Chiếc xe hơi sang trọng dừng lại trước cổng, tiếng động cơ rền vang cắt ngang bầu không khí tĩnh lặng.

Tần Chỉ Ái bước xuống, dáng người kiêu sa nổi bật giữa khung cảnh ồn ào.

Ánh mắt cô đảo quanh, dường như đã quá quen thuộc với nơi này.
“Tôi muốn tìm Lục Hàn…”
Người nhân viên hướng dẫn ngạc nhiên đến mức quên cả nhiệm vụ.

Ánh mắt anh ta dán chặt vào người phụ nữ trước mặt.

Có lẽ, anh ta chưa từng nghĩ sẽ gặp được một nhân vật nổi tiếng như vậy ở nơi này…
"À, cậu ấy đang ăn trưa ở căn tin trên tầng ba.

Nếu cô cần, tôi có thể dẫn cô lên đó..."
Tần Chỉ Ái mỉm cười nhạt, từ chối sự giúp đỡ của anh ta.

Tầng ba của tòa nhà là nơi lính cứu hỏa đang ăn trưa, bỗng chốc trở nên sôi động hơn bao giờ hết.


Sự xuất hiện của Tần Chỉ Ái đã thu hút mọi ánh nhìn.

Tiếng thì thầm, xì xào vang lên khắp căn tin.

Một người lính trẻ lắp bắp hỏi…
"Tần...!Tần tiểu thư của Tần gia thật à? Trời ơi, tôi không nhìn lầm chứ?"
Tần Chỉ Ái bước vào, mái tóc đen óng mượt buông xõa mềm mại trên vai, tôn lên chiếc cổ thon dài và xương quai xanh quyến rũ.

Đôi mắt sâu thẳm, long lanh như hai viên ngọc đen, luôn tỏa ra một sức hút kỳ lạ.

Vóc dáng đồng hồ cát hoàn hảo trong càng làm tăng thêm vẻ đẹp kiêu sa, quý phái của cô…
“Trời ạ! Người thật đẹp hơn trên ảnh nhiều…”
Tiếng thì thầm xì xào như một làn sóng lan tỏa khắp căn tin, cuối cùng cũng chạm đến tai Lục Hàn.

Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt thoáng chút ngạc nhiên khi nhìn thấy Tần Chỉ Ái đang đứng trước mặt mình…
"Lục Hàn, anh có nghe em gọi không vậy?”
Ánh mắt Tần Chỉ Ái lướt qua khay cơm của Lục Hàn.

Chỉ có vài miếng thịt xé nhỏ và một ít rau xanh.

Cô khẽ nhíu mày, rồi liếc sang khay cơm của người ngồi bên cạnh.

Số lượng thức ăn ở đó gần như gấp đôi.

Một cảm giác khó tả thoáng qua trong lòng cô…
“Hiện tại đang là giờ nghỉ trưa đúng không? Anh ra ngoài với em một lát…”
Lục Hàn đành đặt khay cơm chưa động đến xuống bàn, đi theo Tần Chỉ Ái ra khỏi căn tin.

Ánh mắt anh lướt qua đồng đội, cảm thấy có chút áy náy vì phải bỏ dở bữa ăn giữa chừng.

Buổi huấn luyện chiều nay rất quan trọng, nhưng anh cũng không muốn làm Tần Chỉ Ái thất vọng…
“Tôi phải về trước một giờ, buổi chiều còn huấn luyện bắt buộc…”
Tần Chỉ Ái gật đầu, cô đưa Lục Hàn đến một nhà hàng nhỏ ngay bên cạnh tổng cục, sau đó gọi những món đắt tiền nhất trong thực đơn ra…

“Anh ăn trưa ở đây đi, như vậy mới đủ sức để tham gia huấn luyện…”
Tần Chỉ Ái khẽ gắp một miếng thịt đặt vào bát Lục Hàn.

Đôi đũa chạm vào nhau, phát ra tiếng leng keng nhỏ, vang vọng trong không gian yên tĩnh.
Hình ảnh này thật lạ lẫm, như thể một giấc mơ xa vời.

Trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ chủ động làm điều này, bởi trong sâu thẳm trái tim, cô rất hận Lục Hàn.
Lục Hàn không dám nói gì, cũng không dám bắt chuyện trước với Tần Chỉ Ái, anh biết cô làm những việc này chỉ để che mắt dư luận mà thôi.

Dù sao cô cũng có người mình yêu rồi, cô còn nhắc đến tên anh ta trong lúc mơ màng…
Bữa trưa kết thúc trong không khí ngượng ngùng.

Tần Chỉ Ái đặt đũa xuống, ánh mắt long lanh nhìn Lục Hàn…
"Em có thể đến xem anh huấn luyện không?"
Tuy nhiên, câu trả lời của anh khiến cô hơi thất vọng.

Lục Hàn lắc đầu nhẹ…
"Bây giờ trời còn nắng gắt, ngoài sân lại không có bóng mát, em về nhà nghỉ ngơi đi.

Chiều nay huấn luyện khá vất vả, em đến cũng không tiện."
Tần Chỉ Ái cố nén sự thất vọng, gật đầu nhẹ.

Cô biết tính anh, một khi đã quyết định điều gì thì rất khó để thay đổi.


Cô ngập ngừng một lát rồi hỏi…
“Vậy khi nào anh tan làm? Em đến đón anh được không…?”
Lục Hàn không hiểu tại sao Tần Chỉ Ái lại nhiệt tình với mình như thế, nhưng anh vẫn trả lời cô…
“Hôm nay đến lượt tôi thay trực đêm, em không cần đến đón tôi đâu…”
Lục Hàn chào tạm biệt Tần Chỉ Ái rồi quay trở lại tổng cục.

Anh vừa đặt vào chân vào khu huấn luyện đã cảm nhận được những ánh mắt tò mò, thậm chí là ghen tị đổ dồn về phía mình.

Một đồng đội thân thiết tiến đến, vỗ vai anh, hỏi nhỏ bằng giọng trêu chọc…
“Này, cậu và Tần tiểu thư yêu nhau từ bao giờ thế? Sao chúng tôi không biết gì hết vậy?”
Lục Hàn gỡ tay đồng đội ra,anh không biết nên nói gì.

Chuyện của anh và Tần Chỉ Ái vốn dĩ đã rất phức tạp, giờ đây lại càng trở nên rối rắm hơn.

Anh chỉ đáp lại bằng một câu nói mập mờ…
“Đây là chuyện riêng của chúng tôi, cậu không cần để tâm đâu…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương