Nhất Kiếp Tiên Phàm
-
32: Hắc Diệu Tinh Kim
Rạng sáng, gió vẫn thổi, mưa tuyết vẫn đang rơi.
Xem ra trận mưa tuyết năm nay sẽ không qua đi một cách đơn giản.
Thiên Vân tỉnh dậy khá muộn, hơn một năm nay hắn chưa từng ngủ một giấc sâu đến như vậy.
Bước ra khỏi gian phòng, Thiên Vân hít một hơi khí lạnh, trong không khí vẫn còn đọng lại mùi vị máu tanh.
Thiên Vân không có quá để ý, trong rừng rậm Thiên Sơn hắn đã quá quen với cảm giác xung quanh đều là máu này.
"Tiền bối đã tỉnh rồi a! Đêm qua thực sự phải cảm tạ tiền bối ra tay cứu giúp".
Vũ Huỳnh từ một bên tiến đến, mở miệng cười chắp tay.
Thiên Vân có chút nghi hoặc, người này gọi mình tiền bối là có ý gì? Hôm qua chẳng phải vẫn một câu tiểu huynh đệ, hai câu tiểu huynh đệ hay sao?
"Cái gì mà tiền bối, cứ gọi ta là Thiên Vân huynh đệ liền tốt".
Thiên Vân phất phất tay, không cho phép bàn thêm.
"Cái này...!Vậy ta cũng không khách khí, Thiên Vân huynh đệ có dự định gì không? Viêm Nguyệt công chúa có việc muốn thương lượng với ngươi một chút".
Vũ Huỳnh không có từ chối, lập tức nói về chuyện Viêm Nguyệt giao phó.
"Ừm! Dẫn đường đi".
Thiên Vân cũng không tiện từ chối, gật đầu bảo Vũ Huỳnh dẫn đường.
Đi tới cửa phòng Viêm Nguyệt, Vũ Huỳnh cong ngón gõ nhẹ mấy tiếng.
Bên trong rất nhanh truyền đến vài tiếng mặc quần áo rất nhỏ, thực lực rất cao mới có thể phát giác.
"Ai vây? Chuẩn bị lên đường rồi sao?" Tiếng Tiểu Thúy vang lên.
"Thiên Vân công tử đã tới, Công Chúa phải chăng muốn ra gặp mặt".
Vũ Huỳnh mở miệng nói vào bên trong.
Vũ Huỳnh vừa nói xong, cánh cửa phòng lập tức mở toang, Tiểu Thúy vẻ mặt mang ý cười, thi lễ với Thiên Vân một cái nói."Thiên Vân công tử mời vào trong ngồi một chút, Công Chúa rất nhanh liền ra gặp ngài"
Thiên Vân gật đầu đi vào, lại xoay người ý bảo Vũ Huỳnh cùng vào.
Hắn dù sao cũng là nam nhân, tiến vào phòng ngủ của nữ nhân một mình không tiện.
Tiểu Thúy có chút kinh ngạc, lại cũng không nói thêm cái gì.
Vũ Huỳnh cũng có chút khó xử, thế nhưng rất nhanh liền theo vào, trong lòng thầm nhủ.
"Người này không biết là chính nhân quân tử, hay là dạng người không hứng thú với nữ nhân đây?"
Thiên Vân cùng Vũ Huỳnh tiến vào trong phòng, ngồi xuống cái bàn trà đặt giữa phòng khách, mặt bàn cũng đã chuẩn bị sẵn trà nước.
Thiên Vân không có đưa mắt thăm dò xung quanh, hắn chỉ nghiêm túc thưởng thức chén trà, một bộ nho nhã khí độ.
Thiên Vân dù sao cũng đọc khá nhiều sách, tuy kiến thức không đâu vào đâu nhưng cũng hiểu dò xét phòng của nữ nhân là vô lễ.
— QUẢNG CÁO —
"Tiểu nữ Viêm Nguyệt, xin ra mắt Thiên Vân tiền bối".
Một thân ảnh thướt tha, từ phía sau bức bình phong ngăn cách phòng khách với phòng ngủ đi ra.
Lại không phải Viêm Nguyệt công chúa, còn ai.
Thiên Vân ngẩng đầu nhìn nàng.
Không thể không nói, Viêm Nguyệt công chúa rất đẹp, thân hình cũng không chê vào đâu được.
Thế nhưng từ khi Thiên Vân chiêm ngưỡng qua dung nhan Cổ Tuyết Ngọc, trong mắt hắn mọi nữ tử khác thật không thể nào đánh đồng.
"Không cần gọi tiền bối, cứ gọi Vân công tử là được".
Thiên Vân tùy ý đáp.
Viêm Nguyệt cả đêm qua đã chuẩn bị rất kĩ, nàng muốn biểu hiện cho người trước mắt thấy được mình xinh đẹp như thế nào.
Thế nhưng đáng tiếc, trong mắt người này, nàng chẳng khác gì một cô gái bình thường, nhìn nhiều một chút cũng không muốn.
Ngược lại, mỗi lần nàng nhìn thấy người này, trái tim lại bất tranh khí đập loạn.
Dù từ trước tới nay nàng chưa từng biết cái gì là tình yêu, cái gì là nhất kiến chung tình nhưng nàng biết, có lẽ mình đã cảm mến vị Vân công tử này.
Viêm Nguyệt thầm thất vọng, nhưng cũng rất nhanh trở lại bình thường, mỉm cười ngồi vào ghế đối diện, vươn tay ngọc rót trà mời Thiên Vân cùng Vũ Huỳnh.
Vũ Huỳnh ngồi đây quả thực có chút không có ý tứ, thế nhưng hắn không thể đi, dù muốn đi cũng đi không được.
Vũ Huỳnh chỉ biết cười trừ, đón lấy chén trà, uống mà không có cảm giác gì.
"Vân công tử lần này đi tới Viêm Quốc, phải chăng muốn rèn một vũ khí thuận tay?" Viêm Nguyệt công chúa nhấp một ngụm trà, rất nhanh thả chén xuống.
hỏi thăm.
Thiên Vân đáy mắt hơi ngưng, biết nàng và Vũ Huỳnh đã trao đổi riêng với nhau, cũng không giấu giếm gật đầu nói.
"Đúng như lời Công Chúa nói, ta quả thực có ý tìm một vị đại sư, đúc một thanh đao"
"Đao? Không ngờ người như Vân công tử lại thích dùng đao a.
Tiểu nữ thật có chút bất ngờ".
Viêm Nguyệt mí mắt hơi nhảy, lại đánh giá Thiên Vân một lần.
Theo nàng thấy người này nhìn rất thư sinh, tay chân không quá rắn chắc, khí chất cũng không giống mấy kẻ vũ phu chuyên dùng đao là mấy.
"Ồ! Theo Công Chúa tại hạ phải dùng vũ khí gì mới hợp lý đây?" Thiên Vân mỉm cười hỏi lại.
"Ta thấy Vân công tử sử dụng kiếm rất hợp.
Từ dung mạo tới khí chất, quả thực rất xứng".
Vũ Huỳnh ở một bên nói xen vào.
"Không sai! Ta cũng có ý này".
Viêm Nguyệt gật đầu trả lời.
Thiên Vân chỉ biết cười, lắc đầu nói.
"Vũ khí là để dùng trong chiến đấu, không phải vật để bài trí hay ra vẻ khí độ, cầm thuận tay, sử dụng tốt là được.
Cái gì mà tuyệt thế kiếm khách, vô địch kiếm tiên, đối với ta mấy thứ đó không trọng yếu"
"Kì thực ta đã nghe Vũ tiêu đầu nói qua, ngài muốn rèn một thanh đao.
Tiểu nữ lúc đầu còn không cho là đúng, bây giờ nghe công tử nói, ta cũng đành phải tin.
Không biết, Vân công tử đã chuẩn bị tốt vật liệu đúc đao hay chưa?" Viêm Nguyệt công chúa lại mở miệng hỏi.
"Không giấu gì Vũ huynh cùng Công Chúa, tại hạ bế quan lâu ngày, đao trong tay lần trước giao đấu cùng hung thú đã gãy mất.
Lần này ta tiến về Viêm Quốc cũng muốn tìm một ít vật liệu, đúc một thanh đao rắn chắc hơn".
Thiên Vân thở dài, suy tư một lúc mới trả lời.
Viêm Nguyệt công chúa ánh mắt hơi sáng, mỉm cười nói.
"Nói như vậy Vân công tử hiện tại chưa có sẵn vật liệu đúc đao a? Nếu đúc vũ khí không có tốt vật liệu, chỉ dùng sắt thép bình thường vũ khí sẽ rất nhanh phế đi"
"Đúng là như vậy".
Vũ Huỳnh cũng gật đầu đồng ý với cách nói của Viêm Nguyệt.
— QUẢNG CÁO —
Thiên Vân sao không biết mấy thứ này, thế nhưng hắn nào có cách.
Vật liệu quý hiếm thường phải bỏ ra cái giá rất lớn, nếu không, cũng phải là người mang kì ngộ mới có thể gặp.
Thiên Vân tự mình biết mình, vận khí không có, kì ngộ cũng chẳng đến đâu, lấy đâu ra vật liệu.
Mua? Hắn trong người chỉ còn ít tiền lẻ, đây cũng là lục xoát trên đám thi thể tìm được a.
Nhìn Thiên Vân ra vẻ khó xử, Viêm Nguyệt công chúa che miệng cười nói.
"Không biết Vân công tử đã từng nghe qua "Hắc Diệu Tinh Kim" chưa?"
Thiên Vân có chút giật mình, nhìn về phía Viêm Nguyệt công chúa.
"Công Chúa có tin tức về Hắc Diệu Tinh Kim?"
Tin tức về Hắc Diệu Tinh Kim, Thiên Vân từng đọc trong một điển tịch chí quái tại thư viện Dương gia.
Loại tinh kim này thường được tìm thấy trong một loại khoáng thạch gọi là "Hắc Diệu Thạch".
Loại khoáng thạch này toàn thân màu đen, chất đá trong.
Nếu đưa đá này về hướng ánh sáng, có thể nhìn rõ bên trong có những gì.
Đá này quý ở chỗ có thể tránh tà, an thần, căn bản có tiền cũng khó mà mua.
Hắc Diệu Thạch đã là rất trân quý, nhưng nếu bên trong nó có Hắc Diệu Kim Tinh, giá trị của nó liền tăng gấp hàng trăm lần.
Cũng may loại đá này thường phát triển thành từng khối, khá lớn.
Nếu bên trong xuất hiện Hắc Diệu Kim Tinh, khối lượng cũng không phải là nhỏ.
Loại Hắc Diệu Tinh Kim này vô cùng cứng rắn, lại vô cùng nặng.
Trong điển tịch có ghi, nếu muốn rèn loại kim loại này thành vũ khí, ít nhất phải luyện trong dung nhan núi lửa ba ngày mới có thể nóng chảy.
Nếu không phải đại sư rèn đúc, đừng mong có thể rèn nó thành hình.
"Xem ra Vân công tử cũng biết loại tinh kim này.
Không giấu gì công tử, tiểu nữ có cất giữ một khối Hắc Diệu Tinh Kim, trọng lượng cũng rất lớn".
Viêm Nguyệt công chúa mỉm cười trả lời.
"Ồ! Thiên Vân có chút tâm động, không biết công chúa ra giá như thế nào".
Thiên Vân có chút chắp tay, mở miệng hỏi.
"Vân công tử không cần khách khí như vậy, kì thực bằng vào ân cứu mạng của công tử, tiểu nữ nhất định phải hai tay dâng lên mới phải.
Chỉ tiếc, khối Hắc Diệu Tinh Kim này hiện tại, lại được đặt trong tẩm cung của ta, không thể đưa ngay cho công tử".
Viêm Nguyệt khuôn mặt lộ vẻ tiếc nuối, thở dài đáp.
Thiên Vân nào phải người ngu, hắn hiểu ý của nàng.
Ý nàng là muốn hắn hộ tống các nàng về kinh, dù sao các nàng trên đường đi cũng gặp không ít thích khách ám sát.
Thiên Vân tuy rằng không muốn trêu chọc phiền phức, thế nhưng Hắc Diệu Tinh Kim hấp dẫn quá lớn, cuối cùng hắn đành gật đầu nói.
"Vậy tại hạ đi chung với Công Chúa một chuyến đi, dù sao ta cũng cần tiến về kinh thành tham gia Thiên Long đấu giá hội.
Chỉ có điều..." Thiên Vân có chút chần chờ, không tiện mở lời.
"Có điều gì công tử cứ nói, đừng ngại".
Viêm Nguyệt công chúa làm thủ thế mời nói.
"Không giấu gì Vũ huynh cùng Công Chúa, ta hiểu biết nông cạn, ở Viêm Quốc không biết ai.
Nếu Hắc Diệu Tinh Kim tới tay, rất mong hai vị chỉ điểm một cái tốt đại sư, ta thực không muốn để tài liệu lãng phí".
Thiên Vân chắp tay nói.
"Vân công tử không phải lo, việc này ta sẽ nhờ người làm giúp ngài".
Viêm Nguyệt công chúa mỉm cười đảm bảo.
"Vân huynh đệ cứ an tâm, bên trong hoàng cung có một vị siêu cấp đại sư tên là Khưu Trí Huyền.
Người này từng hai lần rèn đúc Hắc Diệu Tinh Kim, cả hai lần đều là thành công mĩ mãn.
Thậm chí, ông ta còn xuất thủ rèn đúc một thanh kiếm có tên "Xích Vân Kiếm" tài liệu để luyện chế chính là Xích Vân Kim, chỉ hơn chứ không kém Hắc Diệu Tinh Kim chút nào".
Vũ Huỳnh ha ha cười nói.
Thiên Vân nghe vậy ánh mắt vụt sáng, mỉm cười chắp tay.
"Vậy đa tạ hai vị, thời gian cũng không còn sớm, mau chóng ăn uống một chút rồi lên đường đi"
"Vậy chúng ta cùng dùng bữa, thế nào?" Vũ Huỳnh ha ha cười, mở miệng hỏi.
"Không thành vấn đề, Vũ huynh, mời".
Thiên Vân cùng Vũ Huỳnh rất nhanh đã đi ra ngoài.
— QUẢNG CÁO —
Viêm Nguyệt lúc này nụ cười hơi thu liễm, ánh mắt dõi theo bóng lưng Thiên Vân đi xa, cuối cùng lại thở dài.
"Công Chúa, ngài cũng đừng quá buồn".
Tiểu Thúy mở miệng an ủi.
"Giá như cả hai đều là Dương Thiên Vân thì tốt biết mấy".
Viêm Nguyệt công chúa nghĩ đến tình cảnh phụ hoàng, lại nghĩ tới mình, âm thầm thở dài.
"Đúng vậy! Nếu người kia là Dương Thiên Vân, người ít ra còn có cơ hội.
Nếu cả hai không phải là một, người ngay cả cơ hội cũng không có.
Dù sao ta thấy ánh mắt hắn nhìn người, thật sự không ẩn chứa một chút dục niệm nào".
Tiểu Thúy vẻ mặt say mê, vô thức nói.
"Ngươi! Ngươi sáng nay đừng có ăn cơm".
Viêm Nguyệt công chúa khuôn mặt đỏ bừng, gắt giọng quát.
Tiểu Thúy lúc này mới biết mình lỡ lời, liên tục cầu xin tha thứ.
Một canh giờ sau.
Đoàn xe lại tiếp tục khởi hành, lần này do có một vị siêu cấp cao thủ như Thiên Vân tọa trấn, đoàn người không hề cố kỵ, giục ngựa lao nhanh.
Trong một tòa đại điện vàng son lộng lẫy, một gã trung niên nam tử tuổi tầm 50, thân mang long bào, ngồi trên long ỷ, không ngừng phê duyệt tấu chương.
Người này tên là Nghiêm Cung, vốn là đại tướng quân của Viêm Quốc, nay đã trực tiếp tạo phản tự xưng Nghiêm Vương.
"Cấp báo!" Nghiêm Cung đang phê duyệt tấu chương, vẻ mặt mang cười, có vẻ rất vui.
Đúng lúc này bên ngoài truyền tới tiếng cấp báo.
Nghiêm Cung mí mắt hơi nhảy, mở miệng phân phó.
"Vào đi!"
Bên ngoài đại điên, một gã binh sĩ vội vàng tiến tới, quỳ một chân bắt đầu trình lên một bức thư tay.
Nghiêm Cung quét qua một lượt bức thư, vẻ mặt bỗng biến thành âm trầm.
Hắn vứt bức thư sang một bên, ánh mắt rét lạnh.
"Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Văn tướng quân mang theo một trăm binh sĩ tinh nhuệ, chặn đầu diệt trừ Viêm Nguyệt.
Nếu lần này còn làm không xong, cũng đừng nghĩ trở lại".
Nghiêm Cung hừ lạnh, nói với gã binh lính.
"Vâng! Thần xin cáo lui".
Gã binh sĩ đi lùi ra khỏi đại điện, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.
"Chỉ là một tiểu nha đầu, lại năm lần bảy lượt làm trái ý ta.
Lần này ta muốn ngươi chết".
Nghiêm Cung nói xong lại tiếp tục xem xét tấu chương..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook