Nhất Kiếp Tiên Phàm
-
10: Bất Lực
Trong đêm mưa phùn, cảnh vật lờ mờ không rõ, trên con đường mòn lầy lội bùn đất, một chiếc xe ngựa từ từ tiến lên.
Đánh xe là một người đàn ông trung niên, trong xe có hai thiếu niên, một nam, một nữ.
Nam chừng 16, 17 tuổi, không rõ cao thấp, khuôn mặt có chút rám nắng nhưng tuyệt không xấu, rất ưa nhìn.
Nữ áng chừng 13 tuổi, khuôn mặt trắng nõn, tóc dài.
Khuôn mặt tuy còn non nớt, nhưng không giấu được vẻ xinh đẹp trời ban.
Hai người này tướng mạo giống nhau đến bảy phần, lại không phải anh em Thiên Vân còn ai?
Ra khỏi kinh thành, hai anh em cắn răng rút tiền thuê một chiếc xe ngựa, cứ thế mà đi không ngừng nghỉ.
Thiên Vân đã chọn tốt phương hướng phải đi.
"Giang Bắc huyện"
Giang Bắc huyện, là một huyện thành nằm ở vùng núi tây bắc Đại Việt.
Nơi này sát biên giới với Đại Chu, núi rừng hiểm trở, dân cư thuần phác.
Thiên Vân chọn tiến về Giang Bắc huyện có hai lý do.
Thứ nhất, nơi đây dân cư thưa thớt, các thế lực giang hồ không nhiều, triều đình quan phủ cũng không điều quá nhiều nhân lực đồn trú nơi này, tốt cho việc ẩn náu.
Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, hắn muốn tiến về nơi này tìm xác "Hạ Thi Điệp" một trong thập đại cổ trùng.
Sau khi hiểu được bảy thành chữ viết trên mảnh giấy nhỏ, Thiên Vân liền biết, muốn tu luyện công pháp trong mảnh giấy, bắt buộc phải có xác của Hạ Thi Điệp.
Đoạn đầu trang giấy có viết "Cổ có thu đông xuân hạ, người há chỉ thiện ác phân chia.
Cổ Thi Điệp 10 năm một lần vỗ cánh, người sinh ra 10 năm hết một vòng tiên thiên.
Nuốt xuống cổ này, lấy máu nuôi cổ.
Nhất niệm thành cổ, nhất niệm thành tiên..." Đoạn sau còn một số chữ Thiên Vân chưa lý giải hết, nhưng qua loa hắn cũng hiểu được, đó là cách vận hành một vòng kinh lạc.
Việc công pháp này có thực sự giúp con người ta thành tiên hay không, Thiên Vân không hề nắm chắc, nhưng hắn biết một điều, muốn bảo vệ người mình yêu quý nhất định phải mạnh lên.
"Rào rào..." Từng tiếng mưa rơi nặng hạt, khiến con đường vốn đã lầy lội càng trở lên trơn trượt.
Gã xa phu lúc này cũng không dám đánh xe đi tiếp nữa, hắn nhảy xuống xe, buộc ngựa vào một thân cây rồi nói vọng vào.
"Hai vị! Trời đổ mưa lớn, đường rất khó đi, hay là chúng ta tới gốc cây đại thụ đằng kia nghỉ một đêm, sáng mai lại đi cũng không muộn.
Đường lên tây bắc còn rất dài, ngựa cũng cần phải nghỉ ngơi mới có sức"
Thiên Vân cũng biết, trời mưa lớn như này xe ngưa sẽ rất khó tiến lên, chỉ đành thở dài gật đầu đáp.
"Được, cứ nghỉ ngơi một đêm rồi tính"
Hai anh em bước ra khỏi xe, theo gã xa phu nghỉ tại một gốc cổ thụ lớn.
Cây đại thụ này cành lá rất lớn, thân cây bốn người ôm không hết, mưa to như vậy lại chẳng rơi xuống lấy một giọt.
"Trời mùa đông, sao lại có mưa rào? Thật kì lạ".
Thu Phượng vừa chà xát đôi bàn tay nhỏ, vừa nghi ngờ nói.
"Không biết nữa! Ta sống chừng này tuổi cũng chưa bao giờ thấy hiện tượng lạ như vậy".
Gã xa phu lấy củi, nhóm lửa mở miệng đáp.
Thiên Vân không có nói gì, trong lòng hắn nóng như lửa đốt, cảm giác bất an càng ngày càng lớn.
— QUẢNG CÁO —
"Tiểu Phượng, có lẽ chúng ta không nên ở lại, ta có chút không yên tâm".
Thiên Vân thì thầm vào tai em gái, vẻ mặt cực kì lo lắng.
Thu Phượng hơi kinh ngạc, nhưng nàng cũng không nói gì thêm, gật đầu đáp ứng.
"Đại thúc, huynh muội chúng ta có việc gấp phải lên Giang Bắc, sợ rằng sẽ không cùng ngươi chờ đợi được nữa, đây là tiền xe, ngươi cầm lấy".
Thiên Vân rút tiền ra trả, xong xuôi liền nắm tay em gái bước đi.
Tên xa phu có chút nghi hoặc, thế nhưng hắn cũng không muốn hỏi nhiều, ngẫm nghĩ một chút hắn gọi với theo.
"Hay là ta bán con ngựa này cho các ngươi, đường trơn xe không thể qua, nhưng hai người các ngươi cưỡi ngựa có lẽ sẽ không thành vấn đề"
"Cái này".
Thu Phương có chút tâm động, tuy nàng không phải tiểu thư khuê các gì, đi bộ một hồi cũng không có vấn đề, thế nhưng đường lên Giang Bắc còn rất xa, nàng chỉ sợ mình trụ không nổi, nếu có ngựa có lẽ sẽ tốt hơn.
"Không cần đâu, cảm ơn ý tốt của đại thúc, chúng ta là người luyện võ, một chút mưa gió đáng là gì".
Thiên Vân cười cười, kéo tay em gái đi nhanh.
Gã xa phu cũng hơi kinh ngạc, thầm nghĩ.
"Nhìn không ra, gầy như vậy cũng là người luyện võ, thôi kệ đi, ngủ trước một chút"
Thiên Vân nắm tay em gái, bước đi trên con đường mọc đầy cỏ dại, vừa đi vừa liếc về phía sau.
"Ca! Sao huynh không mua con ngưa kia mà đi? Chúng ta đi bộ lâu như thế, muội rất mệt".
Thu Phượng mặt hơi tái, có lẽ vì trời lạnh, quần áo nàng cũng không nhiều, phần lớn đều nhờ chiếc áo tơi rộng thùng thình che đậy thân thể.
Đi một đoạn đường khá xa, Thu Phượng lúc này mới mở miệng hỏi.
"Ca chỉ sợ có người đuổi theo chúng ta không bỏ.
Suốt đoạn đường này ca cứ có cảm giác bất an, lòng như lửa đốt, rất khó chịu.
Ca dẫn muội đi trên mặt cỏ, cũng là vì muốn giấu đi tung tích bản thân mà thôi.
Đêm nay mưa lớn, các loại thú dữ chắc sẽ không xuất hiện, chúng ta chỉ cần tìm một nơi khô ráo ẩn núp là được rồi".
Thiên Vân tâm sự nặng nề, cố gắng lí giải cho em gái hiểu.
"Ca! Sao huynh bỗng nhiên thông minh đột xuất vậy?" Thu Phượng kinh ngạc hỏi.
"Ta tuy ngốc nhưng đi nhiều, học nhiều cũng phải biết đôi chút.
Không có người mãi mãi ngu dốt, chỉ có người không chịu học hỏi mà thôi.
Chúng ta đi..." Thiên Vân mỉm cười trả lời, hai người lại tiếp tục đi về phía trước.
— QUẢNG CÁO —
Thực ra em gái hắn nói không sai, từ lúc rời khỏi kinh thành, Thiên Vân liền cảm thấy đầu óc mình thanh tỉnh cực kì, không hề còn cảm giác mụ mị như lúc ở hầu phủ nữa.
Đâu óc Thiên Vân lúc này xoay chuyển rất nhanh, ánh mắt đã thôi không ngốc trệ, đục ngầu như trước nữa.
"Vì cái gì ta rời khỏi kinh thành, đầu óc lại tốt hơn? Vì cái gì suy nghĩ của ta càng ngày càng nhanh hơn đây?" Thiên Vân vừa đi vừa nghĩ ngợi miên man, lúc này hắn mới nhớ ra một chuyện.
Hắn lau khô bàn tay, thò vào túi quần, chỉ thấy mảnh giấy nhỏ vẫn còn đó.
Đầu óc xoay chuyển, thế mà hắn lại hiểu được toàn bộ nội dung trong đó.
Không cần phải nhìn lại, cũng không cần phải nhớ lại các kí tự ấy hình thù ra sao, hắn thực sự đã hiểu được hoàn toàn.
Điều này minh chứng cho cái gì đây? Điểu này chứng minh những chữ kia hắn đều đã học qua, nhưng dường như bị cái gì đó xóa mất, không thể nhớ được, ngay lúc này, ngay bây giờ hắn nhớ lại.
Đầu óc hắn càng chuyển càng nhanh, mặt càng lúc càng tái đi.
Đúng lúc này, trên cao chỉ nghe thấy những tiếng xoạt xoạt, tựa như có con vật gì đang nhảy qua, nhảy lại trên các cành cây.
Thiên Vân nhịp tim hơi nhanh, ngẩng đầu nhìn lên.
Một người áo đen đang đứng trên một cành cây, buộc khăn che mặt, thấy không rõ tướng mạo, thế nhưng qua cái thân ảnh nhỏ nhắn kia, hắn đoán được đây là một cô gái.
"Cô nương là ai? Tại sao luôn theo sau lưng chúng ta không bỏ?" Thiên Vân mở miệng hỏi.
"Ồ! Ngươi không phải chỉ là một thằng ngốc hay sao? Nhìn ngươi không giống với một kẻ ngốc nha.
Không nhẽ ngươi gạt người?" Cô gái áo đen nghe vậy thì ồ lên, kinh ngạc hỏi.
Thiên Vân cũng nào biết chuyện gì xảy ra, thế nhưng hắn dám khẳng định rằng, lúc này hắn không ngốc, ngược lại hắn rất bình thường, thậm chí thông minh.
Hắn tuy rằng trong lòng khẩn trương cực kì, tay phải giữ chặt tay em gái không ngừng phát run, thế nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh.
"Ta có ngốc hay không, cô nương có thể phán đoán thật giả, cần gì ta phải trả lời đây.
Có điều cô nương không phải nên trả lời câu hỏi của ta hay sao?"
Cô gái mặc áo đen nghe vậy cũng chỉ cười, lắc đầu nói.
"Hai người các ngươi biết rõ không chạy thoát được, việc gì phải cố gắng chạy trốn a"
"Giọng nói này, ngươi là Ngô Lan? Là Ngô Thiến sai ngươi tới bắt chúng ta sao?" Thu Phượng nghe giọng nói có chút quen tai, cẩn thận nhớ lại liền kinh hô lên.
Hắc y nữ tử lúc này cũng chẳng che giấu nữa, vải đen bịt mặt gỡ xuống, chẳng phải nha hoàn Ngô Lan lại là ai?
"Dương Băng tiểu thư nhận xét về ngươi quả không sai, thông minh tuyệt đỉnh, đã gặp qua là không quên".
Ngô Lan bị vạch trần, mặt thật lại không hề tỏ vẻ bất ngờ, chỉ mỉm cười tán dương một câu.
Tiếp tục nói.
"Lần này chủ nhân có dặn, chỉ cần ngươi chịu trở lại hầu phủ, thay tiểu thư gả đi, ngài hứa sẽ giúp hai người các ngươi có được một danh phận.
Còn nếu các ngươi không nghe, ta chỉ có thể xuất thủ"
Thiên Vân nghe đến đây thì vẻ mặt đại biến, hắn tiến lên che trước người muội muội, nổi giận quát.
"Các ngươi có tư cách gì mà muốn sắp đặt cưới gả cho muội muội ta? Cả Dương gia các ngươi không ai đủ tư cách, muốn dẫn em gái ta đi, tới giết ta trước rồi nói"
— QUẢNG CÁO —
Nha hoàn tiểu Lan nghe hắn chửi, vậy mà không hề nổi giận, có lẽ đối với nàng, giết một kẻ trong người không có chút võ công, chẳng khác gì giết một con kiến.
Ngươi nói xem, một người bình thường giết một con kiên sẽ có cảm giác gì? Sát tâm nổi lên? Hay điên cuồng? Không, không hề có cảm giác, chỉ là tùy tiện chơi đùa mà thôi.
Mà giờ này khắc này, Thiên Vân so với con kiến càng là dễ giết hơn nhiều.
Nha hoàn Tiểu Lan không để ý tới Thiên Vân đang mắng chửi mình, mắt nhìn về phía Thu Phượng mà hỏi.
"Ngươi lựa chọn như nào? Là về phủ sống trong nhung lụa, hay sẽ cùng anh trai ngươi chết tại nơi này?"
Không mặn, không nhạt, tru tâm người nghe.
Thu Phương sẽ chọn gì đây? Chọn thỏa hiệp nàng sẽ phải gả cho người nàng không biết, phải làm con rối cho người ta giật, phải hi sinh bản thân để thành toàn cho cái gọi là thân nhân, mặc cho những thân nhân ấy coi nàng chẳng khác gì nắm rẻ rách.
Nhưng không thỏa hiệp thì sao đây? Anh trai nàng sẽ chết, nàng cũng chẳng thể sống tiếp.
Thu Phượng cả khuôn mặt là nước, không biết là nước mưa hay là nước mắt, chỉ có nàng biết được, nó mặn chát.
Thiên Vân quay sang nhìn em gái.
Hắn hiểu, nhưng hắn không có cách, hắn quá yếu, quá vô dụng, hắn gục xuống mà gào khóc.
Thiên Vân đã từng khóc, khóc rất nhiều, từ khi còn là một đứa trẻ đến khi 16 tuổi hắn vẫn còn khóc.
Thế nhưng một thằng khờ đang khóc và một người bình thường đang khóc, nó không giống nhau.
Kẻ khờ đang khóc, người ta nghĩ rằng hắn không bình thường, có thể hắn khóc nhưng trong lòng hắn chưa chắc buồn.
Nhưng người bình thường khóc, người ta chỉ cảm thấy kẻ đó bất lực và yếu nhược.
Chỉ có bất lực mới khóc, chỉ có yếu nhược mới khóc.
Ngươi nói rằng đàn ông không được khóc? Ngươi nói rằng đàn ông phải mạnh mẽ, phải cứng rắn dù đau đớn đến mấy cũng không khóc? Ngươi là thánh nhân? Nếu ngươi chịu một nỗi đau đến quá sức chịu đựng, ngươi vẫn không khóc điều đó không chứng minh ngươi mạnh mẽ như nào, nó chỉ chứng minh ngươi vô tâm.
Đừng ngụy biện cho sự vô tâm ấy bằng cái gọi là mạnh mẽ, mạnh mẽ hay vô cảm chỉ ngươi mới biết.
Cũng đừng đánh đồng việc vui mà khóc với việc đau mà khóc, cả hai không giống.
Vui là vui, đau là đau, tại sao lại đánh đồng với nhau đây? Con người thực kì lạ, có những kẻ vui mà khóc, lại có kẻ muốn khóc miệng lại cố mỉm cười.
Xin hỏi ngươi là con rối sao? Diễn cho ai xem đây?
Nha hoàn tiểu Lan vẫn đứng đấy, nhìn về phía hai anh em, không hề nói một câu, kiên nhẫn chờ đợi.
Nàng tin rằng Thu Phượng sẽ đồng ý.
"Ta chấp nhận, dẫn ta đi".
Qua một hồi lâu Thu Phượng mới gạt đi nước mắt, mở miệng nói.
Tiểu Lan chỉ gật đầu, từ trên cao nhảy xuống, đi trước dẫn đường.
Nàng không nói thêm câu nào, cũng không lo hai người đổi ý, chỉ đơn giản họ không phản kháng được..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook