Nhất Kiến Chung Tình - Duy Na Tư
-
Chương 60
Đan Ngủ vừa dậy thì đã bị Ân Chẩn bắt đi tắm rửa thay quần áo. Đan Cư lập tức làm nũng đòi anh tắm cho mình. Ân Chẩn thấy bản thân cũng chưa tắm rửa gì, vì thế liền bế người yêu lên, cẩn thận đặt bé Nubi trở lại giường, bước vào phòng tắm. Đan Cư vui vẻ để cho Ân Chẩn tắm rửa mặc quần áo lại giúp mình. Đan Cư tắm rửa sấy tóc xong lại leo lên giường lăn lộn. Càng tổng quản nhân lúc bọn họ tắm đã đem những đồ vật cần đổi đổi một lượt, cho nên mọi thứ đều sạch sẽ. Đan Cư thực yên tâm ôm lấy bé Nubi cọ a cọ, khiến Ân Chẩn dở khóc dở cười. Chẳng lẽ Cư Nhi của hắn yêu con chó bông này luôn rồi a?! Lúc nào cũng cùng nó như hình với bóng là sao? Ân Chẩn anh muốn ghen lên rồi!
Nhưng Đan Cư không lại không hề vượt quá ranh giới, cho nên không thể phát tác được. Nếu Cư Nhi cứ tiếp tục một tấc lại tiến thêm một thước, vậy sẽ không thể trách anh a! Nhưng Đan Cư cũng vẫn sẽ có cách khiến Ân Chẩn không thể nào xuống tay nổi!
「 Chẩn chúng ta đi ăn cơm trưa đi!」 Đan Cư đói bụng,
「 Được.」 Ân Chẩn đem người yêu xuống phòng bếp ăn trưa.
「 Cư Nhi, A Chẩn, mau ngồi.」 Đan phu nhân hiền lành nói.
「 Dạ.」Hai người ngồi xuống.
Đồ ăn đã được mang lên. Mọi người liền cùng nhau dùng cơm trưa. Ăn cơm xong lại nghỉ ngơi một lúc, Đan Cư lại muốn đạp xe đạp! Ân Chẩn đương nhiên cũng có một chân theo Đan Cư, còn bốn người lớn….. cũng quyết định cùng nhau đạp! Vận động rất tốt cho sức khỏe, phải đi a! Cũng không nhất định phải đạp xe đạp quá xa, quanh vùng này, mỗi con đường đều có thể quay về nhà, vì thế cứ đạp theo khả năng thôi! Mọi người lấy xe đạp ra, xuất phát! Đan Cư vui vẻ đạp lên trước, Ân Chẩn đương nhiên cũng lập tức đuổi theo.
「 Cư Nhi, đạp chậm một chút, anh đuổi không kịp.」Ân Chẩn tuy không phải không đuổi kịp người yêu, nhưng hy vọng cậu đừng đạp nhanh quá.
「 Được rồi! Anh đạp mau một chút đi!」 Giọng nói của Đan Cư từ xa truyền tới, khiến cho mọi người đằng sau chả biết phải làm gì. Đã bảo cậu chạy chậm một chút mà! Thật là!
「 Ba, mẹ, con đuổi theo Cư Nhi trước.」Ân Chẩn nói một tiếng với ba mẹ mới đuổi theo.
「 Đi đi!」 Đan lão gia nói, Ân Chẩn liền lập tức đạp xe lên trước.
Bất quá, Đan Cư sau khi đạp được hai km, liền đậu lại nghỉ ngơi, chờ Ân Chẩn đuổi theo.
「 Chẩn chậm quá!」 Đan Cư uống nước uống đến muốn đi WC luôn, đi xong rồi quay về mới thấy Ân Chẩn đạp xe tới.「 Chẩn anh đạp chậm qua! Hại em phải chời anh lâu ơi là lâu!」 Đan Cư giả đò oán giận.
「 Thôi mà! Chúng ta lát nữa cùng nhau đạp, như vậy sẽ không còn cảnh em đạp anh đuổi nữa, được không?」Ân Chẩn vừa nghỉ ngơi vừa dỗ dành người yêu.
「 Ân.」 Đan Cư lúc này mới ngoan ngoãn chờ Ân Chẩn nghỉ ngơi xong mới xuất phất.
Hai người lại đạp thêm hai km nữa mới quay về nhà, vì Đan Cư có chút đói bụng. Ân Chẩn đương nhiên không thể để cho người yêu bị đói, vì thế lập tức quay về a! Hai người rất nhanh đã quay về, nghe nói bốn trưởng bối cũng đã quay về. Đan phu nhân xuống bếp nấu cơm. Đan Cư vui vẻ kéo Ân Chẩn trở về phòng tắm rửa, tắm rửa xong lại tới phòng bếp chờ ăn.
「 Mẹ~ nấu xong chưa? Con đói bụng~」 Đan Cư làm bộ dáng suy yếu nằm lên bàn.
「 Sắp rồi, ngoan, đến đây phụ một chút nào.」 Đan phu nhân nói vọng ra, bà nấu canh xong rồi, việc còn lại chỉ là bưng tô canh lên bàn mà thôi. Đan Cư lập tức thay đổi thần sắc đứng lên hỗ trợ.
Nhưng Đan Cư không lại không hề vượt quá ranh giới, cho nên không thể phát tác được. Nếu Cư Nhi cứ tiếp tục một tấc lại tiến thêm một thước, vậy sẽ không thể trách anh a! Nhưng Đan Cư cũng vẫn sẽ có cách khiến Ân Chẩn không thể nào xuống tay nổi!
「 Chẩn chúng ta đi ăn cơm trưa đi!」 Đan Cư đói bụng,
「 Được.」 Ân Chẩn đem người yêu xuống phòng bếp ăn trưa.
「 Cư Nhi, A Chẩn, mau ngồi.」 Đan phu nhân hiền lành nói.
「 Dạ.」Hai người ngồi xuống.
Đồ ăn đã được mang lên. Mọi người liền cùng nhau dùng cơm trưa. Ăn cơm xong lại nghỉ ngơi một lúc, Đan Cư lại muốn đạp xe đạp! Ân Chẩn đương nhiên cũng có một chân theo Đan Cư, còn bốn người lớn….. cũng quyết định cùng nhau đạp! Vận động rất tốt cho sức khỏe, phải đi a! Cũng không nhất định phải đạp xe đạp quá xa, quanh vùng này, mỗi con đường đều có thể quay về nhà, vì thế cứ đạp theo khả năng thôi! Mọi người lấy xe đạp ra, xuất phát! Đan Cư vui vẻ đạp lên trước, Ân Chẩn đương nhiên cũng lập tức đuổi theo.
「 Cư Nhi, đạp chậm một chút, anh đuổi không kịp.」Ân Chẩn tuy không phải không đuổi kịp người yêu, nhưng hy vọng cậu đừng đạp nhanh quá.
「 Được rồi! Anh đạp mau một chút đi!」 Giọng nói của Đan Cư từ xa truyền tới, khiến cho mọi người đằng sau chả biết phải làm gì. Đã bảo cậu chạy chậm một chút mà! Thật là!
「 Ba, mẹ, con đuổi theo Cư Nhi trước.」Ân Chẩn nói một tiếng với ba mẹ mới đuổi theo.
「 Đi đi!」 Đan lão gia nói, Ân Chẩn liền lập tức đạp xe lên trước.
Bất quá, Đan Cư sau khi đạp được hai km, liền đậu lại nghỉ ngơi, chờ Ân Chẩn đuổi theo.
「 Chẩn chậm quá!」 Đan Cư uống nước uống đến muốn đi WC luôn, đi xong rồi quay về mới thấy Ân Chẩn đạp xe tới.「 Chẩn anh đạp chậm qua! Hại em phải chời anh lâu ơi là lâu!」 Đan Cư giả đò oán giận.
「 Thôi mà! Chúng ta lát nữa cùng nhau đạp, như vậy sẽ không còn cảnh em đạp anh đuổi nữa, được không?」Ân Chẩn vừa nghỉ ngơi vừa dỗ dành người yêu.
「 Ân.」 Đan Cư lúc này mới ngoan ngoãn chờ Ân Chẩn nghỉ ngơi xong mới xuất phất.
Hai người lại đạp thêm hai km nữa mới quay về nhà, vì Đan Cư có chút đói bụng. Ân Chẩn đương nhiên không thể để cho người yêu bị đói, vì thế lập tức quay về a! Hai người rất nhanh đã quay về, nghe nói bốn trưởng bối cũng đã quay về. Đan phu nhân xuống bếp nấu cơm. Đan Cư vui vẻ kéo Ân Chẩn trở về phòng tắm rửa, tắm rửa xong lại tới phòng bếp chờ ăn.
「 Mẹ~ nấu xong chưa? Con đói bụng~」 Đan Cư làm bộ dáng suy yếu nằm lên bàn.
「 Sắp rồi, ngoan, đến đây phụ một chút nào.」 Đan phu nhân nói vọng ra, bà nấu canh xong rồi, việc còn lại chỉ là bưng tô canh lên bàn mà thôi. Đan Cư lập tức thay đổi thần sắc đứng lên hỗ trợ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook