London thật là sự hành xác đau đớn. Và cô phát ốm vì phải đuổi theo anh, chờ đợi anh, hy vọng và cầu nguyện rằng một ngày nào đó anh sẽ yêu cô. Chỉ một lần này thôi, chết tiệt, anh phải tự tìm đến cô.
Và anh sẽ làm, đúng không? Anh là một quý ông. Anh có thể không yêu cô, nhưng nhất định cô không nhìn nhầm anh. Anh sẽ không né tránh trách nhiệm của mình.
Miranda mỉm cười yếu ớt với chính mình. Vậy điều phải đến đã đến. Cô là một trách nhiệm. Cô sẽ có anh sau bao nhiêu năm mơ ước, cô sẽ là Phu nhân Turner, nhưng cô sẽ chẳng là gì ngoài một trách nhiệm anh phải gánh. Cô đặt tay lên bụng. Đây đáng lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc, nhưng thay vì thế, cô lại muốn khóc.
Ai đó gõ cửa phòng ngủ của Miranda. Cô giật mình nhìn lên, không nói gì.
“Miranda à!” Giọng Olivia nài nỉ. “Mở cửa ra. Mình nghe thấy tiếng cậu khóc.”
Miranda hít một hơi thật sâu và bước ra cửa. Thật không dễ gì để giữ bí mật với Olivia, nhưng cô phải cố. Olivia tuyệt đối trung thành, và cô ấy sẽ không bao giờ phản bội sự tin tưởng của Miranda, nhưng dù thế nào Turner cũng là anh trai cô ấy. Đấy là chưa kể đến những việc mà Olivia sẽ làm. Miranda sẽ không mượn tay bạn mình để dí súng vào lưng anh và bắt anh hướng về phía cô.
Miranda liếc nhanh vào gương trước khi bước đến cửa. Dù đã lau nước mắt nhưng cô sẽ phải đổ lỗi cho khu vườn mùa hè làm đôi mắt mình hoe đỏ. Cô hít vào vài hơi, rồi đeo lên nụ cười chói lóa nhất có thể và mở cửa.
Cô chẳng lừa được Olivia lấy một phút.
“Trời đất ơi, Miranda,” Olivia nói, lao vào vòng tay ôm lấy bạn. “Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế?”
“Mình khỏe mà,” Miranda cam đoan. “Cứ đến tầm này là năm nào mắt mình cũng bị đau.”
Olivia lùi lại, nhìn cô chăm chú một hồi rồi đá cánh cửa đóng sập lại. “Nhưng cậu xanh rớt như tàu lá chuối.”
Dạ dày Miranda bắt đầu nôn nao, cô nuốt khan dữ dội. “Mình nghĩ mình bị mắc loại...” Cô phẩy tay vào không khí, hy vọng hành động đó sẽ kết thúc câu nói hộ mình. “Có lẽ mình nên ngồi xuống.”
“Không phải do đồ ăn,” Olivia vừa nói vừa giúp cô đi đến giường. “Hôm qua cậu gần như không chạm vào đồ ăn, và kiểu gì thì mình cũng ăn mọi thứ cậu ăn và còn ăn nhiều hơn nữa.” Cô thúc Miranda tới chiếc giường rồi vỗ vỗ mấy cái gối cho phồng lên. “Và mình cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết.”
“Có lẽ một cơn nhức đầu sổ mũi,” Miranda lầm bầm. “Cậu nên quay về London mà không có mình. Mình không muốn cậu cũng bị ốm lây đâu.”
“Vớ vẩn. Mình không thể bỏ mặc cậu một mình như thế này.”
“Mình không ở một mình. Ba mình ở đây.”
Olivia nhìn cô. “Cậu biết mình chẳng bao giờ muốn làm mất thể diện của ba cậu, nhưng mình khó có thể tin là ông biết phải làm gì với một người bệnh. Phân nửa thời gian, mình thậm chí còn không chắc ông nhớ là có chúng ta ở đây.”
Miranda nhắm mắt và chìm sâu vào đống gối. Dĩ nhiên Olivia đúng. Cô yêu ba mình, nhưng thành thật mà nói, khi có vấn đề xảy ra liên quan đến hoạt động giao tiếp với một người khác thì ông khá là vô vọng.
Olivia ngồi xuống bên mép giường khiến tấm đệm bị lún một chút. Miranda cố gắng phớt lờ bạn, cố giả vờ không biết, ngay cả khi nhắm mắt, rằng Olivia đang nhìn cô chằm chằm, chờ đợi cô công nhận sự hiện diện của mình.
“Làm ơn nói cho mình biết có gì không ổn đi, Miranda,” Olivia khẽ bảo. “Là ba cậu à?”
Miranda lắc đầu, nhưng ngay lúc đó Olivia thay đổi trọng lượng cơ thể. Tấm đệm rung lên bên dưới họ, khá giống chuyển động của con thuyền, và mặc dù Miranda chưa bao giờ bị say sóng lấy một lần trong đời nhưng giờ thì dạ dày cô bắt đầu nôn nao, và đột nhiên nó trở nên khẩn cấp...
Miranda trườn xuống giường, đẩy Olivia ngã lăn ra đất. Cô với lấy cái bô đi tiểu vừa kịp lúc.
“Chao ôi!” Olivia thốt lên, giữ một khoảng cách vừa đủ an toàn. “Cậu bị như thế này bao lâu rồi?”
Miranda nghiêng đầu định trả lời. Nhưng dạ dày cô lại cồn lên.
Olivia lùi một bước. “Ơ, mình có thể làm gì không?”
Miranda lắc đầu, ơn Chúa là mái tóc cô đã được búi gọn ra phía sau.
Olivia quan sát một lúc nữa, rồi đi đến chỗ cái chậu vò ướt khăn mặt. “Đây này,” cô nói, duỗi thẳng cánh tay chìa khăn ra cho Miranda.
Miranda nhận nó vẻ biết ơn. “Cảm ơn cậu,” cô thì thầm rồi lau mặt.
“Mình không nghĩ đây là một cơn nhức đầu sổ mũi,” Olivia nói.
Miranda lắc đầu.
“Mình khá chắc chắn là món cá tối qua cực kỳ ngon lành, và mình không thể hình dung...”
Miranda không cần phải nhìn mặt Olivia cũng biết bạn mình đang há hốc mồm kinh ngạc. Cô ấy biết. Có thể Olivia không hẳn đã tin, nhưng cô ấy biết.
“Miranda?”
Miranda vẫn đông cứng tại chỗ, lơ lửng thảm hại phía trên cái bô.
“Cậu... có phải cậu đã...?”
Miranda nuốt nước bọt khổ sở và gật đầu.
“Ôi trời. Ôi trời ơi. Ôi, ôi, ôi, ôi, ôi...”
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Miranda thấy Olivia hoàn toàn không thốt nên lời. Miranda lau miệng, cuối cùng thì dạ dày cô đã phần nào đã ổn. Nhích người xa khỏi cái bô, cô ngồi dậy, ngay ngắn hơn một chút.
Olivia vẫn đang chằm chằm nhìn cô như thể ma quỷ hiện hình. “Làm thế nào?” cuối cùng Olivia hỏi.
“Theo cách thông thường,” Miranda đáp trả. “Mình cam đoan với cậu, không có trò thần thánh ma quỷ nào cả.”
“Mình xin lỗi. Mình xin lỗi. Mình xin lỗi,” Olivia vội vàng nói. “Mình không có ý làm cậu buồn. Chỉ là... à... cậu chắc phải biết... à... sự việc này quả là bất ngờ.”
“Mình cũng bất ngờ vậy,” Miranda đáp với giọng có phần bình thản.
“Không thể quá bất ngờ được,” Olivia buột miệng. “Ý mình, nếu cậu đã làm... nếu cậu đã...” Cô để từ ngữ treo lơ lửng ở miệng, nhận ra mình đã tự chẹn họng mình.
“Nó vẫn bất ngờ, Olivia ạ.”
Olivia im lặng một lúc trong khi tiêu hoá cơn choáng váng. “Miranda, tớ phải hỏi...”
“Đừng!” Miranda cảnh cáo. “Làm ơn đừng hỏi tớ là ai.”
“Có phải Winston không?”
“Không!” cô đáp dứt khoát. Và rồi lẩm bẩm, “Ơn Chúa.”
“Thế thì ai?”
“Mình không thể nói với cậu,” Miranda nói, giọng vỡ òa. “Đó là... đó là một người hoàn toàn không thích hợp. Mình... mình không biết đang nghĩ gì nữa, nhưng làm ơn đừng hỏi mình thêm nữa. Mình không muốn nói về chuyện đó.”
“Được rồi,” Olivia nói, rõ ràng đã nhận ra thật không khôn ngoan khi dồn ép cô bạn quá đáng. “Mình sẽ không hỏi cậu nữa, mình hứa. Nhưng chúng ta sẽ làm gì đây?”
Miranda không thể không có cảm giác đề phòng khi Olivia dùng từ chúng ta.
“Mình hỏi này Miranda, cậu có chắc là cậu có thai không?” Olivia đột ngột hỏi, hai mắt sáng bừng hy vọng. “Cậu có thể bị trễ. Mình vẫn thường bị trễ mà.”
Miranda liếc nhìn cái bô mà không buồn che giấu. Rồi cô lắc đầu nói, “Mình chẳng bao giờ bị trễ. Chưa bao giờ.”
“Cậu sẽ phải đến một nơi nào đó,” Olivia nói. “Vụ tai tiếng này sẽ khiến người choáng váng.”
Miranda gật đầu. Cô định gửi một lá thư cho Turner bằng đường bưu điện, nhưng cô không thể nói điều đó với Olivia.
“Tốt nhất cậu nên rời khỏi đất nước. Có lẽ là khỏi lục địa này. Tiếng Pháp của cậu thế nào?”
“Thảm lắm.”
Olivia thở dài chua chát. “Cậu có bao giờ giỏi ngoại ngữ đâu.”
“Cậu cũng thế,” Miranda bực mình nói.
Olivia từ chối xác nhận điều này, thay vào đó cô gợi ý, “Tại sao cậu không đến Scotland nhỉ?”
“Tới chỗ ông bà ngoại mình á?”
“Đúng. Đừng nói với mình họ sẽ đuổi cậu đi vì tình trạng của cậu nhé. Cậu luôn kể họ tốt lắm mà.”
Scotland. Phải, đó là giải pháp hoàn hảo. Cô sẽ báo với Turner, và anh có thể đến gặp cô ở đó. Họ sẽ có thể kết hôn mà không cần đứng trước bàn thờ Chúa, và mọi chuyện, nếu không tốt đẹp, thì chí ít cũng được thu xếp gọn gàng.
“Mình sẽ đi cùng cậu,” Olivia quả quyết nói. “Mình sẽ ở lại đến chừng nào có thể.”
“Nhưng mẹ cậu sẽ nói gì?”
“Ồ, mình sẽ bảo bà là có người bị ốm. Cách đấy trước nay vẫn hiệu quả mà, đúng không?” Olivia đanh đá nhìn Miranda, cái nhìn đó rõ ràng muốn nói rằng cô thừa biết Miranda đã bịa ra chuyện ông bố bị ốm.
“Thật kinh khủng khi có quá nhiều người ốm.”
Olivia nhún vai. “Đó là bệnh dịch. Lý do cực kỳ chính đáng để buộc bà phải ở lại London. Nhưng cậu sẽ nói gì với ba cậu?”
“Ờ, bất cứ điều gì. Ông không để ý mấy đến việc mình làm đâu.”
“Lần này đấy là một lợi thế. Chúng ta sẽ đi hôm nay.”
“Hôm nay ư?” Miranda yếu ớt nhắc lại.
“Chúng ta đã đóng gói hành lý rồi, và cũng không cthời gian để chờ đợi nữa.”
Miranda nhìn xuống cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình. “Ừ, mình cũng nghĩ thế.”
13 Tháng tám 1819
Hôm nay Olivia và mình đến Edinburgh. Ông bà khá ngạc nhiên khi thấy mình. Hai người thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi mình kể với họ lý do chuyến viếng thăm của mình. Họ không nói một lời và rất buồn,nhưng tuyệt nhiên không để mình nghĩ rằng họ thất vọng hay xấu hổ gì vì mình dù chỉ một giây. Mình sẽ luôn luôn yêu ông bà vì điều đó.
Livvy gửi lời nhắn cho bố mẹ cô ấy, nói rằng cô ấy đi cùng mình tới Scotland. Sáng nào cô ấy cũng hỏi kinh nguyệt của mình đã đến chưa. Và như mình đoán được, nó không đến. Mình thấy mình hay nhìnxuống bụng. Mình không biết là mình mong chờ sẽ nhìn thấy điều gì nữa. Chắc chắc bụng mình không phình ra chỉ trong một đêm, và dĩ nhiên không phải sớm thế này.
Mình phải nói với Turner. Mình biết mình phải nói, nhưng có vẻ mình không thể thoát khỏi Olivia, và mình không thể viết thư trước mặt cô ấy. Dù yêu quý cô ấy đến mức nào đi nữa thì mình vẫn phải xua cô ấy đi. Mình nhất định không thể để cô ấy ở đây khi Turner đến, mà anh chắc chắn sẽ làm thế một khi nhận được thư của mình, giả dụ thế, tất nhiên mình còn chưa thể gửi nó.
Ôi trời ơi, cô ấy kia rồi...
Anh hối hận vì không thể giải thích cho cô lý do anh cần rời đi sớm. Anh không nghĩ cô sẽ thấy bị xúc phạm; dù sao thì anh đã nói với cô rằng anh cần thời gian suy nghĩ còn gì. Anh cũng đã bảo cô rằng họ sẽ kết hôn, chắc chắn cô sẽ không nghi ngờ gì việc anh cần vài ngày suy nghĩ trước tình huống ngoài mong đợi này.
Sự nhẫn tâm trong những hành động của anh vẫn không hề mất đi. Anh đã quyến rũ một tiểu thư trẻ chưa kết hôn. Một người anh thật sự thích và tôn trọng. Một người được gia đình anh yêu mến.
Đối với một người đàn ông không mong muốn kết hôn lần nữa như anh, rõ ràng anh đã không suy nghĩ bằng cái đầu của mình.
Vừa rên rỉ, anh vừa lún sâu vào chiếc ghế bành và nhớ lại những luật lệ mà anh cùng các bạn mình đã đặt ra nhiều năm trước khi họ rời Oxford để đến với những khoái lạc của London và mùa hội. Chỉ có hai điều. Không phụ nữ đã có chồng, trừ phi cực kỳ hiển nhiên là ông chồng cô ta không lấy thế làm phiền lòng. Và trên hết, không trinh nữ. Không bao giờ, không bao giờ quyến rũ một trinh nữ.
Không bao giờ.
Anh tợp một ngụm rượu nữa. Chúa nhân từ. Nếu anh cần đàn bà thì có hàng tá thích hợp hơn nhiều. Nữ Bá tước góa bụa trẻ trung đáng yêu nọ đang trở nên khá dễ chịu. Katherine sẽ là tình nhân hoàn hảo, và anh không cần phải cưới cô ta.
Kết hôn.
Anh đã làm thế một lần rồi, với trái tim lãng mạn và đôi mắt nhìn thấy mỗi màu hồng, để rồi chúng bị giày xéo không thương tiếc. Thật tức cười. Luật pháp nước Anh trao quyền lực tuyệt đối trong hôn nhân cho người chồng, nhưng cả đời mình chưa bao giờ anh thấy thiếu khả năng kiểm soát hơn khi kết hôn.
Leticia đã giày xéo trái tim anh trong bùn lầy và bỏ lại anh - một gã hận đời, vô cảm. Anh mừng là cô ta đã chết. Vui mừng. Anh là loại đàn ông gì thế? Khi người quản gia tìm anh trong phòng làm việc và ngập ngừng báo cho anh rằng đã xảy ra một tai nạn và vợ anh đã chết, Turner thậm chí không cảm thấy nhẹ nhõm. Chí ít thì nhẹ nhõm còn là xúc cảm ngây thơ. Không, ý nghĩ đầu tiên của Turner là...
Tạ ơn Chúa.
Và dù Leticia có đáng khinh miệt đến thế nào đi nữa, dù bao nhiêu lần anh đã mong ước chưa từng cưới cô ta đi nữa, chẳng phải anh cũng nên cảm thấy một điều gì khoan dung hơn trước cái chết của cô ta hay sao? Hoặc ít nhất, điều gì đó không quá thất đức?
Và bây giờ... bây giờ... Chà, sự thật là anh thực sự không muốn kết hôn. Đó là điều anh đã quyết định khi họ mang thi thể dập nát của Leticia về nhà, đó là điều anh đã khẳng định khi đứng trước mộ cô ta. Anh đã có một người vợ. Và không muốn một người vợ khác nữa. Ít nhất không sớm thế này.
Nhưng bất chấp những nỗ lực vĩ đại của Leticia, hình như cô ta đã không hủy hoại được toàn bộ những gì tốt đẹp trong anh, bởi vì anh đang ngồi đây, lên kế hoạch cưới Miranda.
Anh biết cô là người tốt, và anh biết cô sẽ không bao giờ phản bội anh, nhưng Chúa ơi, cô thật cứng đầu. Turner nghĩ về lúc cô ở trong hiệu sách, tấn công ông chủ bằng cái túi xách của mình. Giờ cô sẽ là vợ anh. Trọng trách giữ cho cô tránh khỏi rắc rối sẽ tùy thuộc cả vào anh.
Anh chửi thề và uống một ngụm rượu khác. Anh không muốn thứ trách nhiệm ấy. Quá nhiều. Anh chỉ muốn nghỉ ngơi. Thế có phải đòi hỏi quá mức không? Nghỉ ngơi để khỏi phải suy nghĩ về bất kỳ ai khác ngoài bản thân anh. Nghỉ ngơi để khỏi phải quan tâm, bảo vệ trái tim anh trước một thất bại nữa.
Thế có phải quá ích kỷ không? Có lẽ. Nhưng sau Leticia, anh đáng được ích kỷ một chút. Chắc chắn, anh đáng được thếlắm.
Nhưng mặt khác, kết hôn có thể mang đến vài lợi ích đáng hoan nghênh. Da anh bắt đầu râm ran ngứa ngáy ngay khi nghĩ về Miranda. Trên giường. Bên dưới anh. Và rồi khi anh bắt đầu hình dung những gì tương lai có thể mang đến...
Miranda. Trở lại giường. Và rồi trở lại giường. Và trở lại giường. Và trở lại...
Ai mà ngờ được chứ? Miranda đấy.
Miranda. Cưới Miranda.
Anh vừa lập luận vừa uống cạn ly rượu. Thật sự thì anh thích cô hơn hầu hết những người khác. Chắc chắn cô nói chuyện thú vị và vui vẻ hơn những quý bà quý cô khác ở mùa hội. Nếu phải lấy ai đó là vợ, thì đấy chính là Miranda. Cô là đám tốt nhất mà anh có thể thấy.
Anh chợt nhận ra mình không tiếp cận vấn đề này bằng ánh mắt tuyền một màu hồng. Anh sẽ cần thêm thời gian để suy nghĩ. Có lẽ anh nên đi ngủ và hy vọng tâm trí tỉnh táo hơn vào buổi sáng. Với một tiếng thở dài, anh đặt cái ly xuống bàn và đứng dậy, rồi nghĩ kỹ hơn anh lại nhặt ly lên. Một ly brandy khác có lẽ sẽ tốt hơn.
Sáng hôm sau, đầu Turner đau như búa bổ, tâm trí anh chắc chắn chẳng sẵn sàng giải quyết vấn đề trước mắt hơn đêm qua là bao. Tất nhiên, anh vẫn có ý định cưới Miranda - một quý ông không thể làm tổn hại một quý cô trong gia đình thượng lưu mà không phải trả giá.
Nhưng anh ghét cái cảm giác bị dồn ép. Hiển nhiên đống lộn xộn này hoàn toàn do anh gây ra; nhưng anh cần cảm thấy mình đã thu xếp ổn thoả mọi thứ theo cách thức khiến bản thân hài lòng.
Đây là lý do vì sao lá thư của bạn anh - Harry Winthrop - mà anh nhận được trong bữa sáng lại là trò giải khuây được hoan nghênh đến thế. Harry đang dự tính mua một cơ ngơi nào đó ở Kent. Anh ta hỏi Turner có vui lòng xuống đó ngắm qua và cho ý kiến không?
Chưa đầy một tiếng sau, Turner đã ra khỏi cửa. Chỉ vài ngày thôi. Anh sẽ suy nghĩ về Miranda sau khi trở về.
Miranda không quá bận tâm đến việc Turner rời khỏi tư dinh của Phu nhân Chester sớm thế. Cô cũng sẽ làm như vậy nếu có thể. Hơn nữa, cô có thể suy nghĩ rõ ràng hơn khi anh đã đi, mặc dù thật ra mà nói cũng không có gì nhiều để cân nhắc - cô đã cư xử theo cung cách trái ngược với mọi giáo lý được dạy dỗ từ nhỏ đến lớn, và nếu không cưới Turner thì mãi mãi cô sẽ không còn mặt mũi mà nhìn ai được nữa - và cô cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút khi thấy ít nhất thì mình cũng kiểm soát được cảm xúc của mình.
Vài ngày sau, khi họ trở về London, Miranda tràn trề hy vọng rằng Turner sẽ xuất hiện ngay lập tức. Cô thật lòng không muốn dùng mưu mẹo ràng buộc anh vào hôn nhân, nhưng một quý ông là một quý ông, một quý cô là một quý cô, và khi hai người bọn họ đã được đặt cạnh nhau thì một đám cưới theo sau. Anh biết điều đó. Anh đã nói anh sẽ cưới cô.
Và chắc chắn anh muốn làm chuyện đó. Cô đã bị khuấy động một cách sâu sắc bởi sự thân mật của họ - anh chắc hẳn cũng phải cảm thấy điều gì đó. Không thể từ một phía, ít nhất không hoàn toàn như thế.
Cô cố gắng giữ giọng tự nhiên khi hỏi Phu nhân Rudland xem Turner đang ở đâu, nhưng mẹ anh đáp rằng bà không có khái niệm mơ hồ nào ngoại trừ việc anh đã rời thành phố. Lồng ngực Miranda thắt lại, cô lẩm bẩm, “Ồ”, hay “Cháu hiểu,” hay điều gì đó đại loại thế trước khi vụt chạy lên lầu về phòng mình, cắn chặt môi mà lặng lẽ khóc.
Nhưng tính lạc quan của cô nhanh chóng quay lại, cô quyết định rằng có lẽ anh bị gọi đi khỏi thành phố vì một công việc điền trang khẩn cấp. Một chặng đường dài tới tận Northumberland. Nhất định anh phải đi tối thiểu một tuần.
Một tuần lễ đến rồi đi, và trong trái tim Miranda, sự thất vọng chất chồng bên cạnh nỗi tuyệt vọng. Cô không thể hỏi thăm nơi có thể tìm anh - không ai trong gia đình Bevelstoke nhận ra hai người thân thiết với nhau - từ trước đến nay mọi người vẫn xem Miranda là bạn của Olivia, nhưng không phải bạn của Turner - và nếu cô liên tục hỏi anh ở đâu thì sẽ thật đáng ngờ. Và đấy là chưa nói đến việc Miranda không thể có lý do hợp lý để đến chỗ trọ của Turner và tự mình hỏi thăm. Điều đó sẽ hủy hoại hoàn toàn thanh danh của cô. Ít nhất bây giờ sự hổ thẹn của cô vẫn là một vấn đề riêng tư.
Tuy nhiên, khi một tuần nữa trôi qua, cô quyết định không thể lưu lại London thêm nữa. Cô bịa chuyện ốm đau của ba mình và nói với gia đình Bevelstoke rằng cô phải trở về Cumberland ngay lập tức để chăm sóc ông. Tất cả bọn họ đều rất quan tâm và Miranda phần nào cảm thấy tội lỗi khi Phu nhân Rudland cố nài cô đi về bằng chiếc xe ngựa bốn bánh của họ với hai người cưỡi ngựa mở đường và một cô hầu gái.
Nhưng cô phải làm thế. Cô không thể ở lại London lâu hơn nữa. Điều đó quá đau đớn.
Vài ngày sau, cô đã về nhà. Ba cô bối rối. Ông không biết lắm về các cô gái trẻ, nhưng ông chắc rằng tất cả đều muốn tham dự những mùa hội ở London. Nhưng ông không thấy phiền; Miranda dứt khoát không bao giờ làm ông thấy phiền. Phân nửa thời gian ông thậm chí còn không nhận ra cô đang ở đó. Rồi ông vỗ nhẹ tay cô và quay trở lại với những cuốn sách quý giá của mình.
Về phần Miranda, cô hầu như thuyết phục được bản thân rằng cô hạnh phúc khi trở về nhà. Cô luôn nhớ những cánh đồng xanh tươi và không khí thoáng đãng của Vùng Hồ, nhớ nhịp điệu thanh bình của ngôi làng, ngủ sớm và dậy sớm. Ờ, mà có lẽ không phải - không có việc gì làm, cô ngủ đến tận trưa và thức đến tận khuya mỗi đêm để nguệch ngoạc một cách giận dữ vào cuốn nhật ký của mình.
Chỉ hai ngày sau khi về nhà, Miranda nhận được thư từ Olivia. Cô mỉm cười khi mở phong bì - chắc chắn Olivia nóng ruột không chịu được nữa nên đành gửi thư ngay lập tức. Mắt Miranda lướt qua cả lá thư để tìm tên Turner trước khi đọc, nhưng chẳng có gì đề cập đến anh cả. Không rõ mình thất vọng hay nhẹ nhõm, cô trở lại đầu thư và bắt đầu đọc. London thật ảm đạm khi không có cô, Olivia viết. Và Olivia không nhận ra mình thích những lời nhận xét châm biếm của Miranda về xã hội đến mức nào cho tới khi không còn được nghe chúng nữa. Miranda trở về nhà khi nào? Ba cô đã đỡ chưa? Nếu chưa thì ít nhất ông khá hơn chứ? (Ba lần gạch chân, theo phong cách đặc trưng của Olivia). Miranda đọc những câu đó mà lương tâm cảm thấy thật có lỗi. Ba cô đang ở dưới nhà, trong phòng làm việc của ông, miệt mài trên những bản thảo mà thậm chí không hề bị hắt hơi sổ mũi gì cả.
Thở dài, Miranda gạt lương tâm qua một bên, gấp lá thư của Olivia lại, đặt nó vào ngăn kéo bàn. Không phải lúc nào nói dối cũng là có tội, cô quyết định như vậy. Hiển nhiên mọi việc cô phải làm để rời xa London - nơi tất cả những gì cô có thể làm là ngồi, chờ đợi và hy vọng rằng Turner sẽ ghé qua - đều có lý của nó.
Tất nhiên, tất cả những gì cô làm ở vùng nông thôn này cũng là ngồi và nghĩ về anh. Một buổi tối cô buộc mình phải đếm xem tên anh xuất hiện trong nhật ký của cô bao nhiêu lần, và trước sự chán ghét tột độ của cô, tổng cộng có ba mươi bảy lần.
Cố nhiên, chuyến đi về nông thôn này không giúp đầu óc cô tỉnh táo được là bao.
Thế rồi, sau một tuần rưỡi, Olivia bất ngờ về thăm cô.
“Livvy, cậu đang làm gì ở đây thế?” Miranda hỏi khi chạy ào vào phòng khách nơi bạn cô đang đợi. “Có ai bị ốm à? Có chuyện gì không ổn à?”
“Chẳng có chuyện gì cả,” Olivia hớn hở đáp. “Mình chỉ quyết định về tìm cậu thôi. London cực kỳ cần cậu.”
Tim Miranda bắt đầu đập loạn xạ. “Cho ai?”
“Cho mình!” Olivia nắm lấy hai tay bạn dẫn vào phòng khách. “Chúa ơi, mình đúng là một thảm họa khi không có cậu.”
“Mẹ cậu để cậu rời thành phố giữa mùa hội này sao? Mình không tin được.”
“Thực ra thì mẹ đã tống tiễn mình ra cửa. Từ lúc cậu đi mình trở nên hết sức cộc cằn, thô lỗ.”
Miranda cười ngặt nghẽo. “Nhất định không tệ thế đâu.”
“Mình không nói đùa đâu. Mẹ thường bảo mình rằng cậu có ảnh hưởng tốt đến mình, nhưng mình không nghĩ bà nhận thức được điều đó thật rõ cho tới khi cậu đi.” Olivia nhoẻn một nụ cười tội lỗi. “Dường như mình không thể điều khiển được cái lưỡi mình nữa.”
“Cậu có bao giờ có thể đâu.” Miranda cười và dẫn bạn tới chiếc xô pha. “Cậu dùng trà nhé?”
Olivia gật đầu. “Mình không hiểu tại sao lại vướng vào nhiều rắc rối như thế. Hầu hết những điều mình nói còn không tệ bằng một nửa những điều cậu nói. Cậu có miệng lưỡi cay độc nhất ở London.”
Miranda kéo dây chuông gọi hầu gái. “Mình không như thế.”
“Ồ, có chứ. Cậu tệ nhất luôn. Và mình biết cậu quá rõ điều đó. Thế mà cậu chẳng bao giờ g rắc rối nào vì nó cả. Thật là bất công kinh khủng.”
“Phải, thế thì chắc do tớ không nói to như cậu,” Miranda chua chát cười đáp lại.
“Cậu nói đúng,” Olivia thở dài. “Mình biết cậu đúng, nhưng vẫn bực mình hết sức. Quả thực cậu có khiếu hài hước quái ác mà.”
“Ôi, thôi nào, mình không tệ thế chứ.”
Olivia bật cười. “Ồ, có đấy. Turner cũng thường nói vậy, nên mình biết không chỉ có mình nghĩ thế đâu.”
Miranda nuốt vội cục nghẹn trong cuống họng khi nghe đến tên anh. “Anh ấy đã quay về thành phố chưa?” cô hỏi vẻ cực kỳ tình cờ.
“Chưa. Rất lâu rồi mình chưa gặp anh ấy. Anh ấy đi Kent với bạn bè.”
Kent ư? Ở nước Anh này thì người ta chẳng tìm được nơi nào cách xa Cumberland hơn thế, Miranda rầu rĩ nghĩ. “Anh ấy đã đi khá lâu rồi.”
“Đúng, anh ấy đi quá lâu phải không? Nhưng dù sao thì anh ấy xuống đó với ngài Harry Winthrop, mà Harry thì thường hơi phóng túng một chút, nếu cậu hiểu ý mình là gì.”
Miranda sợ rằng cô đã hiểu.
“Mình chắc bọn họ chỉ xoay quanh rượu, đàn bà và thứ gì đó đại loại thế,” Olivia tiếp tục. “Mình đảm bảo sẽ chẳng có bất kỳ quý bà quý cô đứng đắn nào tham gia đâu.”
Cục nghẹn trong họng Miranda lại nhanh chóng trồi lên. Ý nghĩ về Turner với một phụ nữ khác khiến cô đau đớn tột cùng, nhất là khi giờ đây cô đã biết đàn ông và đàn bà có thể gần gũi đến mức nào. Cô đã nghĩ ra đủ mọi lý do cho sự vắng mặt của anh - một ngày của cô đầy ắp những lý lẽ để thay mặt anh hợp lý hóa và tự tha thứ. Đó chẳng qua chỉ là trò tiêu khiển của cô thôi, Miranda cay đắng tự nhủ.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng anh ở cùng một người phụ nữ khác. Anh đã biết bị phản bội đau đớn đến mức nào. Làm sao anh có thể làm điều đó với cô chứ?
Anh không muốn cô. Sự thực đau nhói, nó đập, nó cào, nó cấu những cái móng nhỏ xấu xa vào trái tim cô.
Anh không muốn cô, nhưng cô vẫn rất muốn anh điên cuồng, và thực tế ấy thật đau đớn. Một nỗi đau thật sống động. Cô có thể cảm thấy nó, đang xoắn chặt và cồn cào, ơn Chúa là Olivia đang mải ngắm nghía cái bình hoa kiểu Hy Lạp mà bố cô được tặng, bởi vì Miranda không nghĩ mình có thể giữ cho nỗi đau đớn cực độ ấy khỏi hiện ra trên gương mặt.
Lẩm bẩm vài từ bình luận vô nghĩa, Miranda đứng dậy và nhanh chóng đi tới cửa sổ, giả vờ nhìn ra về phía đường chân trời. “Thế thì chắc anh ấy đang rất vui vẻ,” cô cố gắng mở miệng.
“Turner á?” Olivia nói sau lưng cô. “Chắc chắn rồi, nếu không thì anh ấy đã chẳng ở quá lâu như vậy. Mẹ thì đang sẵn tuyệt vọng rồi, chứ không bà cũng sẽ phát điên vì anh ấy mất. Tại giờ bà đang bận thất vọng vì mình. Cậu có phiền không nếu mình ở đây với cậu? Haverbreaks quá lớn và ảm đạm khi không có ai ở nhà.”
“Dĩ nhiên mình không phiền mà.” Miranda vẫn đứng cạnh cửa sổ một lúc lâu nữa, cho tới khi cô nghĩ mình có thể nhìn Olivia mà không bật khóc. Gần đây cô dễ xúc động quá. “Với mình thì đấy là một liều thuốc. Mình thấy khá cô đơn khi chỉ có ba mình bầu bạn.”
“Ồ, phải. Bác ấy thế nào rồi? Đang bình phục chứ, mình hy vọng thế.”
“Ba mình ư?” Miranda lấy làm mừng vì sự cắt ngang của đứa hầu gái đến theo lời gọi lúc nãy. Cô ra lệnh mang trà trước khi quay sang Olivia. “À, ông đã đỡ nhiều rồi.”
“Mình sẽ phải ghé qua chúc bác mau khỏe. Mẹ mình cũng bắt mình phải chuyển lời hỏi thăm của bà
“Ồ, không, cậu không nên làm thế,” Miranda vội nói. “Ông không thích nhắc đến chuyện ốm đau của mình. Ông rất kiêu hãnh, cậu biết đấy.”
Olivia, người chưa bao giờ biết vòng vo, nói ngay, “Thật là kỳ quặc.”
“Phải, ờ, đó là bệnh nam giới,” Miranda ứng khẩu. Cô đã nghe rất nhiều về bệnh của đàn bà con gái; chắc chắn đàn ông cũng phải có vài kiểu ốm đau dành riêng cho họ. Mà nếu họ không có, cô cũng chẳng thể tưởng tượng được là Olivia sẽ biết rõ hơn cô.
Nhưng Miranda đã không tính đến thói hiếu kỳ ăn sâu vào máu của cô bạn. “Ố, thật à?” Olivia thở hắt ra, nhoài người tới trước. “Chính xác đó là bệnh nam giới gì thế?”
“Mình không nên nói về nó,” Miranda vội nói, thầm xin lỗi bố cô. “Nó sẽ làm ông xấu hổ chết mất.”
“Nhưng...”
“Và mẹ cậu sẽ thất vọng với mình mất thôi. Nó thật sự không phù hợp với những đôi tai nhạy cảm.”
“Nhưng đôi tai nhạy cảm ư?” Olivia khịt mũi. “Làm như tai cậu ít nhạy cảm hơn tai mình không bằng.”
Có thể tai cô thì không, nhưng phần còn lại thì cô chắc chắn có, Miranda cay đắng nghĩ. “Không nói thêm về chủ đề này nữa,” cô kiên quyết chấm dứt. “Mình sẽ phó mặc nó cho trí tưởng tượng tuyệt diệu của cậu.”
Olivia cằn nhằn một chút nhưng cuối cùng thở dài và hỏi, “Khi nào cậu sẽ về nhà?”
“Mình đang ở nhà rồi,” Miranda nhắc cô bạn.
“Phải, phải, dĩ nhiên. Đây là nhà chính thức của cậu, mình biết, nhưng mình cam đoan với cậu, toàn thể gia đình Bevelstoke vô cùng nhớ cậu, vậy nên khi nào cậu quay lại London
Miranda cắn môi dưới. Hiển nhiên là không phải toàn thể gia đình Bevelstoke đều nhớ cô, nếu không thành viên kia đã chẳng lưu lại Kent lâu đến thế. Nhưng dù sao trở lại London cũng là cách duy nhất để cô chiến đấu cho hạnh phúc của mình, và cái trò ngồi ở Cumberland này mà khóc lóc vào cuốn nhật ký rồi ủ ê ngó đăm đăm ra ngoài cửa sổ làm cô thấy mình giống như một con ngốc nhu nhược.
“Nếu mình là một con ngốc,” cô thì thầm với chính mình, “ít nhất mình sẽ là con ngốc cứng cỏi.”
“Cậu nói gì thế?”
“Mình nói mình sẽ quay lại London,” Miranda trả lời với quyết tâm to lớn. “Ba đã đủ khỏe để không cần mình nữa.”
“Tuyệt vời. Khi nào bọn mình đi?”
“Ồ, trong hai hoặc ba ngày tới, mình nghĩ thế.” Miranda chưa đủ can đảm để không muốn lảng tránh điều tất yếu xảy đến trong vài ngày tới. “Mình cần đóng gói đồ đạc, còn cậu thì chắc cũng mệt mỏi sau khi du hành qua cả đất nước như thế.”
“Mình hơi mệt. Có lẽ chúng mình nên ở thêm một tuần. Cứ coi như cậu cũng đã quen với cuộc sống thôn quê đi. Mình sẽ không phiền nếu được nghỉ ngơi một thời gian, tránh xa khỏi sự đông đúc chật chội ở London đâu.”
“Ồ, không, thế cũng tuyệt mà,” Miranda cam đoan với bạn. Turner có thể đợi. Dứt khoát là trước mắt anh không định cưới ai đó khác, và cô có thể dùng thời gian này để củng cố lòng can đảm của mình.
“Hoàn hảo. Thế thì chúng mình sẽ đi cưỡi ngựa chiều nay chứ? Mình đang chết thèm được phi ngựa nước đại đây.”
“Nghe hay đấy.” Trà đã tới, và Miranda tự tay rót cho cả hai. “Mình nghĩ một tuần là vừa đẹp.”
Một tuần sau, Miranda quyết định rằng cô không thể nà trở lại London được. Không bao giờ. Kinh nguyệt của cô vốn dĩ rất đều đặn, nhưng tháng này chưa thấy. Đáng lẽ cô phải có kinh từ vài ngày trước khi Olivia đến mới đúng. Những ngày đầu, cô cố gạt bỏ nỗi lo lắng bằng cách tự nhủ rằng chỉ vì tâm trạng cô bị xáo trộn quá nhiều đấy thôi. Rồi, trong sự kích động bởi chuyến viếng thăm của Olivia gây ra, cô đã quên tiệt. Nhưng giờ cô đã bị chậm mất một tuần. Mỗi sáng, cô thấy dạ dày trống rỗng. Từ bé đến giờ Miranda luôn được che chở bảo vệ, nhưng là một cô gái miền quê, cô biết điều đó có nghĩa là gì.
Lạy Chúa, một đứa bé. Cô làm gì bây giờ? Cô phải nói cho Turner biết, không có gì phải vòng vo cả. Dẫu tuyệt đối không muốn dùng sự trinh trắng để ép buộc ai vào một cuộc hôn nhân mà hiển nhiên không do số phận định trước, cô cũng không thể nào tước bỏ quyền được chào đời của đứa con cô đang mang. Nhưng ý nghĩ về một chuyến đi đến London thật là sự hành xác đau đớn. Và cô phát ốm vì phải đuổi theo anh, chờ đợi anh, hy vọng và cầu nguyện rằng một ngày nào đó anh sẽ yêu cô. Chỉ một lần này thôi, chết tiệt, anh phải tự tìm đến cô.
Và anh sẽ làm, đúng không? Anh là một quý ông. Anh có thể không yêu cô, nhưng nhất định cô không nhìn nhầm anh. Anh sẽ không né tránh trách nhiệm của mình.
Miranda mỉm cười yếu ớt với chính mình. Vậy điều phải đến đã đến. Cô là một trách nhiệm. Cô sẽ có anh sau bao nhiêu năm mơ ước, cô sẽ là Phu nhân Turner, nhưng cô sẽ chẳng là gì ngoài một trách nhiệm anh phải gánh. Cô đặt tay lên bụng. Đây đáng lẽ là khoảnh khắc hạnh phúc, nhưng thay vì thế, cô lại muốn khóc.
Ai đó gõ cửa phòng ngủ của Miranda. Cô giật mình nhìn lên, không nói gì.
“Miranda à!” Giọng Olivia nài nỉ. “Mở cửa ra. Mình nghe thấy tiếng cậu khóc.”
Miranda hít một hơi thật sâu và bước ra cửa. Thật không dễ gì để giữ bí mật với Olivia, nhưng cô phải cố. Olivia tuyệt đối trung thành, và cô ấy sẽ không bao giờ phản bội sự tin tưởng của Miranda, nhưng dù thế nào Turner cũng là anh trai cô ấy. Đấy là chưa kể đến những việc mà Olivia sẽ làm. Miranda sẽ không mượn tay bạn mình để dí súng vào lưng anh và bắt anh hướng về phía cô.
Miranda liếc nhanh vào gương trước khi bước đến cửa. Dù đã lau nước mắt nhưng cô sẽ phải đổ lỗi cho khu vườn mùa hè làm đôi mắt mình hoe đỏ. Cô hít vào vài hơi, rồi đeo lên nụ cười chói lóa nhất có thể và mở cửa.
Cô chẳng lừa được Olivia lấy một phút.
“Trời đất ơi, Miranda,” Olivia nói, lao vào vòng tay ôm lấy bạn. “Chuyện gì đã xảy ra với cậu thế?”
“Mình khỏe mà,” Miranda cam đoan. “Cứ đến tầm này là năm nào mắt mình cũng bị đau.”
Olivia lùi lại, nhìn cô chăm chú một hồi rồi đá cánh cửa đóng sập lại. “Nhưng cậu xanh rớt như tàu lá chuối.”
Dạ dày Miranda bắt đầu nôn nao, cô nuốt khan dữ dội. “Mình nghĩ mình bị mắc loại...” Cô phẩy tay vào không khí, hy vọng hành động đó sẽ kết thúc câu nói hộ mình. “Có lẽ mình nên ngồi xuống.”
“Không phải do đồ ăn,” Olivia vừa nói vừa giúp cô đi đến giường. “Hôm qua cậu gần như không chạm vào đồ ăn, và kiểu gì thì mình cũng ăn mọi thứ cậu ăn và còn ăn nhiều hơn nữa.” Cô thúc Miranda tới chiếc giường rồi vỗ vỗ mấy cái gối cho phồng lên. “Và mình cảm thấy khỏe hơn bao giờ hết.”
“Có lẽ một cơn nhức đầu sổ mũi,” Miranda lầm bầm. “Cậu nên quay về London mà không có mình. Mình không muốn cậu cũng bị ốm lây đâu.”
“Vớ vẩn. Mình không thể bỏ mặc cậu một mình như thế này.”
“Mình không ở một mình. Ba mình ở đây.”
Olivia nhìn cô. “Cậu biết mình chẳng bao giờ muốn làm mất thể diện của ba cậu, nhưng mình khó có thể tin là ông biết phải làm gì với một người bệnh. Phân nửa thời gian, mình thậm chí còn không chắc ông nhớ là có chúng ta ở đây.”
Miranda nhắm mắt và chìm sâu vào đống gối. Dĩ nhiên Olivia đúng. Cô yêu ba mình, nhưng thành thật mà nói, khi có vấn đề xảy ra liên quan đến hoạt động giao tiếp với một người khác thì ông khá là vô vọng.
Olivia ngồi xuống bên mép giường khiến tấm đệm bị lún một chút. Miranda cố gắng phớt lờ bạn, cố giả vờ không biết, ngay cả khi nhắm mắt, rằng Olivia đang nhìn cô chằm chằm, chờ đợi cô công nhận sự hiện diện của mình.
“Làm ơn nói cho mình biết có gì không ổn đi, Miranda,” Olivia khẽ bảo. “Là ba cậu à?”
Miranda lắc đầu, nhưng ngay lúc đó Olivia thay đổi trọng lượng cơ thể. Tấm đệm rung lên bên dưới họ, khá giống chuyển động của con thuyền, và mặc dù Miranda chưa bao giờ bị say sóng lấy một lần trong đời nhưng giờ thì dạ dày cô bắt đầu nôn nao, và đột nhiên nó trở nên khẩn cấp...
Miranda trườn xuống giường, đẩy Olivia ngã lăn ra đất. Cô với lấy cái bô đi tiểu vừa kịp lúc.
“Chao ôi!” Olivia thốt lên, giữ một khoảng cách vừa đủ an toàn. “Cậu bị như thế này bao lâu rồi?”
Miranda nghiêng đầu định trả lời. Nhưng dạ dày cô lại cồn lên.
Olivia lùi một bước. “Ơ, mình có thể làm gì không?”
Miranda lắc đầu, ơn Chúa là mái tóc cô đã được búi gọn ra phía sau.
Olivia quan sát một lúc nữa, rồi đi đến chỗ cái chậu vò ướt khăn mặt. “Đây này,” cô nói, duỗi thẳng cánh tay chìa khăn ra cho Miranda.
Miranda nhận nó vẻ biết ơn. “Cảm ơn cậu,” cô thì thầm rồi lau mặt.
“Mình không nghĩ đây là một cơn nhức đầu sổ mũi,” Olivia nói.
Miranda lắc đầu.
“Mình khá chắc chắn là món cá tối qua cực kỳ ngon lành, và mình không thể hình dung...”
Miranda không cần phải nhìn mặt Olivia cũng biết bạn mình đang há hốc mồm kinh ngạc. Cô ấy biết. Có thể Olivia không hẳn đã tin, nhưng cô ấy biết.
“Miranda?”
Miranda vẫn đông cứng tại chỗ, lơ lửng thảm hại phía trên cái bô.
“Cậu... có phải cậu đã...?”
Miranda nuốt nước bọt khổ sở và gật đầu.
“Ôi trời. Ôi trời ơi. Ôi, ôi, ôi, ôi, ôi...”
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Miranda thấy Olivia hoàn toàn không thốt nên lời. Miranda lau miệng, cuối cùng thì dạ dày cô đã phần nào đã ổn. Nhích người xa khỏi cái bô, cô ngồi dậy, ngay ngắn hơn một chút.
Olivia vẫn đang chằm chằm nhìn cô như thể ma quỷ hiện hình. “Làm thế nào?” cuối cùng Olivia hỏi.
“Theo cách thông thường,” Miranda đáp trả. “Mình cam đoan với cậu, không có trò thần thánh ma quỷ nào cả.”
“Mình xin lỗi. Mình xin lỗi. Mình xin lỗi,” Olivia vội vàng nói. “Mình không có ý làm cậu buồn. Chỉ là... à... cậu chắc phải biết... à... sự việc này quả là bất ngờ.”
“Mình cũng bất ngờ vậy,” Miranda đáp với giọng có phần bình thản.
“Không thể quá bất ngờ được,” Olivia buột miệng. “Ý mình, nếu cậu đã làm... nếu cậu đã...” Cô để từ ngữ treo lơ lửng ở miệng, nhận ra mình đã tự chẹn họng mình.
“Nó vẫn bất ngờ, Olivia ạ.”
Olivia im lặng một lúc trong khi tiêu hoá cơn choáng váng. “Miranda, tớ phải hỏi...”
“Đừng!” Miranda cảnh cáo. “Làm ơn đừng hỏi tớ là ai.”
“Có phải Winston không?”
“Không!” cô đáp dứt khoát. Và rồi lẩm bẩm, “Ơn Chúa.”
“Thế thì ai?”
“Mình không thể nói với cậu,” Miranda nói, giọng vỡ òa. “Đó là... đó là một người hoàn toàn không thích hợp. Mình... mình không biết đang nghĩ gì nữa, nhưng làm ơn đừng hỏi mình thêm nữa. Mình không muốn nói về chuyện đó.”
“Được rồi,” Olivia nói, rõ ràng đã nhận ra thật không khôn ngoan khi dồn ép cô bạn quá đáng. “Mình sẽ không hỏi cậu nữa, mình hứa. Nhưng chúng ta sẽ làm gì đây?”
Miranda không thể không có cảm giác đề phòng khi Olivia dùng từ chúng ta.
“Mình hỏi này Miranda, cậu có chắc là cậu có thai không?” Olivia đột ngột hỏi, hai mắt sáng bừng hy vọng. “Cậu có thể bị trễ. Mình vẫn thường bị trễ mà.”
Miranda liếc nhìn cái bô mà không buồn che giấu. Rồi cô lắc đầu nói, “Mình chẳng bao giờ bị trễ. Chưa bao giờ.”
“Cậu sẽ phải đến một nơi nào đó,” Olivia nói. “Vụ tai tiếng này sẽ khiến người choáng váng.”
Miranda gật đầu. Cô định gửi một lá thư cho Turner bằng đường bưu điện, nhưng cô không thể nói điều đó với Olivia.
“Tốt nhất cậu nên rời khỏi đất nước. Có lẽ là khỏi lục địa này. Tiếng Pháp của cậu thế nào?”
“Thảm lắm.”
Olivia thở dài chua chát. “Cậu có bao giờ giỏi ngoại ngữ đâu.”
“Cậu cũng thế,” Miranda bực mình nói.
Olivia từ chối xác nhận điều này, thay vào đó cô gợi ý, “Tại sao cậu không đến Scotland nhỉ?”
“Tới chỗ ông bà ngoại mình á?”
“Đúng. Đừng nói với mình họ sẽ đuổi cậu đi vì tình trạng của cậu nhé. Cậu luôn kể họ tốt lắm mà.”
Scotland. Phải, đó là giải pháp hoàn hảo. Cô sẽ báo với Turner, và anh có thể đến gặp cô ở đó. Họ sẽ có thể kết hôn mà không cần đứng trước bàn thờ Chúa, và mọi chuyện, nếu không tốt đẹp, thì chí ít cũng được thu xếp gọn gàng.
“Mình sẽ đi cùng cậu,” Olivia quả quyết nói. “Mình sẽ ở lại đến chừng nào có thể.”
“Nhưng mẹ cậu sẽ nói gì?”
“Ồ, mình sẽ bảo bà là có người bị ốm. Cách đấy trước nay vẫn hiệu quả mà, đúng không?” Olivia đanh đá nhìn Miranda, cái nhìn đó rõ ràng muốn nói rằng cô thừa biết Miranda đã bịa ra chuyện ông bố bị ốm.
“Thật kinh khủng khi có quá nhiều người ốm.”
Olivia nhún vai. “Đó là bệnh dịch. Lý do cực kỳ chính đáng để buộc bà phải ở lại London. Nhưng cậu sẽ nói gì với ba cậu?”
“Ờ, bất cứ điều gì. Ông không để ý mấy đến việc mình làm đâu.”
“Lần này đấy là một lợi thế. Chúng ta sẽ đi hôm nay.”
“Hôm nay ư?” Miranda yếu ớt nhắc lại.
“Chúng ta đã đóng gói hành lý rồi, và cũng không cthời gian để chờ đợi nữa.”
Miranda nhìn xuống cái bụng vẫn còn phẳng lì của mình. “Ừ, mình cũng nghĩ thế.”
13 Tháng tám 1819
Hôm nay Olivia và mình đến Edinburgh. Ông bà khá ngạc nhiên khi thấy mình. Hai người thậm chí còn ngạc nhiên hơn khi mình kể với họ lý do chuyến viếng thăm của mình. Họ không nói một lời và rất buồn,nhưng tuyệt nhiên không để mình nghĩ rằng họ thất vọng hay xấu hổ gì vì mình dù chỉ một giây. Mình sẽ luôn luôn yêu ông bà vì điều đó.
Livvy gửi lời nhắn cho bố mẹ cô ấy, nói rằng cô ấy đi cùng mình tới Scotland. Sáng nào cô ấy cũng hỏi kinh nguyệt của mình đã đến chưa. Và như mình đoán được, nó không đến. Mình thấy mình hay nhìnxuống bụng. Mình không biết là mình mong chờ sẽ nhìn thấy điều gì nữa. Chắc chắc bụng mình không phình ra chỉ trong một đêm, và dĩ nhiên không phải sớm thế này.
Mình phải nói với Turner. Mình biết mình phải nói, nhưng có vẻ mình không thể thoát khỏi Olivia, và mình không thể viết thư trước mặt cô ấy. Dù yêu quý cô ấy đến mức nào đi nữa thì mình vẫn phải xua cô ấy đi. Mình nhất định không thể để cô ấy ở đây khi Turner đến, mà anh chắc chắn sẽ làm thế một khi nhận được thư của mình, giả dụ thế, tất nhiên mình còn chưa thể gửi nó.
Ôi trời ơi, cô ấy kia rồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook