Nhật Kí Trưởng Thành Của Tòa Thành Ngầm
-
Chương 4: Ký hiệu không khí và thú cưng mới
Tình hình ở nông trường Slime rất tốt.
Tasa ra lệnh cho nhóm chuột chũi đào một cái phòng ở gần đại sảnh để cho Slime ở trong đó, sau đó đặt đất đá vụn chung quanh Slime để những đất đá này có thể chịu sự ảnh hưởng của Slime. Quả thật những Slime có thể biến đá thành vàng này không phụ sự kì vọng của Tasa. Sau khi đề ra “phương pháp” trồng trọt tốt nhất thì chỉ cần hai con chuột chũi là có thể phụ trách công việc ở nông trường, chủ yếu là tránh gián đoạn vận chuyện khoáng thạch màu xanh lam đã được chuyển hóa tốt về hồ nước mà thôi.
Những thợ mỏ có thể làm việc hai mươi bốn tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, thức ăn là chỉ đất đá này đúng là đáng yêu cực kỳ.
Nói đến chuyện ăn đất cũng có thể làm việc thì trong mấy ngày này, lúc quan sát Tasa đã phát hiện một chuyện rất thú vị. Bốn con trong năm con chuột chũi đều rất an phận nhưng con chuột chũi đầu tiên mà cô tạo ra thì không phải vậy. Nó tỏ vẻ cực kì thèm thuồng với tất cả khoáng thạch màu xanh lam, mỗi lần vận chuyển đều cố gắng nhét đầy cả miệng giống như ngậm nhiều hơn một chút thì có thể giúp nó đỡ thèm. Lần trước sau khi Tasa bỏ qua chuyện nó ăn khoáng thạch màu xanh lam thì khi không có chuyện gì nó cũng vòng qua nông trường Slime, thậm chí lúc gần tới nông trường nó còn đi chậm lại.
Điều này làm cho Tasa nhớ đến con chó ở nhà cô, kể từ khi nó phát hiện chỉ cần để cho đứa trẻ ở lầu dưới xoa đầu là sẽ có bánh bích quy thì mỗi lần đi dạo nó đều lượn qua lượn lại trước cửa nhà đứa trẻ đó.
Tạm thời gọi con chuột chũi thông minh này là Số Một đi.
Sau khi Tasa cởi bỏ khống chế với bọn nó, những con chuột chũi từ Số Hai đến Số Năm không nhận được mệnh lệnh thì chúng nó sẽ nằm im tại chỗ hoặc nhích tới nhích lui không có mục đích nhưng nếu cô cởi bỏ khống chế với Số Một thì nó sẽ đi thẳng đến hầm, tiếp tục đào bới khoáng thạch màu xanh lam sau đó nhét vào miệng. Khi Tasa dùng tinh thần chọc nó một cái thì nó sẽ hoảng sợ, nhét ngay nửa khối khoáng thạch còn ở bên ngoài vào trong miệng sau đó ngay lập tức cuộn lại thành một quả cầu, dáng vẻ giống như gặp phải đại địch, thái độ rõ ràng là “Đánh chết tôi cũng không nhổ ra“.
Tasa không nhịn được sờ người nó.
Cô đoán rằng sự khác thường của nó không phải vì Số Một là con thứ nhất được tạo ra mà là năng lượng tạo ra nó đến từ viên ngọc màu đỏ của cô.... Trên viên ngọc đang bay lơ lửng trên hồ nước vẫn còn vết nứt đấy. Con chuột chũi Số Một này cũng không có năng lực đặc biệt nào khác (trừ khi “ăn” cũng có thể coi như năng lực đặc biệt) nhưng vì hiện tại không thiếu khoáng thạch nên Tasa hoàn toàn không ngại có thêm một miệng ăn. Cô dứt khoát tạo ra thêm con chuột chũi thứ sáu sau đó buông khống chế của Số Một ra, coi nó như thú cưng mà nuôi dưỡng.
Số Một ăn thêm ba khối khoáng thạch, sau khi nhận ra Tasa thật sự không truy cứu thì động tác của nó mới chậm lại. Nó dùng tố chất thần kinh đặc biệt của loài gặm nhấm ngửi ngửi trong không khí, sau khi Tasa dùng ý thức ôn hòa chọc chọc vào trung tâm của nó thì nó giống như được cho phép, chui vào căn hầm ở chính giữa, bắt đầu ngáy khò khò.
Chúng nó không phải là chuột chũi thật sự, bên ngoài không phải là lông tơ mà là đất đá cứng rắn. Tasa cũng không thể chạm vào chúng nó vì cô không có thực thể. Mặc dù như thế nhưng khi tinh thần chạm vào Số Một thì cũng đủ để khiến Tasa bình tĩnh lại, cảm giác cũng giống như vuốt ve chó mèo trước kia vậy.
Có nông trường Slime nên thời gian cần để kích hoạt kí hiệu không khí nhanh hơn dự đoán không ít. Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng thì Tasa lập tức kích hoạt ký hiệu thứ ba.
Màu xanh lướt qua đại sảnh, màu xanh này rất nhạt khiến Tasa nghĩ đến màu xanh như có như không trên vỏ trứng vịt muối. Trong đầu cô xuất hiện một luồng khí và các cơn gió. Nó có thể chui vào các khe hở nhỏ hẹp nhất, cũng có thể tạo nên những con sóng lớn kinh người.
Tasa không toàn tâm toàn ý nghe những tin tức trong đầu vì hai ví dụ trước đó đã đủ để chứng minh tất cả những lời giới thiệu xuất hiện trong đầu cô đều khoa trương đến buồn cười. Tất cả những sinh vật được triệu hồi (hoặc không phải sinh vật?) đều hữu dụng, chỉ có điều tác dụng thì cần phải tự mình nghiên cứu, những tin tức được tặng miễn phí trong đầu cô chỉ có tác dụng quảng cáo, nghe rồi coi như xong.
Ký hiệu không khí triệu hồi U Linh.
Cô không chắc chắn “U Linh” có phải là tên chính xác của thứ này hay không nhưng cô cũng không nghĩ ra cái tên nào khác. Trong không khí có một cái bóng màu xanh như một đám sương mù mờ ảo đang lơ lửng, nhìn tổng thể thì nó có hình người, những sợi sương mù mỏng manh hơi phát sáng sau đầu có lẽ là tóc nhưng Tasa không thể tìm được mặt của nó ở đâu, thậm chí không có cách nào đoán được mặt nào là trước, mặt nào là sau. Tầm mắt 360o của cô quan sát U Linh một vòng nhưng vẫn không tìm được mặt của nó, cũng không được thấy được tay và chân. Nó như một người không mặt được bao phủ trong một lớp áo choàng thùng thình, không nói tiếng nào, chỉ trôi nổi giữa không trung.
Hiển nhiên thứ này chính là ma quỷ trong những câu chuyện cổ, so với chuột chũi và Slime lúc trước thì thứ này có vẻ dọa người hơn nhiều. Nếu như lúc trước Tasa đụng phải nó vào ban đêm thì chắc chắn sẽ co cẳng bỏ chạy nhưng bây giờ chết cũng đã chết rồi, không cần phải sợ ma quỷ do chính mình triệu hồi đến.
Cô nhìn chằm chằm U Linh, nhìn đến khi xâm nhập hoàn toàn thì không bao lâu sau cô lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng. Tasa mở trừng hai mắt, chợt phát hiện tầm mắt của cô trở nên hẹp hơn.
Cô bị nén vào một nơi nào đó rất chật hẹp, lúc này Tasa cũng phát hiện ra trần nhà cao hơn cô rất nhiều. Cảm giác này có chút giống lúc cô tiến vào trong viên Ruby, có khác là bây giờ cô có thể nhìn thấy bên ngoài mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một phía. Tasa đột nhiên phát hiện bây giờ tầm nhìn của cô có trên có dưới, có trước có sau, muốn nhìn phía sau thì phải xoay người... Mấy giây sau cô mới chợt hiểu ra đây không phải là tầm nhìn của người bình thường sao?
Sau khi nhận ra được điều này thì Tasa đột nhiên cảm thấy choánng váng một cách kì lạ giống như mắt của cô đang phải mang kính có độ rất cao. Lúc này Tasa dường như xuất hiện thêm một đôi mắt thứ hai, tầm mắt của cô bị tách rời thành hai nửa, một nửa thông qua thị giác hoàn toàn (thị giác của tòa thành) nhìn chằm chằm U Linh, một nửa lại là U Linh nhìn chằm chằm đại sảnh.
Giống như một phần linh hồn của cô đang ở trên người U Linh.
Chuyện này cũng quá kì lạ rồi, người khác thì bị U Linh nhập vào người còn cô thì lại nhập vào U Linh, cô đúng là Đại quái vật còn khó lường hơn cả U Linh nữa. Tasa không biết nên khóc hay cười, đá đá chân... Ừm, là đá đá không khí dưới thân thể này. Cơ thể U Linh còn nhẹ hơn cả một đám mây, Tasa bỗng dưng muốn bay lên cao nhưng lại không cẩn thận nên giống như một viên đạn pháo được bắn ra. Cô luống cuống tay chân muốn dừng lại nhưng phản ứng không kịp khiến đầu tông vào trần nhà.
Thật ra thì U Linh có thể xuyên tường.
Cô cẩn thận rơi xuống, rút đầu từ trần nhà tối đen như mực ra vì hiện tại đầu cô đang ở trong trần nhà. Tasa sợ hãi nhìn xuống dưới mặt đất, tòa thành ngầm rất tối, nguồn sáng duy nhất đến từ bản thân cô. Ở trong này, thân hình U Linh tản ra ánh sáng nhàn nhạt, trăng trắng như trân châu nhưng khi nó bay qua chỗ nào thì lại để lại ánh sáng màu xanh nhạt. Nếu dùng thị giác của tòa thành ngầm để nhìn thì tất cả mọi thứ trong đó đều nhỏ như một món đồ chơi nhưng khi dùng thị giác của U Linh thì mới phát hiện rốt cuộc tòa thành ngầm này lớn đến bao nhiêu.
Quả thực là một tòa lâu đài.
Một tòa thành bị chôn vùi làm rung động lòng người, dù không chói lọi, dù chỉ còn mỗi một gian đại sảnh nhưng từ đó Tasa có thể suy đoán ra nó đã từng nguy nga tráng lệ như thế nào. Hàng chục người đứng chồng lên nhau mới có thể chạm tới trần nhà, một đại sảnh có thể chứa được vài căn phòng nhỏ, dù đua xe trong này cũng không có vấn đề gì. Tasa rất muốn biết tại sao nó lại biến thành như thế này, là cái gì có thể chôn vùi cả một tòa thành trì xuống dưới đất sâu? Thiên tai hay là thảm họa do con người gây ra? Nếu như ở thế giới của cô thì cô cảm thấy nhất định chỉ có thiên tai mới có thể gây ra cảnh tượng này nhưng hiển nhiên thế giới này khác thế giới của cô nên bây giờ cô lại không chắc chắn lắm.
Tasa mất một lúc mới thích ứng với thân thể nhẹ nhàng này, một tuần sau, cuối cùng cô cũng có thể điều khiển được hơn nữa ai lại không thích bay? Bây giờ cô nhẹ giống như một cơn gió, linh hoạt giống như chim sơn ca, lúc lao xuống cô có thể cảm nhận được cả gió xuyên qua người mình.... Nếu không có chuyện bay quá nhanh sẽ đánh rơi một nửa người thì quả thật là quá hoàn hảo. (Bay nhanh quá nên tách làm hai đó)
Tasa thử nhảy vào trong hồ nước, tầng tầng lớp lớp chất lỏng màu xanh trong hồ nước không thể xuyên qua thân thể cô, so với thực thể thì dường như thứ này càng gần với thể năng lượng hơn, nó khá giống vật chất cấu thành và duy trì thân thể U Linh. Cô xuyên qua những đường hầm giống như mạng nhện để quan sát công việc của nhóm chuột chũi một cách gần hơn. Nếu như kích thước của U Linh xấp xỉ người bình thường thì những con chuột chũi này lớn hơn chuột chũi thật rất nhiều, to gần bằng con cừu. Tasa xuyên qua thân thể những con chuột chũi nhưng những người thợ mỏ này không có phản ứng gì ngoại trừ Số Một, nó chạy lại ngửi ngửi lòng bàn tay cô. Nó có chút hoang mang ngừng lại giống như nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao mũi của mình lại xuyên qua bàn tay của cô được.
Cô chơi đùa với Số Một hồi lâu, sau khi được ăn uống no đủ thì Số Một rất sẵn lòng chạy đuổi theo một cái bóng. Hình như nó biết cô là ai hơn nữa còn rất thích cô. Tasa cảm thấy đây chắc hẳn là hiền lành khờ khạo, nếu nó nhớ rõ mình đã bị đánh như thế nào thì chắc chắn sẽ không thân thiết với cô đến mức như vậy. Tay U Linh có thể cầm khoáng thạch màu xanh lam, Tasa quăng khoáng thạch màu xanh lam ra xa sau đó bảo Số Một ngậm trở về cho cô giống như cách dạy chó lúc trước. Cô cũng thử tách yêu cầu và mệnh lệnh của mình ra, mệnh lệnh phát ra từ trung tâm (viên Ruby) tất nhiên sẽ được tuân thủ nhưng khống chế một cái máy thì có ý nghĩa gì? Cô chủ và chó chơi trò nhặt gậy đâu phải là vì muốn nhặt được nhiều gậy đâu.
Đối với hai sinh vật không biết mệt mỏi mà nói thì bọn họ có rất nhiều thời gian để luyện tập.
Sau vài ngày chơi trò này, Số Một đã tự biết ngậm khoáng thạch mà cô quăng ra bỏ vào lòng bàn tay Tasa, Tasa bẻ khoáng thạch ra đút cho nó thì nó sẽ thỏa mãn đến râu ria cũng rung rung, ăn hết sạch các mảnh vụn sau đó liếm liếm cái mũi của mình.
“Mày đạt tiêu chuẩn.” Tasa nói: “Tao sẽ đặt cho mày một cái tên nghiêm chỉnh, Số Một nghe không hay lắm. Gọi là... Gọi là A Hoàng đi?”
Số Một chớp chớp đôi mắt tròn xoe, cũng không biết có hiểu hay không.
“Mày xem, nơi này không có từ điển cũng không có Internet để tra tìm.” Tasa vuốt ve nó: “Tự mình đặt tên thì chỉ ở mức độ này thôi, nếu không thì Tiểu Hoàng? Hay là Đại Hoàng?”
Số Một đẩy đẩy tay Tasa, nhìn có vẻ muốn chơi một lần nữa.
“Vậy gọi A Hoàng đi.” Tasa gật đầu.
Mọi chuyện đã được quyết định bằng cách như vậy.
Tasa ra lệnh cho nhóm chuột chũi đào một cái phòng ở gần đại sảnh để cho Slime ở trong đó, sau đó đặt đất đá vụn chung quanh Slime để những đất đá này có thể chịu sự ảnh hưởng của Slime. Quả thật những Slime có thể biến đá thành vàng này không phụ sự kì vọng của Tasa. Sau khi đề ra “phương pháp” trồng trọt tốt nhất thì chỉ cần hai con chuột chũi là có thể phụ trách công việc ở nông trường, chủ yếu là tránh gián đoạn vận chuyện khoáng thạch màu xanh lam đã được chuyển hóa tốt về hồ nước mà thôi.
Những thợ mỏ có thể làm việc hai mươi bốn tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ, thức ăn là chỉ đất đá này đúng là đáng yêu cực kỳ.
Nói đến chuyện ăn đất cũng có thể làm việc thì trong mấy ngày này, lúc quan sát Tasa đã phát hiện một chuyện rất thú vị. Bốn con trong năm con chuột chũi đều rất an phận nhưng con chuột chũi đầu tiên mà cô tạo ra thì không phải vậy. Nó tỏ vẻ cực kì thèm thuồng với tất cả khoáng thạch màu xanh lam, mỗi lần vận chuyển đều cố gắng nhét đầy cả miệng giống như ngậm nhiều hơn một chút thì có thể giúp nó đỡ thèm. Lần trước sau khi Tasa bỏ qua chuyện nó ăn khoáng thạch màu xanh lam thì khi không có chuyện gì nó cũng vòng qua nông trường Slime, thậm chí lúc gần tới nông trường nó còn đi chậm lại.
Điều này làm cho Tasa nhớ đến con chó ở nhà cô, kể từ khi nó phát hiện chỉ cần để cho đứa trẻ ở lầu dưới xoa đầu là sẽ có bánh bích quy thì mỗi lần đi dạo nó đều lượn qua lượn lại trước cửa nhà đứa trẻ đó.
Tạm thời gọi con chuột chũi thông minh này là Số Một đi.
Sau khi Tasa cởi bỏ khống chế với bọn nó, những con chuột chũi từ Số Hai đến Số Năm không nhận được mệnh lệnh thì chúng nó sẽ nằm im tại chỗ hoặc nhích tới nhích lui không có mục đích nhưng nếu cô cởi bỏ khống chế với Số Một thì nó sẽ đi thẳng đến hầm, tiếp tục đào bới khoáng thạch màu xanh lam sau đó nhét vào miệng. Khi Tasa dùng tinh thần chọc nó một cái thì nó sẽ hoảng sợ, nhét ngay nửa khối khoáng thạch còn ở bên ngoài vào trong miệng sau đó ngay lập tức cuộn lại thành một quả cầu, dáng vẻ giống như gặp phải đại địch, thái độ rõ ràng là “Đánh chết tôi cũng không nhổ ra“.
Tasa không nhịn được sờ người nó.
Cô đoán rằng sự khác thường của nó không phải vì Số Một là con thứ nhất được tạo ra mà là năng lượng tạo ra nó đến từ viên ngọc màu đỏ của cô.... Trên viên ngọc đang bay lơ lửng trên hồ nước vẫn còn vết nứt đấy. Con chuột chũi Số Một này cũng không có năng lực đặc biệt nào khác (trừ khi “ăn” cũng có thể coi như năng lực đặc biệt) nhưng vì hiện tại không thiếu khoáng thạch nên Tasa hoàn toàn không ngại có thêm một miệng ăn. Cô dứt khoát tạo ra thêm con chuột chũi thứ sáu sau đó buông khống chế của Số Một ra, coi nó như thú cưng mà nuôi dưỡng.
Số Một ăn thêm ba khối khoáng thạch, sau khi nhận ra Tasa thật sự không truy cứu thì động tác của nó mới chậm lại. Nó dùng tố chất thần kinh đặc biệt của loài gặm nhấm ngửi ngửi trong không khí, sau khi Tasa dùng ý thức ôn hòa chọc chọc vào trung tâm của nó thì nó giống như được cho phép, chui vào căn hầm ở chính giữa, bắt đầu ngáy khò khò.
Chúng nó không phải là chuột chũi thật sự, bên ngoài không phải là lông tơ mà là đất đá cứng rắn. Tasa cũng không thể chạm vào chúng nó vì cô không có thực thể. Mặc dù như thế nhưng khi tinh thần chạm vào Số Một thì cũng đủ để khiến Tasa bình tĩnh lại, cảm giác cũng giống như vuốt ve chó mèo trước kia vậy.
Có nông trường Slime nên thời gian cần để kích hoạt kí hiệu không khí nhanh hơn dự đoán không ít. Sau khi đã chuẩn bị kỹ càng thì Tasa lập tức kích hoạt ký hiệu thứ ba.
Màu xanh lướt qua đại sảnh, màu xanh này rất nhạt khiến Tasa nghĩ đến màu xanh như có như không trên vỏ trứng vịt muối. Trong đầu cô xuất hiện một luồng khí và các cơn gió. Nó có thể chui vào các khe hở nhỏ hẹp nhất, cũng có thể tạo nên những con sóng lớn kinh người.
Tasa không toàn tâm toàn ý nghe những tin tức trong đầu vì hai ví dụ trước đó đã đủ để chứng minh tất cả những lời giới thiệu xuất hiện trong đầu cô đều khoa trương đến buồn cười. Tất cả những sinh vật được triệu hồi (hoặc không phải sinh vật?) đều hữu dụng, chỉ có điều tác dụng thì cần phải tự mình nghiên cứu, những tin tức được tặng miễn phí trong đầu cô chỉ có tác dụng quảng cáo, nghe rồi coi như xong.
Ký hiệu không khí triệu hồi U Linh.
Cô không chắc chắn “U Linh” có phải là tên chính xác của thứ này hay không nhưng cô cũng không nghĩ ra cái tên nào khác. Trong không khí có một cái bóng màu xanh như một đám sương mù mờ ảo đang lơ lửng, nhìn tổng thể thì nó có hình người, những sợi sương mù mỏng manh hơi phát sáng sau đầu có lẽ là tóc nhưng Tasa không thể tìm được mặt của nó ở đâu, thậm chí không có cách nào đoán được mặt nào là trước, mặt nào là sau. Tầm mắt 360o của cô quan sát U Linh một vòng nhưng vẫn không tìm được mặt của nó, cũng không được thấy được tay và chân. Nó như một người không mặt được bao phủ trong một lớp áo choàng thùng thình, không nói tiếng nào, chỉ trôi nổi giữa không trung.
Hiển nhiên thứ này chính là ma quỷ trong những câu chuyện cổ, so với chuột chũi và Slime lúc trước thì thứ này có vẻ dọa người hơn nhiều. Nếu như lúc trước Tasa đụng phải nó vào ban đêm thì chắc chắn sẽ co cẳng bỏ chạy nhưng bây giờ chết cũng đã chết rồi, không cần phải sợ ma quỷ do chính mình triệu hồi đến.
Cô nhìn chằm chằm U Linh, nhìn đến khi xâm nhập hoàn toàn thì không bao lâu sau cô lập tức cảm thấy trời đất quay cuồng. Tasa mở trừng hai mắt, chợt phát hiện tầm mắt của cô trở nên hẹp hơn.
Cô bị nén vào một nơi nào đó rất chật hẹp, lúc này Tasa cũng phát hiện ra trần nhà cao hơn cô rất nhiều. Cảm giác này có chút giống lúc cô tiến vào trong viên Ruby, có khác là bây giờ cô có thể nhìn thấy bên ngoài mặc dù chỉ có thể nhìn thấy một phía. Tasa đột nhiên phát hiện bây giờ tầm nhìn của cô có trên có dưới, có trước có sau, muốn nhìn phía sau thì phải xoay người... Mấy giây sau cô mới chợt hiểu ra đây không phải là tầm nhìn của người bình thường sao?
Sau khi nhận ra được điều này thì Tasa đột nhiên cảm thấy choánng váng một cách kì lạ giống như mắt của cô đang phải mang kính có độ rất cao. Lúc này Tasa dường như xuất hiện thêm một đôi mắt thứ hai, tầm mắt của cô bị tách rời thành hai nửa, một nửa thông qua thị giác hoàn toàn (thị giác của tòa thành) nhìn chằm chằm U Linh, một nửa lại là U Linh nhìn chằm chằm đại sảnh.
Giống như một phần linh hồn của cô đang ở trên người U Linh.
Chuyện này cũng quá kì lạ rồi, người khác thì bị U Linh nhập vào người còn cô thì lại nhập vào U Linh, cô đúng là Đại quái vật còn khó lường hơn cả U Linh nữa. Tasa không biết nên khóc hay cười, đá đá chân... Ừm, là đá đá không khí dưới thân thể này. Cơ thể U Linh còn nhẹ hơn cả một đám mây, Tasa bỗng dưng muốn bay lên cao nhưng lại không cẩn thận nên giống như một viên đạn pháo được bắn ra. Cô luống cuống tay chân muốn dừng lại nhưng phản ứng không kịp khiến đầu tông vào trần nhà.
Thật ra thì U Linh có thể xuyên tường.
Cô cẩn thận rơi xuống, rút đầu từ trần nhà tối đen như mực ra vì hiện tại đầu cô đang ở trong trần nhà. Tasa sợ hãi nhìn xuống dưới mặt đất, tòa thành ngầm rất tối, nguồn sáng duy nhất đến từ bản thân cô. Ở trong này, thân hình U Linh tản ra ánh sáng nhàn nhạt, trăng trắng như trân châu nhưng khi nó bay qua chỗ nào thì lại để lại ánh sáng màu xanh nhạt. Nếu dùng thị giác của tòa thành ngầm để nhìn thì tất cả mọi thứ trong đó đều nhỏ như một món đồ chơi nhưng khi dùng thị giác của U Linh thì mới phát hiện rốt cuộc tòa thành ngầm này lớn đến bao nhiêu.
Quả thực là một tòa lâu đài.
Một tòa thành bị chôn vùi làm rung động lòng người, dù không chói lọi, dù chỉ còn mỗi một gian đại sảnh nhưng từ đó Tasa có thể suy đoán ra nó đã từng nguy nga tráng lệ như thế nào. Hàng chục người đứng chồng lên nhau mới có thể chạm tới trần nhà, một đại sảnh có thể chứa được vài căn phòng nhỏ, dù đua xe trong này cũng không có vấn đề gì. Tasa rất muốn biết tại sao nó lại biến thành như thế này, là cái gì có thể chôn vùi cả một tòa thành trì xuống dưới đất sâu? Thiên tai hay là thảm họa do con người gây ra? Nếu như ở thế giới của cô thì cô cảm thấy nhất định chỉ có thiên tai mới có thể gây ra cảnh tượng này nhưng hiển nhiên thế giới này khác thế giới của cô nên bây giờ cô lại không chắc chắn lắm.
Tasa mất một lúc mới thích ứng với thân thể nhẹ nhàng này, một tuần sau, cuối cùng cô cũng có thể điều khiển được hơn nữa ai lại không thích bay? Bây giờ cô nhẹ giống như một cơn gió, linh hoạt giống như chim sơn ca, lúc lao xuống cô có thể cảm nhận được cả gió xuyên qua người mình.... Nếu không có chuyện bay quá nhanh sẽ đánh rơi một nửa người thì quả thật là quá hoàn hảo. (Bay nhanh quá nên tách làm hai đó)
Tasa thử nhảy vào trong hồ nước, tầng tầng lớp lớp chất lỏng màu xanh trong hồ nước không thể xuyên qua thân thể cô, so với thực thể thì dường như thứ này càng gần với thể năng lượng hơn, nó khá giống vật chất cấu thành và duy trì thân thể U Linh. Cô xuyên qua những đường hầm giống như mạng nhện để quan sát công việc của nhóm chuột chũi một cách gần hơn. Nếu như kích thước của U Linh xấp xỉ người bình thường thì những con chuột chũi này lớn hơn chuột chũi thật rất nhiều, to gần bằng con cừu. Tasa xuyên qua thân thể những con chuột chũi nhưng những người thợ mỏ này không có phản ứng gì ngoại trừ Số Một, nó chạy lại ngửi ngửi lòng bàn tay cô. Nó có chút hoang mang ngừng lại giống như nghĩ mãi mà vẫn không hiểu tại sao mũi của mình lại xuyên qua bàn tay của cô được.
Cô chơi đùa với Số Một hồi lâu, sau khi được ăn uống no đủ thì Số Một rất sẵn lòng chạy đuổi theo một cái bóng. Hình như nó biết cô là ai hơn nữa còn rất thích cô. Tasa cảm thấy đây chắc hẳn là hiền lành khờ khạo, nếu nó nhớ rõ mình đã bị đánh như thế nào thì chắc chắn sẽ không thân thiết với cô đến mức như vậy. Tay U Linh có thể cầm khoáng thạch màu xanh lam, Tasa quăng khoáng thạch màu xanh lam ra xa sau đó bảo Số Một ngậm trở về cho cô giống như cách dạy chó lúc trước. Cô cũng thử tách yêu cầu và mệnh lệnh của mình ra, mệnh lệnh phát ra từ trung tâm (viên Ruby) tất nhiên sẽ được tuân thủ nhưng khống chế một cái máy thì có ý nghĩa gì? Cô chủ và chó chơi trò nhặt gậy đâu phải là vì muốn nhặt được nhiều gậy đâu.
Đối với hai sinh vật không biết mệt mỏi mà nói thì bọn họ có rất nhiều thời gian để luyện tập.
Sau vài ngày chơi trò này, Số Một đã tự biết ngậm khoáng thạch mà cô quăng ra bỏ vào lòng bàn tay Tasa, Tasa bẻ khoáng thạch ra đút cho nó thì nó sẽ thỏa mãn đến râu ria cũng rung rung, ăn hết sạch các mảnh vụn sau đó liếm liếm cái mũi của mình.
“Mày đạt tiêu chuẩn.” Tasa nói: “Tao sẽ đặt cho mày một cái tên nghiêm chỉnh, Số Một nghe không hay lắm. Gọi là... Gọi là A Hoàng đi?”
Số Một chớp chớp đôi mắt tròn xoe, cũng không biết có hiểu hay không.
“Mày xem, nơi này không có từ điển cũng không có Internet để tra tìm.” Tasa vuốt ve nó: “Tự mình đặt tên thì chỉ ở mức độ này thôi, nếu không thì Tiểu Hoàng? Hay là Đại Hoàng?”
Số Một đẩy đẩy tay Tasa, nhìn có vẻ muốn chơi một lần nữa.
“Vậy gọi A Hoàng đi.” Tasa gật đầu.
Mọi chuyện đã được quyết định bằng cách như vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook