Ngay thời điểm Tiêu Vũ Lạc ngủ say, Nhan Tuấn đã tới Tiêu gia. Mọi người Tiêu gia trận địa sẵn sàng đón địch, đã sớm biết các ngươi sẽ phái người tới đón Lạc Nhi trở về, nhưng không nghĩ tới người đến đây lại có thân phận lớn như vậy, cư nhiên là một Vương gia! Nhưng điều này cũng không thể dao động quyết tâm bảo hộ Lạc Nhi của chúng ta !

Tiêu lão gia đầu tiên ra trận: “Lão hủ kiến quá Vương gia, không biết Vương gia đại giá quang lâm là có chuyện gì không?”

“Tiêu lão gia không cần đa lễ, hôm nay Hoàng thượng thiết yến ngắm hoa trong cung, nhất thời không chiếu cố Hoàng hậu, không ngờ sau đó cũng không gặp Hoàng hậu, bởi vậy sai bổn vương tới hỏi xem Hoàng hậu có về nhà không?” Nhan Tuấn vào thẳng chủ đề, hiện tại hy vọng của y đều ở Tiêu gia, nếu không tìm được, y thật không biết bản thân sẽ làm ra chuyện gì.

“Ân? Lạc Nhi không có về nhà a! Phu nhân, ngươi có nhìn thấy Lạc Nhi không?” Tiêu lão gia quay đầu lại dùng sức nháy mắt với Tiêu phu nhân, biểu tình rất giống đang rút gân.

“A, nga, nga, không có, không có.” Tiêu phu nhân hiểu ý lập tức hát đệm.

“Phải không?” Nhan Tuấn vốn nghe xong câu trả lời của Tiêu lão gia liền thực thất vọng, nhưng sau đó thấy bộ dáng Tiêu phu nhân liền biết nơi này khẳng định có mờ ám, nhìn bộ dáng ánh mắt loạn phiêu nhưng không dám nhìn Nhan Tuấn của nàng, Vũ Lạc lúc nói dối giống hệt nàng, không hổ là mẫu tử, chỉ liếc mắt một cái thì có thể nhìn thấu.

“Thật mà, thật mà, nếu Vương gia không tin thì có thể hỏi Dận nhi!” Tiêu phu nhân quay đầu lại cũng giống như Tiêu lão gia, dùng sức nháy mắt với Tiêu Vũ Dận.

Tiêu Vũ Dận nhìn thấy Tiêu phu nhân, thầm nghĩ các ngươi đều cho vị Thanh Viễn Vương này là đồ ngu sao, các ngươi dùng cái lí do sứt sẹo này thì có thể thoái thác cái gì?! Hắn nhịn xuống xúc động muốn trợn trắng mắt, nghiêm túc nói: “Cha, nương, vừa rồi Lạc Nhi có trở về, chẳng qua hai người đi vắng. Lạc Nhi đợi một lát liền rời đi, hiện tại không ở đây, nó đi đâu ta cũng không biết.” Tiêu Vũ Dận nhìn thẳng Nhan Tuấn, mặt không đỏ tim không đập.

“Phải không? Vậy bổn vương thật khó hiểu, trước khi bổn vương vào cửa thì thủ hạ của bổn vương đã hồi báo Hoàng hậu ngay tại Tiêu phủ a, sao mới đó đã không thấy?” Nhan Tuấn nhíu mi, kỳ thật y cũng không có phái người lẻn vào Tiêu phủ, lúc này chỉ là đang đánh cược một phen.

“Ách ~” Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nghẹn họng, vốn dĩ trưởng tử nói dối lưu loát như vậy liền yên tâm, lại không ngờ rằng Vương gia còn có chiêu này, đã điều tra rõ ràng, bây giờ đến đòi người .

“Hừ, Vương gia, ngươi đã biết Lạc Nhi ở trong này, cần gì phải giả vờ tới hỏi chúng ta! Ta liền nói thật, chúng ta không cho ngươi tiếp Lạc Nhi hồi cung đó!” Tiêu Vũ Dận thấy không lừa được, liền nói thẳng ra luôn.

“Phải không? Vậy các ngươi muốn chống lại hoàng mệnh sao?” Nhan Tuấn ngữ điệu lên cao, lộ ra hơi thở nguy hiểm.

“Đúng thì sao?! Chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn Lạc Nhi! Cho dù là Hoàng thượng cũng không được! Cho nên Vương gia vẫn nên trở về đi!” Tiêu Vũ Dận đối chọi với Nhan Tuấn, hắn không nhịn được việc bảo bối đệ đệ chịu ủy khuất.

“Nga?” Nhan Tuấn khóe miệng cong lên, nếu nói như vậy thì sự tình cũng dễ xử lý: “Được rồi, bất quá trước khi trở về, bổn vương có một việc muốn nói.”

“Vương gia mời nói.”

“Kỳ thật Vũ Lạc là tình nhân của bổn vương, cho nên các ngươi có thể không cho bổn vương tiếp Vũ Lạc hồi cung, nhưng phải để ta gặp hắn.” Nhan Tuấn nói rất tự nhiên, một chút cũng không cảm thấy chuyện này có bao nhiêu kinh thế hãi tục.

Tiêu gia nghe Nhan Tuấn nói xong liền trợn mắt há hốc mồm, ai? Lạc Nhi là Hoàng hậu, rồi lại là tình nhân của Vương gia?! Chẳng lẽ Lạc Nhi bên ngoài…? Không, không thể nào ~

Toàn gia sửng sốt thật lâu, Tiêu lão gia là người đầu tiên tỉnh lại, ông run rẩy hỏi: “Vương gia, ngài đang nói đùa đi? Lạc Nhi sao lại là ‘tình nhân’ của Vương gia ngài được?”

“Đúng vậy, hắn chính là tình nhân của ta, hơn nữa Phi Kì cũng biết, cho nên Vũ Lạc là của ta và Phi Kì.” Nhan Tuấn tiếp tục nói ra tin tức động trời.

“A? Ngài là nói Hoàng thượng cùng Vương gia ngài ~” Tiêu lão gia nghe được danh hào của Hoàng đế, đầu tiên ngây ra một lúc, sau đó thật sự không biết nói tiếp như thế nào.

“Chính là điều mà Tiêu lão gia đang nghĩ trong lòng.” Nhan Tuấn thực vừa lòng với phản ứng của bọn họ, tiếp tục dội bom, “Nga, đúng rồi, còn có một chuyện, Vũ Lạc đã mang thai, là song bào thai, là hài tử của ta và Phi Kì.”

“A!” Tiêu Vũ Dận lúc này rốt cục hoàn hồn, hắn bắt lấy cổ áo Nhan Tuấn, hung thần ác sát, “Thì ra Lạc Nhi bị các ngươi khi dễ, trách không được lúc trở về lại tiều tụy như vậy, bộ dáng gió thổi qua sẽ bay. Các ngươi là hai tên hỗn đản này, cư nhiên còn làm cho hắn mang thai!”

“Cái gì? Vũ Lạc thực tiều tụy?! Buông tay ra, ta muốn đi nhìn hắn!” Nhan Tuấn gạt bỏ Tiêu Vũ Dận, lập tức đi về phía viện tử của Tiêu Vũ Lạc.

“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Tiêu Vũ Dận cũng vội vàng đuổi theo.

Nhan Tuấn không thèm để ý Tiêu Vũ Dận, một đường bay đi, khi Tiêu lão gia cùng Tiêu phu nhân hoàn hồn cũng lập tức đuổi theo, vì thế một đám người đều chạy tới phòng Tiêu Vũ Lạc, chẳng qua diễn viên của chúng ta vẫn đang làm thụy mỹ nhân, không biết đang nằm mơ mộng đẹp gì mà khóe miệng còn có nước miếng. (zoe: =”=)

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương