Lê Phi Dật đơn giản cho gã một quyền xong, thản nhiên vỗ mông rời khỏi.

“Dật nhi, ngươi đừng đi a!” Gia Luật Văn Tu vừa bưng bên mắt xanh tím vừa điên cuồng đuổi theo, “Bảo bối, đợi ta với.”

“Cái gì?”Lê Phi Dật đột nhiên dừng lại, xoay người, đằng đằng sát khí, “Ngươi kêu bổn đại gia là cái gì?”

“Dật nhi a!”Gia Luật Văn Tu đuổi theo nói rất tự nhiên.

“Ai cho ngươi kêu như vậy? !”Lê Phi Dật hung ác trừng mắt, “Không được kêu! Nghe rõ chưa!”

“Nga, thì ra ngươi thích ta gọi ngươi là bảo bối a, hảo, vậy gọi ngươi bảo bối.” Gia Luật Văn Tu tự quyết định, hoàn toàn không đếm xỉa đến người nào đó đang tức giận.

“Có phải ngươi ngại mạng quá dài, muốn ta tiễn ngươi một đoạn đường hay không a?” Lê Phi Dật nói xong lại cho Gia Luật Văn Tu một quyền, sau đó quay đầu bước đi.

“Dật nhi, thật độc ác a!” Gia Luật Văn Tu ủy khuất mang hai mắt gấu mèo đi theo phía sau cậu , xem ra con đường tình yêu của mỗ vương tử điện hạ về sau rất nhấp nhô a.

Sau khi Tiêu Vũ Lạc trở lại Hoàng cung vẫn nhàn nhã sống giống như trước đây, mỗi ngày Nhan Tuấn cùng Lê Phi Kì đều bồi hắn, chính là những ngày bình tĩnh như vậy chưa được bao lâu thì đã bị sự xuất hiện của thích khách phá vỡ.

Buổi sáng nọ, Lê Phi Kì đi vào triều xong, Tiêu Vũ Lạc lén Tuấn, một người trộm đến Ngưng Dịch trì trong Ngự hoa viên chuẩn bị câu cá.

Tháng mười hai, Ngưng Dịch trì đã kết một tầng băng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy cá nhỏ ở dưới mặt băng bơi lội.

“Ha hả, để ta biến các ngươi thành đồ ăn!” Tiêu Vũ Lạc ngồi xổm bên cạnh ao nhìn trong chốc lát, thầm nghĩ trước hết phải phá mặt băng mới được, hắn đứng lên định đi tìm tảng đá đến, chính là vừa quay người lại đã bị dọa sợ, bởi vì sau lưng có một người đang đứng.

“Oa! Thần Phong, ngươi không rên một tiếng đứng sau lưng ta làm gì a?” Tiêu Vũ Lạc vỗ vỗ ngực.

“Thiếu gia, ngươi muốn làm gì?” Tiêu Thần Phong híp mắt, nghĩ thầm Thiếu gia này lại muốn tìm phiền toái.

“Không có gì a, ha hả.” Tiêu Vũ Lạc cười ngu.

“Phải không? Sao vừa rồi ta hình như nghe được có người muốn bắt các ngươi làm đồ ăn a!” Tiêu Thần Phong nói với cá nhỏ trong nước, đồng thời ánh mắt tà mị hướng về Tiêu Vũ Lạc.

“Ách, ha hả, ngươi nghe lầm rồi !” Tiêu Vũ Lạc đổ mồ hôi.

“Cẩn thận!” Tiêu Thần Phong đột nhiên ôm chặt Tiêu Vũ Lạc lùi ra sau vài bước, chỉ thấy địa phương vừa đứng đã xuất hiện vài mai độc phi tiêu.

“Ai, đi ra!” Tiêu Thần Phong rút kiếm, đem Tiêu Vũ Lạc bảo hộ ở sau lưng.

Chỉ trong chốc lát, bọn họ đã bị sáu hắc y nhân vây quanh, chính là động tác của hắc y nhân có điểm chần chờ, cũng không có lập tức tiến công, song phương giằng co. Tiêu Thần Phong cũng nhìn ra khác thường, nhưng hắn không thể cứ tiếp tục cùng bọn họ giằng co như vậy, Thiếu gia tùy thời sẽ gặp nguy hiểm, vì thế hắn tấn công trước, nhưng cho dù hắn võ công tốt cỡ nào vẫn sẽ có lỗ hổng, ngay lúc hắn đối chiến với năm Hắc y nhân, Hắc y nhân thứ sáu đâm kiếm về phía Tiêu Vũ Lạc, hắn muốn đi cứu nhưng không thể thoát thân.

Khi thấy Hắc y nhân sẽ đắc thủ, một bóng đen xuất hiện, ôm lấy Tiêu Vũ Lạc tránh đi, đồng thời đánh trả một kiếm kia.

Lúc này Tiêu Thần Phong cũng đã thoát thân, vừa thở dài nhẹ nhõm một hơi vừa cảnh giác nhìn nam nhân anh tuấn trước mắt ôm Thiếu gia nhà mình, người này cũng là một thân hắc y, nhưng hẳn là không phải cùng một bọn với những người kia, không biết là ai.

“Ngươi là ai?” Tiêu Thần Phong lạnh lùng hỏi.

“Là người nhà.” Người này kỳ thật chính là Ảnh Lạc, hắn ở thời điểm mấu chốt ra tay cứu Tiêu Vũ Lạc.

Trước mắt tình thế phát sinh biến hóa, sáu hắc y nhân thoáng nhìn nhau xong lại phát động tấn công, Ảnh Lạc giao Tiêu Vũ Lạc cho Tiêu Thần Phong bảo hộ, lấy một địch sáu rất thoải mái.

Hắc y nhân thấy sắp thất bại, liền ném ra một cái đạn khói mê, nhưng Ảnh Lạc cũng không định tha cho bọn họ, hắn lập tức đuổi theo Hắc y nhân tới Cảnh Ương cung, hắn nghĩ quả nhiên đúng, là người do Thục phi phái tới .

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương