Nhật Ký Báo Thù
-
Chương 57
Cuối cùng, cô lựa chọn trốn tránh: "Cho mình thêm một đoạn thời gian nữa."
Ngụy Vũ âm thầm tha thứ.
Nhưng chờ thêm một đoạn thời gian nữa để làm cái gì chứ, ngay cả Diệp Thiên Tuyết cũng không nói rõ ràng. Chẳng qua cô vô ý thức làm theo ý nghĩ trốn tránh đó, quyết định lựa chọn như vậy.
Lúc Phó Hoài Minh gọi điện thoại tới, Diệp Thiên Tuyết còn đang ngủ, cho nên lúc nghe điện thoại cả người có chút ngây ngẩn.
Nhưng rất nhanh, cô giật mình tỉnh lại vì lời nói của Phó Hoài Minh.
Anh tìm được Trương Khánh, nhưng lại mất đi tung tích của Liễu Phỉ Phỉ.
Thật ra tuổi của Trương Khánh không lớn, nhưng tháng này ru rú trong nhà cùng hốt hoảng lo sợ khiến vẻ mặt của ông ta có vẻ hơi già. Nhìn Phó Hoài Minh chậm rãi đi tới, ông ta híp híp mắt, cuối cùng chán nản cúi đầu xuống.
"Đã lâu không gặp, Trương Khánh." Nụ cười của Phó Hoài Minh vẫn thoải mái giống như trước kia nhưng lại âm u lạnh lẽo.
Trương Khánh không có một chút phản ứng nào.
"Mày biết Liễu Đan Văn chết như thế nào không?" Phó Hoài Minh cũng không tức giận, chẳng qua anh ngồi xuống đối diện, bình tĩnh hỏi, "Có phải người kia nói cho mày biết là chết ngoài ý muốn, đúng không?"
Trương Khánh vẫn không có phản ứng.
"Tất nhiên không phải." Nụ cười của Phó Hoài Minh bỗng trở nên sáng lạn, "Nhưng bây giờ xem ra, mày cũng không cần biết chân tướng sự tình. Bởi vì mày đã lĩnh giáo qua."
Phó Hoài Minh ngồi chồm hổm xuống trước mặt Trương Khánh, nụ cười sáng lạn: "Sao, có phải một người phụ nữ độc ác rất tốt không?"
Trương Khánh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Phó Hoài Minh, ánh mắt mờ mịt.
Một hồi lâu, ánh mắt của ông ta mới từ từ tập trung lại, rơi vào trên người Phó Hoài Minh: "Mày muốn nói gì?"
Phó Hoài Minh lắc đầu: "Không, tao không muốn nói gì cả, chẳng qua tao cảm thấy mày thật ngu." Anh để lại một câu như vậy, một lần cuối cũng không nhìn ông ta, xoay người rời đi.
"Giao cho cảnh sát đi." Bên kia cánh cửa, thấp thoáng truyền đến âm thanh.
Sau khi tìm được Trương Khánh, Phó Hoài Minh rất nhanh thông qua Phó Đại Thành liên lạc với anh Hùng, xin anh ta giúp đỡ, tìm Liễu Phỉ Phỉ trong phạm vi toàn thành phố.
"Có khả năng dùng tên giả là Trần Dung, chờ một lát liền gửi hình qua." Sau khi liên lạc cùng với cấp dưới của anh Hùng xong, Phó Hoài Minh cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Phó Đại Thành ngồi đối diện, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, tùy tiện hít một hơi: "Nói đi, có cảm nghĩ gì?"
Phó Hoài Minh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Phó Đại Thành, lắc đầu: "Không có cảm nghĩ gì hết."
Phó Đại Thành phun ra khói thuốc, hừ mũi một tiếng, khói thuốc bốc lên, "Uổng phí dã tâm của con, dự định thâu tóm sản nghiệp Cố thị lưu lại. Nếu không phải là. . . . . . Thôi, cha cũng lười phải nói con."
Phó Hoài Minh im lặng nghe Phó Đại Thành nói một câu như vậy, cũng không tức giận được, chỉ là ánh mắt có chút xa xăm ngồi ở đó, dường như chợt mất hồn.
Qua một lúc lâu, anh mới lên tiếng: "Cha."
Phó Đại Thành ngẩng đầu liếc anh một cái: "Gì?"
"Mẹ là người như thế nào?" Lúc Phó Hoài Minh hỏi những lời này, không biết vì sao cảm thấy thoải mái không ít.
Phó Đại Thành trong chớp mắt hơi bất ngờ khi anh hỏi tới vấn đề này, sau đó mới chậm rãi hút thuốc, vẻ mặt hoài niệm: "Mẹ con là người con gái hăng hái nhất mà đời này cha đã gặp."
Đánh giá như vậy có chút ngoài dự đoán của Phó Hoài Minh, anh nhìn chằm chằm Phó Đại Thành, không biết nên nói cái gì.
Phó Đại Thành nhìn anh chợt cười một tiếng: "Sao, có phải thằng con ngốc đang chờ cha nói xấu mẹ con đúng không?" Phó Hoài Minh không trả lời nhưng lại có chút ngây ngô.
Anh vẫn cho là lúc cha của mình nói đến mẹ, có thể bình tĩnh lạnh nhạt đã quá tốt rồi, nhưng dáng vẻ khen ngợi này là sao?
Anh nhìn Phó Đại Thành, cảm thấy có cái gì đó ngoài dự đoán của mình.
"Tính tình của mẹ con không thích gò bó, lúc chưa kết hôn với cha, cha đã biết rồi." Phó Đại Thành lại hút một hơi thuốc, vừa phun ra khói thuốc vừa nói, "Mẹ con cũng nói với cha mẹ con gả cho cha bởi vì đó là nguyện vọng của ông ngoại con, bản thân mẹ con không có cảm giác với cha. Cho nên, sinh con coi như là hoàn thành nhiệm vụ với ông ngoại con, sau đó mẹ con liền đi."
Những lời này khiến Phó Hoài Minh có cảm giác không thoải mái lắm, anh không có biểu hiện ra nhưng chỉ ngồi im lặng không nói lời nào.
Phó Đại Thành nhìn thấy, trong lòng lại cười hì hì, cuối cùng tất cả lời nói cũng biến thành một tiếng thở dài: "Nhưng con cũng đừng cho rằng mẹ con không có tình cảm với con."
Phó Hoài Minh sững sờ nghe Phó Đại Thành nói tiếp, "Nếu trong lòng mẹ con không có con, con cũng sẽ không có gia sư dạy kèm ở nhà, sẽ không biến thành bộ dáng hiện tại. Chẳng lẽ con thật sự cho rằng người thô kệch như cha có thể nuôi ra người phiền toái khiến cha tức giận như con sao?"
Lời nói của Phó Đại Thành, Phó Hoài Minh cái hiểu cái không, nhưng ít nhất cũng hiểu một chút, người dạy bảo mình từ nhỏ đến lớn chỉ sợ đều là chủ ý của mẹ.
"Con cũng đừng trách mẹ con nhiều năm nay không về thăm con." Phó Đại Thành gác chân hút thuốc lá, cả phòng đầy khói thuốc nhưng Phó Hoài Minh không có ý định đứng dậy mở cửa sổ, chỉ ngồi ngây ngô ở đó.
"Con suy nghĩ một chút đi, nếu mẹ con trở về thăm con, chỉ bằng sức lực của cha lúc đó nhất định sẽ quấn lấy mẹ con, dùng tất cả biện pháp giữ mẹ con lại, mẹ con cũng đừng nghĩ an bình."
Phó Đại Thành giải thích một câu, còn nói: "Về sau cha nghĩ thông suốt, mẹ con lại bận việc, chỉ có thể theo dõi con ở xa. Con còn nhớ chuyện ghi lại hình của con khi còn bé không? Đó chính là để mẹ con xem."
Phó Hoài Minh lập tức nhớ lại những chuyện xưa kia, ký ức lúc đó rất ấm áp.
"Vậy vì sao mẹ không tự mình liên lạc với con? Ngay cả con đính hôn, mẹ cũng. . . . . ." Phó Hoài Minh cúi đầu hỏi một câu, nhưng trong lòng đã lặng lẽ bắt đầu bào chữa cho mẹ mình - Cố Trường Chân.
"Mẹ con chạy khắp trời nam đất bắc, vài ngày trước đi Châu Phi, không chỗ nào có tín hiệu, nói không chừng bây giờ mẹ con còn không biết con đính hôn." Trên mặt Phó Đại Thành đều là ý cười, tâm tình cực kỳ vui vẻ.
"Cha và mẹ con không phải như con nghĩ đâu." Cuối cùng, Phó Đại Thành lấy lại tinh thần tổng kết một câu.
Phó Hoài Minh chậm nửa nhịp trả lời một tiếng, ngồi ngốc nghếch ở đó.
Liễu Phỉ Phỉ kéo kéo quần áo trên người, có chút không thoải mái.
Cô ta không mặc đồ trong thời gian dài, cảm giác thân thể lại có chút không thoải mái khi mặc.
Nhưng cô ta rất nhanh bỏ qua cảm giác này, tỉ mỉ trang điểm cho mình với đồ trang điểm vừa mới mua, nhìn người trong gương ngày càng xa lạ, sau đó vứt những thứ này đi, ngồi suy nghĩ chuyện của mình.
Cô phải chạy trốn.
Trương Khánh luôn nói tình hình bên ngoài rất căng, không đi được, hơn nữa ngày càng nóng nảy khiến một chút cảm giác an toàn cuối cùng của Liễu Phỉ Phỉ cũng biến mất.
Vì vậy thừa dịp sau khi hai người hoan ái xong, lúc Trương Khánh mơ màng ngủ, cô ta cuốn gói đồ của Trương Khánh rồi chạy trốn. Còn mang theo súng của Trương Khánh.
Cô ta cũng không biết mình cầm theo cây gậy có lực đàn hồi có thể khiến tay gảy xương này làm gì, nhưng theo bản năng cô ta liền cầm đi.
Sau khi đi ra ngoài cô ta nhất thời ngây ngẩn, cô ta thuê phòng ở một nhà nghỉ nhỏ, sau đó hóa trang, cuối cùng thong thả ung dung rời đi.
Thật ra cô ta cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng trực giác mách bảo mình không thể ở lại một chỗ quá lâu.
Đi lung tung khắp nơi, ánh mắt Liễu Phỉ Phỉ vô ý thức nhìn lướt qua người đi đường, cuối cùng chợt dừng lại.
Cô ta nhìn thấy Liên Trân Trân.
Lúc biết được tin tức Liên Trân Trân bị bắt cóc, Diệp Thiên Tuyết đang ngồi đối diện Phó Hoài Minh, vẻ mặt không chút thay đổi.
Vẻ mặt của Phó Hoài Minh cũng không chút thay đổi, ở chỗ sâu trong ánh mắt còn có một tia đau đớn và mờ mịt.
Anh cũng không biết tại sao mình chạy qua đây thật nhanh, nói tất cả mọi chuyện với Diệp Thiên Tuyết.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên Tuyết bây giờ, anh cực kỳ hối hận.
Cho dù biết rõ Diệp Thiên Tuyết đoán được, anh thà rằng Diệp Thiên Tuyết chỉ biết mơ hồ biết sơ sơ, mà không phải cái gì cũng biết, cũng sẽ không biểu lộ ra vẻ mặt như thế này với mình.
"Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết." Trong bầu không khí im lặng này, anh đột nhiên nói ra một câu nói như vậy.
Diệp Thiên Tuyết trừng mắt nhìn, ánh mắt rốt cuộc dừng lại trên người anh.
Trái tim của Phó Hoài Minh đột nhiên đập nhanh hơn, cực kỳ lo lắng.
Nếu như Diệp Thiên Tuyết không biết, có lẽ anh sẽ không lo lắng không yên như vậy, muốn cô tha thứ. Nhưng anh cứ cố chấp, hơn nữa trong lòng thừa nhận cô là người thân của mình.
Cảm giác thật tệ khi bị người thân xa cách.
"Tiểu Tuyết, Liên Trân Trân bị bắt cóc rồi, bọn bắt cóc yêu cầu cậu đi chuộc người. Cha mẹ Liên Trân Trân đều đang ở bên ngoài." Vào lúc này Ngụy Vũ xông vào, sau khi đi vào mặc dù hơi kinh ngạc với bầu không khí bên trong căn phòng, nhưng lại nói ra thật nhanh.
Diệp Thiên Tuyết sửng sờ: "Liên Trân Trân?"
Sau đó, cuối cùng cô cũng nhớ ra Liên Trân Trân là ai.
Sau khi Ngụy Vũ đi vào cũng cảm thấy bầu không khí bên trong căn phòng hình như có chút lạ thường, lập tức yên tĩnh lại.
"Liên Trân Trân, sao. . . . . . Tớ?" Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, sau đó trong giây lát lấy lại tinh thần, "Liễu Phỉ Phỉ."
Vẻ mặt của Phó Hoài Minh trở nên nghiêm túc: "Liên Trân Trân? Sao cô ấy lại rơi vào tay Liễu Phỉ Phỉ chứ?" Ngụy Vũ sửng sờ: "Các người cũng cho là Liễu Phỉ Phỉ làm sao?"
Diệp Thiên Tuyết vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình để Ngụy Vũ ngồi xuống, nhìn Phó Hoài Minh: "Có thể tra được người ở nơi nào không?"
"Chỉ sợ phạm vi tra được cũng không lớn." Phó Hoài Minh trả lời, "Nếu cô ta đã dám mạo hiểm, có lẽ đã chuẩn bị kỹ càng việc hủy diệt tất cả."
Trả lời như vậy khiến Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, cũng làm cho trong lòng Ngụy Vũ có một suy đoán: "Các người biết chuyện Liễu Phỉ Phỉ xuất hiện phải không?"
Diệp Thiên Tuyết cười với Ngụy Vũ: "Phải. Biết lúc sáng sớm hôm nay."
Câu trả lời này khiến Ngụy Vũ vẫn hơi khó hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Thiên Tuyết và Phó Hoài Minh đều không tốt, cậu liền im lặng. Một lát sau, cậu nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Có thể kể lại cho tớ biết một chút được không?"
Phó Hoài Minh nhìn Ngụy Vũ, Diệp Thiên Tuyết nhìn Phó Hoài Minh, khẽ mỉm cười: "Anh họ, không sao đâu. Tiểu Bàn là một người có chừng mực, biết cũng sẽ không nói lung tung."
Phó Hoài Minh cười khổ: "Em cho rằng anh chỉ đang lo lắng cậu ta nói lung tung sao?" Vừa nói vừa búng trán Diệp Thiên Tuyết một cái, lúc cô bất mãn nhìn sang, khẽ nhíu mày.
"Cũng được, cậu đang theo đuổi Tiểu Tuyết, có một số việc nói cho cậu biết cũng không sao cả."
Ngụy Vũ âm thầm tha thứ.
Nhưng chờ thêm một đoạn thời gian nữa để làm cái gì chứ, ngay cả Diệp Thiên Tuyết cũng không nói rõ ràng. Chẳng qua cô vô ý thức làm theo ý nghĩ trốn tránh đó, quyết định lựa chọn như vậy.
Lúc Phó Hoài Minh gọi điện thoại tới, Diệp Thiên Tuyết còn đang ngủ, cho nên lúc nghe điện thoại cả người có chút ngây ngẩn.
Nhưng rất nhanh, cô giật mình tỉnh lại vì lời nói của Phó Hoài Minh.
Anh tìm được Trương Khánh, nhưng lại mất đi tung tích của Liễu Phỉ Phỉ.
Thật ra tuổi của Trương Khánh không lớn, nhưng tháng này ru rú trong nhà cùng hốt hoảng lo sợ khiến vẻ mặt của ông ta có vẻ hơi già. Nhìn Phó Hoài Minh chậm rãi đi tới, ông ta híp híp mắt, cuối cùng chán nản cúi đầu xuống.
"Đã lâu không gặp, Trương Khánh." Nụ cười của Phó Hoài Minh vẫn thoải mái giống như trước kia nhưng lại âm u lạnh lẽo.
Trương Khánh không có một chút phản ứng nào.
"Mày biết Liễu Đan Văn chết như thế nào không?" Phó Hoài Minh cũng không tức giận, chẳng qua anh ngồi xuống đối diện, bình tĩnh hỏi, "Có phải người kia nói cho mày biết là chết ngoài ý muốn, đúng không?"
Trương Khánh vẫn không có phản ứng.
"Tất nhiên không phải." Nụ cười của Phó Hoài Minh bỗng trở nên sáng lạn, "Nhưng bây giờ xem ra, mày cũng không cần biết chân tướng sự tình. Bởi vì mày đã lĩnh giáo qua."
Phó Hoài Minh ngồi chồm hổm xuống trước mặt Trương Khánh, nụ cười sáng lạn: "Sao, có phải một người phụ nữ độc ác rất tốt không?"
Trương Khánh từ từ ngẩng đầu lên, nhìn Phó Hoài Minh, ánh mắt mờ mịt.
Một hồi lâu, ánh mắt của ông ta mới từ từ tập trung lại, rơi vào trên người Phó Hoài Minh: "Mày muốn nói gì?"
Phó Hoài Minh lắc đầu: "Không, tao không muốn nói gì cả, chẳng qua tao cảm thấy mày thật ngu." Anh để lại một câu như vậy, một lần cuối cũng không nhìn ông ta, xoay người rời đi.
"Giao cho cảnh sát đi." Bên kia cánh cửa, thấp thoáng truyền đến âm thanh.
Sau khi tìm được Trương Khánh, Phó Hoài Minh rất nhanh thông qua Phó Đại Thành liên lạc với anh Hùng, xin anh ta giúp đỡ, tìm Liễu Phỉ Phỉ trong phạm vi toàn thành phố.
"Có khả năng dùng tên giả là Trần Dung, chờ một lát liền gửi hình qua." Sau khi liên lạc cùng với cấp dưới của anh Hùng xong, Phó Hoài Minh cúp điện thoại, thở phào nhẹ nhõm.
Phó Đại Thành ngồi đối diện, trong tay đang kẹp một điếu thuốc, tùy tiện hít một hơi: "Nói đi, có cảm nghĩ gì?"
Phó Hoài Minh có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Phó Đại Thành, lắc đầu: "Không có cảm nghĩ gì hết."
Phó Đại Thành phun ra khói thuốc, hừ mũi một tiếng, khói thuốc bốc lên, "Uổng phí dã tâm của con, dự định thâu tóm sản nghiệp Cố thị lưu lại. Nếu không phải là. . . . . . Thôi, cha cũng lười phải nói con."
Phó Hoài Minh im lặng nghe Phó Đại Thành nói một câu như vậy, cũng không tức giận được, chỉ là ánh mắt có chút xa xăm ngồi ở đó, dường như chợt mất hồn.
Qua một lúc lâu, anh mới lên tiếng: "Cha."
Phó Đại Thành ngẩng đầu liếc anh một cái: "Gì?"
"Mẹ là người như thế nào?" Lúc Phó Hoài Minh hỏi những lời này, không biết vì sao cảm thấy thoải mái không ít.
Phó Đại Thành trong chớp mắt hơi bất ngờ khi anh hỏi tới vấn đề này, sau đó mới chậm rãi hút thuốc, vẻ mặt hoài niệm: "Mẹ con là người con gái hăng hái nhất mà đời này cha đã gặp."
Đánh giá như vậy có chút ngoài dự đoán của Phó Hoài Minh, anh nhìn chằm chằm Phó Đại Thành, không biết nên nói cái gì.
Phó Đại Thành nhìn anh chợt cười một tiếng: "Sao, có phải thằng con ngốc đang chờ cha nói xấu mẹ con đúng không?" Phó Hoài Minh không trả lời nhưng lại có chút ngây ngô.
Anh vẫn cho là lúc cha của mình nói đến mẹ, có thể bình tĩnh lạnh nhạt đã quá tốt rồi, nhưng dáng vẻ khen ngợi này là sao?
Anh nhìn Phó Đại Thành, cảm thấy có cái gì đó ngoài dự đoán của mình.
"Tính tình của mẹ con không thích gò bó, lúc chưa kết hôn với cha, cha đã biết rồi." Phó Đại Thành lại hút một hơi thuốc, vừa phun ra khói thuốc vừa nói, "Mẹ con cũng nói với cha mẹ con gả cho cha bởi vì đó là nguyện vọng của ông ngoại con, bản thân mẹ con không có cảm giác với cha. Cho nên, sinh con coi như là hoàn thành nhiệm vụ với ông ngoại con, sau đó mẹ con liền đi."
Những lời này khiến Phó Hoài Minh có cảm giác không thoải mái lắm, anh không có biểu hiện ra nhưng chỉ ngồi im lặng không nói lời nào.
Phó Đại Thành nhìn thấy, trong lòng lại cười hì hì, cuối cùng tất cả lời nói cũng biến thành một tiếng thở dài: "Nhưng con cũng đừng cho rằng mẹ con không có tình cảm với con."
Phó Hoài Minh sững sờ nghe Phó Đại Thành nói tiếp, "Nếu trong lòng mẹ con không có con, con cũng sẽ không có gia sư dạy kèm ở nhà, sẽ không biến thành bộ dáng hiện tại. Chẳng lẽ con thật sự cho rằng người thô kệch như cha có thể nuôi ra người phiền toái khiến cha tức giận như con sao?"
Lời nói của Phó Đại Thành, Phó Hoài Minh cái hiểu cái không, nhưng ít nhất cũng hiểu một chút, người dạy bảo mình từ nhỏ đến lớn chỉ sợ đều là chủ ý của mẹ.
"Con cũng đừng trách mẹ con nhiều năm nay không về thăm con." Phó Đại Thành gác chân hút thuốc lá, cả phòng đầy khói thuốc nhưng Phó Hoài Minh không có ý định đứng dậy mở cửa sổ, chỉ ngồi ngây ngô ở đó.
"Con suy nghĩ một chút đi, nếu mẹ con trở về thăm con, chỉ bằng sức lực của cha lúc đó nhất định sẽ quấn lấy mẹ con, dùng tất cả biện pháp giữ mẹ con lại, mẹ con cũng đừng nghĩ an bình."
Phó Đại Thành giải thích một câu, còn nói: "Về sau cha nghĩ thông suốt, mẹ con lại bận việc, chỉ có thể theo dõi con ở xa. Con còn nhớ chuyện ghi lại hình của con khi còn bé không? Đó chính là để mẹ con xem."
Phó Hoài Minh lập tức nhớ lại những chuyện xưa kia, ký ức lúc đó rất ấm áp.
"Vậy vì sao mẹ không tự mình liên lạc với con? Ngay cả con đính hôn, mẹ cũng. . . . . ." Phó Hoài Minh cúi đầu hỏi một câu, nhưng trong lòng đã lặng lẽ bắt đầu bào chữa cho mẹ mình - Cố Trường Chân.
"Mẹ con chạy khắp trời nam đất bắc, vài ngày trước đi Châu Phi, không chỗ nào có tín hiệu, nói không chừng bây giờ mẹ con còn không biết con đính hôn." Trên mặt Phó Đại Thành đều là ý cười, tâm tình cực kỳ vui vẻ.
"Cha và mẹ con không phải như con nghĩ đâu." Cuối cùng, Phó Đại Thành lấy lại tinh thần tổng kết một câu.
Phó Hoài Minh chậm nửa nhịp trả lời một tiếng, ngồi ngốc nghếch ở đó.
Liễu Phỉ Phỉ kéo kéo quần áo trên người, có chút không thoải mái.
Cô ta không mặc đồ trong thời gian dài, cảm giác thân thể lại có chút không thoải mái khi mặc.
Nhưng cô ta rất nhanh bỏ qua cảm giác này, tỉ mỉ trang điểm cho mình với đồ trang điểm vừa mới mua, nhìn người trong gương ngày càng xa lạ, sau đó vứt những thứ này đi, ngồi suy nghĩ chuyện của mình.
Cô phải chạy trốn.
Trương Khánh luôn nói tình hình bên ngoài rất căng, không đi được, hơn nữa ngày càng nóng nảy khiến một chút cảm giác an toàn cuối cùng của Liễu Phỉ Phỉ cũng biến mất.
Vì vậy thừa dịp sau khi hai người hoan ái xong, lúc Trương Khánh mơ màng ngủ, cô ta cuốn gói đồ của Trương Khánh rồi chạy trốn. Còn mang theo súng của Trương Khánh.
Cô ta cũng không biết mình cầm theo cây gậy có lực đàn hồi có thể khiến tay gảy xương này làm gì, nhưng theo bản năng cô ta liền cầm đi.
Sau khi đi ra ngoài cô ta nhất thời ngây ngẩn, cô ta thuê phòng ở một nhà nghỉ nhỏ, sau đó hóa trang, cuối cùng thong thả ung dung rời đi.
Thật ra cô ta cũng không biết mình muốn làm gì, nhưng trực giác mách bảo mình không thể ở lại một chỗ quá lâu.
Đi lung tung khắp nơi, ánh mắt Liễu Phỉ Phỉ vô ý thức nhìn lướt qua người đi đường, cuối cùng chợt dừng lại.
Cô ta nhìn thấy Liên Trân Trân.
Lúc biết được tin tức Liên Trân Trân bị bắt cóc, Diệp Thiên Tuyết đang ngồi đối diện Phó Hoài Minh, vẻ mặt không chút thay đổi.
Vẻ mặt của Phó Hoài Minh cũng không chút thay đổi, ở chỗ sâu trong ánh mắt còn có một tia đau đớn và mờ mịt.
Anh cũng không biết tại sao mình chạy qua đây thật nhanh, nói tất cả mọi chuyện với Diệp Thiên Tuyết.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Thiên Tuyết bây giờ, anh cực kỳ hối hận.
Cho dù biết rõ Diệp Thiên Tuyết đoán được, anh thà rằng Diệp Thiên Tuyết chỉ biết mơ hồ biết sơ sơ, mà không phải cái gì cũng biết, cũng sẽ không biểu lộ ra vẻ mặt như thế này với mình.
"Thật xin lỗi, Tiểu Tuyết." Trong bầu không khí im lặng này, anh đột nhiên nói ra một câu nói như vậy.
Diệp Thiên Tuyết trừng mắt nhìn, ánh mắt rốt cuộc dừng lại trên người anh.
Trái tim của Phó Hoài Minh đột nhiên đập nhanh hơn, cực kỳ lo lắng.
Nếu như Diệp Thiên Tuyết không biết, có lẽ anh sẽ không lo lắng không yên như vậy, muốn cô tha thứ. Nhưng anh cứ cố chấp, hơn nữa trong lòng thừa nhận cô là người thân của mình.
Cảm giác thật tệ khi bị người thân xa cách.
"Tiểu Tuyết, Liên Trân Trân bị bắt cóc rồi, bọn bắt cóc yêu cầu cậu đi chuộc người. Cha mẹ Liên Trân Trân đều đang ở bên ngoài." Vào lúc này Ngụy Vũ xông vào, sau khi đi vào mặc dù hơi kinh ngạc với bầu không khí bên trong căn phòng, nhưng lại nói ra thật nhanh.
Diệp Thiên Tuyết sửng sờ: "Liên Trân Trân?"
Sau đó, cuối cùng cô cũng nhớ ra Liên Trân Trân là ai.
Sau khi Ngụy Vũ đi vào cũng cảm thấy bầu không khí bên trong căn phòng hình như có chút lạ thường, lập tức yên tĩnh lại.
"Liên Trân Trân, sao. . . . . . Tớ?" Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, sau đó trong giây lát lấy lại tinh thần, "Liễu Phỉ Phỉ."
Vẻ mặt của Phó Hoài Minh trở nên nghiêm túc: "Liên Trân Trân? Sao cô ấy lại rơi vào tay Liễu Phỉ Phỉ chứ?" Ngụy Vũ sửng sờ: "Các người cũng cho là Liễu Phỉ Phỉ làm sao?"
Diệp Thiên Tuyết vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình để Ngụy Vũ ngồi xuống, nhìn Phó Hoài Minh: "Có thể tra được người ở nơi nào không?"
"Chỉ sợ phạm vi tra được cũng không lớn." Phó Hoài Minh trả lời, "Nếu cô ta đã dám mạo hiểm, có lẽ đã chuẩn bị kỹ càng việc hủy diệt tất cả."
Trả lời như vậy khiến Diệp Thiên Tuyết nhíu mày, cũng làm cho trong lòng Ngụy Vũ có một suy đoán: "Các người biết chuyện Liễu Phỉ Phỉ xuất hiện phải không?"
Diệp Thiên Tuyết cười với Ngụy Vũ: "Phải. Biết lúc sáng sớm hôm nay."
Câu trả lời này khiến Ngụy Vũ vẫn hơi khó hiểu, nhưng nhìn vẻ mặt Diệp Thiên Tuyết và Phó Hoài Minh đều không tốt, cậu liền im lặng. Một lát sau, cậu nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Có thể kể lại cho tớ biết một chút được không?"
Phó Hoài Minh nhìn Ngụy Vũ, Diệp Thiên Tuyết nhìn Phó Hoài Minh, khẽ mỉm cười: "Anh họ, không sao đâu. Tiểu Bàn là một người có chừng mực, biết cũng sẽ không nói lung tung."
Phó Hoài Minh cười khổ: "Em cho rằng anh chỉ đang lo lắng cậu ta nói lung tung sao?" Vừa nói vừa búng trán Diệp Thiên Tuyết một cái, lúc cô bất mãn nhìn sang, khẽ nhíu mày.
"Cũng được, cậu đang theo đuổi Tiểu Tuyết, có một số việc nói cho cậu biết cũng không sao cả."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook