Nhất Kiến Chung Tình - Duy Na Tư
-
Chương 37
Xem ra lần này Ân Chẩn khó lòng được Đan Cư tha thứ a!
「 Cư Nhi đừng giận! Là anh không đúng, không cần giận được không?」Ân Chẩn hạ thấp bản thân xin lỗi người yêu, không cẩn thận đạp trúng đuôi mèo rồi.
「 Không thèm! Rõ ràng anh nói hi vọng em có thể làm nũng với anh. Anh lại đối với em như vậy! Đồ chết tiệt!」 Đan Cư tức giận nói,
「 Là anh không đúng, Cư Nhi đừng giận anh nữa được không?」Ân Chẩn lập tức thừa nhận lỗi lầm của mình,
「…… Được rồi! Ngủ!」 Đan Cư lúc này mới hết giận, nhắm mắt ngủ,
「 Được…… Ngủ!」 Ân Chẩn sau khi được tha thứ liền xoay người cậu lại, Đan Cư vẫn cứ nhắm mắt, rõ ràng không muốn nhìn Ân Chẩn.
「 Anh biết Cư Nhi rất độ lượng nha, khẳng định là đã tha thứ tên bại hoại như anh rồi.」 Ân Chẩn tiếp tục lấy lòng người yêu,
Khóe miệng Đan Cư rõ ràng giơ lên một ít,
「 Được rồi! Ngủ.」 Đan Cư có một chút thẹn thùng nói,
「 Ừ, Cư Nhi ngủ ngon.」 Ân Chẩn thấy chuyển biến tốt, ôn nhu hướng người yêu nói ngủ ngon,
「 Ngủ ngon.」 Đan Cư cũng nói,
Rất nhanh hai người liền cùng đi tìm Chu Công chơi cờ.
Hôm sau, Ân Chẩn và Đan Cư ăn sáng xong, anh liền mang người yêu ra ngoài, lấy lý do đi chơi để thả lỏng tinh thần lẫn thể xác sau kỳ thi.
「 Chẩn, chúng ta đi đâu a?」
Đan Cư lại khôi phục bộ dáng làm nũng đáng yêu. Cậu đang ôm trong tay một tấm mền mới Ân Chẩn mua riêng cho cậu, sợ cậu lúc ngồi trên xe sẽ bị lạnh.
「 Muốn đưa em đi chơi a! Tùy em chọn nơi.」Ân Chẩn chậm rãi lái xe, nói.
「 Ân…… Ba mẹ của Chẩn có trong nước không? Em muốn gặp bác trai bác gái được không?」Không nghĩ tới Đan Cư muốn đi gặp ba mẹ chồng nha!!
「 Bọn họ ở trong nước a! Cư Nhi thực muốn đi sao?」
Ân Chẩn hoàn toàn thật không ngờ lại nhận được đáp án này. Chẳng lẽ Cư Nhi không sợ bố mẹ chồng sao a? Thật có dũng khí quá đi!
「 Đi a! Vì cái gì không đi? Luôn muốn đi a! Hay là Chẩn không muốn em tới? Bởi vì bác trai bác gái không tán thành cho chúng ta ở cùng nhau sao?」Đan Cư đương nhiên trả lời cũng hỏi lại,
「 Đương nhiên không phải! Anh chỉ thật không ngờ em lại muốn đi gặp ba mẹ anh thôi.」Ân Chẩn trả lời,
「 Ác, không thể?」 Đan Cư lại hỏi,
「 Có thể. Để anh gọi điện thoại báo một tiếng.」
Ân Chẩn lập tức đậu xe ngay ven đường, gọi di động về nhà, nói với Càng tổng quản rằng anh và Đan Cư sẽ về nhà chính, nhờ ông nói với song thân trước một tiếng, sau đó lập tức lái xe về Ân gia.
Ân Chẩn lái xe trở về nhà, vừa vào cánh cổng làm bằng sắt to liền thấy hai bên đường đều là rừng cây, lớn đến không tưởng, làm Đan Cư bị dọa không ít, nhìn vào gương, chỉnh lại dung nhan trước đã, ân, vẫn còn ổn lắm.
Rất nhanh, Ân Chẩn đã lái xe đến trước tòa nhà, quả nhiên nhìn thấy hai hàng người đứng chỉnh tề trước mặt. Càng tổng quản thay Đan Cư mở cửa xe.
「 Cư thiếu gia, hoan nghênh đến Ân gia.」 Càng tổng quản hòa ái nói,
「 Cám ơn Càng gia gia.」 Đan Cư rất lễ phép đáp lại,
Ân Chẩn tự mình xuống xe.
「 Càng thúc, ba và mẹ ở nơi nào?」 Ân Chẩn trực tiếp hỏi,
「 Lão gia và phu nhân đang đợi ở trong đại sảnh.」 Càng tổng quản trả lời,
「 Hoan nghênh nhị thiếu gia về nhà.」 Bọn người hầu nhất trí cung kính nói,
「 Mọi người đi làm việc của mình đi!」 Ân Chẩn nói, bọn người hầu liền thối lui,
「 Con mang Cư Nhi đi gặp ba mẹ. Chú Càng cũng đi làm việc đi!」 Ân Chẩn nói với Càng tổng quản.
「 Được.」 Chú Càng cũng rời đi.
Ân Chẩn dẫn Đan Cư đi vào đại sảnh. Nhìn thấy vợ chồng Ân thị, Ân Chẩn trước hết hướng cha mẹ giới thiệu người yêu.
「 Ba, mẹ, đây là Đan Cư.」 Ân Chẩn nói, cũng không có nói thẳng ra quan hệ của hai người,
「 Cháu chào bác trai bác gái. Con là Đan Cư.」 Đan Cư dùng thần sắc tự nhiên mà nói, cậu không hề bị cuộc sống xa hoa của Ân Gia ảnh hưởng.
「 Đan Cư phải không? Vì sao lại muốn đến Ân gia?」 Ân lão gia trực tiếp hỏi,
「 Bởi vì con muốn cùng Chẩn sống chung, cho nên mới đến chào hỏi bác trai bác gái một cách chính thức..」
Đan Cư không e dè nói, hoàn toàn không bị câu hỏi lẫn khí thế của Ân lão gia dọa sợ, việc này khiến đôi vợ chồng Ân thị thoáng chút kinh ngạc. Nhưng bọn họ vẫn hỏi thêm vài vấn đề cực kỳ mẫn cảm nữa, vẫn là muốn thử lòng Đan Cư một chút mới tốt.
「 Cư Nhi đừng giận! Là anh không đúng, không cần giận được không?」Ân Chẩn hạ thấp bản thân xin lỗi người yêu, không cẩn thận đạp trúng đuôi mèo rồi.
「 Không thèm! Rõ ràng anh nói hi vọng em có thể làm nũng với anh. Anh lại đối với em như vậy! Đồ chết tiệt!」 Đan Cư tức giận nói,
「 Là anh không đúng, Cư Nhi đừng giận anh nữa được không?」Ân Chẩn lập tức thừa nhận lỗi lầm của mình,
「…… Được rồi! Ngủ!」 Đan Cư lúc này mới hết giận, nhắm mắt ngủ,
「 Được…… Ngủ!」 Ân Chẩn sau khi được tha thứ liền xoay người cậu lại, Đan Cư vẫn cứ nhắm mắt, rõ ràng không muốn nhìn Ân Chẩn.
「 Anh biết Cư Nhi rất độ lượng nha, khẳng định là đã tha thứ tên bại hoại như anh rồi.」 Ân Chẩn tiếp tục lấy lòng người yêu,
Khóe miệng Đan Cư rõ ràng giơ lên một ít,
「 Được rồi! Ngủ.」 Đan Cư có một chút thẹn thùng nói,
「 Ừ, Cư Nhi ngủ ngon.」 Ân Chẩn thấy chuyển biến tốt, ôn nhu hướng người yêu nói ngủ ngon,
「 Ngủ ngon.」 Đan Cư cũng nói,
Rất nhanh hai người liền cùng đi tìm Chu Công chơi cờ.
Hôm sau, Ân Chẩn và Đan Cư ăn sáng xong, anh liền mang người yêu ra ngoài, lấy lý do đi chơi để thả lỏng tinh thần lẫn thể xác sau kỳ thi.
「 Chẩn, chúng ta đi đâu a?」
Đan Cư lại khôi phục bộ dáng làm nũng đáng yêu. Cậu đang ôm trong tay một tấm mền mới Ân Chẩn mua riêng cho cậu, sợ cậu lúc ngồi trên xe sẽ bị lạnh.
「 Muốn đưa em đi chơi a! Tùy em chọn nơi.」Ân Chẩn chậm rãi lái xe, nói.
「 Ân…… Ba mẹ của Chẩn có trong nước không? Em muốn gặp bác trai bác gái được không?」Không nghĩ tới Đan Cư muốn đi gặp ba mẹ chồng nha!!
「 Bọn họ ở trong nước a! Cư Nhi thực muốn đi sao?」
Ân Chẩn hoàn toàn thật không ngờ lại nhận được đáp án này. Chẳng lẽ Cư Nhi không sợ bố mẹ chồng sao a? Thật có dũng khí quá đi!
「 Đi a! Vì cái gì không đi? Luôn muốn đi a! Hay là Chẩn không muốn em tới? Bởi vì bác trai bác gái không tán thành cho chúng ta ở cùng nhau sao?」Đan Cư đương nhiên trả lời cũng hỏi lại,
「 Đương nhiên không phải! Anh chỉ thật không ngờ em lại muốn đi gặp ba mẹ anh thôi.」Ân Chẩn trả lời,
「 Ác, không thể?」 Đan Cư lại hỏi,
「 Có thể. Để anh gọi điện thoại báo một tiếng.」
Ân Chẩn lập tức đậu xe ngay ven đường, gọi di động về nhà, nói với Càng tổng quản rằng anh và Đan Cư sẽ về nhà chính, nhờ ông nói với song thân trước một tiếng, sau đó lập tức lái xe về Ân gia.
Ân Chẩn lái xe trở về nhà, vừa vào cánh cổng làm bằng sắt to liền thấy hai bên đường đều là rừng cây, lớn đến không tưởng, làm Đan Cư bị dọa không ít, nhìn vào gương, chỉnh lại dung nhan trước đã, ân, vẫn còn ổn lắm.
Rất nhanh, Ân Chẩn đã lái xe đến trước tòa nhà, quả nhiên nhìn thấy hai hàng người đứng chỉnh tề trước mặt. Càng tổng quản thay Đan Cư mở cửa xe.
「 Cư thiếu gia, hoan nghênh đến Ân gia.」 Càng tổng quản hòa ái nói,
「 Cám ơn Càng gia gia.」 Đan Cư rất lễ phép đáp lại,
Ân Chẩn tự mình xuống xe.
「 Càng thúc, ba và mẹ ở nơi nào?」 Ân Chẩn trực tiếp hỏi,
「 Lão gia và phu nhân đang đợi ở trong đại sảnh.」 Càng tổng quản trả lời,
「 Hoan nghênh nhị thiếu gia về nhà.」 Bọn người hầu nhất trí cung kính nói,
「 Mọi người đi làm việc của mình đi!」 Ân Chẩn nói, bọn người hầu liền thối lui,
「 Con mang Cư Nhi đi gặp ba mẹ. Chú Càng cũng đi làm việc đi!」 Ân Chẩn nói với Càng tổng quản.
「 Được.」 Chú Càng cũng rời đi.
Ân Chẩn dẫn Đan Cư đi vào đại sảnh. Nhìn thấy vợ chồng Ân thị, Ân Chẩn trước hết hướng cha mẹ giới thiệu người yêu.
「 Ba, mẹ, đây là Đan Cư.」 Ân Chẩn nói, cũng không có nói thẳng ra quan hệ của hai người,
「 Cháu chào bác trai bác gái. Con là Đan Cư.」 Đan Cư dùng thần sắc tự nhiên mà nói, cậu không hề bị cuộc sống xa hoa của Ân Gia ảnh hưởng.
「 Đan Cư phải không? Vì sao lại muốn đến Ân gia?」 Ân lão gia trực tiếp hỏi,
「 Bởi vì con muốn cùng Chẩn sống chung, cho nên mới đến chào hỏi bác trai bác gái một cách chính thức..」
Đan Cư không e dè nói, hoàn toàn không bị câu hỏi lẫn khí thế của Ân lão gia dọa sợ, việc này khiến đôi vợ chồng Ân thị thoáng chút kinh ngạc. Nhưng bọn họ vẫn hỏi thêm vài vấn đề cực kỳ mẫn cảm nữa, vẫn là muốn thử lòng Đan Cư một chút mới tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook