Tại nơi cao nhất của lục giới, Cửu Trùng Thiên.
Không biết tự bao giờ, có lẽ đã cả vạn năm trôi qua kể từ khi lục giới hình thành, đã có một cánh hoa mai mang trong mình linh hồn, lương tri, nhận thức, lặng lẽ ngắm nhìn sự chuyển mình của thế gian.
Cánh hoa mai trên đỉnh Cửu Trùng ngày ngày lĩnh tụ linh khí đất trời, dầu vậy nó mãi không thể hóa chân thân.

Thần đã bỏ quên không ban cho nó một tiên phách đầy đủ để đắc đạo.
Song hoa mai cũng biết hưởng thụ thịnh thế, cũng biết lười biếng mà đánh một giấc ngủ dài cả trăm năm, ngàn năm, làm biếng việc tu hành.
Lần ấy khi giật mình thức giấc, nó vô tình bị cuốn vào bóng dáng một vị nam tử áo trắng, tóc chàng xõa buông lơi trông thực phóng khoáng.
Nó thoáng đưa nhẹ cánh hoa:
“Tường vân, nhìn kìa, chàng đẹp quá, chàng là ai thế kia?”
Đám tường vân trên đỉnh Thiên giới nghiêm khắc nói với nó:
“Ngươi lại lười biếng đấy sao? Hắn à, ta không biết, ngươi liệu mà chuyên tâm tu luyện đi… Ôi! Này!!!”
Chưa kịp nghe hết câu, cánh mai đã mượn gió, nhẹ nhàng đậu mình bên vai vị nam tử ấy.

Nó hoàn toàn đắm chìm trong ảo mộng, si mê trong thần sắc và ngũ quan tạc tượng của chàng.
Đẹp quá, cả vạn năm, nó chưa từng được nhìn thấy ai đẹp như vậy.

Một vẻ đẹp mà có lẽ đến nữ nhân cũng phải ghen tị với chàng.
Hoa mai không đủ tiên phách, chưa từng thành tiên, chưa từng nhìn ngắm mảng tối hồng trần, chưa từng nhìn ngắm những mảnh vụn đen tối của thế gian, là cành hoa thanh khiết nhất lục giới này.

Nhưng chính sự thanh khiết ấy đã se nên một mảnh tơ hồng mềm mại mà bền bỉ nhất, khóa chặt lấy thiên duyên tình kiếp để rồi chính nó cũng không biết được mình đã động chân tâm như thế nào.
Nó đậu trên đôi vai ấy, mải mê ngắm nhìn trước vẻ đẹp nó cho là “vạn năm khó gặp” kia và rồi bất giác theo y vào lục đạo luân hồi lúc nào không hay…
...***...
Trên có Thiên Đế, dưới có Diêm Vương, và trần thế cũng vậy, mỗi nơi đều có một bậc đế vương ngự trị.
Tại Hoành quốc nơi ải nhân gian, cũng có một vị minh quân trị vì, quốc pháp nghiêm minh, dân chúng ấm no đủ đầy.

Dầu vậy trên mảnh đất thái bình thịnh thế ấy, vẫn có nhưng nơi nằm ngoài vòng luật pháp.
Ấy là phố đèn đỏ, con phố nổi tiếng trụy lạc, phong hoa.
Nhắc tới con phố sáng rực trong đêm ấy, người ta chỉ nghĩ đến những hoan lạc những thú vui trác tán làm tan vỡ cả một gia đình.


Người ta chỉ dành những ánh nhìn khinh bỉ nhất cho những kiếp sống của người nơi đây.
Song đó cũng chỉ là cái bề nổi mà người ta được thấy.

Khuất sau con phố đèn đỏ, còn là những cái thây không ai nhận, cũng không ai quản, là những tệ nạn bắt cóc, buôn bán nô lệ miên man tiếp diễn ngày này qua ngày khác.

Là nơi giẫm đạp lên nhau mà sống.
Khi người ta nhận ra giá trị thương mại của các thanh lâu, nó dần mọc lên nhiều như nấm, chật ních con phố vốn nhỏ hẹp.

Các dãy nhà đan sát vào nhau, các thanh lâu không tiếc dùng hồng bài của mình làm mồi nhử khách quan, chào mời, đua nhau giành khách.
Ở đây có hai kiểu kĩ nữ, một là bán nghệ không thân, hai là bán thân để đổi lấy miếng cơm sống qua ngày.
Người ta thường nói, làm kĩ nữ kị nhất là mang thai và sinh con vì từ đó sẽ làm mất hoàn toàn giá trị, loại khách nào cũng phải tiếp.
Ấy thế mà...
Hôm ấy trong màn đêm sáng rực những ánh lửa đỏ, tại Sở Thanh lâu- một kĩ quán lâu đời có tiếng của phố đèn đỏ, đã có một sinh linh cất tiếng khóc chào đời.
Sinh linh bé nhỏ được sinh ra bởi một kĩ nữ tầm trung.

Cô ta nhẹ nhàng đón đứa con đầu lòng của mình bằng một nụ cười khổ, giọt nước mắt lăn dài.

Là cô cố tình giữ đứa bé lại.

Là cô cố tình muốn đưa sinh linh bé bỏng này chào đời...
Cô nhẹ nhàng đặt lên trán nó một nụ hôn, thều thào nói ra hai chữ: “Oanh Thời”.
Sinh ra làm con của kĩ nữ, chịu nhiều tủi khổ, không biết mặt cha, không có bạn cùng trang lứa lại phải chịu điều tiếng không mấy tốt đẹp, dẫu thế Oanh Thời chưa một lần than vãn mệnh nàng khổ.
Oanh Thời từ nhỏ đã tình nguyện ở lại Sở Thanh Lâu, làm những công việc tay chân rẻ mạt nhất để đổi lấy miếng ăn, chỗ ở.

Nhóc con tay chân còn chưa phát triển hết đã biết cầm cán chổi to gấp đôi người mình, quét sạch không có lấy mảnh chấu hay hạt bụi, nó hiếu thuận đến mức khiến người ta thấy đáng thương.
Cô bé Tiểu Thời chỉ có một mong ước nhỏ nhoi là ngày nào đó nó sẽ có đủ tiền, chuộc được mẹ nó ra, không cần phải làm những công việc mà chính bà cũng ghê tởm nữa.
Oanh Thời hệt như một món quà quý báu ban cho người kĩ nữ khổ tận cam lai.


Món quà trời ban ấy của bà cứ vậy ngày ngày làm lụng từ tấm bé, tuổi nhỏ thì làm việc nhỏ, lớn chút thì đảm đương nhiều hơn.
Oanh Thời lớn lên mờ nhạt, dường như không có gì đặc sắc ngoài guồng công việc bộn bề, có chăng thứ khiến Oanh Thời ấn tượng chút đỉnh trong kí ức tuổi thơ của mình, là vào năm nàng lên năm.
...****************...
“Tiểu tử thối! Mày dám trộm đồ của ông đây!”
“Mẹ kiếp! Đi chết đi!”
Tiếng gầm lớn doạ đánh người rồi tiếng đấm, tiếng thúc mạnh vào da thịt đớn người vang lên bên tai Tiểu Thời.
Nhóc con năm tuổi đứng kề sát vách nghe thấy thì hoang mang.

Song bỗng lại có lòng định hành hiệp trượng nghĩa, bắt chước đại hiệp trong sách cứu người...!Ngoảnh đi nhoảnh lại tìm khí giới, rồi chợt nó lại nhớ lời mẹ dặn không được tuỳ tiện tiếp xúc với người ngoài Sở Thanh lâu thì lại bối rối ngoảnh đi không quản.
Nhưng rồi chợt tiếng thút thít nỉ non của trẻ con vang lên khiến lương tâm Tiểu Thời cắn rứt.
“Không...!không phải ta....!Ta không có làm.”
Oanh Thời năm tuổi ấy, đã quyết định làm trái lời mẹ dặn.

Nhưng vì sợ địch không lại kẻ xấu nên đã dẫn theo Tiểu Bạch- chú chó bụ bẫm của Sở Thanh Lâu họa màn mỹ nhân cứu anh hùng đầy đẹp mắt.
Nhóc con chưa cao đến eo người ta mà khẩu khí không hề nhỏ.

Nó bắc thang trèo ra sau vách tường, cần chổi tre khua lia lịa vào kẻ xấu, rồi hét toáng lên hô hoán người.
“A! Có cướp! Có cướp!”
Tên côn đồ định vung cho nó một cái bạt tai, song thấy chó lao ra thì đành tặc lưỡi bỏ đi.
“Mẹ kiếp! Rõ xui!”
Nhóc con thấy thế hớn hở cười, quệt mũi tỏ vẻ oai phong lắm.
Tiểu Thời quay lưng, thấy một cậu nhóc đang nằm co ro, ôm mẩu bánh mì cỏn con trong người, cả thân thể khắp nơi bầm tím đang run lên từng đợt thì ghé lại, lo lắng hỏi:
“Này, nhóc, cậu có sao không?”
Cậu bé rụt lại, như thể sợ cô sẽ giật lấy miếng ăn của mình.

Oanh Thời cười híp mắt:
“Còn biết thu mình phòng bị như vậy chắc là vẫn ổn nhỉ.


Không sao, tỷ tỷ đây không ăn bánh của cậu đâu.”
Oanh Thời xoa đầu Tiểu Bạch, khịt mũi một tiếng rồi nói:
“Ta và nó tới đây cứu cậu kia mà.”
Oanh Thời tiến tới, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc dài của cậu nhóc sang một bên.

Gì chứ, cậu nhóc này dù bụi bặm bầm tím đầy mình, thế mà nhìn thế nào cũng thấy cậu ta đẹp hơn nàng.

Tiểu Thời bĩu môi có chút ghen tị, đăm đăm nhìn cậu.
Không cần ai giải thích, nàng tự hiểu cậu đã bị phụ mẫu nhẫn tâm bỏ lại nơi này.

Cậu nhóc bị nhìn như vậy thì rút chân co nhười khom lại, lùi ra sau.

Cậu ta càng tránh, Tiểu Thời càng nép sát gần.

Cậu lùi một bước, nàng tiến hai.
Cho đến khi cậu nhóc không tránh nữa.

Nàng mới hỏi:
“Ta có thể gọi cậu là gì?”
Cậu nhóc lầm lì không đáp, đôi mắt cậu chứa đầy dao động khó tả.

Một đứa trẻ kiệm lời.
“Hì hì, cậu không có tên hả? Nếu không có thì để tỷ tỷ đặt cho cậu nhé.”
“Tỷ tỷ?”- Thằng bé nghiêng đầu, tròn mắt.
Oanh Thời nhoẻn cười, nàng nghĩ cậu không biết:
“Là người sẽ đối tốt với cậu cả đời.”
Nhóc con năm tuổi đạo mạo xoa cằm ngẫm nghĩ, nhìn cậu bé một hồi, Oanh Thời cười tươi rói:
“Tiểu Hắc đi, ta cũng không có nhiều vốn từ như vậy, mắt cậu đen tuyền đẹp như thế, Tiểu Hắc rất hợp!”
Cậu bé chơm chớp mặt rồi cũng gật đầu đồng ý.

Oanh Thời đứng lên khuất đi ánh sáng, bao bọc lấy thân hình gầy còm của cậu nhóc, nhóc con vỗ ngực mà nói dõng dạc:

“Vậy đi, từ nay ta sẽ nhận cậu là đệ đệ của ta thế nào!”
...Nàng gọi cho đã rồi mới chịu thương lượng với cậu, cậu từ chối thế nào được.
Nhìn Oanh Thời cũng chẳng lớn hơn nó, ấy thế mà lại rất lanh lợi nhận phần trên về phía mình.

Nhóc con đưa ra điều kiện:
“Đổi lại ta và Tiểu Bạch sẽ bảo vệ cậu.”
Cái tính này chẳng biết là học từ ai.
Thấy nhóc trầm ngâm, nàng liền ngồi thụp xuống, hai mắt long lanh dán chặt vào ánh nhìn của cậu bé:
“Không nói tức là đệ đồng ý nhé.”
Có nói “không được” cũng sẽ chẳng xong với Oanh Thời đâu…
Nàng sinh ra bởi kĩ nữ.

Điều tiếng đồn xa khiến không ai chịu trò chuyện cùng nàng.

Đã thế, phố đèn đỏ này ít trẻ con, có thì cũng là kĩ nữ tập sự do đó Oanh Thời không có bạn, ở cái độ tuổi hiếu động này, tất nhiên rất muốn kết bạn, giao lưu rồi, Oanh Thời khao khát kiếm người để tâm sự, để vui đùa hơn ai hết.
Cô nhóc lục trong túi áo, lấy ra một cái bọc nhỏ, mở ra bên trong đều là vụn bánh đậu xanh.

Nó hồn nhiên chìa ra trước mặt cậu bé:
“Mẹ cho ta đấy, ban đầu không như vậy, tuy vỡ hết cả rồi nhưng vẫn ngon lắm, đệ ăn thử đi.”
Tiểu Hắc chầm chậm lấy một ít, nó nhẹ nhàng nhấm nháp vụn bánh đậu xanh, hai mắt sáng lên như bắt được món trân bảo đắt giá, Oanh Thời cười:
“Hì hì, đồ ngọt đó, sau này có, ta đều đem cho đệ ăn!”
Chỉ một chút sẻ chia nhỏ bé như thế cũng đã đủ để mua chuộc tấm lòng của trẻ thơ.

Hai đứa trẻ cũng từ bọc bánh ấy mà trở nên gắn bó thân thiết với nhau.
Sau hôm ấy, Oanh Thời đục một ô nhỏ nơi tường rào biệt viện.

Nàng thường xuyên chui ra sau, đem đồ ăn đến cho Tiểu Hắc, đem cả vải vụn cho cậu đắp, thậm chí giúp cậu lẻn vào biệt viện, tự tay tắm, chăm cho cậu như đệ đệ ruột của mình.
Thấy Tiểu Bạch không có thiện chí với cậu, còn đem luôn chiếc hà bao mà nàng thích nhất, thường xuyên đeo của mình tặng cho cậu.

Có mùi hương quen thuộc Tiểu Bạch cũng dễ làm quen hơn.
Vất vả nhưng với Oanh Thời đó là quãng thời gian đáng giá nhất trong chuỗi tuổi thơ tăm tối của nàng.
Nhưng quãng thời gian ấy chỉ kéo dài một năm..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương