*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiêu Vũ Lạc theo Lê Phi Kì trở về Hoàng cung, dùng xong vãn thiện(1) liền bị Lê Phi Kì xách vào phòng ngủ, sau đó bị áp trên giường không thể động đậy.

“Ngươi, ngươi đã nói sẽ không phạt ta cơ mà! Mau thả ta ra!” Tiêu Vũ Lạc hai tay loạn quơ, hai chân loạn đá.

“Ha hả, ta nói sẽ không phạt ngươi, nhưng mà ta chưa nói sẽ không ‘trả thù’ ngươi!” Lê Phi Kì cười ác liệt.

“Ngươi đê tiện, ngươi tiểu nhân, ngươi gian trá, ngươi vô sỉ, nói chuyện với ngươi không tính gì hết, ngươi ~~~” Tiêu Vũ Lạc dừng lại suy nghĩ một chút rồi nói: “Ngươi không phúc hậu!”

“Ha ha ha ~~~ Lạc Nhi, ngươi nói nhiều như vậy cũng vô dụng thôi, tối nay ta sẽ không buông tha ngươi, ta muốn ngươi ba ngày cũng không xuống giường được!”

“Phi Kì ~~~ ngươi nói thật sao?”

“Ngươi nói xem?”

“Cái kia ~~~ Phi Kì, ta ~~~” Tiêu Vũ Lạc suy nghĩ một hồi lâu, mắt nhắm lại, tâm đập mạnh, vì an toàn của mạng mình, bất cứ giá nào. “Phi Kì, ta thực xin lỗi ngươi, ta, hôm nay ta cùng Tuấn, cái kia ~~~ hiện tại ta rất khó chịu, cho nên, hôm nay ngươi không thể làm, làm cái loại chuyện đó với ta nữa! Ta thật sự, thật sự sẽ chịu không nổi!” Tiêu Vũ Lạc nói xong mặt đỏ bừng y như đít khỉ.

“Ha ha ha ~~~ Lạc Nhi, ngươi rất đáng yêu! Ta biết, ta sẽ không làm gì ngươi a! Ngươi suy nghĩ nhiều quá phải không? Hay là ngươi muốn ~~~” Lê Phi Kì ái muội liếc Tiêu Vũ Lạc.

“Cái gì? Ngươi có biết? Vậy ngươi còn nói tối nay sẽ không bỏ qua cho ta, còn muốn khiến ta ba ngày không xuống giường được?” Tiêu Vũ Lạc giận dữ.

“Đúng vậy, ta biết. Ta nói ‘tối nay sẽ không bỏ qua ngươi’ là chỉ chính ta mát xa cho ngươi, ‘khiến ngươi ba ngày không xuống giường được’ là chỉ ngươi bị cấm túc ba ngày, trong vòng ba ngày không được xuống giường, ngoan ngoãn nằm trên giường hảo hảo tĩnh dưỡng. Hừ hừ, nếu dám xuống giường, ta không cam đoan lần sau ta sẽ làm cái gì đâu.”

“A ~~~ ngươi đùa giỡn ta!” Tiêu Vũ Lạc nổi bạo , ẩu đả với Lê Phi Kì một trận, một khuôn mặt tuấn mỹ thiếu chút nữa bị đánh thành đầu heo.

“Lạc Nhi, ai nha, lão bà, tha mạng a ~~~ vi phu sai lầm rồi ~~~”

Ban đêm trong Hoàng cung quanh quẩn tiếng tru của một con đại hôi lang, tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.

Ngày vẫn trôi qua trong cãi nhau ầm ĩ, từ sau sự kiện Tiêu Vũ Lạc lén chuồn, Lê Phi Kì cùng Nhan Tuấn đều áp dụng cách thích hợp. Trong đó Lê Phi Kì thì luôn luôn “Giám thị” Tiêu Vũ Lạc, ngay cả vào triều cũng muốn mang hắn theo, cho hắn ngồi sau màn. Vốn dĩ muốn để Tiêu Vũ Lạc cùng ngồi nghe các quan báo cáo, nhưng mà Lê Phi Kì chỉ cần tưởng tượng đến một đám nam nhân mê đắm nhìn chằm chằm bảo bối của mình, y liền chịu không nổi, vì thế đành phải đổi thành ngồi sau rèm. Như vậy vừa có thể thường xuyên nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc vừa có thể tránh người bên ngoài nhìn trộm, thật sự là nhất cử lưỡng tiện. Mà Nhan Tuấn thì mỗi ngày chạy hai bên Hoàng cung Vương phủ, mỗi ngày đúng thời gian ngọ thiện tới ăn, sau bữa tối đúng giờ hồi phủ (người này bị tình nghi ăn cơm chùa!), sau này, Nhan Tuấn liền vào ở Nguyệt Lam Hiên trong Hoàng cung. (zoe: anh Tuấn nên coi lại đường ăn ở của mình đi =)))

Tục ngữ nói rất đúng, không phải oan gia không gặp mặt, thế giới này thật sự nhỏ, cứ một cái hoàng cung như vậy, cứ một người Tiêu Vũ Lạc như vậy, hai tình địch không đánh trực diện là chuyện không có khả năng, huống chi hai người này còn ở dưới cùng mái nhà (Hoàng cung), cho nên trong hoàng cung mỗi ngày sẽ trình diễn tiết mục tranh giành tình nhân, hơn nữa nội dung vở kịch mỗi ngày giống nhau, cụ thể tình huống như sau:

Buổi sáng rời giường

“Lạc Nhi, rời giường ~~~” Lang số 1 lại gần tiểu cừu, răng nanh lóe sáng.

“Ân ~~~ không, ta còn muốn ngủ ~~~” Tiểu cừu tiếp tục mộng du.

“Dậy mau, bằng không ~~~” Lang số 1 tiếp tục tới gần, gần, gần, “Ai u ~~~” Lang số 1 ôm bắp chân té trên mặt đất tru lên.

“Nhan Tuấn, muốn đánh nhau phải không?” Lang số 1 bởi vì chuyện tốt bị phá hư nên muốn tìm bất mãn, hung thần ác sát rống lang số 2.

“Ai sợ ai!” Lang số 2 không thèm nhìn oán khí của lang số 1.

Vì thế hai lang bắt đầu ẩu đả, cuối cùng lấy lưỡng bại câu thương(2) mà chấm dứt, tiểu cừu rời giường xong liền nhìn thấy hai con lang mặt mũi bầm dập, oán hận trừng đối phương.

Lúc dùng tảo thiện(3)

“Vũ Lạc, đến, mau ăn phù dung cao(4).” Lang số 2 dùng thế công ôn nhu.

“Lạc Nhi, không được ăn của y, ăn thỏ ngọc bao(5) của ta!” Lang số 1 bá đạo ra lệnh.

“Ngươi cho rằng ngươi là ai a, lời ngươi nói ta nhất định phải nghe? Hừ, ta không ăn!” Tiểu cừu căm tức lang số , quay đầu cười với lang số 2, “Tuấn, ta muốn ăn phù dung cao của ngươi.”

“Hảo, há mồm, a ~~~” Lang số 2 uy tiểu cừu, đồng thời đắc ý dào dạt liếc lang số 1, chọc lang số 1 giận đến sôi gan, lòng đố kị hừng hực thiêu đốt trong ngũ tạng lục phủ.

Trong quá trình dùng tảo thiện, mặc kệ lang số 1 dùng thủ đoạn gì, tiểu cừu đều không để ý tới lang số 1, chỉ để ý cùng lang số 2 nồng tình mật ý, liếc mắt đưa tình.

Một trận chiến này, lấy chiến bại của lang số 1 mà chấm dứt.

Lúc dùng ngọ thiện(6)

“Lạc Nhi, ta kêu người làm món đường dấm chua cá chép ngươi thích nhất, mau tới nếm thử một chút, ta đã gỡ sạch xương cá.” Lang số 1 ngã một lần, lúc này đây muốn bao nhiêu ôn nhu liền có bấy nhiêu .

“Oa, là đường dấm chua cá chép(7) a, ta muốn ăn!” Tiểu cừu vui rạo rực bắt đầu ăn cá.

“Vũ Lạc, đừng chỉ ăn cá không, ăn chút rau dưa đi, mới tốt cho thân thể.” Lang số 2 sốt ruột.

“Ân, Tuấn, ngươi cũng ăn nhiều một chút.” Tiểu cừu đã sớm bị món đường dấm chua cá chép câu mất hồn, qua loa với lang số 2.

“Lạc Nhi, còn có gạo nếp củ sen(8) ngươi thích, đến, nếm thử nào.” Lang số 1 tiếp tục dụ dỗ tiểu cừu, kết quả ~~ dụ dỗ thành công.

“Lạc Nhi, nếm thử tôm bọc hành này, ta đã giúp ngươi lột vỏ rồi.” Lang số 1 thế công không ngừng, tiểu cừu đáp ứng không xuể.

Trong quá trình dùng ngọ thiện, lang số 2 không có cơ hội xen mồm, cho dù có thì tiểu cừu cũng không có tinh lực trả lời y.

Một trận chiến này, lấy chiến bại của lang số 2 mà chấm dứt.

Lúc dùng vãn thiện

“Vũ Lạc, đến, nếm thử cá hấp sữa(9).” Lang số 2 lấy “lịch sử” làm gương, chủ động xuất kích, thành công dụ được tiểu cừu.

“Lạc Nhi, món hồng thiêu nhũ cáp(10) rất không sai.” Lang số 1 không cam lòng rớt lại phía sau.

“Vũ Lạc, nếm thử bạo sao điền kê(11).”Lang số 2 anh dũng đuổi theo.

“Lạc Nhi, đến nếm thử ngũ thải ngưu(12).”Lang số 1 tiếp tục tiến công.

“Vũ Lạc ~~~”

“Lạc Nhi ~~~”

Hai lang không ngừng gắp thức ăn cho tiểu cừu, không nhìn tiểu cừu mặt càng nhăn mày càng nhíu chặt, cuối cùng rốt cục thành công gây nổ trái bom của cừu.

“Hai người các ngươi, toàn bộ đều dừng tay cho ta! Các ngươi nhìn xem, gắp nhiều đồ ăn như vậy cho ta, cho ta là trư a! Ta có tay, muốn ăn cái gì, ta tự gắp!”

Trong quá trình dùng vãn thiện, tiểu cừu cự tuyệt nhìn hai lang, làm cho hai lang lòng nóng như lửa đốt.

Một trận chiến này, hai lang bị nốc-ao.

Bởi vậy, một ngày trôi qua, hai lang bất phân thắng bại.

Như vậy tiết mục tranh giành tình nhân cứ diễn ra mỗi ngày, trong Hoàng cung bọn cung nữ thái giám ngay từ đầu còn lo lắng đề phòng, sau đó đều đã thấy nhưng không thể trách, người mới tới không hiểu, còn có thể bị người cũ châm chọc một câu: “Có cái gì phải lo lắng, ít thấy chuyện quái lạ, chưa thấy qua sự đời!” Kẻ cũ hoàn toàn không nhớ rõ chính mình trước đây cũng lo lắng đề phòng thật lâu mới thích ứng nổi.

Chú thích:

(1) vãn thiện : cơm tối

(2) lưỡng bại câu thương : cả hai cùng bại và cùng bị thương

(3) tảo thiện : ăn sáng

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương