Nhất Kiến Chung Tình
-
Chương 23
Nhan Tuấn làm rõ quan hệ của ba người trước mặt hoàng thượng xong, Lê Phi Kì lo Tiêu Vũ Lạc sẽ bị phạt, vội vàng tiếp lời: “Phụ hoàng, quả thực có việc này, nhưng lúc ấy ta và hoàng huynh cũng đã giao ước, ai có được tâm Lạc Nhi trước sẽ là người thắng. Bây giờ hoàng huynh nói Lạc Nhi và y lưỡng tình tương duyệt, nhưng nhi thần biết Lạc Nhi cũng không vô tình với nhi thần. Cho nên khi chuyện này chưa xác định rõ ràng, phụ hoàng cũng đừng làm khó Lạc Nhi. Nhưng Lạc Nhi nhất định phải gả cho nhi thần, đây là quyết định của Lạc Nhi.”
Nhan Tuấn không cam lòng yếu thế: “Ta sợ đến lúc đó Lạc Nhi xác định tâm ý rồi, hoàng đệ không chịu thả người. Nhi thần khẩn cầu phụ hoàng huỷ bỏ tứ hôn, chờ tất cả chắc chắn hẵng quyết định.”
Lê Phi Kì lập tức phản bác: “Thánh chỉ đã hạ, nói hủy bỏ liền hủy bỏ, như vậy còn gì là thể diện của hoàng gia?! Phụ hoàng, không thể hủy bỏ.”
Hoàng đế thấy hai huynh đệ bọn họ cãi nhau ầm ĩ, Tuấn nhi là nhi tử mình thật vất vả mới nhận thức lại, Kì Nhi lại là nhi tử mình coi trọng nhất, là người thừa kế ngôi vị hoàng đế. Không thể la mắng hai người, đang muốn trút cơn giận lên người Tiêu Vũ Lạc. Nhưng nhìn thấy bộ dáng đơn thuần đáng yêu kia của Tiêu Vũ Lạc lại không đành lòng trách móc, hiện tại ông không biết phải nói gì mới ổn. Cuối cùng hoàng đế nổi giận, vung tay lên, nói: “Được rồi, câm miệng hết cho Trẫm. Trẫm mặc kệ chuyện của các ngươi, hai đứa tự giải quyết đi, Lạc Nhi vẫn gả cho Kì Nhi. Trẫm cam đoan, mặc kệ Lạc Nhi lựa chọn ai trong hai ngươi, đến lúc đó người còn lại không được dây dưa, phải buông tay liền buông tay.”
Vì thế Nhan Tuấn cùng Lê Phi Kì trừng nhau một lúc xong, mới chịu ngừng đối đầu gay gắt, trăm miệng một lời : “Vâng, nhi thần tuân chỉ.”
Hiện tại Tiêu Vũ Lạc tâm tình phức tạp nhìn Hoàng Thượng cùng hai người kia, bất đắc dĩ tới cực điểm, đồng thời lại thất vọng với bản thân, tại sao lại dao động giữa hai người?! Rốt cuộc ta thích người nào a?! Chẳng lẽ ta là người lẳng lơ ong bướm sao?! Ô ô ~~~ ta không cần ~~~
Hoàng đế rất mệt mỏi, nói: “Được rồi, Trẫm mệt, các ngươi đi xuống trước đi.” Ba người liền cáo lui.
Chớp mắt đã tới ngày mười lăm, trên dưới Tản quốc, khắp nơi ăn mừng, không khí hân hoan, ai cũng nói là tam hỉ lâm môn. Trong đó một hỉ sự đương nhiên là Thái tử điện hạ của họ cưới Thái tử phi. Một hỉ sự khác chính là Hoàng đế bệ hạ tìm được Nhị hoàng tử điện hạ thất lạc nhiều năm, vào ngày mười lăm triệu cáo thiên hạ tấn phong làm Thanh Viễn Vương, cai quản sáu tỉnh Giang Nam. Như vậy hỉ sự thứ ba là việc gì? Thì ra ngày Thái tử thành thân, cũng là ngày Hoàng đế bệ hạ tuyên bố thoái vị. Nói cách khác chính là Thái tử điện hạ kế vị, ngày Tân hoàng đăng cơ.
Muốn hỏi lão hoàng đế vì sao vội vã thoái vị như vậy, đương nhiên vì hoàng đế gấp rút chạy trốn trách nhiệm của quốc gia đại sự cùng lê dân bách tính. Còn mình mang theo Hoàng hậu cùng phi tử du sơn ngoạn thủy, đi tiêu dao khoái hoạt. Cho nên tân hoàng cũng chính là tiền Thái tử điện hạ Lê Phi Kì đang ngồi trong Ngự thư phòng tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. Bất quá lúc y nghiến xong cũng đã nghĩ thông suốt, hừ, ta không so đo với lão gia hỏa không trách nhiệm như ngươi, hôm nay là ngày đại hỉ của ta, ha ha, cuối cùng ta cũng thú được Lạc Nhi.
Cảm giác mộng đẹp trở thành sự thật so với cái gì cũng tốt hơn, cho nên hiện tại, tân hoàng Lê Phi Kì vứt bỏ tâm tình buồn bực trước đó, còn cười vui vẻ, lại như đi vào cõi thần tiên. Muốn hỏi hoàng đế suy nghĩ cái gì mà cười vui vẻ như vậy (có thể là kinh khủng), chúng ta cũng không biết. Nhưng mà theo tiểu thái giám bên cạnh y miêu tả, lúc ấy tân hoàng bệ hạ của chúng ta vừa cười vừa lẩm bẩm: ha hả, Lạc Nhi, tối nay, ta sẽ không buông tha ngươi nga, ha hả ~~~. Lại theo tiểu nha hoàn dâng trà cho y hình dung, hai mắt Hoàng Thượng tựa hồ lóe ra quang mang lục sắc, khóe miệng hình như có chất lỏng khả nghi màu bạc chảy xuống, hai cái răng nanh phát ra hàn quang, cười vô cùng gian trá, rất giống một con, một con lang?! Đúng, chính là một con lang, hại nàng nghĩ đến Hoàng Thượng bị cái gì không tốt nhập vào. Xem ra tối nay tiểu dê con thuần khiết của chúng ta gặp bất hạnh rồi, cầu thượng thiên phù hộ.
Bên này Lê Phi Kì ôm được giai nhân về, vui không kìm nén được, bên kia Nhan Tuấn khó chịu vô cùng. Nghĩ đến Vũ Lạc mình ngàn đau vạn yêu phải tiến vào ôm ấp của người khác, y liền hận đến nghiến răng nghiến lợi. Tuy rằng y hận đến mức như vậy, cũng không làm hành động bất lương gì khác. Dù sao tất cả còn chưa chấm dứt, có lẽ đây mới chỉ là bắt đầu.
Đương nhiên trừ Nhan Tuấn khó chịu, còn một người cũng rất bực bội. Nhưng người này nguy hiểm, đó là Thục phi Tần Thủy Tâm. Hiện tại trong lòng nàng tràn ngập đố kị, vẻ mặt lộ ra âm ngoan độc ác. Nàng thề nhất định phải đoạt lại Lê Phi Kì, mặc kệ dùng thủ đoạn gì, cũng phải tiêu diệt Tiêu Vũ Lạc, không đạt được mục đích thề không bỏ qua (kỳ thật là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ ).
Màn đêm rất nhanh buông xuống, Lê Phi Kì nhẹ nhàng thoải mái, đi tới Phượng Dạ cung. Phượng Dạ cung này là tẩm cung của Hoàng hậu, hiện tại Lê Phi Kì đã kế vị, Tiêu Vũ Lạc đương nhiên được sắc phong làm Hoàng hậu. Bởi vậy bây giờ Phượng Dạ cung này chính là tẩm cung của Tiêu Vũ Lạc. Lê Phi Kì không cho nô tài thông báo Tiêu Vũ Lạc, lúc bản thân lén lút đi tới, Tiêu Vũ Lạc đang ngẩn người trên giường. Hôm nay hắn bị gây sức ép đến mức choáng váng, đến bây giờ còn chưa khôi phục lại. Chỉ trong một ngày, thế sự thay đổi, chính mình lập tức trở thành Hoàng hậu, đứng đầu hậu cung, mẫu nghi thiên hạ. Choáng a, hắn có thể làm mẫu nghi thiên hạ sao? Hắn là nam nha, sao có thể làm mẫu nghi thiên hạ được, oa, thật sự là loạn thất bát tao mà, chẳng biết làm sao nữa! Còn tên Lê Phi Kì chết tiệt kia, rõ ràng y đã thú Tần Thủy Tâm, tại sao còn muốn thú hắn nha, thật là! Nhớ tới việc y đã thú Tần Thủy Tâm liền thấy rất khó chịu, còn nói thích hắn. Rõ ràng là cây đại cải củ trăng hoa, gặp một người yêu một người, tức chết hắn. (ghen tị ~~~)
Tiêu Vũ Lạc đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không nhận ra Lê Phi Kì sắp tới gần. Lúc không kịp đề phòng bất ngờ bị Lê Phi Kì ôm vào lòng, làm hắn sợ tới mức hét lên.
“A ~~~ ngươi, ngươi đi đường sao lại không phát ra tiếng vậy?” Tiêu Vũ Lạc mắt trừng to, kinh hách chưa kịp khôi phục, nên nổi giận mắng vài câu.
“Nghĩ cái gì vậy? Ngay cả ta tiến vào cũng không phát hiện.” Lê Phi Kì cảm thấy hiện tại Tiêu Vũ Lạc mắt trừng lớn, giống như nai con chấn kinh nhìn y, thật sự là quá sức đáng yêu.
Tiêu Vũ Lạc bị y dọa như vậy cũng quên mất mình vừa rồi nghĩ cái gì. Hiện tại Lê Phi Kì vừa hỏi, hắn lại nghĩ tới chuyện đó. Vì thế hắn trở nên khó chịu, lập tức bĩu môi, quay đầu, thở phì phì nói một câu: “Không có gì.”
“Ân? Thật sự không có gì?” Lê Phi Kì thấy mặt hắn như cái bánh bao, liền buồn cười, thầm nghĩ trên mặt đều viết “Ta rất tức giận” rõ ràng như vậy, ngoài miệng vẫn không chịu nói, thật sự là tiểu hài tử quật cường .
“Thật sự không có gì.” Tiêu Vũ Lạc không muốn nói cho y lý do mình giận, cúi đầu nhẹ nhàng nói thầm một câu: “Có cũng không nói cho ngươi biết.”
“Nga? Có cũng không nói cho ta biết? Có phải là phi tử không ?”
” A? Sao ngươi nghe được ? Rõ ràng ta đã nói rất nhỏ.” Tiêu Vũ Lạc nghĩ nghĩ, cảm thấy bản thân giận dỗi thật không đáng. Hắn chính là nhị công tử Tiêu gia anh tuấn tiêu sái, phong lưu phóng khoáng, sao có thể ủy khuất chính mình. Hắn phải trút giận, vì thế hầm hầm quay lại, nói: “Hoàng Thượng, ‘Nô tì’ làm sao dám không nói với ngài. ‘Nô tì’ đang nghĩ, Hoàng Thượng đã bận rộn nhiều ngày như vậy, sợ là đã vắng vẻ các mỹ nhân khác. Ngài vẫn nên nhanh chóng đi an ủi, tạm biệt không tiễn.” Tiêu Vũ Lạc cố ý nhấn mạnh hai chữ “Nô tì”.
Lê Phi Kì vừa nghe, a, thì ra là hắn đang ghen. Cái gì mà mỹ nhân khác, không phải là nói Thục phi chứ. Ra là mất hứng mình thú Thục phi, ha hả, thật tốt. Lê Phi Kì tà mị cười, nụ cười này làm cho Tiêu Vũ Lạc thất thần, kinh ngạc nhìn y.
“Ha hả, Lạc Nhi, ngươi đang ghen.” Lê Phi Kì ngăn cản Tiêu Vũ Lạc đang muốn phản bác, tiếp tục nói: “Lạc Nhi, ta thú Thục phi là phụng lệnh của mẫu hậu, cũng không phải ý của ta, ta chưa từng chạm vào nàng, cũng sẽ không chạm vào nàng. Cả đời này ta chỉ yêu một mình ngươi, Lạc Nhi. “Nói xong, thâm tình hôn Tiêu Vũ Lạc.
Tiêu Vũ Lạc ngây ngốc nghe lời bày tỏ thâm tình của Lê Phi Kì, ngây ngốc mặc y hôn. Thẳng đến khi Lê Phi Kì vói đầu lưỡi vào trong miệng hắn mới phản ứng lại, liền đẩy Lê Phi Kì ra. Cơn tức của hắn còn chưa có nguôi đâu.
“Hoàng Thượng lời này không đúng rồi, người ta tốt xấu cũng là phi tử của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sao có thể vắng vẻ nàng? Hơn nữa ngài nước chảy vô tình, người ta hoa rơi còn chưa hẳn vô tình đâu, ngài vẫn nên mau đi đi.” Nói xong xoay người, không tính để ý Lê Phi Kì nữa.
Lê Phi Kì vừa buồn cười vừa tức giận nhìn Tiêu Vũ Lạc giận dỗi, nhíu mày, nghiêm mặt, giả vờ nổi giận nói: “Lạc Nhi, ngươi đừng kêu Hoàng Thượng, gọi ta Phi Kì đi. Lúc chỉ có hai ta thì không có quân thần, ngươi là thê tử của ta. Ta đã giải thích với ngươi, nếu ngươi lại cố tình gây sự, ta sẽ thật sự sinh khí”
Tiêu Vũ Lạc nhìn thấy sắc mặt Lê Phi Kì không tốt, càng thêm khó chịu. Hảo, ta còn chưa hết giận, ngươi liền nghiêm mặt cho ta xem. Còn nói ta cố tình gây sự, hừ, ta liền cố tình gây sự đấy. Có bản lĩnh cũng đừng thú ta a. Cái gọi là cơn giận dâng lên trong lòng, sẽ sinh ra can đảm. Tiêu Vũ Lạc phẫn nộ trừng Lê Phi Kì, khẩu khí thập phần khó chịu: “Hừ, ta cố tình gây sự đấy. Đúng vậy, ta không phải Thục phi ôn nhu săn sóc của ngươi, có bản lĩnh thì đừng thú ta a. Ngươi cho rằng ta hiếm lạ ngươi a, Tuấn còn tốt hơn ngươi cả trăm lần. Nếu không phải ta đã đáp ứng gả cho ngươi, ta đã sớm gả cho Tuấn rồi.”
Lê Phi Kì vốn muốn trêu đùa Tiêu Vũ Lạc, cũng không thật sự tức giận. Nhưng không ngờ tới Tiêu Vũ Lạc sẽ nói ra những lời này, y nhất thời lửa giận nổi lên bốn phía, ghen tị che mờ hai mắt, làm cho y mất đi lý trí. Y đẩy Tiêu Vũ Lạc ngã lên giường, hung hăng xé y phục của hắn, phẫn nộ nói: “Hảo, gả cho Tuấn phải không?! Nhưng ngươi đừng quên, hiện tại ngươi là người của Lê Phi Kì ta, ta muốn ngươi biết rõ ngươi là người của ai.” Nói xong mặc Tiêu Vũ Lạc giãy dụa, mạnh bạo xé áo hắn, lộ ra ***g ngực trắng nõn tinh xảo.
Tiêu Vũ Lạc không nghĩ tới Lê Phi Kì sẽ tức giận, sẽ làm vậy với hắn, nhất thời cảm thấy sợ hãi trước nay chưa từng có. Hắn quên giãy dụa, hai tay vô lực đẩy Lê Phi Kì, mắt đẹp bịt kín một tầng hơi nước, hoảng sợ nhìn y. Lê Phi Kì nhìn thấy Tiêu Vũ Lạc sợ hãi đến sắp khóc, lập tức thanh tỉnh không ít. Y ngừng động tác, bất đắc dĩ thở dài, ôm lấy Tiêu Vũ Lạc, hối hận nhận lỗi: “Thực xin lỗi, Lạc Nhi, ta không nên đối xử với ngươi như vậy. Là ta quá ghen tị, đừng khóc được không? Ta không đánh ngươi, tha thứ cho ta được không?”
Hiện tại trong lòng Tiêu Vũ Lạc vừa chua xót vừa ngọt ngào, không biết mình muốn nói gì, chỉ có thể im lặng gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook