Nhất Kiếp Tiên Phàm
-
21: Hắc Bạch Ban Xà
Tảng đá lớn ngoài cửa hang bị Thiên Vân tung cước đạp bay, một vật thể màu đen thui từ trong hang lao nhanh mà ra.
Chỉ nghe "vù" một tiếng, bên ngoài cửa hang con rắn lớn đã mau chóng đớp tới.
Chỉ thấy con rắn đang ngậm chặt trong mồm, một cái đầu của Song Đầu Xà.
"Hắc Bạch Ban Xà? Lại còn là hung thú cấp năm?" Thiên Vân còn tưởng rằng, lại có một con hung thú cấp bốn nào tới cửa tìm phiền phức, nào ngờ lại là một đầu hung thú cấp năm.
"Không ổn! Con rắn này nọc độc rất ghê gớm, lại đã bước vào hung thú tầng năm, ta không có cơ hội thắng, chạy trước rồi tính".
Thiên Vân không nói hai lời, lập tức chuyển thân, vận lực chạy như bay.
Việc tu luyện của hắn càng ngày càng gian nan, chỉ hơi không cẩn thận liền bị con Cổ Thi Điệp kia quấy phá.
Khinh công hắn học không tới đâu, muốn học một bộ đao pháp tinh diệu cũng lại bị con trùng quấy nhiễu, nhiều lần gặp nội thương.
Thiên Vân bây giờ tuy đã bước vào nhị lưu cao thủ, kỳ thực một bộ đao pháp, một bộ khinh công ra hồn đều không có.
Trong chiến đấu, hầu như toàn dùng mưu kế cùng man lực thủ thắng.
Đao pháp Thiên Vân đang dùng thực ra là một môn kiếm pháp cấp thấp, khinh công cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.
Thiên Vân thừa biết lấy tốc độ của mình lúc này, muốn chạy thoát khỏi tầm ngắm của con Hắc Bạch Ban Xà là điều không thể.
Trong lòng không khỏi mắng chửi con rắn kia một trận.
Con Hắc Bạch Ban Xà rất nhanh đã nuốt xuống cái đầu rắn, thân hình nhô cao nhìn về phía hướng Thiên Vân chạy đi, cái lưỡi không ngừng thò thụt.
Nó không lập tức đuổi theo con mồi, mà quay vào trong hang, nó ngửi thấy mùi của Song Đầu Xà.
Con Hắc Bạch Ban Xà tuy thân hình to lớn, nhưng di chuyển lại linh hoạt vô cùng, chỉ thoáng một cái đã chui sâu vào trong động.
Cái lưỡi rà qua rà lại, rất nhanh đã tìm tới cái đầu còn lại cũng như thân hình khô quắt của Song Đầu Xà.
Cái miệng như chậu máu há ra, nuốt toàn bộ thân hình con Song Đầu Xà vào.
Nó cũng không ra khỏi hang ngay, lại cuộn mình trong hang từ từ tiêu hóa.
Nó căn bản không để Thiên Vân vào mắt, theo nó thấy Thiên Vân quá yếu, muốn chạy cũng không chạy được bao xa.
Thiên Vân một đường lao nhanh, lại thỉnh thoảng quay đầu nhìn quanh.
Tuy rằng không thấy con Hắc Bạch Ban Xà đuổi theo, nhưng hắn vẫn không khỏi khẩn trương.
Rắn vốn là loài cơ hội, mỗi khi săn mồi thường ẩn thân rồi đợi thời cơ tập kích.
Thiên Vân cũng không cho rằng con rắn kia thấy mình còn quá non, liền bỏ qua cho mình.
Chạy không biết bao lâu, có lẽ cũng hơn nửa canh giờ.
Trước mặt Thiên Vân lúc này là một khúc sông lớn.
"Chết tiệt! Con sông này chẳng phải Nhất Lưu Hà hay sao? Tại sao ta lại chạy tới nơi này?" Thiên Vân vẻ mặt biến đổi, thầm than không tốt.
Sở dĩ gọi con sông này là Nhất Lưu Hà, bởi vì con sông này đã cách bìa rừng 80 dặm xa.
Dưới con sông này hung thú, thủy quái nhiều vô kể, thực lực bọn này lại không thua gì nhất lưu cao thủ, những võ giả chưa tới nhất lưu, hoặc khinh công thấp kém bước tới nơi này gần như không ai sống mà chạy ra ngoài.
Mà thiên Vân thực lực cũng chỉ vừa bước vào nhị lưu, cảnh giới còn chưa củng cố tốt, khinh công thi khỏi cần nói, tệ hại tới mức không muốn nhắc tới.
Hắn dám tiến về phía trước, coi như có mười cái mạng cũng khó bảo toàn.
Thiên Vân ánh mắt lộ vẻ ngoan độc, quay người trở về.
Tất nhiên Thiên Vân không có điên quay về tìm con Hắc Bạch Ban Xà kia, hắn muốn là tìm một nơi trú tạm mà thôi.
Việc hắn cần làm lúc này là củng cố nội lực, thứ hai là tập luyện một bộ khinh công tốt.
Hắn cũng biết việc luyện khinh công sẽ rất khó khăn, thế nhưng không có cách, ai bảo hắn tiến thoái vô pháp đây.
Tìm kiếm một hồi không có chỗ nào tốt để đặt chân, Thiên Vân đành phải nhảy tới một chạc cây, nhắm mắt điều tức.
— QUẢNG CÁO —
"Ha ha! Giờ ngươi đã hiểu, người mang vận khí và người không mang vận khí khác nhau như thế nào rồi chứ.
Nếu là Cổ Hoặc Kim, hắn đơn giản chỉ cần đánh bừa, xông bừa cũng có thể vượt qua kiếp nạn này.
Còn kẻ không có khí vận như ngươi.
Hừ!" Tiếng con Cổ vang lên trong đầu.
"Ý ngươi nói, nếu ta có vận khí tốt căn bản đứng yên cho con rắn kia đánh cũng không chết?" Thiên Vân khịt mũi coi thường đáp trả.
"Không dám nói là không bị thương, nhưng ta dám khẳng định sẽ không chết.
Những kẻ mang đại khí vận vốn là thiên địa chi tử, nào có chuyện dễ chết như vậy.
Ta đã gặp vài kẻ bị nuốt vào bụng hung thú, lại từ trong bụng hung thú học được cái thế thần công.
Một đường giết ra ngoài, một đường quấy phong vân".
Con Cổ không cho là đúng, tiếp tục phản bác.
Thiên Vân mồm miệng méo xệch, có chút không tin nổi, lại có chút đắng ngắt.
Hắn từ khi sinh ra chịu đủ loại dày vò, đến giờ đạt được chút thành tựu lại khắp nơi gặp trắc trở.
Hắn vốn còn không tin cái gọi là khí vận, nhưng giờ hắn lại có chút tin tưởng.
"Năm đó Cổ Hoặc Kim tiến vào Thiên Sơn bao nhiêu dặm?" Thiên Vân ngẫm nghĩ hỏi.
"Năm đó hắn đã là tiên nhân, vào Thiên Sơn vốn dĩ dễ như ăn bánh uống nước mà thôi.
Ngươi nghĩ xem, nếu hắn không phải người mang đại khí vận, vì sao bị một con trâu cắn mất nửa cái thân mà vẫn có thể đắc đạo thành tiên đây".
Con Cổ khịt mũi coi thường.
Thiên Vân triệt để tin, hắn tự nhận mình không thể giống như gã Cổ Hoặc Kim kia.
Đừng nói mất nửa thân thể, chỉ cần chặt đứt hai chân của hắn, hắn liền xong.
"Ai! Ta và ngươi hiện tại cũng coi như cùng chung hoạn nạn, ngươi có thể buông tha cho ta được không? Để ta luyện một bộ khinh công, coi như ta thiếu ngươi nhân tình".
Thiên Vân đắng chát mở miệng, hắn tự hỏi trên đời có ai giống mình nữa hay không? Thân thể là của mình, suy nghĩ cũng là của mình, muốn học võ công lại phải đi xin phép kẻ khác, quá khuất nhục.
"Hừ! Thôi được, nhớ rõ lời ngươi nói, lần sau có việc ta lại tìm ngươi".
Con Cổ nói xong liền im bặt.
Thiên Vân chỉ có thể lắc đầu cười khổ, thầm hận mình quá kém cỏi.
Cũng không suy nghĩ bao lâu, Thiên Vân liền từ từ nhập định.
Nửa canh giờ sau, Thiên Vân mở mắt ra, toàn thân trên dưới đã tốt hơn nhiều, cảnh giới củng cố đã không có vấn đề.
Thiên Vân đứng người dậy, bắt đầu nhớ tới một bộ khinh công tên "Vô Ngân Ảnh".
Bộ khinh công này hắn trộm được từ Bách Trùng Lâu.
— QUẢNG CÁO —
Bộ Vô Ngân Ảnh này chia làm bốn cảnh giới, nhập môn, sơ thành, đại thành, viên mãn.
Bộ khinh công này không khó học, thực ra rất dễ, nhưng khó khăn ở chỗ nó buộc người học phải có nội lực hơn người.
Mỗi khi sử dụng khinh công này, lượng nội lực tiêu hao sẽ rất lớn, nếu là tam lưu võ giả thông thường thi triển, miễn cưỡng có thể dùng trong vòng uống cạn một chén trà.
Thiên Vân cũng đã tìm hiểu qua một vài bộ khinh công khác.
Ví dụ điển hình như "Vân Tung Bộ, Thảo Thượng Phi, Lưu Quang Nguyệt Ảnh".
Những bộ khinh công này vô cùng khó học, thế nhưng nội lực tiêu hao không nhiều.
Hơn nữa nếu võ giả học được các loại khinh công này, có nội công tâm pháp phù hợp với cách vận chuyển kinh mạch, chúng sẽ giúp võ giả ngưng luyện nội lực nhanh hơn.
Quả thực một công đôi việc, mười người thì chín người muốn học những môn khinh công này.
Còn Vô Ngân Ảnh thì khác, nội lực bỏ ra nhiều hơn không nói, cách vận chuyển kinh mạch cũng rất loạn, phụ thuộc vào người sự dụng khinh công muốn làm gì.
Đạp cành cây, ngọn cỏ sẽ có một cách vận chuyển, đi dưới nước lại có một cách vận chuyển, băng tường hay vượt rào cũng có cách vận chuyển khác nhau.
Muốn học môn khinh công này, võ giả bắt buộc phải có nội lực hùng hậu không nói.
Thứ mà môn khinh công này không nhắc tới chính là kinh mạch phải thực sự mạnh, hơn nữa nội công tâm pháp phải phù hợp với việc nội lực di chuyển không thành hệ thống.
Thiên Vân tìm hiểu hồi lâu mới ý thức được, môn Vô Ngân Ảnh này cùng Vạn Tướng Pháp Điển lại ăn nhịp đến bất ngờ.
Chẳng trách cả hai lại được giấu ở chung một chỗ.
Thiên Vân lẩm nhẩm một hồi khẩu quyết, bắt đầu di chuyển.
Nội lực Thiên Vân vốn rất nhiều, tuy không phải nhất lưu cao thủ nhưng nội lực tuyệt không yếu hơn.
Kinh mạch hắn lớn hơn người thường quá nhiều, hấp thụ nội lực thông qua hít thở đã đủ để hắn tiêu hao rồi, chưa nhắc tới việc hắn có thể chuyển hóa linh tính vạn vật thành nội lực.
Thân ảnh Thiên Vân mỗi lúc một nhanh, mặc cho địa hình trên cao vô cùng khó đặt chân, hắn lại chẳng ngã xuống dù chỉ một lần.
Một canh giờ sau, trên tàng cây xuất hiện một đạo thân ảnh màu trắng xanh, đạo thân ảnh này lưu lại một cái hô hấp liền tan biến.
Sau đó liên tiếp xuất hiện vài đạo thân ảnh như thế, đếm sơ sơ cũng tầm bảy đạo.
Thiên Vân nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn những đạo thân ảnh kia tan biến.
"Vậy mà suýt chút nữa đã đại thành, Vạn Tướng Pháp Điển cũng rất nhanh sẽ bước vào cảnh giới này".
Thiên Vân mừng như điên, yên lặng cảm nhận nội lực trong cơ thể.
"Không tệ, lại tăng thêm một chút.
Xem ra quả nhiên người tạo ra Vạn Tướng Pháp Điển này cũng là kẻ đã sáng tạo ra Vô Ngân Ảnh.
Hai môn này, một môn thiên vệ nội lực, một môn thiên về thân pháp, cả hai hợp lại thế mà tạo thành một môn nội công hoàn chỉnh.
Ta chỉ cần không ngừng dùng khinh công di chuyển, nội công liền một mực tăng cường".
Thiên Vân cười thật tươi, hắn không ngờ mình đánh bậy đánh bạ lại nhặt được một môn nội công tốt như vậy.
Ngay lúc Thiên Vân còn đang mỉm cười dò xét biến hóa trong cơ thể, đột nhiên một cái miệng to như chậu máu táp tới.
Thân ảnh Thiên Vân liền bị cái miệng kia nuốt vào.
Hắc Bạch Ban Xà rất nhanh bò tới, nó nghi hoặc nhìn xung quanh.
— QUẢNG CÁO —
"Súc sinh! Dám đánh lén ta?" Thiên Vân gằn từng chữ.
Nếu không phải hắn giác quan bén nhạy, nhận ra đằng sau có thứ gì di chuyển, mau chóng vận dụng khinh công, nếu không lúc này đã yên bình nằm trong bụng rắn rồi.
Thầm đổ mồ hôi lạnh, Thiên Vân biết con rắn này rất mạnh, không phải con Song Đầu Xà có thể đánh đồng được.
Thiên Vân suy tư một hồi, cuối cùng chỉ còn cách rời khỏi nơi này.
Nội lực vận chuyển, thân hình hắn rất nhanh đã không thấy, lưu lại chỉ là tàn ảnh cũng rất nhanh liền biến mất.
Hắc Bạch Ban Xa ánh mắt lóe lên vẻ ngoan độc, chuyển thân tiến nhập trong rừng, cũng nhanh chóng mất dấu.
Thiên Vân một đường lao nhanh, không hề cố kỵ bất kì hung thú nào nữa, đơn giản với thực lực của hắn bây giờ đã không còn sợ hãi hung thú cấp bốn.
Còn về phần hung thú cấp năm? Hắn tự tin với Vô Ngân Ảnh hắn có thể an toàn tránh đi.
Tốc độ của Thiên Vân quá nhanh, chỉ chưa đến mười phút hắn đã trở lại hang gấu.
Vội vàng nhìn quanh, chỉ thấy mọi thứ đã bị đảo tung, thư tịch cũng đã biến mất.
Thiên Vân sát ý mỗi lúc một tăng, lục tìm một lần không thấy gì đáng giá, hắn liền vận khởi khinh công lao ra ngoài.
Thiên Vân lao đi chưa tới ba hơi thở, phía sau con Hắc Ban Xà đã đuổi tới, nó không chui vào hang mà lập tức đuổi theo Thiên Vân.
Một đường chạy trốn, khinh công càng lúc càng tiến bộ, cũng càng lúc càng nhanh.
Nội lực tiêu hao tuy nhiều lại vẫn chậm rãi bổ đầy, không hề có chuyện cạn kiệt.
Thiên Vân âm thầm vui vẻ, thầm nghĩ "Có Vô Ngân Ảnh, 80 dặm Thiên Sơn ta liền có thể đi ngang"
Một người, một rắn cứ thế đuổi nhau cuối cùng cũng phải ngừng lại.
Trời tối, các loại hung thú sống về ban đêm bắt đầu đi kiếm ăn.
Rừng núi bắt đầu có tiếng vỗ cánh của bầy rơi, có tiếng độc trùng bò lổm ngổm dưới chân.
Hắc Bạch Ban Xà không đuổi theo nữa, nó oán độc nhìn về hướng Thiên Vân bỏ chạy, tiếc nuối mà quay đầu.
Thiên Vân nhận thấy con rắn không còn truy đuổi thì cũng thở ra một hơi, nhưng rất nhanh lại thầm than không tốt.
Đi trong dãy Thiên Sơn này ban ngày nguy hiểm không sai, nhưng nếu ngươi đi vào ban đêm, vậy ngươi tìm chết..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook