Nhất Kiến Hoạ Thiên Duyên
13: Tượng Đồng


Tử Nguyệt dẫn Oanh Thời đi tới gặp Hoàng Đế, long trượng cách tế đàn không xa, có thể thấy Tân Đế đặt rất nhiều sự quan tâm tới đại sự sắp tới.

Ông ta dày công đích thân tới giám sát tình hình.

Thấy Tử Nguyệt tới, ông ta bèn phủi tay cho hạ nhân lui xuống.
Nhìn thấy Hoàng Đế, Oanh Thời liền gập người đập đầu xuống đất.

Tiểu cô nương ngây thơ chưa từng được học lễ nghi trong cung, nàng chỉ biết trong sách nói sẽ phải hành đại lễ.

Bởi vậy mà nàng không tiếc công tiếc sức khấu đầu như kẻ có tội trước vạn tuế gia.
Tử Nguyệt khom người như làm mẫu cho Oanh Thời:
“Vi thần khấu kiến Hoàng thượng.”
Oanh Thời bắt chước:
“Nô tì khấu kiến Hoàng thượng.”
Tân đế cười ầm lên, giọng điệu rất thoải mái:
“Bình thân.

Tiểu cô nương này, hôm nay ngươi đến chỗ trẫm hành đại lễ như vậy, xem ra trẫm phải nghe thật kĩ sự tình mới được.”
Oanh Thời ngượng ngùng nhưng cũng không để bản thân thất thố trước mặt chủ nhân Hoành quốc, nàng khom người tạ một cái, rồi nói:
“Hoàng Thượng, chuyện nô tì sắp nói tới đây hoàn toàn dựa trên phán đoán cá nhân nô tì không liên quan đến bất kì người nào khác, chuyện này là chuyện trọng đại vì vậy nô tì muốn bẩm báo riêng với người trước.”
Ánh mắt Hoàng Đế thâm trầm:
“Ngươi nói đi.”
“Bẩm Hoàng thượng, nô tì nghi ngờ có người cắt xén của công làm riêng ạ.

Theo như nô tì biết, phải đến năm nay tượng của Thánh Tông Hoành Đế mới được đúc cho lễ tế thần.


Nô tì có xem qua sổ sách, số đồng được dùng để đúc tượng không ít, với kích thước kia, số đồng đấy đủ để làm một pho tượng đặc nguyên chất, nhưng theo nô tì quan sát thì không phải vậy...”
Nàng giải thích, lúc xảy ra va chạm, tua rua trên trâm nàng có va vào bức tượng “keng” lên một âm dài, dư âm vang như thế chỉ có thể giải thích rằng bên trong tượng hoàn toàn rỗng.
Không chỉ thế, dù huy động lượng nhân sự khá lớn để di chuyển bức tượng, nhưng làm gì có chuyện với số lượng đồng như thế, trong cái thời tiết như này, họ lại không hề toát một giọt mồ hôi nào.

Số lượng chỉ là để che giấu hành vi đáng hổ thẹn của chúng.
Hoàng Đế nghe thế thì sa sầm sắc mặt:
“Ngươi chắc chứ? Mồ hôi thì có thể hiểu được.

Nhưng trẫm không thể tùy tiện định tội chỉ vì phán đoán nhất thời thông qua âm sắc.”
Oanh Thời quỳ thụp xuống, nàng không hề run rẩy sợ hãi mà rằng:
“Hoàng thượng, khi quân là trọng tội, vu khống cũng là tội mất đầu.

Nô tì không đem cổ mình ra chơi đùa đâu ạ.”
“Bệ hạ biết câu thùng rỗng kêu to chứ? Trong trường hợp này người có thể hiểu theo nghĩa đen, thỉ như binh lệnh hay lệnh bài đúc bằng đồng nguyên chất, có gõ lên bao nhiêu lần cũng không thể tạo ra dư âm dai dẳng như vậy được.”
Hoàng Đế nghe vậy thì gật gù, ông ta xoa cằm.
“Ngươi đứng lên đi.”
Lúc này Tử Nguyệt mới lên tiếng:
“Hoàng thượng, hạ thần có cao kiến này.

Đêm tới bệ hạ sai người chuẩn bị hai chiếc thuyền gỗ giống nhau, một chiếc chở tượng, chiếc còn lại chở một lượng đồng tương đương cùng thả xuống sông.

Con thuyền nào trũng sâu hơn là nặng hơn.”
Hoàng Đế cười:
“Hay!”
Oanh Thời tiếp lời:
“Hoàng thượng, người có thế làm phép thử, nhưng xin đừng công khai ạ.

Chuyện này còn nhiều uẩn khúc, điều quan trọng là lượng đồng còn lại đã đi đâu.”
Hoàng Đế gật gù, ông ta hài lòng vừa cười vừa đáp:
“Ái khanh dạy dỗ ra một kẻ không tồi.

Chuyện này trẫm tin tưởng giao cho hai ngươi điều tra.”
Nói rồi, ông ném một chiếc lệnh bài bằng ngọc cho Tử Nguyệt.
“Có chuyện gì, lập tức bẩm báo cho trẫm.”
“Thần tuân mệnh!”
Nói rồi Hoàng Đế rời đi.

Tử Nguyệt đỡ Oanh Thời đứng dậy.

Hắn có lời khen:
“Lá gan không nhỏ, có điều lần sau đừng hành đại lễ, sẽ gây chú ý.”
“Ngài có thấy mình nói quá muộn không!”
Hắn bật cười, khóe miệng khẽ nhếch lên khuấy động tâm tư người trước mắt.

Kì lạ thật, nàng với hắn quen nhau cũng một năm, nhưng nàng chưa từng thấy vẻ đẹp của hắn bị nhàm chán, hắn vẫn luôn cuốn hút ánh nhìn tâm tư người khác như buổi ban đầu.

Nàng làm ở kĩ viện gặp qua không ít người đẹp, nhưng ma mị như hắn, kiêu kì như hắn, đẹp cả người cả phẩm giá như hắn thì hiếm hoi vô cùng.

Mà liệu có khi nào Hoàng Đế thường xuyên giữ hắn lại trong cung là vì gương mặt kia không? Nhiều hôm phải tới muộn mới về phủ...
Bảy bảy bốn chín kịch bản bỗng loé lên trong óc tưởng tượng phong phú của nàng.
Oan cho người ta quá, nghĩ thế hắn mất giá...
“Đại nhân, ngài có dự tính gì chưa.”- Oanh Thời bắt chuyện để bớt bắt vết lung tung.
“Ngươi thì sao? Ngươi đoán số đồng ấy có khả năng đi về đâu.”
Oanh Thời trăn trở:
“Nô tì sợ nói ra sẽ đổ oan cho người ta.”
“Ăn bớt thì cũng ăn bớt rồi, oan uổng gì?”
Nàng móc trong túi áo ra hai đồng xu, chìa ra trước mặt Tử Nguyệt, nàng kể:
“Trong hai đồng này, có một đồng là giả.

Để ý kĩ thì nó bị thiếu mất khía xung quanh, cái này ít người để ý lắm, xu giả cũng nhẹ hơn khi so với số lượng lớn ạ.

Nếu có nhiều ở đây để thị phạm cho ngài thấy thì tốt.”
Tử Nguyệt liền hiểu ý nàng.
“Ngươi lấy xu giả này ở đâu?”-Hắn nghi vấn.
“Là một khách làng chơi trả cho tú bà ạ.

Chuyện này ở thanh lâu hay gặp lắm, chúng trộn lẫn với đồng xu thật khiến người ta mất cảnh giác, nô tì cũng phải nhìn rất kĩ mới thấy nó vấn đề.


Nàng lấy cả một nắm tiền xu khác, đặt vào lòng bàn tay Tử Nguyệt.
“Nô tì không biết ở thanh lâu khác thì thế nào, nhưng mê tiền như tú bà cũng phải ngao ngán lắc đầu bỏ qua thì chắc chắn đồng xu giả cũng phải lưu hành từ rất lâu rồi ạ.”
Chúng chọn địa bàn cũng rất khéo.

Nơi như phố đèn đỏ thì có quan huyện nào đâu, làm gì có ai rảnh hơi bỏ mặc quán đang làm ăn sang huyện khác tố cáo chứ.

Lâu dần, sống chung với lũ khiến họ dần mất đi nhận thức đâu là xu thật, đâu là xu giả.
Tử Nguyệt vân vê đồng xu:
“Ngươi nên nói với ta sớm hơn mới phải.”

“Nô tì cũng mới nhớ ra thôi ạ.”
Hắn xoa đầu nàng:
“Bằng chứng của ngươi rất quan trọng đấy.

Xong việc có thưởng.”
Oanh Thời cười toe toét, khoái chí.

Được thưởng là phấn chấn, công lực nhân đôi liền!
“Đại nhân anh minh!”- Nàng hớn ha hớn hở.
Tóc Oanh Thời mỏng.

Vì vậy nàng ghét có ai chạm vào tóc nàng.

sờ vào mấy cọng lông tơ ít ỏi trên đầu của nàng.

Song Tử Nguyệt thì khác, nàng chưa từng thấy khó chịu.
Bản thân nàng cũng không rõ vì sao lại phân biệt đối xử như thế, nàng chưa từng nghiêm túc suy nghĩ trên phương diện tình cảm.

Nàng chỉ thấy rằng nó giống như một cách khen thưởng của thượng cấp và nàng được quyền thấy hãnh diện vì điều đó thôi.
Đồng thời nàng cũng biết người khó gần như hắn thì sẽ không biểu lộ sự thoải mái ấy với ai khác…
Nhưng nàng lại quên mất một điều.

Hắn không phải là người duy nhất biểu lộ sự đặc biệt ấy với đối phương, mà nàng cũng vậy.

Con bé lầm lì, ít quan tâm tới cảm xúc của người khác, ghét lo chuyện bao đồng chỉ muốn thảnh thơi ôm sách cả ngày trong Oanh Thời từ lâu đã tan biến rồi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương