Sau khi Tiêu Vũ Lạc từ Ngự thư phòng trở về, vẫn nhàn rỗi đến phát chán, ở trong Hoàng cung lúc ẩn lúc hiện, muốn tìm Tiêu Thần Phong thì không biết tên kia đã chạy đi đâu, còn nói làm thiếp thân thị vệ của mình, cả ngày một cái bóng cũng không thấy.

Hanh hanh, ta nhất định phải khấu trừ bổng lộc của gã! Tiêu Vũ Lạc vừa hung tợn suy nghĩ, vừa hung thần ác sát trừng tiểu thái giám đi theo bên cạnh hắn, tiểu thái giám kia sợ tới mức vội vàng quỳ xuống, dập đầu la: “Hoàng hậu nương nương, tha mạng a! Tha mạng a!”

Tiêu Vũ Lạc mạc danh kỳ diệu nghĩ: khi nào thì ta muốn mạng của nhóc? Nhưng hắn nhìn thấy tiểu thái giám kia vẫn không ngừng dập đầu thì linh quang chợt lóe, lập tức cười gian trá nói: “Ngươi đứng lên đi, Bản cung không muốn mạng của ngươi.”

Tiểu thái giám kia vừa nghe thì như được đại xá, không ngừng tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng hậu nương nương khai ân!”

Tiêu Vũ Lạc cười càng gian trá, chậm rãi nói: “Nhưng ta có điều kiện! Ngươi lấy cho ta một bộ y phục giống như ngươi đang mặc .”

“A? Hoàng hậu nương nương, ngài ~~~” Tiểu thái giám nghe xong vẻ mặt mờ mịt.

“Ân?” Tiêu Vũ Lạc cố ý nheo mắt, giả bộ tức giận.

“Vâng, vâng, tiểu nhân lập tức đi lấy.” Tiểu thái giám thấy bộ dáng tức giận của Tiêu Vũ Lạc liền vội vàng đứng lên, lảo đảo đi lấy trang phục thái giám cho Tiêu Vũ Lạc.

Chỉ trong chốc lát, tiểu thái giám đi mượn một bộ trang phục thái giám đã quay lại, Tiêu Vũ Lạc cầm xong nói: “Tốt lắm, ngươi lui xuống đi.”

“Vâng, tiểu nhân cáo lui.”

Tiêu Vũ Lạc mặc trang phục thái giám vào liền hưng phấn đi đến cửa cung thì bị thủ vệ cản đường. Thủ vệ nhìn hắn, muốn hắn xuất ra lệnh bài, Tiêu Vũ Lạc từ hưng phấn biến thành khẩn trương, qua một lúc lâu hắn đột nhiên nhớ ra mình là Hoàng hậu, có lệnh bài của Hoàng hậu, vì thế vênh váo xuất ra khối lệnh bài Hoàng hậu kia, nói: “Ta là người trong cung Hoàng hậu nương nương, nương nương muốn ta ra cung mua chút đồ vật, các ngươi cũng dám ngăn cản?”

Thủ vệ vừa nghe là người của cung Hoàng hậu liền cho đi, Tiêu Vũ Lạc nghĩ lệnh bài này đúng là dùng tốt, đồng thời lại vì tiểu xảo của mình mà vô cùng đắc ý.

Tiêu Vũ Lạc ra cung đi thẳng tới Yêu Nguyệt các, cũng chính là Thanh Viễn Vương phủ hiện tại, từ ngày đó tiến cung vẫn chưa gặp lại Nhan Tuấn, hắn rất muốn gặp Nhan Tuấn.

Tiêu Vũ Lạc vừa đi vừa nghĩ, muốn Nhan Tuấn ôn nhu săn sóc, muốn Nhan Tuấn ngẫu nhiên trêu cợt, không biết đã đi vào cõi thần tiên nào rồi. Đột nhiên, hắn bị một người từ sau lưng bịt mắt, ôm lấy nhảy lên, bên tai chỉ có tiếng gió vù vù, Tiêu Vũ Lạc giãy dụa la hét, lại bị người nọ điểm huyệt. Hắn nghĩ mình mới làm một chuyện xấu nhỏ sao lại lập tức gặp phải sát tinh, cư nhiên bị người bắt cóc ?! Giựt tiền? Không giống, hắn mặc y phục thái giám, vừa thấy sẽ biết là người không tiền; cướp sắc? Vậy càng không đúng a, chỉ cần người có mắt sẽ nhìn ra hắn chính là mặc y phục thái giám, chắc không ai lại đi cướp sắc một thái giám a?! Vậy người bắt cóc hắn không phải người mù thì là kẻ biến thái, ân, khẳng định là như vậy! Nhưng cho dù Tiêu Vũ Lạc muốn an ủi chính mình như vậy, hắn cũng biết đây là chuyện không có khả năng, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương