“Thanh Viễn Vương?”Tiêu Thần Phong kinh ngạc.

“Nhị hoàng huynh?”Lê Phi Dật cũng ngốc lăng.

“Như vậy liền bị dọa?”Nhan Tuấn mỉm cười, “Ta sở dĩ vẫn không lộ thân phận vì không muốn gặp phiền toái, nhưng hiện giờ xem ra, không xác minh thân phận thì không giải quyết được ngọn nguồn của phiền toái.”

“Ngươi thật sự là Nhị hoàng huynh sao?” Lê Phi Dật nói xong nhào lên nhéo mặt Nhan Tuấn, “Là thật a, không phải diện cụ đâu!”

Nhan Tuấn hắc tuyến: “Tiểu Dật, ngươi đủ chưa!”

“Giáo chủ, ách, Vương gia, vậy độc của Thiếu gia là ai hạ, kia quả thật là Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn a!”Tiêu Thần Phong nhất thời không quen Giáo chủ lại là Thanh Viễn Vương, ngoài ý muốn liên tiếp làm cho đầu hắn có điểm hồ đồ.

“Là Tần Thủy Tâm, nàng tự cho Vũ Lạc ăn Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn sau khi cho hắn uống huyết của nàng, Cửu Hoa Ngưng Lộ hoàn gặp huyết liền thành độc dược độc nhất, hơn nữa không có giải dược, cho nên lúc ngươi hỏi ta muốn giải dược ta mới nói không có.”

“Thuộc hạ đáng chết!” hiện tại Tiêu Thần Phong hối hận vạn phần về việc vô lễ cùng lỗ mãng của mình lúc trước.

“Không cần tự trách, đây đều là sai lầm của ta, ta sớm nên xử trí Tần Thủy Tâm.”

” Vậy nàng bây giờ ra sao? Giết?” Lê Phi Dật xen mồm nói.

“Không có, ở Vạn Nghĩ quật. Nếu nàng chết, Vũ Lạc sẽ lập tức độc phát, cho nên bây giờ còn lưu lại mệnh của nàng, nhưng thời gian của Vũ Lạc không còn nhiều, ta đã thỉnh Môn chủ Vu Y môn Lí Ngự Phong đến kinh thành, chỉ có hắn mới có thể cứu Vũ Lạc.”

“Hảo, Nhị hoàng huynh, việc này không nên chậm trễ, hiện tại ta lập tức chạy tới Giang Nam ngăn cản Hứa Như Hành, ngươi nhanh chóng tiến cung để Lí Ngự Phong vì hoàng tẩu giải độc.”

“Hảo, trên đường cẩn thận. Tiêu Thần Phong, ngươi hồi cung đi.”

“Vâng, thuộc hạ cáo lui.”

Lê Phi Dật cùng Tiêu Thần Phong đều đi rồi, Nhan Tuấn liền tìm đến Lí Ngự Phong.

“Ngươi đã chuẩn bị tốt chưa?”

“Tốt lắm a. Sao, muốn đi cứu bảo bối của ngươi?”Lí Ngự Phong bỡn cợt.

“Mang đồ của ngươi theo ta tiến cung.” Nhan Tuấn mặc kệ hắn.

“Hừ, đã biết.”Lí Ngự Phong xếp một đống lớn ngân châm vào bao quần áo, “Đi thôi.”

Nhan Tuấn mang theo Lí Ngự Phong rất nhanh hướng Hoàng cung lao đi. Trong Phượng Dạ cung, Lê Phi Kì đang cùng Tiêu Vũ Lạc ngủ trưa, thấy Nhan Tuấn tiến vào, liền đứng dậy nói: “Tuấn, vị này là?”

Nhan Tuấn vừa định trả lời, Tiêu Vũ Lạc liền tỉnh lại: “Tuấn, ngươi đã đến rồi a.”

“Ân, Vũ Lạc, ngươi cảm thấy thế nào?” Nhan Tuấn cầm bàn tay tái nhợt của hắn, đau lòng vuốt ve, Tiêu Vũ Lạc cứ suy yếu dần, da thịt trước kia như tơ lụa hiện giờ mất đi sáng bóng, đôi môi kiều diễm như hoa cũng mất đi huyết sắc, không hề nở nang.

“Hoàn hảo, nhưng trở nên càng ngày càng muốn ngủ.”Tiêu Vũ Lạc cười xấu xa một chút, “Bất quá, ta có mơ thấy các ngươi nga!”

“Phải không? Mơ thấy chúng ta cái gì?”Nhan Tuấn nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc tươi cười, tâm co rút đau đớn, ánh mắt Vũ Lạc vẫn trong suốt như vậy, một chút cũng không có oán hận. Tiêu Vũ Lạc tươi cười đồng thời cũng làm cho Lí Ngự Phong hiểu được vì cái gì Nhan Tuấn sẽ yêu hắn, mà không phải mình, bởi vì mình vĩnh viễn cũng không thể có nụ cười hồn nhiên như hắn.

“Ta mơ thấy các ngươi ở trong sông bắt cá, Phi Kì muốn trộm cá của ngươi, bị ngươi phát hiện thì bị đạp một cước xuống nước, có một con rùa trộm bơi lại hung hăng cắn một ngụm lên mông y, phốc ha ha ~~~”Tiêu Vũ Lạc nói xong liền cười ha hả.

“Ha ha ha ~~~”Lí Ngự Phong ôm bụng cười trên mặt đất.

“Di? Hắn là ai vậy?”Tiêu Vũ Lạc lúc này mới chú ý tới Lí Ngự Phong tồn tại.

“Hắn là Môn chủ Vu Y môn Lí Ngự Phong, chỉ có hắn mới có thể cứu ngươi.”Nhan Tuấn nhớ tới chính sự, “Phi Kì, Vũ Lạc, hiện tại ta có một việc muốn nói cho các ngươi.”

“Chuyện gì?”Lê Phi Kì nghe được Lí Ngự Phong có thể cứu Tiêu Vũ Lạc xong không kiềm được khẩn trương.

“Ta chính là Giáo chủ Phệ Nguyệt giáo!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương