Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn

Nộp bài thi số học xong, Doãn Manh hít một hơi thật sâu.

Lừa bịp!!! Cô Vương vẻ mặt nghiêm túc nói với bọn họ bài thi rất khó! Kết quả hiện tại đơn giản muốn chết! Cái này có phải trêu chọc bọn họ hay không? Không công liều mạng già nhồi nhét hai tuần lễ ah!

Doãn Manh cũng không phải là người duy nhất cảm thấy bị lừa. Xem ra giáo viên số học đều áp dụng loại âm mưu này đối với tất cả các lớp để thúc ép học tập, bài thi nộp lên một phát cả lớp nhốn nháo như bầy ong.

"Mẹ nó vậy mà đơn giản như vậy!"

"Thầy Cao của chúng ta lại làm ra loại chuyện này á! Gài chúng ta. Thời gian học Anh ngữ tớ đều lấy ra cho số học rồi."

Doãn Manh yên lặng nghĩ, tổng thể thành tích môn số học cuối kỳ này mà nói tuyệt đối sẽ đẹp mắt đến không ngờ. Đây quả thực là một cuộc đấu tranh không có khói súng giữa các môn với nhau.

Người thắng lớn - cô Vương chắp tay sau lưng tuần tra địa điểm thi lớp 7 một lần, nhếch miệng cười một tiếng ôm bài thi thong thả rời đi......

Chọt chọt chọt. Lâm Kha ngậm bút đi tới.

Doãn Manh vẻ mặt tức giận, số học đều thi tốt như vậy, xem ra là kéo không ra điểm số. Bản thân cô sắp xếp đúc đầu vào học số học, không ngờ lại phải đổi lại môn. Không biết tối hôm nay học bổ sung còn kịp hay không.

Chọt chọt chọt.

"Làm gì vậy! Ah!" Doãn Manh trở mặt, "Làm gì!"

"Ăn cơm." Lâm Kha vô cùng vô tội.

"Số học đều như vậy cậu còn có tâm tình ăn cơm." Doãn Manh mặt vô biểu tình.

"Ra khó cậu khó chịu, ra đơn giản cậu cũng khó chịu. Làm sao cậu mới có thể không khó chịu á ~" Lâm Kha thờ ơ ngoắc ngoắc tay, "Không có việc gì lo lắng vớ vẩn cái gì. Còn không bằng trước khi chết ăn bữa cơm no, đến lúc đó mua quan tài tốt một chút......"

Thật là mỗi lần đối thoại với cậu ta hai mắt không thể không trợn trắng. Doãn Manh tức giận nói: "Đúng vậy á, tôi chính là có chết cũng muốn kéo cậu theo làm đệm lưng." Loại người như Lâm Kha này vĩnh viễn không thấy được cậu ta thất bại có lẽ là bi kịch, miệng xuất ra đều làm cho người ta tức giận, biện pháp tốt nhất chỉ có không nhìn, không xem, không thấy......

Chỉ có điều Doãn Manh thật sự không nhịn được...... Cũng không phải là cô không có kinh nghiệm xã hội hoặc là thuộc loại thẳng tính kia, mà là đối mặt với Lâm Kha luôn không giải thích được muốn đâm chọt cậu ta......

Không ngờ Lâm Kha nghe những lời này ngược lại càng vui vẻ hơn: "Cậu thật sự thi kém như vậy sao?"

Doãn Manh: "Cũng không sai nhiều lắm á, chỉ là...... Không ngờ cô Vương là một người gài hàng."

Lâm Kha cười như không cười.

Doãn Manh hung hăng vỗ cậu ta một cái: "Được rồi tôi biết cậu nhất định max điểm đừng ở trước mặt tôi khoe khoang!"

Lâm Kha uất ức chết: "Tôi khoe khoang ở chỗ nào! Cười cũng không được!"

Lúc ăn cơm gặp được bọn Trần Tư Dĩnh và Lý Lộ, rốt cuộc Doãn Manh cũng xác định không chỉ một mình cô cảm thấy bài thi số học ra lừa bịp.

Trái lại Trần Tư Dĩnh rất lạc quan: "Không sao, dù sao cũng không phải một mình cậu khó chịu, cũng không phải là mọi người đều như Lâm Kha có thể thi max điểm ~"

Lâm Kha phối hợp tán thành gật đầu một cái.

Doãn Manh hung tợn liếc cậu ta một cái, thở dài, nói ra nguyên nhân làm cho cô khó chịu: "Cũng không phải liên quan đến bài thi khó, mà là cho dù đơn giản như vậy, một câu sau cùng của đề tớ cũng không làm được. Cho nên......"

Trần Tư Dĩnh nghẹn lời, thật sự không biết nói gì an ủi: "Aiz......" Suy cho cùng bình thường, bài thi dưới tất cả các tình huống 80 % Doãn Manh cũng có thể làm ra câu cuối cùng. Lại không nghĩ rằng đến lúc thật sự thi lại không làm được, thật sự là bi kịch cỡ nào, bài thi đơn giản, đa số người được điểm cao, dưới tình huống này đụng phải loại xác xuất nhỏ này.

Doãn Manh rất nhanh lên tinh thần: "Thôi, thi cũng đã thi xong. Không thể ảnh hưởng tâm tình, cần phải thi tốt các môn còn lại."

Trịnh Gia Thạc rất có mắt nhìn mua cho đám nữ sinh mỗi người một lon cola: "Được rồi được rồi! Anh ngữ Anh ngữ! Doãn Manh đến đây dự đoán cho chúng tớ xem có thể ra từ nơi nào?"

Cách nói này là có lai lịch. Có lần Doãn Manh và Trần Tư Dĩnh làm thử bài tập tiếng Anh nhỏ trên tạp chí nước ngoài đúng lúc gặp phải một bài viết giống như đề cuối cùng cô Cơ ra bắt đầu từ đó bọn họ đoán ra đề đọc, chỉ có điều sau đó bọn họ cũng không có đoán trúng, trên thực tế coi như là đoán trúng cũng không có tác dụng lớn gì, chỉ có thể làm quen nội dung một chút, xem nhanh một chút. Nhưng chuyện này lại không thay đổi được thói quen mỗi lần thi lại tìm khắp các bài văn mới ra trong tạp chí nước ngoài một lần.

Doãn Manh lấy ra tổng kết gần đây cảm thấy có khả năng sẽ ra, chuyển cho mấy người bọn họ truyền đọc, bản thân mình thì lấy những chỉ dẫn cần khi viết văn ra nhìn lại.

Cô nghiêm túc như vậy, cô cũng không tin vì không làm được một câu cuối cùng của bài thi số học mà có thể thi hỏng.

Ôn tập cho cuộc thi buổi trưa khoảng thời gian này nói dài cũng không dài lắm, bảo ngắn cũng không ngắn lắm. Rõ ràng cuộc thi ngày hôm sau là gian nan nhất, nhưng đại đa số học sinh đã tiến vào trạng thái thi cũng không có vẻ khẩn trương như vậy.

Ý nghĩa khoảng thời gian này đối với các học sinh mà nói đều không giống nhau, mấy tuần này mà nói đối với học sinh không có học hành thì chính là đau khổ giày vò, hoàn toàn chính là trước mấy giờ lên đoạn đầu đài; mà đối với các học bá bình thường nghiêm túc chăm chỉ cần cù, chính là thời gian quý báo để tra xét bổ sung thiếu sót.

Đáng tiếc, cũng không phải tất cả mọi người đều một lòng dốc sức vào phương diện học tập. Ở tuổi 15,16, quả thật có hơn phân nửa nữ sinh mang tâm tư thiếu nữ, tình tiết lãng mạn nghiêm trọng. Nói cho cùng không phải tất cả mọi người đều mang một trái tim thô sánh ngang với bác gái Doãn Manh.

Lại nói được phân thi ở địa điểm thi lớp 7 trừ Doãn Manh, Lâm Kha, còn có người thứ ba là Vi Mẫn.

Mặc dù từ sau sự kiện ở sân bóng rỗ tới nay, cô ta đều không có tiếp tục quyến rũ Lâm Kha, cũng không phải bởi vì cô ta bỏ qua.

Bắt đầu cô ta chỉ là bị đả kích muốn hồi phục lại một chút, dù sao thái độ của Lâm Kha cũng không rõ ràng, cô ta một mực tiến công sẽ chỉ làm cho người ta cảm thấy lỗ mãng mà thôi, cho nên lợi dụng mấy ngày qua sửa sang lại phương án mới phải lựa chọn ra hạng mục tốt nhất.

Cô ta cũng không phải loại người dựa vào hạ thấp người khác để giành được chú ý của Lâm Kha kia, nói sâu hơn thật ra thì Vi Mẫn hy vọng làm tốt quan hệ với Doãn Manh, đánh vào vòng tròn nhỏ này của bọn họ, như vậy cô ta mới có thể tiếp xúc được với Lâm Kha một cách tự nhiên.

Bên trong đám người này, trực tiếp đến làm thân với Doãn Manh cũng không phải là một hạng mục lựa chọn tốt. Mặc dù Doãn Manh thoạt nhìn dễ tiếp xúc, nhưng trên thực tế cũng không phải là người dễ bị lừa gạt, mặc dù thoạt nhìn quan hệ với ai cũng đều rất tốt cũng có thể nói chuyện, nhưng từ lúc tựu trường đến bây giờ cũng chỉ có Trần Tư Dĩnh có thể cùng cô ấy cùng vào cùng ra, ngay cả Lý Lộ cũng kém một chút.

Trần Tư Dĩnh thì càng khỏi phải nói, trời sanh mang theo một cảm giác ngạo khí đại tiểu thư, quan hệ với đa số nữ sinh đều bình thường. Chớ nói chi là hào quang nữ thần đại chúng của cô ta, đã làm cho một vài nữ sinh trong lớp có phê bình kín đáo đối với cô ta rồi.

Cho nên hiện tại cô ta khóa mục tiêu chính là từ Trâu Chân Phái mở rộng đến Lý Lộ.

Chỉ có điều, có lẽ là bởi vì Lý Lộ kết giao với bạn trai Trịnh Gia Thạc kia, gần đây Trâu Chân Phái cũng không thể nào ở chung một chỗ với  Lý Lộ, làm cho cô ta cũng không tiện đường đột kết thân.

Đang lúc cô ta mỗi ngày vót đầu cho nhọn muốn đánh vào "Việc xã giao" với Doãn Manh Lâm Kha, không ngờ Lâm Kha bị bệnh thuỷ đậu ở nhà...... Hơn nữa vừa nhuốm bệnh chính là hai tuần lễ, trở lại lại vừa vặn là trước khi thi cuối kỳ một ngày. Quả thật có thể nói là bi kịch nhân gian.

Làm cho cô ta tức giận chính là, tất cả những kế hoạch cầu trợ ôn tập thi cuối kỳ để mượn cớ thân cận cô ta nghĩ ra, hoàn toàn không có cơ hội thi triển, bọn họ cũng đã ngồi ở trong trường thi rồi.

Mà trưa hôm nay Lâm Kha lại kè kè đi theo Doãn Manh, mới vừa thi xong chuông reo lên liền chạy ra ngoài.

Hiện tại thật không dễ bọn họ trở lại, đương nhiên Vi Mẫn không thể nào bỏ qua cơ hội này.

Doãn Manh xem tiếng Anh đến nhập thần, Lâm Kha chuyên tâm xem bài thi. Đúng lúc này, Vi Mẫn kéo cái ghế tới.

Nam sinh nữ sinh bên cạnh nhìn như đang học vô tình hay cố ý thu lại hô hấp, vểnh lỗ tai nghe. Suy cho cùng trải qua trận bóng rỗ kia, hơn nữa với danh hiệu học thần, Lâm Kha ở trong toàn khối xem như nhân vật phong vân ai cũng biết, chắc chắn là có không ít nữ sinh ôm lấy tâm tư cảm mến, nhưng chân chính biến thành hành động cũng không nhiều, thứ nhất Lâm Kha vóc dáng không đủ cao, tính khí không tốt; thứ hai cậu ta đối với người xa lạ luôn có một loại khí thế "Phàm nhân xéo đi", làm cho người ta chùn bước.

Chỉ có điều, kịch cẩu huyết ai không thích xem!

Doãn Manh cũng hoảng sợ, mặc dù người tới đây hỏi đề cô và Lâm Kha không ít. Nhưng tiếng Anh có cái gì mà hỏi......

Cũng may Vi Mẫn biết làm người hơn Mạnh Thi Nguyệt nhiều lắm, cô ta cười sáng lạn một tiếng: "Pocky Matcha ~ muốn ăn không?"

Lâm Kha khoát tay không nói gì, Doãn Manh thấy Lâm Kha không nể tình, đành phải cầm một que: "Cám ơn ~"

Vi Mẫn thấy thái độ của Doãn Manh đối với cô ta tương đối thân thiện, như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, lúc trước cô ta còn lo lắng Doãn Manh ghi hận cô ta đi thẳng vào vấn đề thị uy với cô ta, nhưng hiển nhiên Doãn Manh hoàn toàn không đặt chuyện này ở trong lòng, cũng không biết là nên may mắn hay là đau lòng mình không có cảm giác tồn tại.

Trên thực tế trái lại Vi Mẫn đã đoán đúng, Doãn Manh không có đặt lời ngôn luận cô ta nhất thời kích động phát biểu ra ở trong lòng. Thứ nhất cô không cho rằng mình là cái gì của Lâm Kha, thứ hai tiểu cô nương mang tâm tư thiếu nữ theo đuổi  tiểu nam sinh không phải là chuyện thiên kinh địa nghĩa sao? Chỉ cần cảm giác tồn tại không mạnh đến làm mù mắt cô, thế nào cũng tốt.

Vi Mẫn nhìn ra Lâm Kha ít hoặc nhiều đối với Doãn Manh có chút suy nghĩ khó mở miệng, nhưng xem ra Doãn Manh không thèm để ý, không biết là giả vờ không biết, hay là thật sự không biết. Chỉ có điều những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm chính là chỉ cần Doãn Manh không có bày tỏ, không có bày tỏ nói rõ không chừng là Doãn Manh chê Lâm Kha lùn, hoặc là chính là giống như Phạm Lỵ Lỵ nói lúc trước, có một chân với hot boy Hậu Nghiêu Sở. ( Bản thân cô ta cảm thấy có vẻ như nằm ở xu hướng sau)

Tại dạng không có bày tỏ này, lâu dài Lâm Kha không chiếm được đáp lại, nhiệt tình sớm muộn gì cũng sẽ biến mất. Cho nên Vi Mẫn không vội, cô ta chỉ cần tiến dần từng bước là được rồi.

Nghĩ tới đây, Vi Mẫn kéo cái ghế chen về phía trước: "Lớp 1 phát từ đơn tiếng Anh trọng điểm, tôi photo thừa mấy tờ. Các cậu có muốn xem hay không?"

Doãn Manh ngẩng đầu lên, Vi Mẫn này thật là biết xử lý tình huống á!

Cô cười sáng lạn một tiếng đưa tay nhận lấy: "Được đấy! Tôi đang lo bị sai từ đơn!"

Doãn Manh thật sự không có lá mặt lá trái, cô thật lòng muốn phần ôn này. Mặc dù khẩu ngữ thính lực của cô đều rất không tệ, nhưng mỗi ngày làm điền lấp chỗ trống, từ đơn thật sự là nhức đầu, hoàn toàn không theo lẽ thường ra bài, hơn nữa mặc dù cô tốt hơn Lâm Kha, nhưng bình thường học toán lý hóa bể đầu sứt trán, thật sự không tốn phí thời gian nghiên cứu qua cái này. 15 đề lựa chọn, có lúc  không thể tránh khỏi sẽ phạm một hai lỗi sai.

Cứ như thế thời gian dài cũng chưa có hiểu ra. Cho nên phần ôn này của Vi Mẫn chính là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, ai cũng biết là giáo viên tiếng Anh lớp 1 ra bài thi cuối kỳ, phát bài ôn tập Anh ngữ xuống mặc dù chắc chắn không thể nào rập khuôn, nhưng cũng na ná giống nhau, điểm thi tuyệt đối là có một dạng.

Chỉ có điều, Vi Mẫn cao hứng Doãn Manh sảng khoái mừng rỡ, lại phát hiện Lâm Kha không hứng thú lắm.

Thật ra thì cái này rất bình thường. Trong đám người này, không quan tâm học tập nhất chính là Lâm Kha, nếu bạn lấy trò chơi thôn mèo phiên bản mới ra, không chừng cậu ta có thể nể tình liếc mắt nhìn một cái. Nhưng bài ôn thi......

Chỉ có thể nói Vi Mẫn chỉ biết cái danh hiệu học thần này của Lâm Kha, lại không hiểu bản tính của cậu ta..... Nếu không cũng sẽ không lấy lòng lại lấy đến trên đùi ngựa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương