Nhật Ký Bá Chủ Học Đường
-
Chương 18
Editor: Cà Rốt Hồng - Diễn Đàn
Doãn Manh toát mồ hôi: "Ô, không cần lâu như vậy đâu! Nếu không thì em cứ......"
Lô Thiên Hào mất hứng, nâng "Kiếm" kia lên chỉ vào Doãn Manh: "Có phải chị xem thường em hay không?"
Doãn Manh mặt đen sì: "Làm đi làm đi, vậy em nằm xuống đi."
Doãn Manh bế Lô Thiên Hào lên trên ghế sa lon, cho nó cái đệm lót, đắp chăn đè lên trên người nó. Lô Thiên Hào vô cùng chuyên nghiệp, cầm kiếm gỗ ngẩng đầu ưỡn ngực để cho cô đắp, rất có cá tính thần làm phiền Tôn hầu tử kia.
Cô hoàn toàn không biết thằng nhãi Lô Thiên Hào này sau này làm sao mà trở thành hải quy (rùa biển) công việc tiền lương hàng năm hơn trăm vạn được, vài năm sau di dân, bây giờ nhìn lại hoàn toàn là con gấu không đúng phải là con gấu con nghịch ngợm mới đúng. Nói chung cá tính đặc trưng chính là phiền.
Doãn Manh nhìn nó thành thành thật thật ngây ngô, liền đi phòng bếp quét giấy vụn rớt đầy đất, lau xong cái bàn kéo đặt lại xong. Cố ý chạy đi phòng khách nhìn Lô Thiên Hào một chút, nó vẫn cứng còng giữ tư thế nằm như lúc đầu kia.
Cô gật đầu một cái, hài lòng đi phòng bếp làm cơm, thịt bò hầm khoai tây, đậu cô ve xào cà, rau trộn dưa chuột, lại thêm cơm chiên trứng nữa.
Lô Thiên Hào vẫn còn nằm, lúc này Doãn Manh mới phát giác cảm thấy mình có chút quá đáng: "Ngồi dậy rửa tay ăn cơm trước đi!"
Lô Thiên Hào nâng lên cái đầu nhỏ của nó lên: "Không, em muốn đè tới 5 tiếng nữa."
Doãn Manh ra sức khuyên: "Người ta diễn cũng phải ăn cơm, thời gian ăn cơm không tính."
Lô Thiên Hào cau mày: "Thật sao?"
Thế là Doãn Manh lại ra sức tiếp tục lừa gạt: "Đương nhiên rồi. Lúc trước chị nghe ba chị nói á." Không biết vì sao, Lô Thiên Hào rất nghe lời ba Doãn, lời của cậu nói chắc chắn đều là đúng.
Bụng Lô Thiên Hào sôi lên rột rột: "Đói chết rồi, chị nấu cơm thật chậm."
Vừa rồi Doãn Manh còn có chút cảm giác tội lỗi trêu đùa trẻ con trong phút chốc liền biến mất, Lô Thiên Hào thật là đứa không làm người thích =-=, đúng thực là quá đáng ghét.
Lô Thiên Hào vừa ăn vừa chê tay nghề Doãn Manh không tốt, kém xa mẹ của cô. Nhịn một buổi trưa, rốt cuộc nó cơm nước xong quệt quệt mồm yên tĩnh lại.
"Ăn không ngon còn ăn nhiều như vậy." Doãn Manh lầm bầm, "Coi chừng lớn lên thành người béo."
Không ngờ Lô Thiên Hào lại há mồm nói: "Cậu còn khen em ăn nhiều sẽ cao lên đấy. Chị rủa em thành người béo, sao chị không có độ lượng như vậy." Kể từ khi ba Doãn kể chuyện xưa Trong bụng Tể Tướng có thể chèo thuyền cho nó nghe, thằng nhóc này lại học được thêm nhiều từ.
Thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh này nói độ lượng với cô! Nếu lòng độ lượng của cô thật sự nhỏ, thì không phải là đuổi theo nó dọn dẹp chiến tích của nó gây ra, mà là trực tiếp lấy chài cán bột cho mấy bàn tay!
Doãn Manh xoa nhẹ trán, lại phát hiện hiện tại cô không có chút nhức đầu nào, đo nhiệt kế, sốt cũng giảm. Đây là do con gấu con này chọc cô tức giận.
Lô Thiên Hào chạy lại ghế sa lon tiếp tục bị đè, Doãn Manh trở về phòng, phát hiện trên điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ.
Vừa xem chính là Trần Tư Dĩnh, gọi hai cuộc, còn có một tin nhắn, Doãn Manh mở ra xem ——
Trần Tư Dĩnh: hôm nay cậu bị bệnh à? Không có sao chứ? Tại sao không đến? Hôm nay cô Lý lên lớp cũng không điểm danh cậu.
Nhìn đồng hồ đeo tay một cái phát hiện là 1 giờ đúng, thời gian còn chưa tới nửa tiếng nữa là vào lớp. Doãn Manh gọi điện thoại trở lại: "A lô? Trần Tư Dĩnh?"
Bên kia truyền đến giọng nói của Tư Dĩnh: "Manh Manh, cậu không sao chớ, hôm nay bị sốt sao? Tớ mới vừa hỏi chị Lý, chị ấy nói cậu bị sốt mẹ cậu gọi tới xin nghỉ."
Doãn Manh ho khan hai tiếng, cảm thấy hôm nay thật ra cô có chút giả bệnh, chẳng qua là ngủ quên mà thôi: "A, là có chút, chỉ là không có việc gì."
Lúc này Trần Tư Dĩnh mới yên tâm một chút, lại có chút ảo não tự trách: "Tớ thật không nên kéo cậu đi chơi trượt thác nước, đều là lúc đó tớ chơi điên rồi......"
"Oh không có sao!" Doãn Manh cười khúc khích, "Tớ vốn cũng muốn chơi kia mà, cậu không kéo tớ tớ cũng sẽ chơi. Không ngờ thân thể cậu tốt thế, không có sao chứ?"
Trần Tư Dĩnh: "Tớ và Lý Lộ đều không sao, buổi trưa bạn ấy còn đi tập luyện đấy. Cậu biết không, không có cậu tiểu đội chép bài tập chúng mình toàn quân bị tiêu diệt rồi, ngay cả Kha thần hôm nay cũng không làm bài tập, còn bị thầy Tôn phê bình."
Doãn Manh cười ha ha: "Cho các cậu không làm bài tập. Gặp báo ứng rồi nhé!"
Trần Tư Dĩnh vội vàng biện bạch: "Tớ bình thường cũng làm, chỉ có điều bởi vì ngày hôm qua về nhà quá muộn nên mới không có làm đấy chứ!"
"Vâng vâng! Tư Dĩnh cậu đĩnh nhất rồi!"
Hai người nói mấy câu, liền cúp điện thoại.
Doãn Manh lại nghe trong phòng khách truyền đến một tiếng bịch, xoay người chạy ra: "Lại làm sao vậy! Em không thể nằm đàng hoàng sao?"
Lô Thiên Hào đứng lên, vẻ mặt suy tư: "Em cảm thấy chị nói không đúng."
Trong lòng Doãn Manh rơi lộp bộp, cảm thấy xế chiều hôm nay cô đừng nghĩ tới học bài, đoán là lại phải ứng phó tiểu tổ tông rồi.
"Căn bản cũng không phải là phải bị đè tới 5 tiếng, chị lừa em!" Không biết con gấu con này làm sao mà hiểu ra được, cầm kiếm chỉ vào Doãn Manh muốn đánh.
Doãn Manh trong lòng chửi con mẹ nó á, trốn ra sau Lô Thiên Hào lấy kiếm của nó đặt ở trên đầu tủ cao thân thể nó với không tới được.
Lô Thiên Hào vừa thấy tình huống này, trợn tròn mắt, nhếch miệng muốn khóc.
Doãn Manh hừ một tiếng trong lòng, cảm thấy cô nhỏ quá nuông chiều con, nên nó mới dưỡng thành tính tình này. Thấy bộ dạng khinh thường của Doãn Manh, bộ dạng như muốn khóc của Lô Thiên Hào đột nhiên dừng lại: "Hừ! Xem thử một lát nữa em tố cáo chị với cậu như thế nào!"
Nói xong nó như chủ nhân ngồi xuống ghế sa lon, cầm điều khiển TV bắt đầu chuyển kênh TV vừa ý xem.
Doãn Manh thở ra một hơi, dọn chăn vào phòng ngủ, chạy đến phòng của mình bắt đầu tự học bài học theo lịch trình hôm nay.
Sáu giờ rưỡi chiều cô nhỏ tới, sau khi cám ơn Doãn Manh rốt cục cũng đón tiểu họa tinh kia đi về. Mặc dù toàn bộ hành trình Lô Thiên Hào đều nói xấu Doãn Manh, nhưng có lẽ cô nhỏ cũng biết Lô Thiên Hào khó chơi bao nhiêu, cám ơn Doãn Manh thật nhiều lần, còn kín đáo đưa cho cô 50 đồng.
Cô nhỏ này của Doãn Manh thật ra trôi qua cũng không dễ dàng, thật không dễ gả cho con nhà giàu đẹp trai, kết quả cha chồng không mấy năm bị song quy, chồng bị dính líu vào tù.
Bà làm đơn ly hôn một mình nuôi nấng Lô Thiên Hào, Lô Thiên Hào không muốn đi nhà trẻ, làm mẹ lại nuông chiều con,thường ngày đều là bà nội Doãn Manh trông Lô Thiên Hào. Hôm nay bà nội Doãn Manh đến lớp học vẽ cho người cao tuổi, cho nên Lô Thiên Hào không có chỗ đi, chỉ có thể đưa đến nhà Doãn Manh.
Cũng may lúc bắt đầu cô nhỏ của Doãn Manh đã đi theo ba cô cùng nhau hợp lại mở quán cơm, hình như là làm kế toán cho chuỗi nhà hàng nhà bọn họ. Không riêng nghiệp vụ vững vàng, người còn có thể tin, việc buôn bán phát triển không ngừng, tất nhiên cô nhỏ của Doãn Manh cũng trôi qua càng ngày càng tốt.
Trên thực tế đời trước cô nhỏ của Doãn Manh lúc về già cũng đã trôi qua rất thoải mái. Lô Thiên Hào mặc dù nghịch ngợm bướng bỉnh, nhưng đầu óc thật thông minh, cũng chịu học, lấy toàn bộ khen thưởng ra nước ngoài du học. Ba Doãn giúp đỡ nhóc học xong đại học, cuối cùng nhóc thật sự được định cư vĩnh viễn, dẫn theo cô nhỏ di dân.
Nghĩ như vậy, trái lại Doãn Manh không còn cảm thấy Lô Thiên Hào có bao nhiêu đáng ghét nữa. Mặc dù tính khí bướng bĩnh, luôn tăng thêm phiền toái cho người khác, nhưng suy cho cùng bởi vì tuổi còn nhỏ, bản tính cũng không xấu, cũng là một đứa bé hiếu thuận.
Sáng sớm hôm sau, lúc Doãn Manh đến lớp được mọi người hỏi han ân cần.
Doãn Manh: "Rốt cuộc các cậu biết tầm quan trọng của học bá chưa? Không có bài tập chép mùi vị như thế nào?"
Lý Lộ là người đầu tiên chạy tới nịnh hót: "Qúa thê thảm. Thật may là cậu còn nhớ chúng tớ QUQ, nếu hôm nay cậu không đến tớ cảm thấy tớ qua không nổi nữa."
Lâm Kha xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, nhìn thấy Doãn Manh rõ ràng hơn: "Ôi! Cậu đã đến rồi à. Tôi còn tưởng rằng cậu không đến, còn làm bài tập."
Doãn Manh chảy vạch đen: "Coi như tôi tới tôi cũng không biết bài tập ngày hôm qua là cái gì, không có cách nào cho cậu mượn chép."
Lâm Kha nhún vai một cái.
Doãn Manh ngồi xuống chỗ ngồi, Trần Tư Dĩnh quay đầu lại hai người liền trò chuyện. Doãn Manh kể lại ngày hôm qua mặc dù cô không có đi học, vẫn trôi qua một ngày rầm rộ.
Trần Tư Dĩnh thở dài nói: "Em họ cậu thật là nghịch ngợm á, thật may là tớ không có em trai em gái, tớ là đứa nhỏ nhất trong nhà tớ. Chỉ có điều em họ cậu là gấu, cậu cũng là hổ. Lại còn lừa em họ cậu ha ha ha ha!"
Doãn manh bất đắc dĩ: "Tớ chính là bất đắc dĩ á, nếu không hôm nay làm sao cậu có thể nhìn thấy tớ còn sống. Mau cảm tạ trí thông minh của tớ đi."
Thầy Tôn cầm quyển sách đi vào phòng học, nhìn thấy Doãn Manh nên hỏi thăm: "Doãn Manh, ngày hôm qua không có tới. Không có việc gì chứ? Hồi phục chưa?"
Doãn Manh: "Tốt vô cùng, không sao. Thưa thầy."
Thầy Tôn gật đầu một cái, "Tôi đưa bài kiểm tra của em cho Lâm Kha, tan lớp em tìm em ấy đòi đi. Ngày hôm qua tôi cho lớp làm bài trắc nghiệm nhỏ."
Không trách được mọi người xung quanh mặt ủ mày ê, trong lòng Doãn Manh cũng có chút ảo não. Vốn cô đi theo lão Ngô học mấy khóa, có chút trình độ, đang chờ bài trắc nghiệm nhỏ này thể hiện một chút thực lực của mình đấy.
Buổi trưa, tiếng chuông vừa vang lên. Doãn Manh thu dọn bàn học xong, lại không đợi được Trần Tư Dĩnh. Đang suy nghĩ, Trần Tư Dĩnh đã tới, cô ấy mang theo vẻ mặt xin lỗi Doãn Manh, nhưng bên trong lại mơ hồ lộ ra chút hưng phấn: "Doãn Manh, có thể mấy ngày nay tớ không thể tìm cậu ăn cơm." Cô ấy lắc lư điện thoại di động, "Câu lạc bộ Chính kịch sắp diễn rồi, tớ được chọn làm nữ chính, buổi trưa và buổi chiều mỗi ngày phải đi tập luyện."
Doãn Manh ha một tiếng, nhớ lại Tô Hàng đội tóc giả lúc ấy, híp đôi mắt lại: "Có phải cậu cùng Tô Hàng kia......"
Da mặt dày so với tường thành như Trần Tư Dĩnh vậy mà trên mặt lại phiếm hồng lên: "Cậu nói bừa gì đấy! Chỉ là bạn bè!"
Doãn Manh ồ một tiếng, vẻ mặt lại rất ranh mãnh: "Đi đi đi đi. Tớ cũng sẽ không gậy đánh uyên ương cậu khẩn trương cái gì."
Trần Tư Dĩnh ỏn ẻn lườm cô một cái rồi rời đi, thiếu chút nữa làm cô ghê tởm ói ra.
Thanh xuân trong truyền thuyết ah ~ Doãn Manh cảm thán, quay đầu lại nhìn thấy Lý Lộ thu dọn cặp sách: "Vũ đoàn phải tập luyện ~ xin lỗi Doãn Manh, cậu phải tự mình đi ăn rồi."
Doãn Manh thế này mới ý thức được, cô bị vứt bỏ 【 cắn khăn tay].
Chưa bao giờ nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy, Hừ! Có bạn trai không cần bạn gái, ai tới quan tâm bà cô già tôi đây một chút ah!
"Phụt."
Doãn Manh quay đầu lại, dùng ánh mắt giết người bắn ra ngoài, quả nhiên là tên Lâm Kha này cười trên nỗi đau của người khác: "Cậu vui cái rắm. Nhìn thấy không, đây cũng là tương lai của cậu...... Chờ hai người kia đều đã có bạn gái......"
Lâm Kha xí một tiếng: "Cậu nguyền tôi làm gì, vừa rồi tôi còn tâm địa thiện lương muốn mời cậu ăn cơm trưa kia mà ~ nhưng mà cậu đã ghét tôi thế này, thì chắc không cần thiết đâu hén."
Doãn Manh liếc mắt xem thường, "Đây là biến thành cậu cầu xin cuộc hẹn sao?"
Doãn Manh toát mồ hôi: "Ô, không cần lâu như vậy đâu! Nếu không thì em cứ......"
Lô Thiên Hào mất hứng, nâng "Kiếm" kia lên chỉ vào Doãn Manh: "Có phải chị xem thường em hay không?"
Doãn Manh mặt đen sì: "Làm đi làm đi, vậy em nằm xuống đi."
Doãn Manh bế Lô Thiên Hào lên trên ghế sa lon, cho nó cái đệm lót, đắp chăn đè lên trên người nó. Lô Thiên Hào vô cùng chuyên nghiệp, cầm kiếm gỗ ngẩng đầu ưỡn ngực để cho cô đắp, rất có cá tính thần làm phiền Tôn hầu tử kia.
Cô hoàn toàn không biết thằng nhãi Lô Thiên Hào này sau này làm sao mà trở thành hải quy (rùa biển) công việc tiền lương hàng năm hơn trăm vạn được, vài năm sau di dân, bây giờ nhìn lại hoàn toàn là con gấu không đúng phải là con gấu con nghịch ngợm mới đúng. Nói chung cá tính đặc trưng chính là phiền.
Doãn Manh nhìn nó thành thành thật thật ngây ngô, liền đi phòng bếp quét giấy vụn rớt đầy đất, lau xong cái bàn kéo đặt lại xong. Cố ý chạy đi phòng khách nhìn Lô Thiên Hào một chút, nó vẫn cứng còng giữ tư thế nằm như lúc đầu kia.
Cô gật đầu một cái, hài lòng đi phòng bếp làm cơm, thịt bò hầm khoai tây, đậu cô ve xào cà, rau trộn dưa chuột, lại thêm cơm chiên trứng nữa.
Lô Thiên Hào vẫn còn nằm, lúc này Doãn Manh mới phát giác cảm thấy mình có chút quá đáng: "Ngồi dậy rửa tay ăn cơm trước đi!"
Lô Thiên Hào nâng lên cái đầu nhỏ của nó lên: "Không, em muốn đè tới 5 tiếng nữa."
Doãn Manh ra sức khuyên: "Người ta diễn cũng phải ăn cơm, thời gian ăn cơm không tính."
Lô Thiên Hào cau mày: "Thật sao?"
Thế là Doãn Manh lại ra sức tiếp tục lừa gạt: "Đương nhiên rồi. Lúc trước chị nghe ba chị nói á." Không biết vì sao, Lô Thiên Hào rất nghe lời ba Doãn, lời của cậu nói chắc chắn đều là đúng.
Bụng Lô Thiên Hào sôi lên rột rột: "Đói chết rồi, chị nấu cơm thật chậm."
Vừa rồi Doãn Manh còn có chút cảm giác tội lỗi trêu đùa trẻ con trong phút chốc liền biến mất, Lô Thiên Hào thật là đứa không làm người thích =-=, đúng thực là quá đáng ghét.
Lô Thiên Hào vừa ăn vừa chê tay nghề Doãn Manh không tốt, kém xa mẹ của cô. Nhịn một buổi trưa, rốt cuộc nó cơm nước xong quệt quệt mồm yên tĩnh lại.
"Ăn không ngon còn ăn nhiều như vậy." Doãn Manh lầm bầm, "Coi chừng lớn lên thành người béo."
Không ngờ Lô Thiên Hào lại há mồm nói: "Cậu còn khen em ăn nhiều sẽ cao lên đấy. Chị rủa em thành người béo, sao chị không có độ lượng như vậy." Kể từ khi ba Doãn kể chuyện xưa Trong bụng Tể Tướng có thể chèo thuyền cho nó nghe, thằng nhóc này lại học được thêm nhiều từ.
Thằng nhóc chưa đủ lông đủ cánh này nói độ lượng với cô! Nếu lòng độ lượng của cô thật sự nhỏ, thì không phải là đuổi theo nó dọn dẹp chiến tích của nó gây ra, mà là trực tiếp lấy chài cán bột cho mấy bàn tay!
Doãn Manh xoa nhẹ trán, lại phát hiện hiện tại cô không có chút nhức đầu nào, đo nhiệt kế, sốt cũng giảm. Đây là do con gấu con này chọc cô tức giận.
Lô Thiên Hào chạy lại ghế sa lon tiếp tục bị đè, Doãn Manh trở về phòng, phát hiện trên điện thoại di động có cuộc gọi nhỡ.
Vừa xem chính là Trần Tư Dĩnh, gọi hai cuộc, còn có một tin nhắn, Doãn Manh mở ra xem ——
Trần Tư Dĩnh: hôm nay cậu bị bệnh à? Không có sao chứ? Tại sao không đến? Hôm nay cô Lý lên lớp cũng không điểm danh cậu.
Nhìn đồng hồ đeo tay một cái phát hiện là 1 giờ đúng, thời gian còn chưa tới nửa tiếng nữa là vào lớp. Doãn Manh gọi điện thoại trở lại: "A lô? Trần Tư Dĩnh?"
Bên kia truyền đến giọng nói của Tư Dĩnh: "Manh Manh, cậu không sao chớ, hôm nay bị sốt sao? Tớ mới vừa hỏi chị Lý, chị ấy nói cậu bị sốt mẹ cậu gọi tới xin nghỉ."
Doãn Manh ho khan hai tiếng, cảm thấy hôm nay thật ra cô có chút giả bệnh, chẳng qua là ngủ quên mà thôi: "A, là có chút, chỉ là không có việc gì."
Lúc này Trần Tư Dĩnh mới yên tâm một chút, lại có chút ảo não tự trách: "Tớ thật không nên kéo cậu đi chơi trượt thác nước, đều là lúc đó tớ chơi điên rồi......"
"Oh không có sao!" Doãn Manh cười khúc khích, "Tớ vốn cũng muốn chơi kia mà, cậu không kéo tớ tớ cũng sẽ chơi. Không ngờ thân thể cậu tốt thế, không có sao chứ?"
Trần Tư Dĩnh: "Tớ và Lý Lộ đều không sao, buổi trưa bạn ấy còn đi tập luyện đấy. Cậu biết không, không có cậu tiểu đội chép bài tập chúng mình toàn quân bị tiêu diệt rồi, ngay cả Kha thần hôm nay cũng không làm bài tập, còn bị thầy Tôn phê bình."
Doãn Manh cười ha ha: "Cho các cậu không làm bài tập. Gặp báo ứng rồi nhé!"
Trần Tư Dĩnh vội vàng biện bạch: "Tớ bình thường cũng làm, chỉ có điều bởi vì ngày hôm qua về nhà quá muộn nên mới không có làm đấy chứ!"
"Vâng vâng! Tư Dĩnh cậu đĩnh nhất rồi!"
Hai người nói mấy câu, liền cúp điện thoại.
Doãn Manh lại nghe trong phòng khách truyền đến một tiếng bịch, xoay người chạy ra: "Lại làm sao vậy! Em không thể nằm đàng hoàng sao?"
Lô Thiên Hào đứng lên, vẻ mặt suy tư: "Em cảm thấy chị nói không đúng."
Trong lòng Doãn Manh rơi lộp bộp, cảm thấy xế chiều hôm nay cô đừng nghĩ tới học bài, đoán là lại phải ứng phó tiểu tổ tông rồi.
"Căn bản cũng không phải là phải bị đè tới 5 tiếng, chị lừa em!" Không biết con gấu con này làm sao mà hiểu ra được, cầm kiếm chỉ vào Doãn Manh muốn đánh.
Doãn Manh trong lòng chửi con mẹ nó á, trốn ra sau Lô Thiên Hào lấy kiếm của nó đặt ở trên đầu tủ cao thân thể nó với không tới được.
Lô Thiên Hào vừa thấy tình huống này, trợn tròn mắt, nhếch miệng muốn khóc.
Doãn Manh hừ một tiếng trong lòng, cảm thấy cô nhỏ quá nuông chiều con, nên nó mới dưỡng thành tính tình này. Thấy bộ dạng khinh thường của Doãn Manh, bộ dạng như muốn khóc của Lô Thiên Hào đột nhiên dừng lại: "Hừ! Xem thử một lát nữa em tố cáo chị với cậu như thế nào!"
Nói xong nó như chủ nhân ngồi xuống ghế sa lon, cầm điều khiển TV bắt đầu chuyển kênh TV vừa ý xem.
Doãn Manh thở ra một hơi, dọn chăn vào phòng ngủ, chạy đến phòng của mình bắt đầu tự học bài học theo lịch trình hôm nay.
Sáu giờ rưỡi chiều cô nhỏ tới, sau khi cám ơn Doãn Manh rốt cục cũng đón tiểu họa tinh kia đi về. Mặc dù toàn bộ hành trình Lô Thiên Hào đều nói xấu Doãn Manh, nhưng có lẽ cô nhỏ cũng biết Lô Thiên Hào khó chơi bao nhiêu, cám ơn Doãn Manh thật nhiều lần, còn kín đáo đưa cho cô 50 đồng.
Cô nhỏ này của Doãn Manh thật ra trôi qua cũng không dễ dàng, thật không dễ gả cho con nhà giàu đẹp trai, kết quả cha chồng không mấy năm bị song quy, chồng bị dính líu vào tù.
Bà làm đơn ly hôn một mình nuôi nấng Lô Thiên Hào, Lô Thiên Hào không muốn đi nhà trẻ, làm mẹ lại nuông chiều con,thường ngày đều là bà nội Doãn Manh trông Lô Thiên Hào. Hôm nay bà nội Doãn Manh đến lớp học vẽ cho người cao tuổi, cho nên Lô Thiên Hào không có chỗ đi, chỉ có thể đưa đến nhà Doãn Manh.
Cũng may lúc bắt đầu cô nhỏ của Doãn Manh đã đi theo ba cô cùng nhau hợp lại mở quán cơm, hình như là làm kế toán cho chuỗi nhà hàng nhà bọn họ. Không riêng nghiệp vụ vững vàng, người còn có thể tin, việc buôn bán phát triển không ngừng, tất nhiên cô nhỏ của Doãn Manh cũng trôi qua càng ngày càng tốt.
Trên thực tế đời trước cô nhỏ của Doãn Manh lúc về già cũng đã trôi qua rất thoải mái. Lô Thiên Hào mặc dù nghịch ngợm bướng bỉnh, nhưng đầu óc thật thông minh, cũng chịu học, lấy toàn bộ khen thưởng ra nước ngoài du học. Ba Doãn giúp đỡ nhóc học xong đại học, cuối cùng nhóc thật sự được định cư vĩnh viễn, dẫn theo cô nhỏ di dân.
Nghĩ như vậy, trái lại Doãn Manh không còn cảm thấy Lô Thiên Hào có bao nhiêu đáng ghét nữa. Mặc dù tính khí bướng bĩnh, luôn tăng thêm phiền toái cho người khác, nhưng suy cho cùng bởi vì tuổi còn nhỏ, bản tính cũng không xấu, cũng là một đứa bé hiếu thuận.
Sáng sớm hôm sau, lúc Doãn Manh đến lớp được mọi người hỏi han ân cần.
Doãn Manh: "Rốt cuộc các cậu biết tầm quan trọng của học bá chưa? Không có bài tập chép mùi vị như thế nào?"
Lý Lộ là người đầu tiên chạy tới nịnh hót: "Qúa thê thảm. Thật may là cậu còn nhớ chúng tớ QUQ, nếu hôm nay cậu không đến tớ cảm thấy tớ qua không nổi nữa."
Lâm Kha xoa xoa đôi mắt buồn ngủ nhập nhèm, nhìn thấy Doãn Manh rõ ràng hơn: "Ôi! Cậu đã đến rồi à. Tôi còn tưởng rằng cậu không đến, còn làm bài tập."
Doãn Manh chảy vạch đen: "Coi như tôi tới tôi cũng không biết bài tập ngày hôm qua là cái gì, không có cách nào cho cậu mượn chép."
Lâm Kha nhún vai một cái.
Doãn Manh ngồi xuống chỗ ngồi, Trần Tư Dĩnh quay đầu lại hai người liền trò chuyện. Doãn Manh kể lại ngày hôm qua mặc dù cô không có đi học, vẫn trôi qua một ngày rầm rộ.
Trần Tư Dĩnh thở dài nói: "Em họ cậu thật là nghịch ngợm á, thật may là tớ không có em trai em gái, tớ là đứa nhỏ nhất trong nhà tớ. Chỉ có điều em họ cậu là gấu, cậu cũng là hổ. Lại còn lừa em họ cậu ha ha ha ha!"
Doãn manh bất đắc dĩ: "Tớ chính là bất đắc dĩ á, nếu không hôm nay làm sao cậu có thể nhìn thấy tớ còn sống. Mau cảm tạ trí thông minh của tớ đi."
Thầy Tôn cầm quyển sách đi vào phòng học, nhìn thấy Doãn Manh nên hỏi thăm: "Doãn Manh, ngày hôm qua không có tới. Không có việc gì chứ? Hồi phục chưa?"
Doãn Manh: "Tốt vô cùng, không sao. Thưa thầy."
Thầy Tôn gật đầu một cái, "Tôi đưa bài kiểm tra của em cho Lâm Kha, tan lớp em tìm em ấy đòi đi. Ngày hôm qua tôi cho lớp làm bài trắc nghiệm nhỏ."
Không trách được mọi người xung quanh mặt ủ mày ê, trong lòng Doãn Manh cũng có chút ảo não. Vốn cô đi theo lão Ngô học mấy khóa, có chút trình độ, đang chờ bài trắc nghiệm nhỏ này thể hiện một chút thực lực của mình đấy.
Buổi trưa, tiếng chuông vừa vang lên. Doãn Manh thu dọn bàn học xong, lại không đợi được Trần Tư Dĩnh. Đang suy nghĩ, Trần Tư Dĩnh đã tới, cô ấy mang theo vẻ mặt xin lỗi Doãn Manh, nhưng bên trong lại mơ hồ lộ ra chút hưng phấn: "Doãn Manh, có thể mấy ngày nay tớ không thể tìm cậu ăn cơm." Cô ấy lắc lư điện thoại di động, "Câu lạc bộ Chính kịch sắp diễn rồi, tớ được chọn làm nữ chính, buổi trưa và buổi chiều mỗi ngày phải đi tập luyện."
Doãn Manh ha một tiếng, nhớ lại Tô Hàng đội tóc giả lúc ấy, híp đôi mắt lại: "Có phải cậu cùng Tô Hàng kia......"
Da mặt dày so với tường thành như Trần Tư Dĩnh vậy mà trên mặt lại phiếm hồng lên: "Cậu nói bừa gì đấy! Chỉ là bạn bè!"
Doãn Manh ồ một tiếng, vẻ mặt lại rất ranh mãnh: "Đi đi đi đi. Tớ cũng sẽ không gậy đánh uyên ương cậu khẩn trương cái gì."
Trần Tư Dĩnh ỏn ẻn lườm cô một cái rồi rời đi, thiếu chút nữa làm cô ghê tởm ói ra.
Thanh xuân trong truyền thuyết ah ~ Doãn Manh cảm thán, quay đầu lại nhìn thấy Lý Lộ thu dọn cặp sách: "Vũ đoàn phải tập luyện ~ xin lỗi Doãn Manh, cậu phải tự mình đi ăn rồi."
Doãn Manh thế này mới ý thức được, cô bị vứt bỏ 【 cắn khăn tay].
Chưa bao giờ nghĩ tới ngày này tới nhanh như vậy, Hừ! Có bạn trai không cần bạn gái, ai tới quan tâm bà cô già tôi đây một chút ah!
"Phụt."
Doãn Manh quay đầu lại, dùng ánh mắt giết người bắn ra ngoài, quả nhiên là tên Lâm Kha này cười trên nỗi đau của người khác: "Cậu vui cái rắm. Nhìn thấy không, đây cũng là tương lai của cậu...... Chờ hai người kia đều đã có bạn gái......"
Lâm Kha xí một tiếng: "Cậu nguyền tôi làm gì, vừa rồi tôi còn tâm địa thiện lương muốn mời cậu ăn cơm trưa kia mà ~ nhưng mà cậu đã ghét tôi thế này, thì chắc không cần thiết đâu hén."
Doãn Manh liếc mắt xem thường, "Đây là biến thành cậu cầu xin cuộc hẹn sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook