Nhất Kiếp Tiên Phàm
-
148: Chuyện Trăm Năm
Lần nữa rời khỏi Nghị Sự Điện, trời cũng đã bắt đầu tối.
Thiên Vân một đường thẳng hướng Bắc Hà phong mà đi, thỉnh thoảng cũng gặp một ít sư đệ sư muội tiến tới bắt chuyện, hắn cũng không hề làm bộ làn tịch, tất cả đều lấy lễ chào hỏi đàng hoàng.
Một đường khách khách khí khí, mãi đến khi trời tối hẳn, hắn mới về tới động phủ của mình.
Nhìn động phủ nằm lưng chừng núi, hắn có cảm giác buồn vui lẫn lộn.
Vui vì được trở về nhà, buồn vì mình cứ như vậy đi xa, để muội muội một mình trong động phủ.
"Có lẽ nên tìm cho muội muội một tấm chồng, ta đã không phải người cô đơn nữa, lần này muội muội sẽ không thể từ chối đi".
Nghĩ như vậy, Thiên Vân lúc này mới vui vẻ hơn, tiến vào động phủ của mình.
Động phủ của hắn trước sau vẫn như vậy không có khác biệt, Thu Phượng vẫn thường ngày quét dọn, vẫn trồng rau, nuôi gà.
Thu Phượng còn đang ngồi may vá, thấy Thiên Vân trở lại liền vui vẻ chạy tới, ôm chầm lấy hắn một cái, lúc này mới buông ra, lo lắng hỏi.
"Ca! Huynh không có việc gì chứ? Đi lâu như vậy, ngươi làm ta lo muốn chết"
Thiên Vân nhìn em gái, trong miệng thiên ngôn vạn ngữ chẳng thể nói thành lời.
Hắn và muội muội là người của hai thế giới, con đường tu tiên nay sống mai chết, hắn đã có chuẩn bị từ lâu, nhưng Thu Phượng thì sao đây? Nàng chỉ là người bình thường, liệu có thể tiếp nhận sự thật một ngày nào đó, ca ca của nàng sẽ vĩnh viễn không trở lại được hay chăng?
Một người thành tiên, gà chó lên trời.
Nói thì hay lắm, thế nhưng sự thực tàn nhẫn vô cùng.
Cái gọi lên trời, chỉ là một đời vinh hoa phú quý mà thôi, ngươi nghĩ rằng có người nhà thành tiên, ngươi cũng sẽ trường sinh bất lão hay sao? Bây giờ Thiên Vân mới hiểu, vì sao phần lớn tu tiên tông môn không nguyện ý tiếp nhận đệ tử cùng người phàm có quá nhiều tiếp xúc.
Họ sợ ảnh hưởng tới đệ tử, cũng ảnh hưởng tới người nhà của đệ tử đó.
Thiên Vân lần nữa cố nén cảm xúc lại, mỉm cười nhìn muội muội, nói.
"Ta làm sao lại có chuyện được cớ chứ.
Mau ngồi đi, ta mang cho muội một ít đồ tốt đây"
"Ồ! Là thứ gì vậy?" Thu Phượng hiếu kỳ hỏi.
Thiên Vân cười thần bí, xuất ra một bình ngọc, từ trong đó đổ ra một hạt đan dược.
Đan này toàn thân trong suốt, hương thơm ngào ngạt, chỉ ngửi qua đã khiến cơ thể run rẩy, tựa như nếu có nó sẽ khiến bản thân càng hoàn mĩ.
— QUẢNG CÁO —
Đây là một viên cực phẩm Trú Nhan đan, độc tố ẩn chứa chỉ có một phần trăm.
Quy đổi đan này cần 10 chiến công cùng 10 vạn điểm cống hiến, có thể nói cực kỳ đắt đỏ.
Thậm chí đan này còn đắt hơn Phân Chi đan bình thường một chút.
Thiên Vân liền lúc đổi năm viên, đủ biết hắn cưng chiều muội muội tới mức nào.
"Ca! Viên thuốc này có tác dụng gì?" Thu Phượng nuốt một ngụm nước miếng, nghi hoặc hỏi.
"Trú Nhan đan, ăn nó muội sẽ không già đi, mãi mãi duy trì thanh xuân".
Thiên Vân cười nói.
"Ồ! Ca, viên thuốc này sẽ rất quý đi".
Thu Phượng tò mò hỏi.
Thiên Vân làm sao không hiểu tính cách của nàng, đây là sợ hắn tiêu xài hoang phí đó mà.
Hắn lắc đầu cười, lại xuất ra bốn viên, đưa cho nàng xem, miệng nói.
"Không quý, muội xem ta còn rất nhiều, lần này ta lập công lớn cho tông môn, được tông môn ban thưởng, muội cứ an tâm ăn vào là được"
Thu Phượng thấy anh trai còn rất nhiều, lúc này mới gật đầu đem một viên đan dược nuốt vào.
Đan dược nuốt vào bụng cũng không trực tiếp tan đi, nó sẽ chậm rãi tản ra dược lực, trong vòng trăm năm mới hoàn toàn được thân thể hấp thu.
"Tốt rồi! Sáng mai khi muội thức dậy, sẽ lập tức thấy mình trẻ lại tuổi mười tám".
Thiên Vân cao hứng gật đầu.
"Làm sao có thể, đan dược này cũng quá nghịch thiên đi".
Thu Phượng trợn mắt, khó tin nói.
Thiên Vân nói là lời thật, trú nhan đan thông thường sẽ không có diệu dụng này, thế nhưng đây là cực phẩm đan dược, nếu không có chút đặc biệt, vậy chẳng thà dùng đan dược thông thường còn tốt hơn.
— QUẢNG CÁO —
"An tâm, lời ta nói là thật.
Tiện đây ta cũng muốn báo cho muội biết một tin tức tốt, ta đã có đạo lữ.
Muội cũng nhanh chóng tìm một ý chung nhân đi thôi".
Thiên Vân ngồi xuống bàn trà, bắt đầu đề cập tới chuyện trăm năm của muội muội.
"Huynh muốn cưới vợ? Vậy chị dâu là ai? Vân Hà thánh nữ, Nguyên Phụng sư tỷ, hay Lam Linh sư tỷ".
Thu Phượng nghe Thiên Vân nói muốn có đạo lữ, không nhịn được quấn quýt hỏi.
Nàng chỉ có một người thân, vấn đề cưới xin của anh trai, nàng luôn canh cánh trong lòng, nàng đã muốn làm cô cô từ lâu lắm rồi.
Thiên Vân nghe nàng đề cập tới ba vị sư tỷ, khoé miệng không khỏi giật giật, trong lòng tự hỏi.
"Sao nàng lại biết ba người này? Bộ bọn họ rất quen sao?"
"E hèm! Muội nhầm rồi, ba người muội nhắc đến, chỉ là sư tỷ của ta mà thôi, ta tôn kính họ còn không được, làm sao có ý mạo phạm.
Chuyện này muội nói với ta thì được, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ cái mạng của hai ta sẽ không giữ được".
Thiên Vân một bộ nghiêm túc nói.
Hắn từ trước tới nay, chưa từng có suy nghĩ quá phận với cả ba người, hắn là ai trong lòng hắn tự hiểu.
Vân Hà thánh nữ cùng Nguyên Phụng sư tỷ chẳng khác gì mây trời, còn hắn thì sao? Cọng cỏ ven đường mà thôi, suy nghĩ nhiều chỉ tổn thiệt thân, nhìn một chút Kiếm Vô Ngân đi, chẳng phải chết bất đắc kì tử đó sao?
Thu Phượng trợn mắt, bán tín bán nghi hỏi.
"Nếu không phải ba người bọn họ, vậy trong Lạc Diệp Tiên Tông này còn có ai? Còn có ai xứng với huynh hơn ba người bọn họ hay sao?"
Thiên Vân khoé miệng lại một lần nữa giật giật, tự nhủ.
"Muội muội, ngươi cũng đừng đề cao ta quá có được hay không?"
Hắn lần nữa hắng giọng, đáp.
"Ta tư chất không tốt, lâu như vậy còn chưa đột phá cảnh giới.
Đối với họ, ta chẳng khác gì cỏ dại, muội không nên trèo quá cao.
Đạo lữ của ta đang có việc, đợi nàng làm xong, ta sẽ đón nàng về ra mắt ngươi.
Đến khi đó, ngươi cũng đừng nói với ta, sẽ không lấy chồng, sẽ không sinh con nha"
Thu Phượng ngẩn người, sắc mặt cổ quái không thôi, dường như có điều muốn nói, lại không nói được, bứt dứt không yên.
Thiên Vân nhìn qua liền hiểu nàng có tâm sự, vội hỏi.
"Tiểu Phượng, có chuyện gì mau nói cho ta nghe, làm sao lại nhăn nhó thành dạng này?"
— QUẢNG CÁO —
Thu Phượng xoắn xuýt một lúc, hít một hơi thật sâu, nói.
"Ca! Kì thực...!Kì thực những ngày huynh rời đi, Vân Hà thánh nữ, Nguyên Phụng sư tỷ, cả Lam Linh sư tỷ cũng tới tìm ta.
Họ luôn hỏi huynh thích cái gì, thích ăn gì...!Ta thấy, họ là thực thích huynh rồi"
Thiên Vân lần này triệt để mộng, không biết nên nói cái gì cho phải.
Hắn đã trải qua tình ái, sao không hiểu ý muội muội nói, có điều từ trước tới nay hắn chỉ coi ba người là đồng môn sư tỷ, thật không ngờ ba người lại có ý với hắn.
Thiên Vân đầu óc rối bời, bảo hắn tiếp nhận ba người, hắn làm không được.
Cha hắn vì mẹ hắn mà phải trả giá như thế nào.
Mẹ hắn vì hai anh em hắn trả giá như nào, hắn còn nhớ rất rõ, hắn làm sao dám suy nghĩ một chân bước ba bốn thuyền đây.
"Muội muội, cha mẹ vì sao mà nên nông nỗi, muội cũng tinh tường đi, đừng suy nghĩ mấy chuyện hoang đường đó.
Nếu gặp ba người, muội cứ xem họ như sư tỷ của ta là được".
Thiên Vân nghiên mặt, cảnh cáo muội muội một phen.
Thu Phượng nghe vậy cũng không nói thêm cái gì, lập tức gật đầu bảo đảm nói.
"Ca! Huynh an tâm đi, ta hiểu được"
"Hiểu được là tốt, trời cũng đã muộn, mau chóng nghỉ ngơi đi, ta cũng phải ngủ một lát".
Nói xong Thiên Vân liền thẳng hướng phòng ngủ của mình, có lẽ do quá mệt mỏi, hắn chỉ vừa đặt lưng liền tiến vào mộng đẹp.
Thiên Vân lần nữa nằm mộng, hắn thấy mình một đường tiến nhanh.
Trái ôm Tố Ngưng, phải ôm Vân Hà, sau lưng còn có bóng dáng Nguyên Phụng ẩn hiện, có thể nói mĩ mãn không thôi.
Thế nhưng tới một ngày kia hắn kinh ngạc phát hiện, ba nàng tưởng chừng vui vẻ hòa thuận, thế mà sau lưng lại ngầm ám toán lẫn nhau.
Hắn tìm mọi cách điều đình, chỉ là mọi thứ hắn làm đều vô ích.
Trước mặt hắn ba nàng đều một bộ nhu thuận đáp ứng, phía sau lưng lại làm ra vô số cử động nhằm mưu hại lẫn nhau.
Đứng giữa ba người, Thiên Vân không thể vì người này thiên vị người kia, cuối cùng tạo thành cục diện chiến hỏa, hậu cung bắt đầu sinh bất ổn.
Hắn bởi vì lo lắng ba nàng, tu vi cũng vì thế không thể tăng tiến, cuối cùng tẩu hỏa nhập ma mà vẫn lạc.
Giấc mộng không phải thực, có điều nó cũng là một điềm báo cho tương lai.
Thiên Vân tu luyện chiêm tinh, toán thuật, hắn biết có những chuyện thà tin là thật, cố gắng tránh xa thì tốt hơn.
Nếu hắn cứ có suy nghĩ đứng núi này, trông núi nọ, vậy tương lai chỉ sợ giấc mộng sẽ thành sự thật..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook