Nhật Kí Tân Hôn Cùng Ảnh Đế
-
C60: Chương 60
Hứa Duyệt nhún vai, tự động lùi lại mấy bước để cho Kiều Hội bước đến xem.
Mười bộ váy cưới với từng kiểu dáng riêng biệt hiện ra trước mắt cô. Kiều Hội cảm thấy mình giống như phi tần của hoàng đế có thể tùy ý chọn bất cứ bộ váy nào.
Nhân viên công tác nở nụ cười chuyên nghiệp, “Bạn có muốn thử chiếc váy thiên nga đen này không?”
Chiếc váy thiên nga đen trong miệng nhân viên là bộ váy nổi bật nhất không chỉ mình Trường Tiểu Hoan và Kiều Hội bị nó hấp dẫn mà Kiều Hội cũng nhìn trúng nó. Ai có thể cưỡng lại nổi bộ váy giống như công chúa thế này?
Khi nãy nhân viên nói về số đo ba vòng, Kiều Hội cũng nghe thấy được. Ba vòng này hình như dựa vào dáng người của cô để may.
Chưa để Kiều Hội suy nghĩ thêm nhân viên công tác đã nhiệt tình dẫn cô đến phòng thay đồ. Thay xong chiếc váy còn có nhà tạo mẫu tạo tỉ mỉ giúp cô tạo kiểu, trang điểm. Mất khoảng nữa tiếng mới xong.
Lúc Kiều Hội mở mắt nhìn mình trong gương cô có hơi bất ngờ. Tay nghề của thợ trang điểm này rất giỏi nhìn góc nào cũng thấy hoàn mỹ giống như dùng mấy filter trong app điện thoại.
Chuyên viên trang điểm cẩn thận xịt lớp khóa nền lên mặt Kiều Hội, phong cách trang điểm này rất hợp với chiếc váy cưới, kích thích thị giác người nhìn. Nhất là khi Kiều Hội có làn da trắng mặc chiếc váy đen này càng tôn lên nước da của cô.
Mọi người xung quanh nhìn Kiều Hội đến ngây người, vài giây sau mới trở về thực tại mở lời khen cô.
Kiều Hội đứng lên, nhấc nhẹ tà váy xoay người, làn váy theo động tác của cô mà chuyển động, những viên kim cương lấp lánh phát sáng.
Tỏa ra hương vị của mùi tiền.
Nhân viên công tác vội vàng hối thúc cô, “Em gái Kiều Hội mau ra ngoài chụp ảnh nào!”
Mặc dù nhân viên đã nói đây là buổi chụp để cho thương hiệu váy cưới nhưng Kiều Hội cảm thấy không phải. Rõ ràng nó khác hẳn với cách sữa chua ban nãy.
Đến khi Kiều Hội ra đến cửa, Từ Diệc Dương đã thay xong bộ tây trang màu đen, nhẫn nại đứng đợi cô. Có thể thấy rằng bộ đồ anh mặc trên người vừa khớp với chiếc váy cưới của cô.
Tóc của anh được rũ xuống tạo kiểu như mấy nam idol bây giờ, ánh mắt thâm thúy, khí chất lịch lãm. Từ Diệc Dương cứ vậy để hai tay vào túi quần đứng đợi cô.
Thấy Kiều Hội đi đến, đáy mắt Từ Diệc Dương xẹt qua ý cười, vươn tay về phía cô.
Nhiếp ảnh gia đã có mặt, trong tay anh ta cầm máy ảnh, đánh giá Kiều Hội sau đó nảy ra ý tưởng, “Tôi đã nghĩ ra concept cho bộ ảnh cưới của hai người rồi.”
Đôi khi chụp ảnh cũng giống như sáng tác nhạc, cần có cảm giác nếu không có cảm giác ảnh chụp ra sẽ không được hoàn hảo. Cho dù kỹ thuật người chụp có tốt mà linh cảm chưa đến thì cũng chỉ là một tác phẩm vô hồn.
‹ Nếu tôi không nhìn lầm thì đây là nhiếp ảnh gia Vương Việt? Người chụp ảnh có tiếng trong giới đấy! ›
‹ Má nó, chương trình thật sự mời được đại thần Vương đến đây chụp ảnh à? ›
‹ Tôi không biết gì với giới nhiếp ảnh nhưng mà Kiều Hội đẹp quá ›
‹ Mỹ nhân xinh đẹp tới mức không thể tin nổi ›
‹ Nếu ảnh đế không xuống tay sớm thì đóa hoa xinh đẹp này hấp dẫn không ít người khác phái đấy ›
‹ Vấn đề cần quan tâm ở đây là nhiếp ảnh gia vừa nói nghĩ ra ý tưởng cho bộ ảnh cưới của hai người? Không phải chỉ để quay à? ›
‹ Tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện … ›
‹ Tôi cũng thế ›
Khi khán giả xem trực tiếp có suy đoán của riêng mình thì Kiều Hội và Từ Diệc Dương đã đến được vị trí đẹp nhất trên đảo.
Cách đó không xa là biển xanh êm đềm, hải âu trắng bay lượn tự do trên không trung, thỉnh thoảng có vài con hải âu bay nhanh qua mặt biển, để lại những vòng tròn gợn sóng.
Kiều Hội nhìn xung quanh không thấy Hứa Duyệt và Trần Ba thì hỏi, “Vợ chồng chị Hứa Duyệt đâu rồi?”
Từ Diệc Dương đặt ngón trỏ lên bờ môi mềm mại kia, “Bọn họ tới chỗ khác rồi, em chỉ cần tập chung vào chuyện của mình đừng nghĩ đến người khác.”
‹ Ý tứ của ảnh đế chính là đừng nghĩ đến người khác nghĩ đến anh là đủ ›
‹ Anh trai Từ khi yêu độc chiếm như vậy à? ›
‹ Quả nhiên là đàn ông trưởng thành, cách nói chuyện ngắn gọn xúc tích mà lại còn đậm mùi ngọt ngào ›
Vương Việt cầm máy ảnh chỉ huy, “Hai người đứng ở đó đi, sau đó đợi tôi nói rồi tạo dáng theo nhé.”
“Tốt lắm, đứng sát vào nhau đi.”
“Hai người nhìn nhau giống như chuẩn bị hôn môi ấy, ánh mắt tình cảm lên nào.”
“Cảm xúc của Diệc Dương rất tốt, Từ phu nhân đứng trên mỏm đá nhìn chồng mình đi. Đúng rồi, Diệc Dương quỳ gối xuống, ánh mắt hai người cảm xúc lắm đấy.”
Nhất thời chỉ còn tiếng sóng biển, giọng nói của Vương Việt và tiếng máy ảnh ‘tanh tách’ vang lên.
“Tiếp theo hai người đứng dịch vào đây, Từ phu nhân kéo tay Diệc Dương nở nụ cười nào. Nụ cười này chưa đủ hạnh phúc rồi, Từ phu nhân hôm nay xinh như vậy hãy nở nụ cười thật tươi nhé!”
‹ Anh trai nhiếp ảnh vừa gọi Kiều Hội là gì? Từ phu nhân đấy, hơn nữa nhiều lúc anh ấy gọi ảnh đế Từ là ông xã của Kiều Hội? Chắc tôi không nghe nhầm đâu nhỉ? ›
‹ Trời ạ, có phải trong lúc tập chung làm việc anh trai nhiếp ảnh để lộ chuyện rồi sao? ›
‹ Không phải chứ? Bọn họ không phải đang hẹn hò mà là đã kết hôn à? ›
‹ Hay là nhiếp ảnh gia không biết Kiều Hội và Từ Diệc Dương chỉ đang hẹn hò? Anh ấy nhầm thành hai người họ đã kết hôn? ›
‹ Chẳng nhẽ anh trai nhiếp ảnh lại ngốc đến mức nhầm lẫn như thế hả? Lầu trên không thấy có người nói anh ấy là thần trong giới nhiếp ảnh sao? Đã là người chuyên nghiệp không thể nhầm được ›
‹ Đây không phải gì hết? Rõ ràng giống như buổi chụp ảnh cưới thật sự ›
‹ Tôi lại bị ăn đường trong vô thức rồi đấy ›
‹ Hôm nay lại là một ngày ngọt ngào!! ›
Thoáng một cái đã mất gần nửa ngày để chụp ảnh, Kiều Hội cảm thấy chân của mình không phải của mình nữa.
Ngày hôm nay cô mặc tổng cộng ba chiếc váy cưới, cả hai bộ váy thiên nga trắng và thiên nga đen đều mặc qua. Còn có thêm một bộ váy cưới truyền thống màu đỏ, điểm chung của mấy bộ váy này là đều vừa người cô.
Sau khi chụp xong hết, Kiều Hội đi đến xem thành phẩm trong máy ảnh của Vương Việt.
Càng xem cô càng cảm thấy bất ngờ.
Trình độ chụp ảnh của vị này phải nói là đỉnh của chóp. Mỗi tấm hình đều có mang hơi hướng nghệ thuật.
Mấy tấm ảnh này còn chưa trải qua giai đoạn chỉnh sửa ánh sáng, làm mịn đâu. Tưởng tượng đến lúc những tấm ảnh này chỉnh sửa hoàn hảo sẽ khiến người nhìn phải ước ao.
Phong cách chụp ảnh của nhiếp ảnh gia này cũng độc đáo, ngày trước Kiều Hội xem qua rất nhiều bộ ảnh cưới nhưng không so sánh được với ảnh người này chụp. Cách anh ấy chọn bối cảnh kéo léo, căn góc máy chuẩn xác.
Từ khi chụp tới giờ Kiều Hội không có thời gian suy nghĩ nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra.
Lúc trước Từ Diệc Dương từng đề cập với cô về vấn đề ảnh cưới nhưng hai người rất nhanh đã chuyển sang chủ đề khác. Cô còn tưởng anh sẽ quên chuyện này nhưng Từ Diệc Dương vẫn nhớ.
Trên đường trở về phòng, bởi vì chân đau nên Từ Diệc Dương đã cõng cô.
Kiều Hội dựa đầu vào hõm vai anh.
Cách đó không xa là khung cảnh hoàng hôn xinh đẹp, phía chân trời nhuộm một màu hồng cam từ sắc cam đậm chuyển sang nhạt dần.
Ngắm nhìn cảnh đẹp Kiều Hội mới nhớ ra cách Vương Việt gọi mình.
Bởi vì Từ Diệc Dương thường xuyên gọi cô là Từ phu nhân nên khi Vương Việt gọi cô như vậy Kiều Hội theo thói quen trả lời lại. Hơn nữa chụp ảnh rất mệt, cô không có để ý chuyện này nhiều.
Cho tới bây giờ, cô mới nhận ra Vương Việt trước mặt nhiều người gọi mình là Từ phu nhân.
Kiều Hội lo lắng ghé sát vào tai Từ Diệc Dương thì thầm, “Ban nãy Vương Việt gọi em như vậy thì có sao không?”
Từ Diệc Dương chậm rãi bước đi, ngẫu nhiên sẽ gặp vài người dân bản địa nhiệt tình chào hỏi hai người.
“Không sao cả.”
Kiều Hội an tâm, một lần nữa thả lỏng dựa sát đầu vào bờ vai anh, “Hai người quen nhau?”
Cô nghe thấy Vương Việt gọi anh là Diệc Dương, rõ ràng là thân thiết nên mới gọi như vậy bằng không ai dám vừa gặp gọi tên kiểu đó.
“Anh đã quen cậu ta nhiều năm.”
“Ồ!” Kiều Hội muốn hỏi anh là người mời Vương Việt đến đúng không? Nhưng suy nghĩ lại cô thấy không cần hỏi vì đáp án đã quá rõ ràng.
‹ Hai người họ thì thầm gì vậy? ›
‹ Ôi, chúng tôi không thể nghe thấy hai người họ nói gì ›
Mười bộ váy cưới với từng kiểu dáng riêng biệt hiện ra trước mắt cô. Kiều Hội cảm thấy mình giống như phi tần của hoàng đế có thể tùy ý chọn bất cứ bộ váy nào.
Nhân viên công tác nở nụ cười chuyên nghiệp, “Bạn có muốn thử chiếc váy thiên nga đen này không?”
Chiếc váy thiên nga đen trong miệng nhân viên là bộ váy nổi bật nhất không chỉ mình Trường Tiểu Hoan và Kiều Hội bị nó hấp dẫn mà Kiều Hội cũng nhìn trúng nó. Ai có thể cưỡng lại nổi bộ váy giống như công chúa thế này?
Khi nãy nhân viên nói về số đo ba vòng, Kiều Hội cũng nghe thấy được. Ba vòng này hình như dựa vào dáng người của cô để may.
Chưa để Kiều Hội suy nghĩ thêm nhân viên công tác đã nhiệt tình dẫn cô đến phòng thay đồ. Thay xong chiếc váy còn có nhà tạo mẫu tạo tỉ mỉ giúp cô tạo kiểu, trang điểm. Mất khoảng nữa tiếng mới xong.
Lúc Kiều Hội mở mắt nhìn mình trong gương cô có hơi bất ngờ. Tay nghề của thợ trang điểm này rất giỏi nhìn góc nào cũng thấy hoàn mỹ giống như dùng mấy filter trong app điện thoại.
Chuyên viên trang điểm cẩn thận xịt lớp khóa nền lên mặt Kiều Hội, phong cách trang điểm này rất hợp với chiếc váy cưới, kích thích thị giác người nhìn. Nhất là khi Kiều Hội có làn da trắng mặc chiếc váy đen này càng tôn lên nước da của cô.
Mọi người xung quanh nhìn Kiều Hội đến ngây người, vài giây sau mới trở về thực tại mở lời khen cô.
Kiều Hội đứng lên, nhấc nhẹ tà váy xoay người, làn váy theo động tác của cô mà chuyển động, những viên kim cương lấp lánh phát sáng.
Tỏa ra hương vị của mùi tiền.
Nhân viên công tác vội vàng hối thúc cô, “Em gái Kiều Hội mau ra ngoài chụp ảnh nào!”
Mặc dù nhân viên đã nói đây là buổi chụp để cho thương hiệu váy cưới nhưng Kiều Hội cảm thấy không phải. Rõ ràng nó khác hẳn với cách sữa chua ban nãy.
Đến khi Kiều Hội ra đến cửa, Từ Diệc Dương đã thay xong bộ tây trang màu đen, nhẫn nại đứng đợi cô. Có thể thấy rằng bộ đồ anh mặc trên người vừa khớp với chiếc váy cưới của cô.
Tóc của anh được rũ xuống tạo kiểu như mấy nam idol bây giờ, ánh mắt thâm thúy, khí chất lịch lãm. Từ Diệc Dương cứ vậy để hai tay vào túi quần đứng đợi cô.
Thấy Kiều Hội đi đến, đáy mắt Từ Diệc Dương xẹt qua ý cười, vươn tay về phía cô.
Nhiếp ảnh gia đã có mặt, trong tay anh ta cầm máy ảnh, đánh giá Kiều Hội sau đó nảy ra ý tưởng, “Tôi đã nghĩ ra concept cho bộ ảnh cưới của hai người rồi.”
Đôi khi chụp ảnh cũng giống như sáng tác nhạc, cần có cảm giác nếu không có cảm giác ảnh chụp ra sẽ không được hoàn hảo. Cho dù kỹ thuật người chụp có tốt mà linh cảm chưa đến thì cũng chỉ là một tác phẩm vô hồn.
‹ Nếu tôi không nhìn lầm thì đây là nhiếp ảnh gia Vương Việt? Người chụp ảnh có tiếng trong giới đấy! ›
‹ Má nó, chương trình thật sự mời được đại thần Vương đến đây chụp ảnh à? ›
‹ Tôi không biết gì với giới nhiếp ảnh nhưng mà Kiều Hội đẹp quá ›
‹ Mỹ nhân xinh đẹp tới mức không thể tin nổi ›
‹ Nếu ảnh đế không xuống tay sớm thì đóa hoa xinh đẹp này hấp dẫn không ít người khác phái đấy ›
‹ Vấn đề cần quan tâm ở đây là nhiếp ảnh gia vừa nói nghĩ ra ý tưởng cho bộ ảnh cưới của hai người? Không phải chỉ để quay à? ›
‹ Tôi đột nhiên nghĩ ra một chuyện … ›
‹ Tôi cũng thế ›
Khi khán giả xem trực tiếp có suy đoán của riêng mình thì Kiều Hội và Từ Diệc Dương đã đến được vị trí đẹp nhất trên đảo.
Cách đó không xa là biển xanh êm đềm, hải âu trắng bay lượn tự do trên không trung, thỉnh thoảng có vài con hải âu bay nhanh qua mặt biển, để lại những vòng tròn gợn sóng.
Kiều Hội nhìn xung quanh không thấy Hứa Duyệt và Trần Ba thì hỏi, “Vợ chồng chị Hứa Duyệt đâu rồi?”
Từ Diệc Dương đặt ngón trỏ lên bờ môi mềm mại kia, “Bọn họ tới chỗ khác rồi, em chỉ cần tập chung vào chuyện của mình đừng nghĩ đến người khác.”
‹ Ý tứ của ảnh đế chính là đừng nghĩ đến người khác nghĩ đến anh là đủ ›
‹ Anh trai Từ khi yêu độc chiếm như vậy à? ›
‹ Quả nhiên là đàn ông trưởng thành, cách nói chuyện ngắn gọn xúc tích mà lại còn đậm mùi ngọt ngào ›
Vương Việt cầm máy ảnh chỉ huy, “Hai người đứng ở đó đi, sau đó đợi tôi nói rồi tạo dáng theo nhé.”
“Tốt lắm, đứng sát vào nhau đi.”
“Hai người nhìn nhau giống như chuẩn bị hôn môi ấy, ánh mắt tình cảm lên nào.”
“Cảm xúc của Diệc Dương rất tốt, Từ phu nhân đứng trên mỏm đá nhìn chồng mình đi. Đúng rồi, Diệc Dương quỳ gối xuống, ánh mắt hai người cảm xúc lắm đấy.”
Nhất thời chỉ còn tiếng sóng biển, giọng nói của Vương Việt và tiếng máy ảnh ‘tanh tách’ vang lên.
“Tiếp theo hai người đứng dịch vào đây, Từ phu nhân kéo tay Diệc Dương nở nụ cười nào. Nụ cười này chưa đủ hạnh phúc rồi, Từ phu nhân hôm nay xinh như vậy hãy nở nụ cười thật tươi nhé!”
‹ Anh trai nhiếp ảnh vừa gọi Kiều Hội là gì? Từ phu nhân đấy, hơn nữa nhiều lúc anh ấy gọi ảnh đế Từ là ông xã của Kiều Hội? Chắc tôi không nghe nhầm đâu nhỉ? ›
‹ Trời ạ, có phải trong lúc tập chung làm việc anh trai nhiếp ảnh để lộ chuyện rồi sao? ›
‹ Không phải chứ? Bọn họ không phải đang hẹn hò mà là đã kết hôn à? ›
‹ Hay là nhiếp ảnh gia không biết Kiều Hội và Từ Diệc Dương chỉ đang hẹn hò? Anh ấy nhầm thành hai người họ đã kết hôn? ›
‹ Chẳng nhẽ anh trai nhiếp ảnh lại ngốc đến mức nhầm lẫn như thế hả? Lầu trên không thấy có người nói anh ấy là thần trong giới nhiếp ảnh sao? Đã là người chuyên nghiệp không thể nhầm được ›
‹ Đây không phải gì hết? Rõ ràng giống như buổi chụp ảnh cưới thật sự ›
‹ Tôi lại bị ăn đường trong vô thức rồi đấy ›
‹ Hôm nay lại là một ngày ngọt ngào!! ›
Thoáng một cái đã mất gần nửa ngày để chụp ảnh, Kiều Hội cảm thấy chân của mình không phải của mình nữa.
Ngày hôm nay cô mặc tổng cộng ba chiếc váy cưới, cả hai bộ váy thiên nga trắng và thiên nga đen đều mặc qua. Còn có thêm một bộ váy cưới truyền thống màu đỏ, điểm chung của mấy bộ váy này là đều vừa người cô.
Sau khi chụp xong hết, Kiều Hội đi đến xem thành phẩm trong máy ảnh của Vương Việt.
Càng xem cô càng cảm thấy bất ngờ.
Trình độ chụp ảnh của vị này phải nói là đỉnh của chóp. Mỗi tấm hình đều có mang hơi hướng nghệ thuật.
Mấy tấm ảnh này còn chưa trải qua giai đoạn chỉnh sửa ánh sáng, làm mịn đâu. Tưởng tượng đến lúc những tấm ảnh này chỉnh sửa hoàn hảo sẽ khiến người nhìn phải ước ao.
Phong cách chụp ảnh của nhiếp ảnh gia này cũng độc đáo, ngày trước Kiều Hội xem qua rất nhiều bộ ảnh cưới nhưng không so sánh được với ảnh người này chụp. Cách anh ấy chọn bối cảnh kéo léo, căn góc máy chuẩn xác.
Từ khi chụp tới giờ Kiều Hội không có thời gian suy nghĩ nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra.
Lúc trước Từ Diệc Dương từng đề cập với cô về vấn đề ảnh cưới nhưng hai người rất nhanh đã chuyển sang chủ đề khác. Cô còn tưởng anh sẽ quên chuyện này nhưng Từ Diệc Dương vẫn nhớ.
Trên đường trở về phòng, bởi vì chân đau nên Từ Diệc Dương đã cõng cô.
Kiều Hội dựa đầu vào hõm vai anh.
Cách đó không xa là khung cảnh hoàng hôn xinh đẹp, phía chân trời nhuộm một màu hồng cam từ sắc cam đậm chuyển sang nhạt dần.
Ngắm nhìn cảnh đẹp Kiều Hội mới nhớ ra cách Vương Việt gọi mình.
Bởi vì Từ Diệc Dương thường xuyên gọi cô là Từ phu nhân nên khi Vương Việt gọi cô như vậy Kiều Hội theo thói quen trả lời lại. Hơn nữa chụp ảnh rất mệt, cô không có để ý chuyện này nhiều.
Cho tới bây giờ, cô mới nhận ra Vương Việt trước mặt nhiều người gọi mình là Từ phu nhân.
Kiều Hội lo lắng ghé sát vào tai Từ Diệc Dương thì thầm, “Ban nãy Vương Việt gọi em như vậy thì có sao không?”
Từ Diệc Dương chậm rãi bước đi, ngẫu nhiên sẽ gặp vài người dân bản địa nhiệt tình chào hỏi hai người.
“Không sao cả.”
Kiều Hội an tâm, một lần nữa thả lỏng dựa sát đầu vào bờ vai anh, “Hai người quen nhau?”
Cô nghe thấy Vương Việt gọi anh là Diệc Dương, rõ ràng là thân thiết nên mới gọi như vậy bằng không ai dám vừa gặp gọi tên kiểu đó.
“Anh đã quen cậu ta nhiều năm.”
“Ồ!” Kiều Hội muốn hỏi anh là người mời Vương Việt đến đúng không? Nhưng suy nghĩ lại cô thấy không cần hỏi vì đáp án đã quá rõ ràng.
‹ Hai người họ thì thầm gì vậy? ›
‹ Ôi, chúng tôi không thể nghe thấy hai người họ nói gì ›
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook