"Cút! Cút hết cho ta!" Tại phủ thành chủ, Lam tiểu thư Lam Nhị Hỉ điên cuồng đập phá đồ đạc, ánh mắt đỏ lựng tràn ngập tơ máu, nghiến răng đuổi hết tất cả nha hoàn ở trong phòng ra, chỉ để lại duy nhất nha hoàn thiếp thân A Xuân của mình.

"Nói, tại sao cái hộp kia lại biến mất?" Lam Nhị Hỉ phẫn nộ nhìn A Xuân, bàn tay thon dài tát một cái, để lại trên khuôn mặt thanh tú kia một đạo vết xước dài.

A Xuân có vẻ như đã quá quen với việc này, biết làm sao để Lam Nhị Hỉ nguôi giận, vì vậy lập tức làm ra một bộ đau đớn vô cùng, quỳ rạp xuống dập đầu thanh minh: "Oan cho nô tì quá tiểu thư, sáng hôm qua nô tì dọn dẹp thấy nó vẫn còn trong ngăn kéo, nhưng không hiểu sao hôm nay vừa mở mắt thì tất cả mọi thứ đều biến mất, ngay cả tiền bạc, châu báu và trang sức cũng đều không còn! Tiểu thư, nô tì đi theo người đã lâu, lòng trung thành cả nô tì chưa bao giờ thay đổi!"

"Vậy chẳng lẽ những thứ kia tự có cánh mà bay sao?" Lam Nhị Hỉ nghe xong quả nhiên giọng có chút bớt giận, tuy nhiên vẫn là âm dương quái khí hỏi.

A Xuân vội ngẩng đầu, trán do dùng lực mạnh mà đỏ lên một khối to: "Tiểu thư, ở bên trong cái hộp chứa những thứ kia, có khi nào là do ả ta sai người lấy để bắt thóp tiểu thư không?"

Lam Nhị Hỉ nghe xong, mặt biến sắc, cánh tay siết chặt góc bàn, đấu khí cuồn cuộn đem nó hóa thành một đám mảnh vụn: "Ngươi nói đúng, ả ta gian xảo như vậy, chắc chắn là đã sai người giả dạng làm thành một vụ cướp, nếu như đúng thật là ả ta đang giữ những thứ kia, vậy thì tuyệt không để ả ta sống!" Ánh mắt Lam Nhị Hỉ lóe lên sát khí, A Xuân nhìn thấy, trong lòng càng thêm bất an cùng sợ hãi.

"Ả ta" trong miệng hai người chính là con gái độc nhất của thành chủ Lam Vân, cũng chính là người ban đầu có hôn ước với Lam Trì Úy, tuy nhiên không hiểu lí do gì mà cuối cùng lại đổi thành hôn ước với Lam Nhị Hỉ, là người sau này sẽ kế thừa Lam Vân Thành.

Nhắc đến Lam Vân, mặc dù không tính là thiên tài nhưng ở một nơi hẻo lánh như Lam Vân thành, nàng của được xem như là một nữ tử có thiên phú, mới mười lăm tuổi đã là chiến sĩ cao cấp nhất tinh, hiện đang giữa giai đoạn đột phá nhị tinh, là người thông minh, quyết đoán, rất am hiểu lòng người, rất được người trong thành yêu thích, so với Lam Nhị Hỉ bị người ta âm thầm mắng chửi mắc bệnh tiểu thư thì đúng là một trời một vực.

Lam Nhị Hỉ và Lam Vân quan hệ bởi vì tính cách khác nhau nên cũng không quá thân quen, thậm chí Lam Nhị Hỉ còn âm thầm bồi dưỡng thế lực, thông đồng với Lam Trì Úy cùng một số người có quyền trong thành nhằm mục đích muốn đem Lam Vân đá rơi sàn, sau đó bản thân sẽ cùng với Lam Trì Úy trở thành người đứng đầu Lam Vân thành.

Đó là mộng tưởng của nàng ta, còn về ý định thật sự của Lam Trì Úy vốn chỉ là muốn lợi dụng nàng ta cùng tình nhân của nàng làm quân cờ mà thôi, nhưng đáng tiếc là hắn lại gặp phải Bạch Chỉ Hi, cuối cùng chết phơi thây ở ổ ma thú, vậy mà hiện giờ người ta còn nghĩ hắn đang vui vẻ đánh ma thú tăng thực lực ở Cảnh Nguyên Sâm Lâm nữa chứ?

Thật là đáng cười.

Cảnh Nguyên Sâm Lâm có địa tinh, Lam Trì Úy đi vào tìm trộm chắc?

Việc tranh chấp ở phủ thành chủ Bạch Chỉ Hi không biết, hiện tại nàng đang tận hưởng cảm giác tràn đầy sức mạnh sau khi mở ra những khối sắt trên người. Cả người nhẹ nhõm vô cùng, những lỗ chân lông tựa như đang giãn ra, khóe môi không tự chủ được nở nụ cười.

Ban đầu nàng vốn còn bài xích kiểu luyện tập này, nhưng không ngờ càng về sau Bạch Chỉ Hi càng phát hiện khí lực của mình tăng lên, ban đầu chạy từ nhà đến rìa Cảnh Nguyên Sâm Lâm hai vòng đã mất nguyên một buổi, đã thế chạy xong còn cảm thấy xương cốt rã rời mệt mỏi ập tới, nhưng chỉ một thời gian sau, nàng đã có thể đeo trên người một đống sắt nặng chạy mười mấy vòng qua lại mà chỉ có chút thở nhanh, thời gian lại chỉ mất chưa đến một canh giờ.

Bạch Chỉ Hi vui vẻ chạy vào không gian, khoe khoang với Mặc Uyên.

"Đừng tự mãn, dù sao ngày ngày ngươi đều chạy vào không gian, cho dù không thể hấp thụ linh khí nhưng cũng bị những linh khí kia thẩm thấu, nó sẽ từ từ thay đổi xương cốt gân mạch của ngươi, kết quả hiện tại cũng không ngoài dự đoán." Mặc Uyên giọng nói có chút hầm hừ, bởi vì đã biết mình bị Bạch Chỉ Hi lừa một vố to.

Bạch Chỉ Hi cũng không thèm để ý hắn âm âm trắc trắc giọng điệu, chỉ là cười cười: "Ta biết, tuy nhiên hiện tại ta đã có thể mở ra trang đầu tiên của Vô Tự công pháp, giờ muốn vào hỏi ngươi xem có cần chú ý gì nữa không."

Chuyện là vào sáng hôm nay, khi Bạch Chỉ Hi lần nữa mở ra Vô Tự công pháp thì phát hiện công pháp vốn chỉ có hai tờ giấy mỏng bỗng nhiên biến ra thêm một tờ, mở ra mới biết nó là bước đầu tiên nhập môn của loại công pháp này.

Hóa ra muốn luyện vô tự công pháp thì phải cần yêu cầu về thể chất, phải đạt được yêu cầu mà nó đưa ra mới có thể nhìn tiếp những trang khác, cũng may Bạch Chỉ Hi không có bỏ lỡ, đem thể lực của mình đề cao, đạt được sự chấp thuận của nó.

Đến đây mấy tháng, nàng cuối cùng cũng đã bắt đầu tu luyện.

Bạch Chỉ Hi hưng phấn đến mức mắt lóe lóe sáng, Mặc Uyên nhìn mà đau cả trứng.

Thật muốn đánh đồ đệ mình một trận. làm sao đây??!

Ước mơ là đẹp đẽ nhưng hiện thực lại vô cùng khắc nghiệt, vì vậy Mặc Uyên chỉ có thể âm trầm nói: "Kinh mạch của ngươi trong thời gian qua đã được thẩm thấu tương đối được, hiện muốn vào luyện công thì phải tẩy tủy kinh mạch. Ngươi đọc sách trong thư phòng, chắc cũng biết phân biệt các loại linh quả, đem Tẩy Tủy quả ăn đi, để cho cơ thể của ngươi hoàn thành bước tẩy thai hoán cốt cuối cùng, như vậy đối với con đường luyện công của ngươi sẽ có sự giúp đỡ vô cùng lớn." Hắn năm xưa luyện công pháp vì không ăn được Tẩy Tủy quả mà có chút thiệt thòi, vì vậy mới có thể thua tên khốn kia nhiều năm như vậy. Tuy nói rằng ghét Bạch Chỉ Hi vì đã lừa mình nhưng hắn vẫn khá có tâm đối với vị đồ đệ duy nhất này, không nhịn được hơi dài dòng: "Quá trình kia rất thống khổ, ngươi vẫn nên là ngồi trong này, nhờ vào linh khí để xoa dịu nó." Nói xong cũng liền im bặt.

Bạch Chỉ Hi mỉm cười, gật đầu nói: "Ta đã rõ, cám ơn ngươi."

"..." Bỗng nhiên có cảm giác muốn mềm lòng, làm sao đây?

Bạch Chỉ Hi rời khỏi không gian, chờ đến tối Tử Kinh Lam trở về thì nhắc nhở hắn vài câu, sau đó mới chính thức chạy vào không gian tiến hành tẩy tủy bản thân.

Tẩy Tủy quả, tên cũng như tác dụng của nó, dùng để tẩy tủy kinh mạch, là dược liệu quan trọng nhất để luyện Tẩy Tủy đan, cũng là một loại dược liệu quý hiếm được người người cầu mong, một quả bán ra có thể lên đến con số khổng lồ.

Bạch Chỉ Hi nhìn một vườn Tẩy Tủy quả, tựa như nhìn thấy một đống hoàng kim tệ nóng bỏng.

Sau đó nàng ngồi xuống, đem một Tẩy Tủy quả ăn. Tẩy Tủy quả nhìn qua có chút giống cà chua, tuy nhiên mùi vị lại mang theo mùi cam nồng đậm, ăn vào cũng không phải quá khó chịu. Nhưng theo thời gian trôi càng nhanh, Bạch Chỉ Hi phát hiện trong kinh mạch giống như bị hàng vạn con kiến chui vào, tê dại cùng một chút đau nhè nhẹ. 

Bạch Chỉ Hi âm thầm siết chặt tay, chuẩn bị đón nhận cơn đau thực sự của Tẩy Tủy quả.

Quả nhiên mấy phút sau, kinh mạch tựa như bị thứ gì đó xé nát, đau đớn vô bờ ập đến, đợt này chưa xong đợt khác liền đến, đợt sau mạnh hơn dai dẳng hơn đợt trước. Bạch Chỉ Hi trán chảy mồ hôi, khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo, môi bị cắn nát đang rươm rướm chảy máu, mùi vị tanh nồng từ trong cổ họng trào ra bị Bạch Chỉ Hi chặn lại ở trong miệng, móng tay mấy tháng mọc dài đâm mạnh vào da thịt, siết chặt lấy đầu gối.

Từ trong cơ thể của nàng từ từ chảy ra những chất lỏng đen sì tanh hôi, chất lỏng càng chảy ra nhiều thì cơn đau càng tăng vọt. Linh khí trong không gian tựa như có ý thức, điên cuồng thẩm thấu vào trong kinh mạch của Bạch Chỉ Hi, vì nàng chữa trị lại những vết thương, xoa dịu cơn đau.

Bạch Chỉ Hi có thể cảm nhận được kinh mạch bị xé nát dưới sự chữa trị của linh khí nhanh chóng lành lại, nhưng sau đó lại lần nữa xé nát, lành lại, xé nát, lành lại, lại xé nát... Cứ như thế lặp đi lặp lại nhiều lần, kinh mạch với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy nhanh chóng mở rộng.

Bên trong Tẩy Tủy quả và linh khí điên cuồng đối chọi gay gắt, bên ngoài da thịt của nàng cũng biến đổi, từ trắng bệch lại thành đỏ như máu, sau đó lại hóa đen, gân xanh nổi lên cuồn cuộn dưới lớp da thịt, nhanh chóng phồng to tựa như muốn phá vỡ tầng da thịt kia mà ra. Mái tóc bỗng nhiên chuyển màu, từ đen sang đỏ từ đỏ sang trắng từ trắng lại bắt đầu hóa thành những màu khác, tựa như một con tắc kè đang đổi màu vậy.

Cơn lốc linh khí điên cuồng đổ vào cơ thể Bạch Chỉ Hi, sau một thời gian dài đấu tranh với Tẩy Tủy quả thì giành chiến thắng, nhẹ nhàng thay thế dòng đấu khí nhỏ nhoi của Tẩy Tủy quả, chạy quanh kinh mạch toàn thân của nàng, lặp lại một vòng hai vòng ba vòng... Nó đi qua chỗ nào thì cơn đau ở chỗ ấy nhanh chóng bị xoa dịu, cảm giác thư sướng thoải mái tựa như đang nằm trong bụng mẹ, từng lỗ chân lông mở ra, đem chút cặn bẩn còn lại trong cơ thể nàng bài trừ.

Bạch Chỉ Hi có cảm giác như mình đang ở thiên đường.

Sau khi những cơn đau hoàn toàn biến mất, Bạch Chỉ Hi mở mắt, cảm nhận bên trong thư sướng đối lập với bên ngoài dính đầy chất lỏng đặc sệt tanh nồng, mỉm cười thỏa mãn, nhanh chóng đứng lên, đi đến linh hồ bên kia tắm rửa một trận.

Nhưng đi được nửa đường, Bạch Chỉ Hi bỗng nhiên vấp phải thứ gì đó mềm nhũn, ngã sập xuống.

"..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương